Chương 6 : Võ Quán
Trên lớp học, thầy cô đang giảng môn Triết, thằng nào thằng đấy cũng ngao ngán. Duy, tên này đang gục trên bàn, hắn dạo này lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mây trời rồi đột nhiên cười toe toét.
Một tên bạn trong nhóm hắn tên là Anh Đức trêu ghẹo : Thanh Duy dạo này yêu đời ghê, lại có bóng hồng nào hả ?
Duy liếc nhìn hắn, cười nói : “ Nào có ai ! Chẳng qua tự dưng cảm thấy yêu nước, yêu đời thôi !”
Anh Đức im lặng, hắn nói : “ Cmn, thằng Thanh Duy bị điên rồi”
Duy cũng không để ý đến hắn, tên này kiếp trước là Đại Bàng thành tinh, thảo nào tia gái rất kinh khủng ! Hắn còn có biệt danh mắt diều hâu.
Hắn còn hiểu được thêm nhiều thứ. Ví dụ như một thằng bạn hắn tên Trung Đức, kiếp trước là Hồ Ly, thì hắn được thừa hưởng sự đẹp trai tuấn tú. Vì sao hắn biết được tên kia là Hồ Ly chứ không phải cáo. Bởi vì lần trước hắn liếc nhìn thì bây giờ thằng này đã mọc ra hai đuôi.
Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện 1 đuôi nữa. Chẳng lẽ hắn nhìn thấu không phải là kiếp trước ?
Cái thằng bạn mà hắn nhìn bằng Thiên Nhãn ra con quỷ mập mạp, tên là Chính, đặc biệt thằng này tính khí rất cực đoan, và đặc biệt rất thích chơi lô đề. Hắn vuốt cằm tựa như thấu hiểu một cái gì đó.
Một thằng bạn nữa tên là Chiến, thằng này là con rùa đen xì to lớn. Chắc cũng phải to hơn Rùa Kim Quy trên mạng ? Nhưng trông cũng rất bá cách !
Duy vẻ mặt ngán ngẩm, hắn đã chán cái bộ môn này lắm rồi. Rất muốn được đi về.
Cũng tại một điều, lớp hắn toàn bộ đều là con trai, nên thằng nào thằng đấy cũng chẳng có động lực học, nếu mà có một nữ có phải là được tôn làm nữ thần rồi không.
Tan học, bây giờ là 11h trưa. Hắn dự định sẽ đi đón Hoa về nhà nàng.
Hắn nhắn tin cho Linh.
“Ê, M tan học về chưa? Để t đón !”
Ting ! “Đang ở cổng trường đây”
“OK ! để t ra đón”
Ting ! “okie bạn, mình chờ nè”
Thế là hắn dắt xe ra khỏi bãi đỗ, đi đón Linh.
5 phút sau, hắn đã có mặt ở cổng trường nàng trường nàng học cũng xa đường trường hắn luôn.
Cũng chẳng phải tìm kiếm bóng dáng ai đó, vì một bóng dáng tóc dài thướt tha nữ sinh bước đến gần Duy.
Nàng khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đẹp sâu lắng tâm hồn, đôi môi cười tươi như tên nàng.
Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt, hắn khi gặp nàng, ấn tượng đầu tiên là con mắt và nụ cười.
Duy ngẩn người rồi hắn nở một nụ cười tràn đầy ấm áp nói : “ Chào bạn tốt”
Linh cũng cười, nói : “ Đi thôi”
Hắn gật đầu lấy mũ bảo hiểm đưa cho nàng, nhưng chẳng hiểu tại sao lần này hắn lại trực tiếp đội mũ cho nàng.
Vẻ mặt ân cần đó khiến Linh ngẩn người.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Duy đội mũ cho con gái, hắn đã làm thế với nhiều bạn nữ khác.
Nhưng chẳng hiểu sao đối với Linh lần này cũng cho hắn cảm xúc nhiều nhất.
Hắn cũng không phải bad boy, rất nghiêm túc trong việc tình cảm.
Hắn cũng không phải fuckboy, vì hắn rất Thanh Tịnh, hắn thường xuyên đọc Thanh Tĩnh Kinh.
“À, Duy ơi, đưa tớ ra chỗ này với, tớ phải mua cái này đã”
“Rõ, thưa sếp !”
Hà Nội, mùa hè trời mát mẻ không nóng nực, vừa mới qua dịch Corona. Còn gì hơn là vi vu cùng nhau trên những đường phố của Hà Nội nghìn năm văn hiến,cùng nhau ăn hàng trên những quán vỉa hè.
Sau khi đưa Linh về nhà, hắn tâm trạng rất vui vẻ, nên rẽ qua chỗ Lò Luyện Võ, xem thử.
Đập vào mắt hắn là một cái võ quán cũ kỹ được xây theo phong cách chuẩn võ quán trong phim Diệp Vấn, treo tấm biển chữ Việt “Trần Võ Quán”, tựa như mấy năm không có người đến.
Hắn đỗ xe lại, đi bộ đến chỗ quầy bán nước, hắn gọi cốc trà đá và hỏi thăm : “Bác ơi cho cháu hỏi, lò luyện võ này không dạy ạ ?”
