Lục Chung và Tô Giác gặp mặt là vì Tô San.
Đương nhiên, Phan Lôi chỉ cho rằng hai anh em đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước.
Hiện tại Lục Chung thường xuyên đến Phan gia, mẹ Phan Dụ là mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng, nhất là Lục Chung còn có tài nấu nướng, Phan Dụ và ba Phan nhanh chóng bị đá ra ngoài không thương tiếc.
Hiển nhiên, Lục Chung có thể ở lại ăn cơm, nhưng không thể qua đêm.
Điểm này, người nhà họ Phan nhất là Phan Dụ khá kiên trì.
Em gái mình còn chưa chính thức lên xe hoa, giữ đàn ông lại qua đêm thì giống cái gì.
Đối với lần này, Lục Chung cũng không nói gì, chẳng qua ở công ty sẽ táy máy tay chân với cô nhiều hết mức.
Hiện tại ở công ty mặc dù quan hệ hai người vẫn bí mật, song mấy nhân viên cấp cao đều biết quan hệ hai người, ngày thường lời nói và việc làm cũng tôn trọng Phan Lôi hơn mấy phần.
Bình thường Lục Chung bề bộn nhiều việc, Phan Lôi làm thư ký cũng bận rộn theo anh.
Song hiệu suất của Lục Chung rất cao, luôn có nhiều thời gian╭(╯3╰)╮╭(╯3╰)╮với cô.
Trước đây anh vô cùng chống đối việc thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, giờ nghĩ lại là do Phan Dụ ép quá gắt, ở Phan gia phòng anh như phòng sói vậy, cho nên ở công ty đặc biệt… đói khát.
Hôm nay, Lục Chung nhận được tin nhắn bèn vội vàng ra cửa.
Phan Lôi tùy tiện hỏi một câu anh đi đâu thế.
Lục Chung xoay đầu lại, con ngươi cười cười, gõ hai chữ, Tô Giác.
Đối với lần này, Phan Lôi hơi bất ngờ. Lục Chung không ưa Tô Giác là chuyện rất lâu rất lâu rồi.
Đến bây giờ, vật đổi sao dời, cuối cùng hai người cũng hòa thuận sao?
Đối với kết quả này, Phan Lôi vui vẻ ra mặt.
Mặc kệ thế nào, ấn tượng cô dành cho Tô Giác rất tốt, nếu hắn là anh Lục Chung, đương nhiên hi vọng quan hệ hai người có thể cải thiện tốt hơn.
Song cô không biết là, lý do Lục Chung đi tìm Tô Giác không phải vì hòa thuận.
Mà là vì Tô San.
Mấy ngày trước, Tô Giác ở bên Mỹ gửi tin cho Lục Chung.
Tô San đã mất tích.
Có lẽ, Tô San coi như có bản lĩnh, bị giam ở bệnh viện tâm thần còn có thể chạy thoát.
Xem ra, năm đó nhổ cỏ tận gốc là rất cần thiết. Lục Chung hối hận bản thân không ra tay tàn nhẫn.
Tính tình Lục Chung, Tô Giác coi như hiểu rõ, chẳng qua lời dặn dò của Tô Thắng Tường, Tô Giác cũng không thể xem nhẹ.
“Bên kia hi vọng cậu có thể tha cho Tô San.”
Tha cho cô ta một lần? Lục Chung nở nụ cười.
Một câu thôi.
Không tìm đường chết sẽ không chết.
Hiện tại anh hòa nhã rất nhiều, cũng có con trai, sau này còn có thể có con gái, anh chẳng muốn hai tay mình tắm máu tươi không sạch sẽ, quan trọng hơn là không hi vọng Phan Lôi lo lắng. Nhưng nếu bản thân Tô San không muốn sống, thì anh rất thích thành toàn cho cô ta.
“Tô San tôi sẽ tìm được… Chỉ hi vọng cậu, nếu tìm được nó trước một bước, thì hãy xuống tay lưu tình.”
Tô Giác khẩn cầu.
Lục Chung không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Anh không có hứng thú gì với Tô San, bất quá Tô San chạy khỏi bệnh viện tâm thần, chắc do chấp niệm chưa tiêu tan. Có lẽ, vẫn muốn tìm Phan Lôi gây sự.
