Chương 31: Đi Mỹ !
Duy cũng ngồi xuống xếp bằng, hắn được Trần Quốc Nghiễn Hưng Vũ Vương chỉ điểm công pháp Bát Đại Huyền Ấn.
Giờ phút này đang từ từ lĩnh ngộ tinh hoa tinh túy mà ngài dạy bảo. Bát Đại Huyền Ấn hắn cũng hiểu càng ngày càng rõ hơn.
Hắn tu luyện cũng đến sập tối mới phát hiện ra Thanh Trúc tỉnh lại.
Duy hỏi: “Gặp được?”
Thanh Trúc mỉm cười rạng rỡ đáp: “Vâng”
Nàng từ mấy ngày này tâm trạng đều đau khổ vô cùng, đêm nào cũng khóc.
Nhưng nay tâm trạng của nàng đã tốt hơn, nàng đã gặp được cha trong. Dù chỉ là Thanh Cao thần niệm nhưng cũng khiến cơn đau khổ của nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng dường như cởi bỏ được nút thắt của mình.
Vâng ? Duy cảm thấy hắn nghe nhầm a ?
“Em nói lại xem, anh nghe không rõ”
“Dạ”- Thanh Trúc véo hắn cái rồi cười nhe răng đáp.
Duy cười hắc hắc, hai tay bóp lấy má nàng nói: “Khà khà, Nhìn Trúc nhi của anh đáng yêu thế này, anh không nhịn được muốn thơm cho mấy phát”
Thanh Trúc trợn mắt nhưng vẫn để hắn càn rỡ khóa môi nàng.Nàng nhắm chặt đôi mắt, đôi lông mày sắc sảo thả lỏng, hưởng thụ nụ hôn thứ hai của mình.
Rốt cuộc mấy phút sau hai người mới ngừng lại, thật là một nụ hôn nồng cháy.
“Anh lĩnh ngộ được cả Bát Đại Huyền Ấn ?”- Thanh Trúc hỏi.
Duy trả lời: “ừ”
“Thế sao lúc trước anh chỉ bảo em là một”- Thanh Trúc vẻ mặt trêu tức hỏi.
Duy có chút chột dạ vội nói: “Lúc đó anh cũng định nói với em…”
Thanh Trúc khoát tay nói: “Anh vậy mà lĩnh ngộ được Bát Đại Huyền Ấn tất cả, loại thiên phú này đã vượt xa sự kỳ vọng cha em.”
Duy tâm tình có chút nặng nề, hắn vốn không muốn nói nhưng không nhịn được nói: “Đúng rồi lúc nãy, em có nói là thực hiện tâm nguyện của cha nên mới kết bái phu thê với anh… Thật ra anh thích em, nhưng nếu em không nguyện ý làm tâm nguyện đó thì cũng không sao đâu. Anh cũng không muốn em chịu rằng buộc cả đời em không muốn.”
Thanh Trúc có chút luống cuống, nàng vẻ mặt tức giận nói: “Ai bảo em không nguyện ý, nếu em không nguyện ý thì dù có thế nào cũng không ngăn được em”
Duy hào hứng hỏi: “Nha, vậy là em nguyện ý ?”
Thanh Trúc mặt đỏ phừng phừng nào có vẻ mặt lạnh lùng tiên tử, nàng tức giận gõ lên đầu hắn.
“Ay da, sao đánh anh !”
Rốt cuộc thì Duy cũng không để nàng đánh hắn như vậy, hắn lại ôm nàng vào lòng nói: “Em đã đồng ý vậy từ giờ khắc này anh sẽ hiến dâng cuộc đời này để bảo vệ em, gia chủ của anh”
Thanh Trúc đang đánh hắn bất ngờ bị hắn ôm vào lòng, nào có kháng cự, thân thể mềm nhũn vô lực, giọng nói nỉ non nói: “Gia chủ ?”
Duy đưa cho nàng Trần gia lệnh bài đáp: “Mặc dù anh được các vị gia chủ đời trước công nhận gia chủ Trần gia, nhưng lệnh bài này nên đưa về em sử dụng mới hợp lý, em cũng không cần làm gia chủ Trần gia gì hết, em chỉ cần làm gia chủ của anh thôi”
“Anh tính cả rồi, từ giờ em về nhà anh đi, ách nhà anh cũng không chỉ có mỗi anh nhưng cũng là những người đặc biệt.”
Hắn thầm nghĩ, dù sao hắn giờ liên hệ với Lạc Long Quân thần niệm xin phép cho nàng về sống chung nhưng không thấy ngài trả lời, đành tự ý đưa về vậy.
Thanh Trúc hỏi: “Đặc biệt ? Chẳng lẽ là tu tiên giả sao ?”
Duy vẻ mặt thần bí.
Chắc ngài cũng không nói gì đâu nha- Duy thầm nghĩ.
Nàng và hắn cùng nhau thu dọn đồ đạc, trước khi đi cũng không quên thắp hương vái lạy bàn thờ Thanh Cao.
Hình ảnh Duy đèo nàng trên chiếc Exciter càng ngày càng đi xa khỏi khung cảnh Võ Quán.
