Trước khi Hoàng Quy lão nhân rời khỏi Liên Mộc sơn một ngày thì lúc này trên trang quán cũng không còn một ai có pháp lực cao thâm ngoài Vĩ Thành nên sau khi sư phụ đi khỏi Liên Mộc sơn thì Vĩ Thành đã được lão giao phó và có toàn quyền theo dõi và bảo vệ sơn môn.
Rất nhanh, vào ngay buổi sáng ngày hôm sau, ngay sau khi Hoàng Quy lão nhân vừa đi khỏi thì Vĩ Thành đang ở trong phòng để tĩnh tâm tu luyện thì bỗng bên ngoài có những tiếng bùm bùm như ai đó đang đập phá nổ ra ở ngay bên ngoài vườn cây tiên cảnh của Hoàng Quy lão nhân.
Ngay lập tức, hai mắt hắn liền mở ra rồi đứng dậy rồi đi ra bên ngoài xem xét, khi hắn vừa bước ra ngoài thì thấy đám đệ tử ngoại môn của Hoàng Quy lão nhân với binh khí trên tay đang dàn trận để cố ngăn chặn hai ba tên quỷ đá to lớn gấp hai, ba lần người bình thường, trông chúng tựa như đám Golem của phương tây và phía sau còn có một đám nữa đang kéo tới trang quán mà không rõ từ đâu đang đi tới.
Một tên quỷ đá đứng đầu nhìn đô con hơn mấy tên còn lại, một tay nó cầm chùy, tay còn lại đang chỉ về phía đám đệ tử ngoại môn, giọng nói của nó ồm ồm vô cùng khó nghe, hiển nhiên đây chính là tên thủ lĩnh:
- Đám người các ngươi, muốn sống thì khôn hồn cút hết đi, biết đâu gia gia đây tha mạng cho, bắt đầu từ giờ phút này, nơi đây sẽ là căn cứ của ta!!!
Một tên đệ tử ngoại môn với cây chổi quét lá ở gần đó nghe thấy vậy liền quát lại:
- Đây là nơi của Hoàng Quy lão nhân...
Không để hắn nói hết, một tên quỷ đá lâu la phía sau tên chỉ huy liền cắt lời:
- Đại vương, đừng lằng nhằng, chúng ta tuy ít người nhưng lại to hơn bọn người nhãi nhép này, chúng ta hãy giết hết bọn này đi rồi tính sau!!!
Tên đứng đầu nghe vậy thì khoái trí:
- Được!!!
Nói xong cả đám quỷ đá liền lao lên mà đập phá xung quanh, đám đệ tử ngoại môn thấy vậy cũng liền tập hợp lại rồi dùng phép mà lao lên đánh với đám quỷ đá này.
Cuộc chiến diễn ra khiến cho mọi thứ trong khuôn viên trang quán bị đổ nát, còn đám quỷ đá kia thì do da dày thịt béo thể hiện rõ tính chất rắn chắc của đá nên đòn đánh từ đao kiếm của đám đệ tử ngoại môn cũng không thể nào giết được mà giống như đang gãi ngứa cho đám đất đá này vậy, trái lại một số anh em còn bị đánh cho trọng thương.
Thấy quân nhà mình yếu kém hơn, lại thấy tên thủ lĩnh đang lao lên định sát hại đám đệ tử ngoại môn, Vĩ Thành liền nhanh chóng dùng phép mà tiến lại.
Thoắt một cái, thân ảnh của Vĩ Thành đã đứng chặn ngay trước mặt tên thủ lĩnh của đám quỷ đá kia rồi đưa tay nhẹ nhàng đỡ lại một đập của hắn để chặn lại một đòn này giúp cho tên đệ tử ngoại môn kia thoát một kiếp, còn hắn thì nhìn đám đất đá này chỉ bằng nửa con mắt.
May mắn thoát chết, tên đệ tử kia thấy vậy thì cũng nhanh chóng đứng dậy rồi chạy sang một bên, một tên đệ tử ngoại môn tên Phan Tú mặc dù bị thương nhưng vẫn cố đứng ở phía sau Vĩ Thành thều thào nói:
- Sư huynh, đám này mạnh lắm, huynh cẩn thận!!!
Vĩ Thành nghe xong thì chỉ ậm ừ rồi nói:
- Ngươi cùng anh em đi dưỡng thương đi!!!
