Chương 23: Gặp Nguy
Phản ứng của Duy khiến Bạch Vô Tâm Trí sửng sốt, bất quá hắn cũng không bất ngờ vì với một kẻ kì lạ không biết gì về tu tiên cũng là đúng.
Bạch Vô Tâm Trí đến phỏng vấn hắn là nhiệm vụ của Tu Tiên Đài Truyền Hình giao cho hắn với mục đích dò xét bí ẩn trên người Duy.
Duy trong đầu thẩm niệm với Lạc Long Quân.
“Không phải chứ ! Tại sao ngài lại làm vậy”
Lạc Long Quân thần niệm đáp: “Ta cũng không biết. Trước lúc đi bản tôn chân thân đã dàn xếp hết mọi thứ”
Sau khi phỏng vấn trò chuyện hồi lâu chủ yếu là các câu hỏi liên quan đến thời gian này đi đâu, làm gì dường như đang tra xét điều gì đó.
Cũng may thần niệm của Lạc Long Quân nhắc nhở không được để lộ về sự tình truyền thừa Thăng Long.
Duy trả lời với Bạch Vô Tâm Trí: “ Ta là vô tình tìm được bí bảo của tổ tiên, đánh bậy đánh bạ đánh chết được hắn.” – Vẻ mặt hắn rất chân thực.
Bạch Vô Tâm Trí trong đầu đương nhiên sẽ không tin những gì Duy nói.
Duy cũng khéo léo từ chối những câu hỏi liên quan đến gia đình.
“Bạch Vô Tâm Tín, chúng ta cũng phỏng vấn nhiều rồi. Cũng muộn rồi, tôi đi về đây”- Duy đứng lên đi về để lại Bạch Vô Tâm Trí khóe miệng co giật.
“Đại ca, gì chạy nhanh vậy !”- Bạch Vô Tâm Trí cũng không đuổi theo, hắn biết được Duy đã có ý muốn về.
Trên đường về, Lạc Long Quân thần niệm nhắc nhở Duy cẩn thận Tu Tiên Đài Truyền Hình.
“Nha, Ngươi hảo hảo tu luyện. Mấy ngày nữa sẽ có người tìm đến ngươi tính sổ. Ngươi giết người của người ta, người ta ghi hận ngươi rồi”
“Không phải là Hỏa Tông tính giết ta đấy chứ”- Duy vẻ mặt hốt hoảng.
“Sao, ngươi sợ sao ?”- Lạc Long Quân thần niệm châm biếm.
“Sợ ? có gì phải sợ”- Duy cười hắc hắc.
Lạc Long Quân thần niệm nhìn rõ tâm tư của tên này.
“Lão phu sẽ không động tay giúp ngươi. Nếu ngay cả tông môn nho nhỏ ngươi cũng không đánh được thì ngươi có bản lĩnh gì để nhận truyền thừa của ta.”- Lời nói khiến cho tiếng cười của Duy im bặt, hắn khóc không ra nước mắt.
“Híc, dù gì ta cũng gọi là đệ tử của ngài mà”- Duy phụng phịu.
“Tiểu tử thôi đi, cẩn thận lão phu cho ngươi 1 trưởng.”-Lạc Long Quân thần niệm giận dữ đáp.
Duy gãi đầu cười khà khà, tên này dường như hơi nhơn nhờn với Lạc Long Quân.
7 Ngày sau, thời gian rảnh hắn đều đắm chìm trong thời gian tu luyện Huyền Công mong một ngày đột phá Trúc Cơ để tu luyện Chân Long Quyết. Tu vi của hắn đã bước thêm một bước nữa, hắn đã bắt đầu cảm thấy “dòng khí” chạy khắp trong cơ thể theo một chu kỳ. Thời gian này Thiên Nhãn của hắn cũng nhanh nhạy hơn rất nhiều. Nương theo dòng khí chảy trong kinh mạch cơ thể, dòng khí dần dần đẩy được những tạp chất trong kinh mạch.
Duy ngửi thầy mùi hôi thối, cả người hắn tiết ra đẫm nước hôi thối. Đấy chính là tạp chất trong kinh mạch.
Duy lẩm bẩm nói: “Ta bước vào cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ rồi sao ?”