Một người phụ nữ như vậy, sao anh có thể xuống tay lưu tình.
Nhất là, Phan Dụ tiết lộ xấp hình trong tay hắn trước đây là do Tô San tuồn ra, Lục Chung càng hạ quyết tâm hơn.
Đối với tất cả mọi thứ bất lợi cho mèo ngoan nhà anh, đều cần diệt cỏ tận gốc!
Thấy Lục Chung không bị lay động, Tô Giác thở dài một tiếng.
Hắn biết Lục Chung đã quyết định rất ít người có thể thay đổi, trừ phi người này là Phan Lôi.
Song hiện tại Phan Lôi mất đi ký ức, hắn không muốn vì chuyện này mà làm cô lo lắng.
Tô Giác thông minh chuyển chủ đề.
“Nghe nói hôn lễ hai người tổ chức vào tháng mười?”
Nhắc tới Phan Lôi, sắc mặt Lục Chung rõ ràng dịu dàng hơn. Anh gật đầu.
Không biết chấp niệm trong lòng vẫn còn gì, trái tim Tô Giác thoáng đau nhói, nhưng trong nháy mắt biến mất ngay.
“Chúc mừng hai người. Sau này… đối đãi cô ấy cho tốt, đừng lúc nào cũng tức giận… Cậu biết đấy, tôi và cô ấy đâu có gì.”
Mặc dù đã trôi qua lâu thế, tin chắc Lục Chung cũng sớm điều tra ra chân tướng.
Song Tô Giác vẫn muốn lặp lại lần nữa.
“Tôi coi cô ấy như em gái, còn trẻ không bảo vệ tốt cho cô ấy, giờ hi vọng cô ấy có thể vui vẻ.”
Cuối cùng Lục Chung cũng phản ứng, lần này anh ngẩng đầu, trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi…” Trước khi đi, Tô Giác nói một tin tức cho Lục Chung.
“Tôi phát hiện có người đi theo Lôi Lôi.”
Thực ra Lục Chung cũng phát hiện, bất quá mấy người đó quá vô dụng, Chuột đồng có thể dễ dàng giải quyết, hơn nữa anh và Phan Lôi gần như như hình với bóng, ngược lại cũng chẳng sợ.
Có điều, đã trải qua sự kiện lật thuyền trong mương*, Lục Chung chỉ tin tưởng một chuyện.
_ *Lật thuyền trong mương: nghĩa gốc là “lật thuyền trong cống rãnh” (阴沟里翻船), sau này mới được đổi thành lật thuyền trong mương, vì mương thường không có sóng, không có gió, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lật thuyền. Đây thường dùng để ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có. _
Bất luận mầm họa nhỏ nào đều phải sớm diệt trừ, tránh trở thành họa lớn.
Anh chuẩn bị rút mấy cây đinh chướng mắt này.
Chẳng qua không ngờ là, mục tiêu của mấy người đó cuối cùng lại là anh.
Khi trông thấy mấy người có dáng vẻ lưu manh ở bãi đỗ xe ngầm, trong nháy mắt Lục Chung do dự.
Phan Lôi từng nói không thích anh đánh người, hai năm qua anh cũng cố gắng đè nén ý niệm tàn bạo này trong lòng.
Do đó, anh muốn những người này để lại xác sao?
Lục Chung sâu sắc chần chừ.
Đến lúc ăn cơm tối, Lục Chung vẫn chưa trở lại.
Phan Dụ, ba Phan đều lần lượt về nhà, vẫn không thấy bóng Lục Chung đâu.
Anh chưa bao giờ như vậy, Phan Lôi hơi lo lắng, cũng đã gọi điện thoại, nhưng không ai nhận.
Cô ngồi ngay cửa, ánh mắt không ngừng nhìn ra cửa.
Phan Dụ thấy thế, còn không nể tình cười nhạo cô.
“Em đây định biến thành hòn vọng phu hả?”
Phan Lôi không có tâm tình đùa với hắn, chỉ bĩu môi, “Sao anh ấy chưa về nhỉ?”
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.