“ Cậu đang nói cái võ quán ở kia hả ? chắc người ta sắp khuân đi rồi đấy !”
Duy ngạc nhiên hỏi : “Sao lại thế hả bác ?”
Bác hàng nước nói : “Bởi vì chẳng ai đến tập chứ sao ! Cậu cũng đến tập hả ?”
“ Tôi khuyên cậu đừng nên tập ở đó nhé !”
Duy lại ngạc nhiên, hắn hỏi : “ Tại sao lại thế hả bác ?”
Bác hàng nước cười nói : “ Cậu không biết đấy thôi, cái võ quán đấy có ở đây từ rất lâu rồi, thậm chí người ta cũng không biết rằng nó có từ bao giờ nữa, rất lâu đời.. bất quá chao ôi ! Nơi đó nghe nói có một cô nàng hung dữ lắm ! Những người đăng ký ở đó hầu như hôm đầu đều thương tích đầy mình chạy tóe khói, chẳng dám ở lại!”
Bác hàng nước cảm thán.
Duy nghe thấy câu truyện trên thì trong lòng càng vui vẻ, hắn cảm thấy cái võ quán này rất có điều thú vị ở bên trong.
Lúc này hắn muốn nhìn cái cô có nickname “Lục Vân Tiên Tử” kia bước ra ngoài với hình dạng gì.
Bác hàng nước nói : “ Võ quán đấy chắc cũng sắp đóng cửa rồi, mưu sinh trong Hà Nội, trụ được đến bây giờ đã là rất tốt, chậc chậc” Nói xong lão rít một bi thuốc lào.
Lúc này có một đám chừng 9,10 tên xăm trổ đầy người cởi trần, tóc style đuôi ngựa hottrend đi đến quán nước. Một tên xăm trên mặt ngồi với tư thái bễ ngễ, hắn cầm rít một điếu thuốc lá thở một làn khói rồi nói : “Lão già, đến hạn thu tiền rồi !”
Những đàn em của hắn, thằng nào thằng nấy vẻ mặt lấc cấc tựa như chúng nó bằng vai với bố của bác hàng nước vậy.
Bác hàng nước lúc này vội vàng vừa nói vừa cười : “Anh Hảo, việc gì phải vội, anh cứ ngồi đây xơi điếu thuốc uống cốc nước, em đóng tiền ngay đây ạ !”
Tên xăm mặt giang hồ kia gật đầu nói : “ Ừm”
Bác hàng nước vội cầm tiền hai tay đưa cho tên Hảo giang hồ nói : “ Anh Hảo, anh cứ yên tâm, em sẽ đóng không thiếu đồng nào đâu ạ”
Tên Hảo giang hồ cười nói : “Chú mày cũng lễ phép đấy !”. Xung quanh những tên đàn em giang hồ đang tự “gọi” nước cũng cười lớn.
Tên Hảo giang hồ nói : “ Thu tiền xong rồi, chúng ta đi !”
Đúng lúc này một tên đàn em nói : “Anh Hảo, sao chúng ta không thu tiền ở cái võ quán cũ rích kia ?”
“Đúng đấy, anh Hảo!”
Tên Hảo giang hồ nghe đàn em nói mà nhíu mày nói : “Đại ca, có lệnh không được thu ở võ quán đó”
Một tên đàn em tóc đuôi ngựa nói : “Tại sao lại vậy, địa bàn này đều là của chúng ta, chúng ta thích làm gì chả được. Huống chi trên đất chúng ta, có mỗi võ quán đấy không thu !”
Duy ngồi một bên nghe hết cuộc trò chuyện của những tên giang hồ này.
Hắn cười thì bị một tên đàn em trừng mắt, gào lên : “Mày cười cái gì, oánh chết cha mày giờ !”
Thấy vậy, bác hàng nước mới khuyên can : “Anh ơi bình tĩnh, là khách là khách”
Anh Hảo liếc nhìn Duy rồi cũng không nói thêm gì.
Bác hàng nước mới vội vàng nói : “ Anh Hảo, anh không nên gây chuyện ở đấy ! Chỗ đấy có một vị võ sư và một cô gái biết võ rất hung dữ !”
Tên đàn em khinh bỉ nói : “Hừ, đồ nhát chết ! chẳng phải là một lão già gần đất xa trời sao ? Hơn nữa, có gái sao ?” Nói đến đây hắn liếm liếm môi nói tiếp : “ Chúng ta có 10 người còn phải sợ 2 người sao ? nếu hai chúng nó biết võ thì như thế nào ? đánh được cả 10 người sao ? anh Hảo, chúng ta mà thu thập được võ quán đấy, thì đại ca chắc chắn sẽ thưởng lớn huống hồ một đứa con gái đó tập võ cơ thể rất dẻo dai.”
Nghe thấy vậy cả bọn đàn em đều vội hùa theo.
Tên Hảo trầm ngâm thì tên đàn em kia vừa cười vừa vội nói tiếp : “Đến lúc đấy, chúng ta ốp thằng già trong đấy trước, bắt con kia cho anh Hảo thưởng thức.. con gái võ vẽ cái đéo gì..”
Nghe cũng rất đúng, anh Hảo gật đầu.
Thế là anh Hảo quyết định dẫn đàn em đến võ quán.