Chương 13: Tiến vào Động Phủ (2)
Lại nói đến Duy, tên này đang trợn mắt há mồm trước khung cảnh trước mắt.
Đập vào mắt hắn là một cái hang động to lớn vĩ ngạn.
“CMN !” – Hắn thốt lên.
“Cái hang to vcl ạ !”
Duy ngó ngàng xung quanh, hắn thận trọng bước đi từng bước.
Như lời của tên Lê Dũng thì nơi này rất nguy hiểm nha.
Nhưng bước mãi bước mãi, hắn tiến vào trong hang động vẫn thấy xung quanh yên tĩnh cực điểm, chẳng có một tiếng động gì.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm,tâm tình trút được gánh nặng sợ hãi.
“Chả có gì nguy hiểm cả, chỉ là cái hang bình thường !”
Xèo ! Bỗng nhiên hắn nhìn thấy có cái gì lướt qua ánh đỏ rực.
“A ! Cái gì vậy ?”
Duy chạy theo tia đỏ rực tiến sâu vào trong hang động.
Lúc này các đệ tử Tông Môn phái cũng lần lượt xuất hiện ở địa điểm khác nhau trong động phủ.
Chẳng ai biết Thăng Long động phủ của Thần Long rộng lớn đến mức nào, mọi người chỉ cảm thấy nó vô cùng to lớn.
Thần dược mọc nhan nhản. Tiên quả khiến mọi người thèm nhỏ nước dãi.
Một vị đệ tử nhìn thấy Thần dược kích động nói : “ Linh dược !”
Rất nhanh nhũng cuộc xung đột xuất hiện.
Ở một chỗ không bóng người, có một tên nam tử 30 tuổi đang lúi húi, hắn chính là Lê Dũng, vẻ mặt hắn kích động. Dường như hắn đạt được cơ duyên to lớn.
“Hahaha, Địa Tiên Quả trong truyền thuyết”
“Tiên quả này chắc chắn giúp ta trùng kích Nguyên Anh cảnh !”
Cũng có những người đệ tử may mắn nhận được cơ duyên liền bị truyền tống đưa ra ngoài.
Duy lúc này đã chạy cmn tít vào chỗ sâu nhất của hang động, hắn mải mê đuổi theo cái tia lửa đỏ quên mất việc khác.
Tia lửa đỏ kia lướt đến được một lúc thì biến mất.
Duy lúc này mới dừng lại nhìn xung quanh.
Hóa ra sâu trong hang động, chạy đến tận cùng chính là một mật thất to lớn, nơi này chẳng có gì ngoài một cái tủ trông rất cũ kỹ và một cái bàn đá đặc biệt ấn tượng đập vào mắt hắn chính là một cái giường đá to lớn chạm khắc hình kim long uốn lượn.
“Đây là nơi nào ?”
Bỗng nhiên Duy nhìn thấy một đốm lửa nhỏ xíu ở trên giường kim long, hắn tiến lại chà chà tay, nói: “rốt cuộc cũng bắt được mi, để bố mày xem mày là thứ gì ?”
Hắn tiến lại gần giường, nhìn thấy một đốm lửa nhỏ rực cháy bé li ti. Để hắn hiếu kỳ hơn chính là đây chính là một sinh linh mang dáng dấp một em bé.
Duy cũng thấy khá đáng yêu, hắn không nhịn được chọc chọc nó. Bất quả để hắn trợn mắt, tay hắn bị bỏng. Nhiệt độ của sinh linh kia lớn vô cùng.
“Au ui !Nóng quá”
Sinh linh kia bị Duy chọc tay thì trợn tròn mắt trông vô cùng đáng yêu.
Sinh linh kia liền xông thẳng đến phía Duy. Duy khinh bỉ ngón tay đẩy nó đang cố gắng lao đầu muốn ẩu đả hắn.
Cảm thấy không thể đả thương được hắn, Sinh linh nhỏ bé phun lửa khiến Duy phải lùi lại, nó vẻ mặt đắc ý tựa như vừa chiến thắng.
Duy trợn mắt, hắn cởi áo tóm lấy sinh linh nhỏ bé, sinh linh kia miệng phun lửa.
“Khà khà, mày phun lửa nữa đi”
Cảm thấy bàn tay Duy nắm chặt, sinh linh nhỏ bé không thể cử động, nó trợn tròn mắt tức giận.
Duy đắc ý cầm xem xét sinh linh này.
1 Con người chưa bao giờ tiếp xúc tri thức hay đồ vật trong thế giới tu tiên, Duy rất tò mò không biết đây là con gì, chắc phải hỏi Lê Dũng.
Hắn thầm nghĩ, liệu mang con này công bố ra thế giới không biết mình có nổi tiếng không nhỉ ?
