Chẳng qua, khiến Phan Lôi không ngờ là, dạ tiệc lửa trại tối nay đều là mấy cặp tình nhân trẻ tuổi tham gia, trong đó có một cặp dáng vẻ khá xuất chúng, vừa nhìn liền biết quen được mọi người vây quanh rồi nên lộ vẻ cao cao tại thượng.
Mấy đôi tình nhân đều là sinh viên gần đây, ra ngoài hẹn hò dạo chơi, cũng nhiệt tình hỏi Phan Lôi và Lục Chung học trường gì.
Phan Lôi cười, nói hai người họ tốt nghiệp đã lâu.
“Hai người bên nhau bao lâu rồi?”
“… Lâu lắm rồi.” Vấn đề này thực sự làm khó Phan Lôi, hình như hai người quen nhau chưa tới một năm, nhưng ký ức ngày xưa thỉnh thoảng xuất hiện, dường như đã quen rất lâu.
Dạ tiệc lửa trại buồn chán hơn tưởng tượng. Tất cả sự chú ý của Phan Lôi đều đặt trên món hải sản nướng ở đây, tay nghề ông chủ quá tốt, nhưng Lục Chung không cho cô ăn nhiều, nói sẽ đau bụng.
Phan Lôi cũng biết, mùi vị ông chủ cho vào đủ cả, do đó đã giấu mất vị ban đầu của hải sản, cũng không biết mức độ tươi ngon thế nào.
Hơn nữa chiều nay cô ăn nhiều rồi, nên chỉ ăn mấy con sò biển liền thôi.
Cô gái nhiệt tình trước đó rất đáng yêu, tên cũng đáng yêu, gọi là Phiến Tử.
“Chị không ăn thêm sao? Dù gì dựa theo đầu người mà tính, cũng không quá nhiều…”
“Tôi no rồi.” Phan Lôi liên tục xua tay.
Không biết từ lúc nào, dạ tiệc lửa trại lại biến thành một chương trình tài năng cá nhân. Thấy Phan Lôi nhìn chăm chú nam nữ nhảy cuồng nhiệt bên đống lửa, rõ ràng Phiến Tử hơi khó chịu.
“Cô ta là Hệ Hoa – người diễn xuất chuyên nghiệp của trường bọn em, có mấy phần tư sắc, hoa đào khắp nơi. Bên cạnh cô ta là bạn trai cô ta, cũng không biết vị thứ mấy rồi, nghe nói là một phú nhị đại… Đúng rồi, cô ta thích nhất đàn ông điển trai, chị cần trông kỹ bạn trai chị đó…”
Lục Chung?
Phan Lôi nhìn người bên cạnh cô một cái, từ đầu đến cuối anh đều đờ ra đó, không có cảm giác tồn tại, người như vậy cũng chọc người ta thèm nhỏ dãi sao?
Tác phong cô nàng Hệ Hoa đó hiển nhiên khá cởi mở, sau khi nhảy cuồng nhiệt, lại uống chút rượu, rất nhanh hôn nhau với gã bạn trai phú nhị đại kia.
Phan Lôi tương đối xấu hổ, lại nhìn Phiến Tử bên cạnh hình như quen quá rồi, giống như chỉ nhìn đám đàn ông đùa bỡn vậy, mắng: “Nhìn đám đàn ông kia kìa, trợn cả mắt lên… Đúng là chả phải thứ tốt gì…”
Phiến Tử nói xong, nhớ tới Lục Chung ở bên cạnh, thấy hơi có lỗi.
“Xin lỗi, em không phải ý đó, bạn trai chị đương nhiên không tính, hắc…”
Lục Chung quả thực không đặt sự chú ý lên Hệ Hoa nhảy điên cuồng kia, từ đầu đến cuối ánh mắt anh đều ở trên người Phan Lôi.