Cuối cùng Lục Chung đã về, không lái xe mình, mà thuê xe về.
Phan Lôi tiến lên đón, nắm tay anh, phát hiện lòng bàn tay anh ướt một mảng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Xe anh đâu?”
Lục Chung cười, trở tay nắm tay cô.
Xe bị chết máy.
Phan Lôi nghi ngờ nhìn Lục Chung, nghĩ một hồi, cuối cùng không phát hiện có gì bất thường.
Quần áo Lục Chung mặc khác lúc sáng, anh về thay đồ sao?
“Xảy ra chuyện gì? Quần áo anh…”
Bẩn rồi.
Lục Chung xoa tay cô, nhìn cô vẫn còn lo lắng khủng khiếp, nên véo má cô hôn một cái, trấn an cô.
Sau đó Phan Lôi cũng không nghĩ nhiều, ăn cơm xong, đến nhà kính với mẹ Phan Dụ xem cây tường vi mới mua về.
Lục Chung ngồi trên ghế salon chơi với Trần Ngai Ngai, trong chốc lát, Phan Dụ mang rượu tới, cười như không cười.
“Trái lại tốc độ của cậu rất nhanh đấy.”
Lục Chung rũ mắt, giao Trần Ngai Ngai cho ba Phan, đi ra ngoài.
Phan Dụ thấy thế, cũng đi theo.
“Mụ điên kia ngược lại có chút bản lĩnh, vậy mà vẫn chưa xuất hiện.”
Đây là thành phố hàng ngàn người, nếu thực sự muốn lẩn trốn, quá dễ dàng rồi.
Trên thực tế, Lục Chung cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Theo lý thuyết, sau khi Tô San về, với tính tình của cô ta, nhất định sẽ tìm đến cửa.
Nhưng cô ta không có.
Điều này làm Lục Chung thoáng bất an.
Phan Dụ châm một điếu thuốc, suy nghĩ chút lại vứt cho Lục Chung một điếu.
Lục Chung đón lấy nhưng lắc đầu.
Phan Dụ cười, “Cậu yên tâm, em gái tôi không ở đây, hút một điếu có sao đâu.”
Lục Chung hơi do dự, cuối cùng hút thuốc.
Thực ra anh rất nghiện thuốc lá.
Ngay cả sau khi bị Phan Lôi quản giáo, mỗi ngày vẫn hút một điếu.
Đương nhiên là ở sau lưng Phan Lôi.
Lúc này, hai người đàn ông phì phèo ở vườn hoa, ngược lại rất nhàn nhã.
“Mấy tên côn đồ hôm nay cậu tính thế nào?”
Từ sau khi Hệ Hoa bị loại, gã Tiết Cương đó chắc bị đả kích rất lớn, vậy mà tìm Lục Chung gây phiền phức.
Trước khi tìm người khác gây phiền phức cũng không điều tra xem đối phương là người thế nào.
Phan Dụ hơi hiếu kỳ với tính toán của Lục Chung.
Nhưng hình như Lục Chung chẳng có tính toán gì.
Anh không có hứng thú với mấy con sâu nhỏ, mỗi ngày định bụng canh giữ bên người Phan Lôi, thế cũng đủ rồi.
Phan Dụ sâu kín nhả một vòng khói, lại ném một quả bom.
“Nghe nói Tiết Cương còn buông lời muốn theo đuổi em gái tôi…”
Quả nhiên, chưa nói xong, người đàn ông mới vừa trưng vẻ mặt không quan tâm đã cứng nhắc, Phan Dụ nghĩ, ngày tháng sau này của Tiết Cương không còn dễ chịu rồi.
Cuộc sống của Tiết Cương xác thực không dễ chịu. Nhà họ là công ty hậu cần, công ty bắt đầu sớm, nắm được thời cơ đúng lúc, nhà Tiết Cương thoáng cái phát đạt hẳn.
Ba Tiết Cương ban đầu chỉ là người nhặt phế liệu, sau đó phát đạt vứt bỏ vợ già, cưới thư ký xinh đẹp động lòng người của mình, cô thư ký cũng coi như không chịu thua kém, chưa đến mấy năm đã có Tiết Cương.