Sinh linh nhỏ bé bị nắm chặt chỉ có thể vung tay trợn mắt.
Duy nhìn nó rồi nó : “Nha, em bé nhỏ, em nói được không ? nói anh đây nghe chút xem nào”
Sinh linh nhỏ bé vẫn trợn tròn mắt, lúc này nó khoanh tay nhìn hắn, tựa như không thèm quan tâm.
Duy nói tiếp : “Em bé nhỏ, em biết đây là đâu không ?Chỉ anh, anh thả em”
Sinh linh nhỏ bé vẫn không thèm quan tâm, bộ dáng không quan tâm sự đời.
Duy trong tay nắm nó. Đi loanh quanh mật thất, hắn đánh giá mọi thứ.
Hắn tiến đến trước cái tủ đen bụi bặm, cái mà chứa mấy cái lọ linh tinh khiến hắn hiếu kỳ, hắn muốn xem xét một chút.Dù sao hắn chẳng biết gì về thế giới tu tiên cả.
Chỉ là hắn vừa chạm tay vào cái lọ.
Xèoooooooooo
Mấy cái lọ trên tủ đều biến thành một đống cát. Duy trợn mắt nói: “cmn!”
Cái tủ đã bụi bặm cũ kỹ giờ càng trông bụi bặm, Duy nhìn trong tay hắn, cái con sinh tinh nhỏ kia đang cười khúc kha khúc khích giường như nó cảm thấy rất thỏa mãn trước vẻ mặt của hắn.
Duy trợn mắt nói : “Thích cười không ?”
“Cho mày cười nè”
Nói xong, ngón tay hắn nhúp nhúp bẹo cái nhỏ của sinh linh nhỏ bé.
Nó trợn mắt nhìn Duy, miệng la lớn mà chả nghe ra được gì, thỉnh thoảng còn phun một tý lửa ra khỏi miệng.
Duy mặt kệ nó, hắn nhìn kĩ lại cái tủ.
Bỗng nhiên trong đầu hắn nghĩ tới “Chẳng lẽ có mật thất bí mật ?”
Với 1 cái đầu chứa đầy phim ảo tưởng sức mạnh, truyện tiên hiệp, hắn lại vui vẻ đi tìm xem có cơ quan mở mật thất bí ẩn hay không.
“Có lẽ cái tủ này có cái chỗ để mở ?” – Duy nghĩ trong đầu, hắn liên tưởng đến mấy cuốn sách kéo ra là cơ quan đẩy ra. Nhưng tìm mãi cũng chả thấy có quyển sách khô nào.
Duy sờ tay lên cằm suy tư, trong phòng này chả có gì ngoài cái giường trống không, cái tủ đen bụi bặm, và một cái bàn đá.
Xung quanh thì toàn bụi và cát, dường như thời gian đã thoái mòn nơi này, mọi thứ đều thành cát bụi chỉ trừ cái giường đá khắc rồng và cái tủ cũ kĩ này.
Cái bàn đá thì Duy coi một mắt biết ngay vô dụng rồi.
Duy muốn đẩy cái tủ cũ kĩ này, 1 tay thì không đủ, có lẽ phải dùng 2 tay mới đẩy được.Biết đâu hắn đẩy ra phát cánh cửa bí mật sẽ mở ra.
Suy nghĩ một chút, hắn có vẻ loạn, hắn đang nghĩ không biết Lê Dũng đang ở đâu.
Bình tĩnh lại chút, hắn sử dụng Thiên Nhãn, hắn nhìn thấy sinh linh bé nhỏ này là một ngọn lửa đỏ rực rỡ vô cùng, dù thiên nhãn nhìn thấy kiếp trước là ngọn lửa đỏ nhỏ bé nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn có soi Thiên Nhãn vào đồ vật nhưng giường đá, Bàn đá đều chẳng nhìn thấy gì.
Lúc này hắn mới ngồi xuống, nhìn sinh linh bé nhỏ đang nhìn hắn.
Cảm thấy Duy đang chú ý đến nó, sinh linh bé nhỏ trợn trừng mắt, phồng má la hét.
Mặc dù chả nghe ra tiếng gì nhưng trông rất dễ thương.
“Haha cái này mà mang về cho Linh thích lắm đây” – Duy nghĩ thầm.
Hắn trợn mắt, hai ngón tay bóp lấy cái mặt bé xíu của nó khiến cái má nó chu lên.
Duy nói: “Em bé nhỏ, chúng ta nói chuyện đi. Nha, anh cũng không có ý xấu với em”
Trong đầu hắn tự hiện lên hình ảnh 1001 chuyện làm với sinh linh bé nhỏ, đưa ra thế giới ? chụp ảnh đăng lên mạng ? hay khổ sai làm nô lệ ?