Phiến Tư thấy thế cực kỳ ước ao, trực tiếp kéo tay Phan Lôi xin kinh nghiệm quản chồng, “Chị à, chị nói em biết đi, bạn trai chị đẹp trai vậy vẫn tốt với chị thế, không thèm nhìn cô gái khác, xin chị đó, nói em biết đi, làm sao mới gặp được một người đàn ông tốt vậy?”
“Chuyện này…”
Phan Lôi càng thêm lúng túng, cô chỉ biết bản tính Lục Chung lạnh lùng, chứ đừng nói tư sắc Hệ Hoa kia không tính là tốt nhất, anh mở công ty giải trí, người đẹp từng thấy không hơn một nghìn, cũng trên một trăm, chắc thấy nhiều rồi… Nên tê liệt? Hay bản thân anh không có hứng thú với người đẹp lắm?
Phan Lôi tán dốc một câu đông, một câu tây, cuối cùng cũng lấp liếm được đề tài này.
May mà, Phiến Tử thực sự không muốn biết đáp án vấn đề, có lẽ cô ấy chỉ muốn nói chuyện phiếm với Phan Lôi thôi.
Cứ như vậy, Phan Lôi và Phiến Tử trò chuyện, thỉnh thoảng trao đổi với Lục Chung một chút, thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Phan Lôi hơi mệt tí, lúc muốn đi, Hệ Hoa vốn đang chơi đùa bên kia bỗng nhiên đề nghị chơi trò nói thật mạo hiểm lớn.
Phan Lôi căn bản không có hứng thú gì, nhưng Phiến Tử vô cùng phấn khởi, trực tiếp kéo Phan Lôi muốn tham gia.
Phan Lôi không tiện từ chối, bèn tham gia một vòng.
Trò chơi rất đơn giản, đánh trống chuyền hoa, hoa đến tay ai liền chọn nói thật hay mạo hiểm lớn.
Mấy vòng trước xem như sự siêu phàm của Hệ Hoa, thỉnh thoảng hôn nồng nhiệt, hay nói ít lời thô tục, tình hình trái lại náo nhiệt hơn.
Phan Lôi vẫn ôm thân phận người ngoài cuộc mà chơi, cho tới bây giờ cũng chưa rơi xuống đầu cô. Chẳng qua cô không ngờ, Lục Chung bị để mắt.
Hệ Hoa trực tiếp hỏi: “Anh đẹp trai, muốn nói thật hay mạo hiểm lớn?”
Đương nhiên Lục Chung không thể nói chuyện, nét mặt hờ hững nhìn một đám người.
Phan Lôi càng thêm lúng túng, giúp Lục Chung quyết định.
Anh nói không được, còn chơi nói thật cái gì.
“Mạo hiểm lớn đi.”
Hệ Hoa rõ ràng hơi bất mãn với việc Phan Lôi thay Lục Chung quyết định, “Anh đẹp trai, anh muốn chơi mạo hiểm lớn?”
Lục Chung gật đầu. Quyết định của Phan Lôi chính là quyết định của anh.
Phiến Tử ở bên cạnh sau khi nghe Phan Lôi nói vậy, nhất thời lẳng lặng kéo tay áo cô, ghé vào bên người cô khẽ nói: “Cẩn thận Hệ Hoa.”
Sự thực chứng minh, lời cảnh báo của Phiến Tử rất cần thiết.
Vì trò mạo hiểm lớn Hệ Hoa chơi là muốn Lục Chung nhảy uốn éo với cô ta.
Phan Lôi thoáng tức giận, mặc dù biết đây là trò chơi, nhưng bọn họ vốn không quen biết, ai muốn nhảy uốn éo với cô ta chứ.
Hệ Hoa cũng mặc kệ, hất mái tóc dài, đi thẳng tới trước mặt Lục Chung, bày tư thế mời. Ở đây ồn ào hẳn.
Có lẽ vì phụ nữ chủ động mời đàn ông, gần như chưa từng thất bại.