Nói xong hắn lại quay về phía đám quỷ đá mà nhìn, tên thủ lĩnh thấy một đòn cực nặng của mình vậy mà lại bị một tên chặn lại một cách nhẹ nhàng nhưng vẫn còn tỏ ra khinh thường mà cười lớn, để lộ ra hàm răng đá lởm chởm nhấp nhô vàng khè:
- Ha ha, đám người kia của các ngươi đông như vậy mà còn bị bọn ta đánh cho trọng thương, huống hồ bây giờ chỉ có một mình ngươi, khôn hồn thì mau quỳ xuống, chúng ta tha chết cho!!!
Vĩ Thành nghe vậy thì chỉ nhếch mép lên cười đểu:
- Cũng chỉ là đám tép riu mà đòi lên đây chiếm đất sao, vậy thì ngươi hãy lấy cây chùy của ngươi ra khỏi tay ta đi đã???
Tên thủ lĩnh nghe vậy thì cười, sau đó hắn liền dùng hết sức mà lấy cây chùy ra nhưng cố gắng mãi cũng không thể lấy lại thì gầm lên để thị uy trước mặt Vĩ Thành, xong hắn liền bỏ luôn cây chùy đó rồi lấy một cây chùy khác từ phía đàn em rồi gườm gườm nhìn Vĩ Thành:
- Sao sợ chưa!!!
Vĩ Thành mặt vẫn không đổi sắc chỉ vất cây chùy của tên thủ lĩnh sang một bên rồi mỉa mai:
- Sợ quá, ngươi dọa đám sâu bọ à, hay là trẻ con???
Tên thủ lĩnh nghe vậy thì cũng chưa hiểu gì thì một tên phía sau liền khích bác:
- Đại ca nói nhiều với thằng này làm gì, chi bằng một chùy đập chết mẹ hắn đi!!!
Cảm thấy có lý, tên thủ lĩnh liền cười rồi lập tức vung chùy nhằm thẳng đầu của Vĩ Thành mà nện xuống, Vĩ Thành thấy đòn đánh sắp ập xuống đầu mình thì cũng chẳng thèm né tránh mà chỉ cười, hắn nhìn qua thì một đập này đối với mình thì cũng chỉ như là gãi ngứa còn đám đệ tử bị thương thấy vậy thì liên tục hô lớn:
- Đại sư huynh cẩn thận!!!
Nhưng bụp, cả cái chùy rắn chắc, nặng ngàn cân cứ vậy mà đập xuống đầu Vĩ Thành một cái rồi một tiếng rắc, đám quỷ đá phía sau tưởng rằng Vĩ Thành đã đăng xuất khỏi thế giới để đi về chầu ông bà, còn đám đệ tử ngoại môn thì tỏ ra lo lắng cho sư huynh, đó chỉ là góc nhìn của người ngoài cuộc còn người trong cuộc thì...
Tên quỷ đá thủ lĩnh đắc ý nhìn xuống Vĩ Thành như muốn châm chọc nhưng lại cảm thấy gì đó sai sai, hai cánh tay cơ bắp rắn chắc của hắn bắt đầu tê dại mất cảm giác, còn cây chùy thì như đập phải thứ gì đó vô cùng rắn chắc hơn cả đá mà bị gãy ra làm hai và rồi một giọng nói liền đưa cả đám về thực tại:
- Thủ lĩnh mà chỉ có vậy thôi sao, không đáng để gãi ngứa cho ta!!!
Tên thủ lĩnh thấy Vĩ Thành vẫn như cũ thì mắt và miệng cả đám liền bật chế độ mắt chữ "A" mồm chữ "O", tên thủ lĩnh còn chưa định thần lại thì Vĩ Thành đã nhếch mép cười:
- Bây giờ đến lượt ta chứ hả!!!
Tên thủ lĩnh sau khi định thần lại rồi hô lớn với các anh em:
- Chạy, chạy thôi, ở đây vẫn còn cao thủ!!!
Cả đám quỷ đá nghe xong thì liền nhốn nháo cả lên, ba chân bốn cẳng mà chạy, nhưng chưa chạy được thoát thì xung quanh tứ phía, bóng ảnh của hàng chục, hàng trăm Vĩ Thành xuất hiện mà cười đểu:
- Sao vậy, định chạy sao, chơi vậy không đẹp đâu!!!