Chẳng ai biết lúc này có một hư ảnh mờ mờ mịt mịt nhìn trông giống Thanh Cao vô cùng ở trước cửa Võ Quán trông ra phía bọn họ đi xa dần, lão mỉm cười rồi hư ảnh mắt đầu mờ dần và biến mất.
Duy và nàng cũng về được căn phòng chung cư của mình, hắn cũng suy nghĩ dù sao căn phòng tuy nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, Lạc Long Quân thần niệm thì đã chiếm cứ phòng khách và ti vi, ngài cũng chán cái ti vi rồi, ngày đêm nghiên cứu kiến thức văn minh trên thông thiên văn dưới tường địa lý, Triết Học, Kinh Tế Học,Địa Lý Học, Lịch Sử Học, Văn Hóa Học, Toán Học,Vật Lý Học,..Văn Học.
Lạc Long Quân có hỏi hắn một câu: “Học Văn để làm gì ?”
Duy chỉ đáp: “Học văn để tâm hồn bay bổng nhẹ nhàng, như kiểu mệt mỏi nghe một bài thơ nhẹ nhàng, hoặc diễn tả một cái cảm xúc”
Lạc Long Quân gật đầu không thôi.
Duy cũng suy nghĩ dù sao mình và Thanh Trúc cũng là phu thê a, ngủ chung một phòng thì có làm sao.
Duy mở cửa phòng bước vào nói: “Cháu về rồi !”
“Ách !” Chỉ thấy Lạc Long Quân thần niệm không thấy, chỉ thấy một trung niên nam tử mặc áo cổ quái hình da thú, lộ ra cơ thể sáu múi rắn chắc, những cơ bắp ẩn chứa nguồn năng lượng khủng bố cùng cực.
Duy há hốc mồm.
Thanh Trúc phía sau mặt đỏ tưng bừng.
Chỉ thấy vị trung niên nam tử tóc trắng như tuyết, đang ngồi trên bàn chăm chú nghiên cứu một quyển sách. Trên bàn là vô số quyển sách Triết Học vứt tứ tung.
Duy mở miệng nói: “Lạc Long Quân tổ phụ ?”
“Nha, tiểu tử về rồi sao ? còn đem cả nha đầu kia về nữa ? Đừng làm phiền ta”-nào còn Lạc Long Quân thần niệm nữa, đây chính là Lạc Long Quân chân chính a !
“Lạc..Lạc long Quân”- Thanh Trúc một bên ngơ ngác, rồi lắp bắp nói.
Duy nào có bình tĩnh được. Con mẹ nó. Lần đầu chứng kiến Lạc Long Quân bằng xương bằng thịt nào có không kích động, tiến đến ôm bắp đùi, ngón tay run rẩy chạm vào sáu múi của ngài.
“Ta..ta được sờ Lạc Long Quân hàng thật giá thật”
Lạc Long Quân đang nghiên cứu Triết Học, gân xanh nổi lên trán.
“Cút !”
Duy bị một cỗ lực lượng đánh bay.
Duy con hàng này nào có giữ vẻ bình tĩnh bị đánh nhưng vẫn vô cùng kích động hận không thể ôm hôn Lạc Long Quân thêm lần nữa.
Lạc Long Quân tức giận nói: “Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn có hành động lố lăng, ta một chưởng đập chết ngươi.”
Duy nào có bị hù dọa, hắn hỏi: “Ngài là Lạc Long Quân phân thân sao ? Ngài không trông nom Động Phủ nữa sao ?”
Lạc Long Quân vẻ mặt tức giận nói: “Trông cái gì mà trông, động phủ mở ra bị mấy cái thằng nhãi tép riu nhìn chằm chằm, nếu không phải cố kỵ một chưởng hủy diệt thế giới, ta nào có thể mấy cái thằng ranh con đấy chạy ! Ta vừa mới muốn tìm quyển sách giải bỏ cảm xúc lại đến tiểu tử ngươi quấy nhiễu ta. Thật là tức chết đi được mà.”
Duy giật mình, hắn lại hỏi: “Mấy thằng ranh con ? Mấy thằng nào để cháu xử lý !”- Duy vỗ ngực đảm bảo.
Lạc Long Quân bĩu môi: “Mấy thằng nhóc sống mấy vạn năm mà thôi”
Duy : “…”
Một bên Thanh Trúc cũng im lặng.
Lạc Long Quân liếc nhìn Thanh Trúc, rồi lại nhìn Duy rồi lại tiếp tục đọc sách, khoát tay đuổi người.
Duy xem như ngài đồng ý chấp nhận Thanh Trúc, hắn liền vội đem nàng vào phòng ngủ.
Duy cũng kể hết mọi chuyện khiến Thanh Trúc chấn động không thôi. Nàng đến lúc này cũng cảm xúc phức tạp vô cùng, từ chấn động, ngơ ngác, không thể tin nổi, đến kích động.
Thanh Trúc lúc này mới bình tĩnh trở lại liền nhận thức được cái gì đó vẻ mặt ửng hồng vì giờ trong phòng ngủ cũng chỉ có hắn và nàng, dù sao nam nữ ở chung cũng không tránh được ngại ngùng.
