Chương 2: Cứu người

Tiếng sấm nổ long trời lở đất làm Diệp Thiện Thiện tỉnh lại. Cả người từ

trên xuống dưới đau nhức, ướt mèm. Những hạt mưa vừa to vừa nặng quất

vào mặt làm hai má đau rát, cô nhớ hình như lúc đó sét đánh trúng mình, thế

mà vẫn còn sống? Nói vậy cũng tức là cô đã thoát được kiếp nạn? Đưa tay

cản nước mưa văng vào mặt, mắt khẽ nhíu, cảm thấy hơi khó chịu.

Nhìn màn mưa dày đặc dữ dội trong đêm đen, thiếu điều dội thẳng xuống

mặt đất đã ngập nước. Bọt nước tung tóe cao dễ đến nửa thước, tiếng sấm

gầm thét muốn thủng màng nhĩ. Mùi nước mưa trong không khí thấu vào

***g ngực, phảng phất mùi máu tanh kèm theo không lẫn vào đâu được. Vừa

lúc một tia chớp nhá lên, cô nhìn thấy mấy xác chết mất đầu mặc đồ đen

nằm cách mình mấy bước chân, mất tay cụt chân đủ cả, nước mưa tuyền một

màu đỏ chói mắt.

“Á!” Hoảng hốt nhảy dựng lên, nếu không phải cô đeo bình giữ nhiệt trên

người thì suýt chút nữa đã làm rớt. Chung quanh tối đen trở lại. Cô run rẩy

đưa tay sờ soạng sau lưng. Một bức tường lạnh buốt! Khẳng định là vừa rồi

mình dựa vào tường này mới tỉnh. Chậm chạp cựa quậy cơ thể tê rần, chầm

chậm nương tường đi tới, vừa sợ hãi vừa bất lực, đầu óc không ngừng lặp lại

câu hỏi, đây là đâu? Không lẽ cô chết rồi? Chỗ này không phải là địa ngục

trong truyền thuyết chứ?

Không biết đã đi bao lâu, có cảm giác bức tường này dài vô tận. Cố gắng

không để ý đến việc hai chân đã nhũn ra, cô ép mình đi nhanh hơn, không

dám nghĩ đến mấy cái xác cụt tay cụt chân kia.

Mưa nhỏ dần, nhỏ dần. Tiếng sấm cũng đi càng lúc càng xa. Lúc này đã có

thể nhìn thấy ánh sáng le lói trong bóng đêm. Chỗ này hình như là một cái

thôn, trông rất lạc hậu. Xác chết người già, trẻ nhỏ, đàn ông, đàn bà rải đầy

trên mặt đất. Một hồi giết chóc đẫm máu cực kỳ tàn nhẫn, trong đó còn có

xác mấy người áo đen không đầu tay cầm kiếm. Diệp Thiện Thiện vừa sợ

vừa nghĩ, rốt cuộc đây là chỗ nào? Không phải là vượt qua không gian, thời

gian rồi chứ?

Lạnh căm căm, lòng bàn chân tê cóng, hình như mũi ***ng vô cái gì đó. Kế

đó một bàn tay lạnh toát chụp cổ cô, cả người dựng tóc gáy, người hay quỷ

đây? Trong bóng tối chỉ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo vô tình. Cổ bị siết

chặt, đau đớn! Diệp Thiện Thiện ra sức gỡ cái tay ác ôn đang bóp cổ mình,

trong lúc hoảng loạn hình như chân đạp trúng thứ gì đó bèn lấy hết sức đạp

một cái. Áp lực trên cổ giảm nhẹ, trong lòng mừng rỡ. Không dè một bóng

đen nhào tới trước mặt, tránh không kịp bị đè ngã ngửa ra đất. May mà trời

mưa nên đất cũng mềm bớt, bằng không chấn động não là cái chắc! Rên rỉ

mấy tiếng, đẩy người đang đè mình ra. Không biết người này còn sống hay

đã chết, có điều tay vẫn dính chặt trên cổ cô. Chỗ bị tóm đau rát. Thảm rồi!

Nhất định là bầm tím cho coi.

Dốc hết sức bình sinh mới gỡ được cái tay đó ra, lách người đứng dậy. May

thật, bình giữ nhiệt trước ngực không bị đè bể, bụng cũng chỉ quặn lên một

lúc rồi thôi. Dưới ánh sáng lờ mờ nhìn thấy cái người mình vừa gỡ tay ra, cả

người đầy máu, chết rồi sao?

