Chương 4: Việt Nữ Chi Tranh

Năm 3 Đại học cũng là lúc Hương bắt đầu suy nghĩ những lựa chọn cho tương lai của mình. Trước hết cô xin lên phòng thí nghiệm để thực tập.

Với Thanh Hương trước đây, việc học ngành Công nghệ Hóa học giống như bản tuyên ngôn độc lập của cô với bố mẹ mình. Cô thích ngành Hóa từ những năm học Phổ thông, cô thích những phản ứng hóa học đầy sắc màu thích cảm giác cao lãnh, bí hiểm của 1 nhà khoa học khi khoác lên mình màu áo trắng thí nghiệm. Nhưng càng học, cô càng cảm thấy hoang mang. Hóa học quá rộng lớn, liên quan đến đủ yếu tố trong cuộc sống, cô nên chọn chuyên ngành nào? Chọn chuyên ngành mà mình thích, hay chọn ngành dễ xin việc? Mấy lần cô định hỏi ý kiến Huyền, nhưng chứng kiến bạn mình cũng đang đối diện với những câu hỏi tương tự, cô đành thôi.

Sau nhiều ngày lưỡng lự, cô quyết định dấn thân vào Hóa luyện kim – 1 lĩnh vực cổ điển nhưng vẫn đóng vai trò quan trọng trong xã hội. 1 phần lý do cũng là bởi năm xưa, nghĩa quân của Nhị Vương thất bại bởi không có vũ khí hiệu quả bằng sắt. Thời đấy, nhà Hán độc quyền ngành rèn sắt, quân Lĩnh Nam chỉ có những vũ khí bằng đồng mềm, dễ biến dạng, kém hiệu quả. Ưu thế tuyệt đối về vũ khí đã khiến cho quân Mã Viện nhanh chóng làm chủ chiến trường sau những khó khăn ban đầu. Nếu như thời ấy Nhị Vương có vũ khí bằng sắt, có lẽ Hai Bà đã không phải gieo mình xuống dòng Hát giang, để lại nỗi hận nghìn thu. Bởi vậy, cô quyết định theo chuyên ngành đầy vất vả này như 1 lời an ủi đến những người muôn năm cũ.

Nghe tin con gái theo Công nghiệp nặng, ông bà Thắng – Vân không khỏi xót xa. Đứa con gái của họ từ bé được học chiều như công chúa, việc nhà cũng ít khi phải làm, cuối cùng giờ đây lại đăng ký luyện kim! Nhưng trước ánh mắt cương quyết của con, họ cũng đành chấp nhận, ủng hộ lý tưởng con mình.

Qua được cửa bố mẹ rồi, càng học Hương càng thấy hăng say. Nền tảng Hóa không tồi cùng với lòng quyết tâm, ham học hỏi giúp cô nhanh chóng nắm bắt được cấu tạo của các loại lò, thành phần các loại thép. Dần dần đi sâu vào nghiên cứu, Hương cũng đề xuất được 1 số thay đổi trong phụ gia với thầy, góp phần cải tiến chất lượng thép rất nhiều. Cô được thầy khuyến khích đi báo cáo Nghiên cứu khoa học cấp trường, được giải Nhì và đăng 1 bài báo trên tạp chí khoa học quốc tế.

Dân khoa học thường nói vui rằng, ở lab là cách giết thời gian tốt nhất. Chẳng mấy chốc, một năm 3 đầy khó khăn của Thanh Hương đã trôi qua. Để ăn mừng năm học kết thúc, lớp của Hương tổ chức đi chơi ở miền cao vào cuối tuần. Tất nhiên bố mẹ của Hương phản đối chuyến đi chơi này, một lần họ lo đến chết đi sống lại là quá đủ rồi. Họ bây giờ chỉ muốn giữ khư khư cô con gái rượu trong lòng thôi. Hết cách thuyết phục, Hương đành từ chối, dù cô thực sự muốn tham gia. Cũng may cho cô, Huyền cũng không đi được, nên cũng không đến mức quá chán. Thế là chiều thứ hôm ấy, 3 cô gái càn quét khu trung tâm thương mại ở Long Biên – 3 người vì có thêm chị gái của Huyền, chị Chi, bác sĩ tranh thủ xả hơi vào ngày nghỉ phép. Họ cùng nhau đi ăn vặt, uống trà sữa, mua quần áo, cùng nhau bàn luận về các ngôi sao mới nổi hay tám chuyện tình cảm. “Thanh xuân thật tốt” – Hương thầm nghĩ. Thanh xuân của Thanh Hương thật rực rỡ, có bố mẹ, có thầy cô, có bạn bè và có cả tình yêu thầm với anh bạn nam thần cùng lớp, còn thanh xuân của Thu Hương chỉ có chém giết máu tanh.

Lạ một điều, từ sau vụ tai nạn ấy, Hương chưa bao giờ mơ về thế giới cổ đại kia, khiến đôi khi cô từng nghĩ liệu rằng những ký ức kia liệu có phải là thật không? 2000 năm, thời đại ấy dường như chỉ còn lại những cái tên không đầy đủ, những câu chuyện, truyền thuyết được kể lại qua các thế hệ với đầy sự tam sao thất bản. Lắm khi, Hương muốn được đi thăm lại những nơi từng là chiến trường nhưng rồi nghĩ lại có đi cũng chả tìm thấy được gì, bởi mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn ở đất nước mà phân nửa lịch sử chìm trong khói lửa chiến tranh.

Thấy bạn mình đơ ra 1 lúc, Huyền huơ huơ tay:

-Hương này, sao thế? Có anh nào đẹp trai góc kia à?

Giật mình tỉnh lại sau mê man suy nghĩ, Hương đánh trống lảng:

-À, tớ đang nghĩ năm sau ra trường đi làm ở đâu thôi

-Xời, đi chơi mà vẫn nghĩ đến học, có cậu là số 1 thôi đấy. Chị tớ học Y vất vả như thế mà còn tận hưởng đi chơi hơn cậu đó, đúng không chị?

-Ừ, nghĩ ngợi nhiều làm quái gì, ngày thường học hành đã đủ mệt rồi, chơi phải chơi cho đã chứ. Hay là đang nghĩ đến crush?

-Đâuuuu, em giờ có crush nào đâu – Hương giảy nảy

-Nói thế chó nó tin. Xinh thế này mà còn ế, không biết bà chị già này phải sống sao đây – chị Chi thở dài.

-Hic, 2 chị em các vị hùa nhau bắt nạt em nhé. Mà em hỏi, mọi người có tin vào mấy xuyên không không? Như trong phim ý?

-Đương nhiên tớ tin chứ – Huyền nhanh nhảu – trong phim nữ chính xuyên không là có ối anh theo.

-Gớm, mày có xuyên không cũng không ai theo đâu – chị Chi cười khinh bỉ ra mặt.

-Ơ hay chị này, em gái trong nhà mà chị không tin à?

-Tin mày có mà đi đầu xuống đất, có bao giờ làm việc nhà đâu, về ấy có khi chết ở 5 phút đầu rồi.

....

Biết là chẳng thể hỏi gì ở 2 con người này rồi, Hương thở dài. Nhanh chóng khôi phục tâm trạng, cô lại cùng 2 chị em Huyền Chi chơi thêm 1 lúc, tới tận 8h tối mới về.