Nghĩ thì nghĩ, rốt cuộc thì suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ.Hắn không tài nào muốn làm như thế. Uhm, ít nhất hắn muốn đem nó về nuôi.
Duy hỏi nó: “Thế nào ? chúng ta nói chuyện nhé ? Mặc dù anh biết em không nói được nhưng em có thể gật đầu hoặc lắc, hoặc là biểu hiện hành động á ?”
“Uhm, em có tên không ?”
Nghe hắn hỏi, vẻ mặt của nó mờ mịt. Tên là gì ?
Duy nhìn mặt nó là biết nó không biết gì rồi, nên hắn cười nói: “Em bé nhỏ, giờ gọi em là Hỏa Nhi đi”
Trong đầu hắn lại nghĩ, Hỏa Nhi, một cái từ hán việt, nếu trong ngôn ngữ Việt Nam, hắn sẽ không bao giờ nghĩ mình sẽ nghĩ ra một cái tên hán việt, bởi ngôn ngữ Việt Nam thời hiện đại không giống với ngôn ngữ Trung Quốc có quá nhiều nghĩa cho từ.
Bất quá, hắn cũng được coi như tiếp xúc với thế giới tu tiên, ít ra cũng phải có tý tiên hiệp trong người.
Uhm, trong đầu hắn lại vô số ý nghĩ loạn, hắn đang nghĩ sau này nên lấy tên là gì ?hum, Tiên Ma Vô Địch Độc Cô Cầu Bại ? Nghe có khỏe quá không nhỉ ?
Sở dĩ Duy đặt tên cho Sinh linh bé nhỏ là Hỏa Nhi, vì trong suy nghĩ của hắn, Hỏa là lửa, Nhi là em bé. Sinh linh bé nhỏ có thể phun ra lửa, có lửa đỏ xung quanh người.
Hỏa Nhi được người đặt tên cho thích thú kêu la mặc dù chả biết nói tiếng gì.
Vẻ mặt của nó thích thú, hài lòng. Ít nhất thái độ của nó đối với Duy có vẻ dịu lại rồi.
Duy thấy nó vui vẻ, trong lòng cười thầm. Hắn lại nói tiếp: “Thế Hỏa Nhi, giờ anh bỏ em ra, anh hứa không làm hại em”
Mặc dù trong lòng không nỡ bỏ, nhưng vì công cuộc tìm kiếm bảo vật thần khí gì đó, hắn phải đánh cược.
Duy vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hỏa Nhi, đừng bay lung tung, bên ngoài có một tên hung bạo, mặt hắn có nốt ruồi, hai mắt hắn quầng thâm y như là quỷ vậy, hắn rất ác độc, bình thường hắn luôn ăn thịt trẻ em lúc đói”
Hỏa Nhi nghe thấy thế liền tin tin, gật đầu. Vẻ mặt nghiêm túc dễ thương vô cùng, từ khi Duy đặt tên cho nó, trong nội tâm nó sinh ra một cái cảm giác vô cùng thân thiết đối với Duy.
Duy nhìn con hàng đã ngoan ngoãn trong mật thất, hắn thở phào nhẹ nhõm.Hắn chỉ sợ Hỏa Nhi bay mất, hắn là hắn muốn mang Hỏa Nhi về nuôi.
“Hắt xì!”. Ở một chỗ trong động phủ. Một tên nam nhân 30 tuổi,gương mặt có nốt ruồi trên má đang khịt mũi, hắn chính là Lê Dũng.Lúc này xung quanh hắn là các đồ đạc linh tinh, phù chú. Hắn lẩm bẩm: “Không biết tên nào chửi ta ?”
“Mà kệ, Trần Dịch Đế Trận sắp thành công rồi !” Nghĩ đến bảo vật sắp trong túi mình, Lê Dũng kích động vô cùng, lại tiếp tục bước tay vào hoàn thành trận pháp.
Lúc này hắn an tâm, dùng sức hai tay đẩy cái tủ sang 1 bên.
Khít !
Hắn đẩy dễ dàng vô cùng. Nhưng chẳng thấy có gì xảy ra, Duy có vẻ thất vọng vì sự ảo tưởng mấy cái mật thất trong phim.
“Hừ, đúng là phim phò, toàn lừa đảo !”
Xèo xèo xèo.Keng.
Đúng lúc này cái tủ cũ kĩ cũng biến thành cát bụi luôn. Duy khóe miệng co giật nhìn đống cát trước mặt, mẹ nó, báu vật chả thấy đâu, dù gì ta cũng tính là nửa cái người tu tiên có Thiên Nhãn nha, cơ duyên gì lão Lê Dũng nói kì vậy.
Chỉ là hắn chợt nhìn lại, trong đống cát có cái gì đó, thảo nào có tiếng rơi leng keng,
Hắn tiến lại mò ra được một cái đồ vật.