Run rẩy đưa tay sờ mũi anh ta, còn thở! Ngẫm lại vừa rồi cái người ác độc

này muốn bóp chết cô, lòng không khỏi lạnh lẽo! Suy nghĩ lại, hiện tại xác

chết đầy đất, kiểu gì thì anh ta cũng là người sống! Với lại hành vi của anh ta

vừa rồi chỉ là phòng vệ, nói cho cùng cũng là do mình ***ng người ta trước.

Không chừng anh ta tưởng mình là kẻ địch cũng nên!

Chỗ rẽ có cánh cửa. Đẩy ra, bên trong là căn phòng nhỏ chứa đồ lặt vặt, còn

có cỏ khô. Quyết định mang anh ta tới chỗ này trước, miệng vết thương

ngâm nước lâu sẽ loét. Diệp Thiện vừa lôi vừa kéo, mất một hồi mới đặt

được người lên đống cỏ khô. Một bó củi dựa vào góc tường bên trái, chiếm

cứ phần lớn căn phòng, bên phải là hai thùng gỗ lớn, chứa đầy nước trong

vắt. Chủ nhân căn phòng này ắt hẳn lành ít dữ nhiều!

Lấy hết sức nhấc một thùng nước lên đem lại chỗ đống cỏ. Cái thùng nước

này nặng quá đi! Chân nặng nề đạp trên nền đá, lắc la lắc lư đi đến cạnh

đống cỏ, thả thùng nước xuống nền nhà thật mạnh. “Rầm!”, tiếng động dội

lại trầm trầm nhưng trong trẻo. Nghi hoặc lấy chân chọt chọt mấy cái, phát

hiện phía dưới cỏ có một phiến đá vuông vức, cực kỳ nhẵn bóng, ngoài ra

không có gì lạ cả.

Sinh nghi nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn quyết định rửa vết thương dùm

người kia trước. Bốc một mớ cỏ trên sàn, mắt liếc qua góc tường. Ở đó có

một cái vòng sắt giống như tay nắm cửa, trông rất tầm thường, tiện tay kéo

một cái. Phiến đá vuông thụt xuống, lộ ra một cái cửa hầm tối om. Diệp

Thiện Thiện ngây người, không ngờ chó ngáp phải ruồi, cái phòng chứa củi

xoàng xĩnh này mà cũng có hầm ngầm? Đi xuống thăm dò. Ánh sáng lờ mờ!

Lấy hết can đảm men theo cầu thang đi xuống, hắng giọng kêu mấy lần “có

ai không?”. Không có tiếng đáp lại! Tay quờ quạng trong không khí, không

cẩn thận đá trúng thứ gì đó. Nháy mắt thứ đó bốc cháy, Diệp Thiện Thiện

nhảy dựng lên. Nhìn kỹ lại, hình như là một cái ống tròn, cầm trên tay rất

nhẹ, hơi hơi giống giấy bồi... Không lẽ đây là bật lửa trong truyền thuyết?

Thông qua ánh lửa, đảo mắt một vòng. Cái hầm ngầm này không lớn lắm, có

một giường đơn. Cạnh giường đặt một cái bàn gỗ, trên bàn có một dĩa dầu

đèn. Thắp đèn sáng, bên cạnh có một cuộn giấy bản. Tuy rằng trên giấy viết

nghuệch ngoạc mấy chữ cổ nhưng vẫn còn đọc được.

Giờ tý đến đây

Hai ta vui vẻ

Ta đợi ngươi đến!

Xem ra là chỗ bí mật vụng trộm XX. Bất quá, hiện giờ chỗ này trái lại rất antoàn, có thể đem người kia xuống đây dưỡng thương. Tuy không biết vì saocó nhiều người chết đến thế nhưng lỡ hung thủ biết còn người thoát chết,chẳng phải cả cô cũng bị giết? Vội vàng chạy lên, lấy hết sức lực bú sữa lôingười kia xuống. Cái eo mảnh mai suýt nữa thì bị anh ta đè gãy, khiêng tiếphai thùng nước xuống. Lúc đó mới vươn tay kéo nắp đậy cửa hầm lại. Yêntâm được rồi!