Dứt lời hắn liền vung tay đánh ra một loạt trấn hồn chưởng, chưởng lực vô hình đánh ra như bài sơn đảo hải khiến cho mọi thứ nó quét ngang đều vỡ nát rồi phóng thẳng mà đánh vào đầu của tên quỷ thủ lĩnh khiến hắn ngay lập tức tan thành tro bụi.
Đám lính lâu la thấy thủ lĩnh của mình đã trở thành kẻ thiên cổ hay đúng hơn là cát bụi theo đúng nghĩa đen thì không dám manh động nữa mà chủ động quỳ sụp xuống dâng vũ khí xin hàng, Vĩ Thành nhìn đám quỷ rồi mỉa mai:
- Sao vậy, không còn to mồm nữa sao!!!
Rồi từ trên khuôn mặt đẹp trai của hắn tắt đi mụ cười khinh mà thay vào đó là một khuôn mặt của hung thần:
- Khôn hồn thì dọn hết đống đổ nát mà các ngươi gây ra, làm không xong thì đừng trách ta ác!!!
Cả đám quỷ đá không ai bảo ai thì cả đám liền tăm tắp đi dựng lại hết mọi thứ, Vĩ Thành sau đó liền lệnh cho đám đệ tử ngoại môn:
- Các ngươi trông chừng chúng!!!
- Vâng thưa sư huynh!!!
Dứt lời, hắn liền ung dung quay trở lại trong phòng rồi rót trà ra thưởng thức, còn lại đám đệ tử bên ngoài thì trông chừng đám quỷ đá dọn dẹp.
Trong đám quỷ bỗng một tên có ý định chạy thoát, hắn lần mò, lần mò tiến ra gần tới cổng lớn rồi nhân lúc đám đệ tử ngoại môn không để ý liền lao ra rồi ba chân bốn cẳng mà chạy, đến khi đám đệ tử ngoại môn phát giác ra thì đã không kịp, thấy vậy một tên hốt hoảng liền chạy tới báo với Vĩ Thành:
- Sư huynh, có kẻ đã trốn ạ, bọn tiểu đệ không kịp bắt lại!!!
Trái ngược với vẻ hốt hoảng đó thì Vĩ Thành đang ngồi vừa uống trà vừa lướt web trên con máy Samsung Note 6, trên nét mặt hắn vẫn tỏ ra không quan tâm rồi ung dung không thèm nhìn mà đưa tay rồi chỉ về phía sau tên đệ tử ngoại môn:
- Hắn hả???
Thấy vậy tên đệ tử ngoại môn nghe vậy thì liền quay lại, thấy đúng là tên đã chạy trốn thì reo lên:
- Chính thằng này đó sư huynh!!!
Tên quỷ kia đang từ vẻ mặt đắc chí vì thoát được một kiếp nhưng ai ngờ chưa chạy trốn được bao lâu đã lại xuất hiện tại chỗ cũ thì ngây ngốc đờ cả người ra, Vĩ Thành thấy vậy thì cười đểu:
- Định chạy à???
Tên quỷ lắp bắp ấp úng:
- Tiểu... tiểu nhân....
Không để hắn nói hết thì ngay lập tức một luồng kình lực không rõ từ đâu bắn ra khiến cho thằng này nối gót với tên đại ca mà trở về cát bụi đúng với nghĩa đen và điều này cũng khiến đám quỷ run lên như cầy sấy, trái ngược lại với cái vẻ hùng dũng như lúc đầu, còn Vĩ Thành sau đó hắn liền nói với đám quỷ:
- Chạy đi, cửa mở đó!!!
Dứt lời, Vĩ Thành liền nói với tên đệ tử ngoại môn kia:
- Thúc giục chúng nhanh lên, lão già sắp về rồi!!!
Hiểu ý sư huynh, tên đệ tử cũng liền gật đầu rồi bước ra khỏi phòng của Vĩ Thành, hắn cũng không quên mà đóng cửa lại cho vị sư huynh này, còn Vĩ Thành thì quay lại bàn nước rồi cười cười rồi như nói chuyện với ai đó đang hiện hữu giữa khoảng không:
- Có một chút việc nhỏ, mong thông cảm!!!
Và đáp lại hắn là một giọng nói không rõ là nam hay nữ:
- Đây là việc của nhà ngươi, thông báo với ta làm gì???