Nói thật, Tiết Cương so với ba mình mà nói, coi như có bản lĩnh.
Bản thân không có vấn đề gì lớn, khéo đưa đẩy cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng được thổi phòng nên hơi kiêu căng tự phụ, đồng thời có chút sắc tâm.
Hắn tra được Phan Lôi hóa ra là công chúa Phan gia, càng nảy sinh lòng muốn tiếp xúc.
Đương nhiên, Lục Chung luôn khiêm tốn, hắn không tra ra gốc gác người đàn ông này, chỉ cho rằng anh ăn bám công chúa Phan gia.
Bất quá, Tiết Cương vẫn chưa tiếp xúc với cô công chúa nhỏ Phan gia, việc buôn bán của nhà mình đã xuất hiện không ít vấn đề. Đầu tiên là một lượng lớn hàng hóa xảy ra vấn đề lớn, bị giam ở hải quan, nghe nói phát hiện hàng cấm.
Tiết Cương đút lót khắp nơi, cuối cùng trận sóng gió này kết thúc, thật không ngờ một ngọn lửa to đã thiêu rụi mấy kho hàng của hắn, thiệt hại bản thân nghiêm trọng cũng bỏ đi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng đền đến nhũn cả tay hắn.
Tiết Cương cũng là một kẻ thông minh, liên tiếp xảy ra mấy lần ngoài ý muốn, làm sao cũng thấy không giống trùng hợp.
Tiết Cương tìm một người bạn am hiểu chỉ điểm sai lầm, thông qua cuộc điều tra của bạn bè, thoáng cái đã điều tra xong.
Tất cả đúng là không thoát khỏi quan hệ với Lục thị.
Tiết Cương thực sự không rõ, gã trai bao ăn bám sao có bản lĩnh tới vậy, nhưng người bạn đã khuyên nhủ hắn.
“Bối cảnh của Lục Chung không cần nói anh, ngay cả tôi cũng hoàn toàn không biết. Chỉ biết hắc bạch lưỡng đạo anh ta đều chuộng, hiện tại lại là con rể nhà họ Phan, anh không chọc nổi đâu. Nghe lời tôi đi, đi xin lỗi người ta, rồi quên đi.”
Vì cuộc sống trước mắt, kiêu ngạo cũng vứt bỏ.
Tiết Cương thông qua bạn bè giới thiệu, tìm được Lục Chung.
Người đàn ông kia ẩn mình trong bóng tối, so với dáng vẻ ở bờ biển, hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt lạnh như băng, nhìn anh giống như đang suy nghĩ làm cách nào lăng trì hắn.
“Xin lỗi, Lục tổng, anh đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt tôi.”
Lục Chung không bị lay động, ẩn trong bóng tối, như một con sói chờ đợi thời cơ hành động.
“Lục tổng muốn xin lỗi thế nào, xin hãy xuất hiện.”
Tiết Cương toát mồ hôi lạnh đầm đìa, không rõ Lục Chung rốt cuộc muốn làm gì.
Theo lý thuyết, bất quá miệng hắn hơi tiện chút, lúc đó không vượt qua nổi sĩ diện nên tìm mấy người đối phó Lục Chung. Nhưng cuối cùng đều bị Lục Chung đánh cho mất nửa cái mạng.
Một người đàn ông thế này, còn muốn sao nữa.
Trong lúc do dự, người đàn ông âm trầm đứng dậy, đi tới chỗ hắn.
Hòa nhã dịu dàng không thấy, chỉ thấy dần dần áp lực.
Tiết Cương lui về sau một bước, loại áp lực này làm hắn lần đầu tiên nảy sinh kích động muốn tông cửa xông ra ngoài.
Sự thực chứng minh, hắn không có cơ hội.
Lúc hắn không kịp phản ứng, một tay Lục Chung đã bóp cổ họng hắn.
Khoảnh khắc ấy, Tiết Cương mơ hồ nghĩ, người này thực sự muốn hắn chết.
Cuối cùng của cuối cùng, là một giọng nói dịu dàng cứu hắn.
“Hươu ngốc ơi, Hươu ngốc, anh đang ở đâu vậy? Em đói rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi…”