Phan Lôi thực sự hối hận chơi cái trò này rồi, đang nghĩ làm sao kết thúc, Lục Chung cầm ly rượu trước mặt Phan Lôi, rót cho mình một ly, bày tỏ nhận phạt.
Hệ Hoa không ngờ, Lục Chung lại từ chối cô ta, nhất thời gương mặt thoáng không nén được giận.
“Anh đẹp trai, sao không nể mặt vậy… Trò chơi thôi mà… Bạn trai tôi đâu quan tâm, lẽ nào bạn gái anh để bụng?”
Đương nhiên Phan Lôi để bụng! Cả người cô mỗi tế bào đều viết để bụng đấy!
Nhưng nhiều người trước mặt thế, lại không tiện nói thẳng, đành xấu hổ cười cười.
Con ngươi Lục Chung sa sầm, cũng mặc kệ Hệ Hoa còn cười âm hiểm, trực tiếp lại gần véo má cô, tựa như vỗ về.
Động tác nhỏ này của anh không thể nghi ngờ chính là dịu dàng săn sóc che chở Phan Lôi, Hệ Hoa sầm mặt, thở phì phò về chỗ.
Vì biến cố nhỏ này, Phan Lôi cũng biết không cần chơi tiếp dạ tiệc lửa trại gì, đến chỗ bà chủ tính tiền xong bèn chuẩn bị về.
Đúng lúc gã phú nhị đại bạn trai Hệ Hoa cũng tính tiền, trông thấy Phan Lôi rút tiền, ngoài cười nhưng trong không cười nói một tiếng.
“Nếu không, tôi thanh toán dùm hai người, mấy trăm đồng thôi mà, chuyện nhỏ.”
“Không cần.” Phan Lôi lắc đầu, từ ví tiền rút mấy tờ tiền giấy đưa cho bà chủ.
Gã phú nhị đại bạn trai Hệ Hoa nhìn Lục Chung xem thường, để phụ nữ trả tiền, thì ra dáng dấp tốt cũng chỉ là kẻ ăn bám.
“Huynh đài nhận chức ở đâu? Tôi là Tiết Cương, kẻ hèn này chỉ làm chút buôn bán nhỏ.”
Gã bạn trai phú nhị đại kia dường như không muốn buông tha Lục Chung, lúc trên tuyến đường ven biển còn đưa danh thiếp cho Lục Chung.
Lục Chung mắt cũng không nâng lên, trực tiếp nắm tay Phan Lôi rời đi.
Tiết Cương ở phía sau xì khinh miệt một tiếng, “Cho mặt mũi mà không cần, lâu thế này cũng chả nói tiếng nào! Câm hả?!”
Phan Lôi vốn đã tiếp nhận sự thật Lục Chung không thể nói chuyện. Song cô ghét dáng vẻ khinh người của gã Tiết Cương đó, cô cố gắng kiềm chế mình, nhưng đi được mấy bước vẫn xoay đầu lại.
“Anh nói cái gì?”
“Anh nói cái gì?” Tiết Cương nhìn Phan Lôi, cười cười không có ý tốt, “Em gái xinh đẹp, loại đàn ông câm đó em muốn làm gì? Ngay cả ăn một bữa cũng phải em bỏ tiền! Nào, đây là danh thiếp của anh, có yêu cầu cứ tới tìm anh…”
Vừa nói xong, Phan Lôi đã muốn chửi mẹ nó. Mà lúc này, Lục Chung ngừng bước.
Phan Lôi đã nắm rõ chuyện trước kia của Lục Chung từ xấp hình Phan Dụ đưa, mặc dù không biết chuyện cụ thể là thật hay giả, nhưng thấy những sự việc kia trong hình, Phan Lôi cũng hiểu tính cách Lục Chung không dịu dàng như bề ngoài.
Thấy Lục Chung ngừng bước, còn từ từ buông tay cô, Phan Lôi cả kinh.