Còn ở bên ngoài, dưới sự thúc giục của đám đệ tử ngoại môn thì lũ quỷ đá cũng chấp nhận yên thân mà dọn dẹp đống đổ nát do chính mình gây ra mà không dám vọng động gì vì trước đó đã thấy hai tấm gương sáng kia để làm mẫu. Cuối cùng thì sau bốn tiếng đồng hồ dọn dẹp thì mọi thứ đã trở về như cũ và đám quỷ đá cũng ngoan ngoãn trở lại với nơi chúng thuộc về và khi trở về thì trong đầu tên nào tên nấy cũng nhận được một lời cảnh báo:
- "Lần sau ngứa ngáy chân tay thì cứ đến đây mà phá phách, chúng ta đang thiếu người dọn dẹp, nếu các ngươi muốn thì chúng ta luôn chào đón!!!"
Và kể từ đó thì kể cả là cho tiền tỷ tiền tấn thì đám quỷ đá này cũng chẳng có gan mà lên trang quán của Hoàng Quy lão nhân mà làm loạn vì một phần ngán lão rùa và người thứ hai không ai khác chính là Vĩ Thành.....
----------------
Trên núi Liên Mộc khoảng 12 giờ sau đó, chen lẫn tiếng gà rừng gáy là một tiếng sững sờ nói:
- Cái gì, 500 năm, sư phụ à, người nghe con nói này, con và hai người huynh đệ này chỉ có thể sống được 70 năm cùng lắm là lết được lên 100 năm thôi là max lắm rồi mà người lại bắt chúng con theo người 500 năm thì chúng con sao theo được ạ!!!
Nghe xong lời nói đó của Kiến Phương, hai người Khải Vũ và Tuấn Anh cùng gật đầu phụ họa theo như đồng tình với lời nói của huynh đệ mình, nghe xong Hoàng Quy lão nhân như nóng máu liền gọi lớn:
- Nhà ngươi đâu rồi hả Vĩ Thành, ngươi vác xác lên đây cho ta!!!
Lúc sau một nam nhân có vẻ lạnh lùng nhưng phải nói là đẹp trai đến mức mà cả ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương phải há hốc mồm không dám tự tin vào độ đẹp trai của mình khi đứng cạnh hắn, thấy Vĩ Thành đã lên, lão liền đắc ý nói:
- Hắn là Vĩ Thành, là nhị sư huynh của các ngươi, hắn chỉ hơn các ngươi 16 tuổi mà đã đi theo ta tu luyện được 2997 năm hạ giới rồi đó!!!
Khải Vũ nói chen vào:
- Vô lý quá, huynh ấy năm nay mới có 34 tuổi làm sao có thể đi với sư phụ gần 3000 năm được, thật phản khoa học, trừ khi người bất tử và là thần tiên trên trời à.....
Vĩ Thành thì cười nhạt, có lẽ trong đầu hắn nghĩ "đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời". Còn về Hoàng Quy lão nhân thì trong đầu lão lúc này vì chán quá nên xuất hiện một vệt hắc tuyến trên đầu như cạn lời.
Có lẽ lão đã chán không thèm nói chuyện tiếp với mấy thằng đầu đất chưa trải sự đời này, lão liền rút ra trong tay áo à quên do thói quen nên nhầm mà là túi quần âu (vì bây giờ lão đâu có mặc cổ phục mà trên người lão là một chiếc áo sơ mi của Dolce & Gabbana và chiếc quần âu của Louis Vuitton) một tấm da và liền không nói không rằng mà trực tiếp xách tai ba tên đồ đệ mới rồi ném thẳng cả ba vào trong.
Vĩ Thành bên này thấy vậy thì chỉ lắc đầu cười nhạt rồi hắn cuộn lại tấm hình đồ và cất đi còn Hoàng Quy lão nhân thì ngồi ra đó mà hút thử điếu xì gà mà Nhị Phú tặng xem nó như thế nào, vì lão nghe Nhị Phú nói đây là xì gà Cuba hàng hiếm, để xem có phê không và tấm da mà lão lôi ra chính là Thanh Thiên Sơn Hà đồ, còn với ba người Nguyễn Hoàng Dương thì khi vào đó đã chính thức bái Hoàng Quy lão nhân làm sư phụ...