Chương 26: Đào Vong
Sau khi Mai Thúc Loan và Cao Bá Quát tách ra, một đám người liền tiến đến, đi đầu là một người đàn ông cơ thể lực lưỡng, khuôn mặt cứng cỏi, trước ngược có hình xăm một con chim Lạc tinh xảo. Hắn ta xem xét vết máu để lại, trầm giọng:
"Bọn chúng vừa nghỉ ở đây, nếu ta đoán không lầm chúng đã chia làm hai đường bỏ chạy".
"Làm sao bây giờ, chúng ta chỉ có hơn mười người, nếu cũng chia ra, lực lượng sẽ mỏng yếu chưa chắc làm gì được bọn chúng".
"Không cần, toàn bộ các ngươi đuổi theo tên chạy lên hướng Bắc, ra khỏi Màng Trắng là địa bàn của chúng ta, hắn sẽ tự chui đầu vào rọ, một mình ta sẽ đuổi theo tên phía nam".
"Cẩn tuân Lạc Tướng".
Nói rồi cả bọn tức tốc lên đường. Tên Lạc Tướng đứng trầm ngâm giây lát, xem xét cây cỏ xung quanh, chọn một phương hướng rồi tức tốc lao đi, tốc độ nhanh chóng.
...
Mai Thúc Loan nhắm hướng nam mà đi, dùng lá cây chà xát lên người để lấn áp mùi máu, cao thủ Thiên Cảnh có khả năng dựa vào khứu giác để truy tung. Kinh nghiệm lúc trước hắn cùng Cao Bá Quát trải qua đã nâng trình độ chạy trốn của hắn lên một tầm cao mới. Hắn không đi thẳng mà quanh co trong khu rừng. Tìm những chỗ đất cứng đặt chân, đi được một đoạn lại lui về ngoặt sang hướng khác. Chốc chốc lại phóng lên cây, vòng tới vòng lui tiến lên theo đường xoắn ốc, tốc độ không nhanh nhưng rất khó bị phát hiện, dù có cũng có thể trì hoãn thời gian kẻ địch.
Hơn nửa ngày sau, hắn đến một khu vực trống trải, phía trước là một đầm lầy khá lớn. Xung quanh đầm cỏ mọc um tùm, Mai Thúc Loan men theo mép đầm định qua phía bên kia. Phía sau bỗng có tiếng hú dài, một người tốc độ cực nhanh đang phóng đến, đó là tên Lạc Tướng cầm đầu qua nhiều trắc trở cuối cùng cũng đuổi kịp.
...
Bên kia Cao Bá Quát lại nghênh ngang chọn những đường rộng rãi thoáng đãng mà đi, hy vọng để lại dấu vết cho bọn chúng đuổi theo tạo điều kiện cho Mai Thúc Loan trốn thoát. Thế nhưng cả hai người bọn hắn không ngờ đám người truy đuổi đã phát hiện và chia ra làm hai đường bám theo. Tình huống của Cao Bá Quát lại còn dễ dàng hơn Mai Thúc Loan. Nhóm người đuổi theo Cao Bá Quát tuy đông nhưng sự nhạy bén và tốc độ không bằng tên đứng đầu theo Mai Thúc Loan. Đi một hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh, Cao Bá Quát bèn dừng lại, quay ngược trở về. Hắn lo lắng đám người kia không phát hiện ra hắn mà lại theo Mai Thúc Loan.
Chưa quay lại bao lâu, từ trong rừng hàng chục mũi lao uy lực mạnh mẽ phóng vút ra. Cao Bá Quát nhanh nhẹn tránh thoát rồi quay đầu bỏ chạy. Đám người trong rừng cũng rượt theo nhưng có vẻ như tốc độ không nhanh. Qua một lúc, phía sau êm ắng, Cao Bá Quát kinh ngạc dừng lại. Từ nảy đến giờ hắn chỉ chạy theo đường thẳng, không quanh co đánh lạc hướng nhưng tại sao bọn chúng lại không theo kịp. Thấy có điều gian trá, hắn bèn dừng hẳn không đi, tiện thể tranh thủ nghỉ ngơi.
Vừa dừng lại, phía sau lại vang lên tiếng gió, hàng chục mũi lao lại phóng ra. Hắn cũng tránh thoát rồi bỏ chạy. Hai ba lần như thế, Cao Bá Quát mới nhận ra hình như không phải hắn dẫn dụ bọn chúng mà bọn chúng đang cầm chân hắn. Có thể chúng cũng đã chia quân hai đường, lực lượng giờ mỏng yếu nên chỉ dám ở phía sau phô trương thanh thế. Nghĩ thế, hắn liền không theo đường thẳng mà phóng sang hướng khác, định ẩn núp chờ bọn chúng đi qua để xem xét tình hình.
Thế nhưng hắn đã đoán sai. Hắn vừa phóng sang hướng khác lập tức lại có một đám lao phóng tới chặng đường, buộc hắn phải quay lại lộ tuyến ban đầu. Cao Bá Quát sắc mặt trầm xuống, hắn đã bị bao vây ba mặt, chỉ chừa một đường để tẩu thoát, phía trước ắt sẽ có bẫy rập gì đó. Tuy thế hắn cũng thả lỏng một hơi, ít nhất Mai Thúc Loan sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng hắn lại sai.