Duy cũng nhận biết sự việc này nhưng hắn vô cùng nghiêm túc dù sao hắn không phải hạng người ham mê sắc dục.
Với lại tâm cảnh của hắn trải qua Lạc Long Quân khảo nghiệm nên vô cùng vững vàng.
Duy cười nói: “Em cứ nằm trên giường, anh trải chăn nằm dưới sàn cũng được !”
Thanh Trúc vẻ mặt ửng hồng gật đầu. Tiếp đến hắn và nàng trò truyện nhiều vô cùng, khiến hắn và nàng hiểu nhau hơn rồi hai người chìm vào giấc ngủ.
Sáng hắn bị Lạc Long Quân đánh thức.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện lâu lắm mới hảo hảo được ngủ ngon yên bình thì bị đánh thức. Mang tâm tình tồi tệ hắn đi ra phòng khách gặp Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân vẫn như cũ ngồi cầm cuốn Triết Học nghiên cứu, ăn mặc trông cổ quái vô cùng, chắc là thời đại của ngài ăn mặc như vậy. Duy dường như bị say mê bởi cơ thể cường tráng những bắp cơ ẩn chưa năng lượng khủng bố bên trong.
Duy liền không nhìn được hỏi: “Lạc Long Quân tổ phụ, ngài có thể ăn mặc quần áo bình thường thời hiện đại được không ? Dù sao thời nay văn minh hiện đại, nên tư tưởng quần áo cũng đã tăng lên rất nhiều. Ngài nghiên cứu tất cả lĩnh vực nhưng hình như chưa xem qua lĩnh vực thời trang a !”
Duy nói khéo.
Lạc Long Quân gật đầu, cũng đúng tỏ ra hiểu ý.
Lạc Long Quân lúc này tán thưởng hắn không thôi, xem ra nên coi trọng tiểu tử này nhiều thêm mới được. Ngài nói: “Nha, rất tốt. Tiểu tử ngươi hiện tại đi Mỹ !”
Duy dựng lên, đi mỹ ? đi mỹ làm cái quỷ gì ? Hắn dù sao mãi mới có thời gian yên bình. Giờ còn muốn hảo hảo tâm sự với mỹ nhân.
Lạc Long Quân nói tiếp: “Ta cần ngươi đến Núi lửa Mauna Loa Hawaii để đón Hỏa Nhi.”
Duy giật mình hỏi: “Hỏa Nhi ?”
Lạc Long Quân trả lời hắn: “Hỏa Nhi là Hỏa Tinh Linh sinh ra từ Cực Viêm nên thiên phú hỏa hệ rất tốt, mấy ngày trước ta đưa nó tới núi lửa đó để hấp thụ tinh hoa. Ngọn núi lửa này nói nguy hiểm thì cũng được xem là nguy hiểm đối với phàm nhân các ngươi, Kim Đan trở lên thì cũng chẳng có nguy hiểm gì, Chính bởi vì như thế nên nó phù hợp với Hỏa Nhi vô cùng. Tầm mấy ngày nữa, núi lửa phun trào cũng là lúc Hỏa Nhi xuất hiện. Ta cần ngươi thời gian này hộ pháp cho nàng. Dù sao thì tinh hoa của núi lửa cũng khiến các tu tiên giả để mắt tới. Ngươi yên tâm cũng chỉ có Trúc Cơ để ý thôi, Kim Đan còn chưa xem thứ này vào mắt.À tinh hoa núi lửa này cũng có lợi ích lớn với Hỏa Ấn của ngươi lắm đấy ! Ngươi đi đem nàng hộ pháp. Ta còn bận một số chuyện !”
Duy tỏ ra vẻ mặt hiểu.
“Cháu hiểu rồi, thôi được rồi cháu thu xếp rồi đi đây nhưng cháu không có tiền a, để cháu hỏi chị Thanh Trúc xem !”
Lạc Long Quân vẻ mặt khó hiểu: “Để làm gì?”
Duy nói: “Đương nhiên là đi máy bay đến Hawaii”
“Không cần ! Ta giúp ngươi !”-Lạc Long Quân đứng dậy, nắm lấy người hắn đập một chưởng.
Duy biến mất.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA”- Duy bắn với một tốc độ tên lửa bay đi.
“AAAAAAAAAAAAAAON Ẹ Ó……!!!!!!!!!!!!!!!” – Tốc độ nhanh khủng bố, giờ khắc này hắn đang phi nhanh trên trời với tốc độ khủng bố.
Hắn rất nhanh bay qua địa phận của các nước châu á khiến các phòng tuyến trên không của các quốc gia cảnh báo vang lên.
Có cả những nước đã phát hiện ra vật thể lạ, còn tưởng tên lửa tấn công bắn mấy phát tên lửa nhằm triệt hạ Duy.
Duy vẫn lao trên trời với tốc độ khủng khiếp, hắn nhìn ra bên cạnh mình xuất hiện những chiếc phi cơ của nước nào đó, nhưng rất nhanh bị tốc độ phi của hắn bỏ xa.