“Hươu ngốc, em mệt rồi, chúng ta về đi.”
Không chỉ thế, cô còn chủ động ôm cánh tay Lục Chung, “Đi thôi, chúng ta không cần lo chuyện người khác, về sớm chút đi.”
Giờ phút này, cô cảm giác rõ ràng khi cô ôm tay Lục Chung, cơ thể anh hơi cứng đờ, rất lâu mới thả lỏng kéo tay cô lần nữa.
Xe Lục Chung đậu ở chỗ hơi xa.
Lúc hai người cùng nhau tản bộ, chiếc BMW của Tiết Cương dừng bên cạnh hai người họ.
“Hắc, lúc này chẳng có xe buýt đâu? Muốn tôi đưa hai người một đoạn không?”
Phan Lôi còn chưa nói không cần, Hệ Hoa ngồi ngay ghế phụ đã quái gở nói: “Em nói nè chúng ta đang làm chuyện tốt gì, giờ người nào cũng biết người biết mặt chứ không biết lòng, ai ngờ dáng vẻ như con người vậy mà bên trong lại thối nát cặn bã, chúng ta nhát gan, không cần tiếp xúc với người như vậy đâu…”
“Cô…”
Quả nhiên ở đâu có phụ nữ ở đó có chiến tranh, Phan Lôi rất muốn cởi giày cao gót gõ đầu Hệ Hoa kia, nhưng lòng bàn tay chợt ấm áp, Lục Chung kéo cô lại.
Lần nữa đội mũ cho cô, anh nắm tay cô, lướt qua xe Tiết cương, từng bước từng bước đi về phía trước.
Phan Lôi thực sự hơi mệt. Đi được mấy bước, bước chân bèn có chút xiêu vẹo.
Lục Chung ngồi xổm xuống, ý bảo cô leo lên.
Phan Lôi cũng không khách sáo, cô có xe Hươu tốt nhất thế giới rồi.
Chẳng qua, nghĩ đến sự khiêu khích của đám người kia, Phan Lôi vẫn cảm thấy rất có lỗi. Nếu không phải hôm nay cô nhất quyết muốn ở lại chơi, có lẽ Lục Chung cũng sẽ không bị ăn hiếp thế này.
“Hươu ngốc, là em không tốt, em không nên ở lại chơi.”
Lục Chung ngừng một chút, lập tức lắc đầu.
Một tay anh buông mông cô, sau đó véo véo tay cô.
“Hươu ngốc, anh thật tốt.” Phan Lôi ghé vào lưng anh, mặt mày rạng rỡ, “Anh là tốt nhất.”
Hai người đi được một đoạn bèn lên xe, vì thời gian quá muộn, Lục Chung thấy tinh thần Phan Lôi không tốt lắm, quyết định đưa cô về sớm chút.
Bất quá trên tuyến đường vành đai, gặp phải cảnh sát giao thông đang kiểm tra lái xe say rượu, trước đó chiếc BMW của Tiết Cương bị cản lại, Tiết Cương và Hệ Hoa hùng hùng hổ hổ, thấy Lục Chung lái xe tới, trên mặt càng biến hóa.
“Bọn họ cũng uống rượu, sao không kiểm tra bọn họ?”
Anh cảnh sát liền nhìn, đang chuẩn bị qua đó kiểm tra chiếc Porsche của Lục Chung, bỗng ông cảnh sát túm hắn lại, ghé vào tai khẽ nói mấy câu.
Mặt anh cảnh sát biến đổi, nhìn Lục Chung bọn họ, lập tức đi tới hung hăng vỗ đầu Tiết Cương, “Bản thân phạm lỗi còn âm mưu kéo người khác xuống nước! Mau lấy bằng lái ra cho tôi!”
“Này… Tại sao không kiểm tra họ…”
“Cậu bớt nói nhảm đi! Mau lấy ra!”