...
Mai Thúc Loan lúc này đang quay người đối mặt với tên Lạc Tướng, phía sau hắn là khu vực đầm lầy nguy hiểm.
"Các ngươi là ai, tại sao không nói không rằng đuổi theo chúng ta không bỏ?"
"Bắt ngươi lại rồi sẽ biết", nói xong phóng người đá tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, phát ra tiếng gió rin rít làm Mai Thúc Loan không kịp tránh né, may mắn hắn theo Nguyễn Long luyện tập võ thuật, trong đó có một số chiêu dùng xảo phá lực. Chỉ thấy hắn giơ lòng bàn tay lên đón cú đá, vừa chạm vào lập tức rút về xoay một vòng làm đổi hướng lực đạo sang bên cạnh, tránh thoát trong kẻ tóc. Tuy chỉ chạm nhẹ nhưng lực lượng bên trong khá lớn, bàn tay của Mai Thúc Loan cũng tê rần.
Thấy không trúng, tên Lạc Tướng kinh ngạc nhưng phản ứng không chậm, chưa kịp chạm đất hai tay đã phóng chưởng đánh tới, thân hình lơ lửng trên không trung. Mai Thúc Loan đã sẵn sàng, nhảy lùi lại né tránh nhưng tên kia như đoán trước phóng chưởng không ngừng buộc hắn phải đón đỡ. Không còn cách nào khác, hắn đành vận sức đấm tới, nhưng chệch sang một bên hòng giảm lực tiếp xúc:
"Rắc", tiếng xương gãy vang lên, Mai Thúc Loan bay ngược ra sau miệng phun máu tươi. Tên Lạc Tướng thì nhẹ nhàng đáp xuống, miệng lẩm bẩm:
"Chỉ là Địa Cảnh trung kỳ lại có thể để ta đánh lâu như vậy, phương pháp thực kỳ lạ".
Phía xa, Mai Thúc Loan ngã vào bụi cỏ ven đầm, ôm cánh tay gãy, trong ngực nhộn nhạo khó chịu. Cao thủ Thiên Cảnh quả thật rất lợi hại, bọn họ đã bắt đầu rèn luyện kinh mạch trong thân thể, linh khí đã có thể chuyển hoá thành lực lượng, sức mạnh đánh ra rất khủng bố.
Công việc mà Nguyễn Long đang làm thực chất thuộc về phạm trù Thiên Cảnh, tốc độ vận chuyển linh khí của họ cực nhanh, có thể trong tích tắc hoàn thành, không thua kém động tác của thân thể, nên khi đánh nhau, bọn họ có thể phóng luồng linh khí của mình về phía đối thủ, gây nên sức phá hoại hơn xa sức mạnh cơ bắp thuần túy.
Còn Địa Cảnh nói một cách khác vẫn chỉ là rèn luyện thân thể như Nhân Cảnh, chẳng qua thứ bọn họ rèn luyện là lục phủ ngũ tạng, làm cho chúng có sức dẻo dai, chứa đựng được càng nhiều linh khí tẩm bổ thân thể hơn mà thôi. Trên lý thuyết Địa Cảnh không thể chống lại Thiên Cảnh dù chỉ một chiêu. Nay thấy Mai Thúc Loan có thể liên tiếp đón đỡ đến giờ mới thụ thương nên làm tên Lạc Tướng kinh ngạc.
Hắn chầm chậm tiến lại gần một cách nhàn nhã. Lúc trước hắn khinh thường ra tay nhưng không ngờ cả một đám Địa Cảnh lại để hai tên đồng cấp chạy thoát làm hắn phải mất nhiều công sức để bắt về.
Mai Thúc Loan lê thân mình sát đầm lầy, thân thể bắt đầu lún xuống. Thấy vậy, tên Lạc Tướng liền dừng lại, hắn không muốn lại phải kéo tên này từ đầm lầy lên.
"Nói, ai phái các ngươi vào cấm địa?"
"Chúng ta chỉ tò mò bên trong có gì mới tiến vào".
"Hừ, rõ ràng các ngươi nhắm hướng Tây mà đi, còn chuẩn bị rất đầy đủ, cái gì mà tò mò".
"Ta làm gì thì kệ ta, liên quan gì các ngươi, cấm địa này là của toàn bộ bách Việt, đâu phải của ngươi", Mai Thúc Loan nổi nóng đáp.
Tên kia vẫn bình tĩnh: "Đây là thời kỳ nhạy cảm, thủ lĩnh bách tộc còn không rõ tung tích, ai cũng không được tự ý tiến vào"
Mai Thúc Loan giật thót, quả nhiên là vì Nguyễn Long.
"Thế nhưng cũng không vì thế mà các ngươi đánh giết bọn ta, lại đuổi theo không bỏ".
"Hừ, thì sao? Không nói nhiều, mau theo ta về tộc, lúc đó sẽ có người tranh luận với ngươi, à quên nói cho ngươi, tên đồng bạn của ngươi cũng đã bị bắt", tên kia đáp, lại tiến về phía Mai Thúc Loan.
Mai Thúc Loan ngẫm nghĩ lời nói của hắn, tuy không tin tưởng nhưng cũng khá lo lắng, đang định đồng ý, bỗng nhiên dị biến phát sinh.