Trong thế giới quan võ giả của Trần Thanh Cao, và Thanh Trúc thì có bốn cảnh giới đó chính là : Nhâm Đốc Khai Thông, Kỳ Kinh Bát Mạch, Trăm Mạch Khai Mở, Bách Mạch Khai Thông. Nó cũng tương ứng với 4 tầng của Luyện Khí kỳ là Sơ Giai, Trung Giai, Hậu Giai, Cao Giai.
“Xem ra ở nhà cũng khá lâu rồi.” – Duy có ý định đi thăm Thanh Trúc, thời gian này hắn rảnh rỗi lướt điện thoại. Mấy hôm trước hắn nhắn tin với Thanh Trúc vậy mà đến bây giờ vẫn không thấy bên kia xem tin nhắn.
Để xe ở trên vỉa hè, hắn liền bước vào Võ Quán, liếc nhìn xung quanh vắng vẻ.
“Sao không có ai ở nhà ta ? Đi du lịch hết rồi à ?”
Khi bước vào sảnh chính nhìn thấy Thanh Cao nằm trên ở đống đổ nát, khắp nơi đều là vết máu.
“Chú Cao!”- Duy đỡ Thanh Cao dậy, vẻ mặt lo lắng.
“Phụt ! Tiểu tử ngươi phải cứu…lấy…Trúc”- Lão thổ huyết nói với giọng yếu ớt.
“Thanh Trúc ? Chị Trúc đang ở đâu ? đã xảy ra chuyện gì hai người lại ra nông nỗi này !”
Thanh Cao yếu ớt đáp lại trút hơi tàn cuối cùng :” chạy..trốn… thù…giết vợ”
Duy nhanh chóng gọi cấp cứu, trong đầu liền thầm niệm. “Lạc Long Quân tổ phụ, cứu người.”
“Không thể cứu ! Người này đã trút hơi thở cuối cùng”
Lần đầu chứng kiến người mất, Duy có là tu tiên giả cũng không thể ngăn nước mắt chảy.
Duy phi như bay ra ngoài võ quán túm lấy một đám người đang ngồi uống nước Hắn hiện giờ không có thời gian đưa Thanh Cao đi bệnh viện, chỉ có thể để đám người này trông chừng Thanh Cao và chờ đợi xe cứu thương.
Duy đi đến một người đang đi xe máy, dùng thủ đoạn huyễn hoặc cướp lấy xe.
Trong đầu hắn thầm hỏi Lạc Long Quân tung tích của Trần Thanh Trúc.
“Ngoại thành hướng Nam, hơi thở yếu ớt. Dường như đang bị trọng thương”
Tâm tình lo lắng cực điểm, hắn phóng như bay trên đường băng qua đèn đỏ khiến cảnh sát đuổi theo.
Một giàn xe cảnh sát đằng sau không thể theo kịp phản xạ của một tu tiên giả nhanh chóng bị cắt đuôi.
Ở hướng Nam, trong một tòa dự án đang xây dựng bỏ dở, có một lão già mặc đạo bào Tông Môn Trung Quốc và 2 tên trung niên cũng mặc đạo bào đằng sau.
“Kiệt kiệt, bé ngoan ra đây nào, chỉ cần ngươi đem công pháp của Hưng Đạo Đại Vương ra đây, lão phu hứa sẽ không giết ngươi.”-Một thanh âm khàn khàn từ một lão già mặc đạo bào vang lên.
Lão già liếm môi lộ ra vẻ mặt gian ác.
Phía dưới lão già có hai người vẻ mặt cung kính dường như là thuộc hạ của lão.
“Mau tìm” – Lão khẽ nói với hai tên thuộc hạ.
“Lão phu sẽ thu ngươi làm nữ đồ đệ duy nhất khiến cho Thanh Cao dưới Hoàng Tuyền vui vẻ yên nghỉ”- Lão già cười khặc khặc khiến Thanh Trúc nấp ở một góc dựng tóc gáy bất quá nàng đã mang tinh thần liều chết. Nàng người mang thương tích đang cố gắng ẩn nấp trong một tòa dự án bỏ hoang không ngờ lão quỷ kia lại tìm đến nhanh như thế.