Sau khi trải qua cuộc kiểm tra cẩn thận của Chuột Đồng, chứng minh Trần Ngai Ngai không có chút vấn đề nào, về phần tại sao đến bây giờ chỉ thỉnh thoáng nói, có lẽ là thỉnh thoảng muốn nói chuyện, thỉnh thoảng không muốn đây.
Từ sau ngày đó bắt đầu, Trần Ngai Ngai ngẫu nhiên từ trong miệng bật ra một từ ngữ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ‘mama’.
Trần Bắc Bắc rất mất mát, ai oán nhìn Trần Ngai Ngai ôm đùi Lục Chung ngủ say như chết, cái đứa này rốt cuộc có phải con ruột cô không?
Hình như nhìn thấu tâm trạng xuống dốc của cô, Lục Chung cẩn thận ôm Trần Ngai Ngai từ trên đùi xuống, đặt lên chiếc giường lớn bên cạnh, sau đó kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho bé.
Động tác dịu dàng của người đàn ông tuấn tú, hoàn toàn giống hệt hình tượng một người cha.
Trần Bắc Bắc có một ý nghĩ trong đầu, Lục Chung vẫn rất tốt với Trần Ngai Ngai, sau khi Trần Ngai Ngai mở miệng nói chuyện, vậy mà cũng gọi anh là ‘Baba’.
Nghĩ vậy, Trần Bắc Bắc càng thêm chán nản.
Bọn họ đều vui vẻ làm cha rồi, làm mẹ như cô lại cay đắng thế!
Hai người ra ngoài nói chuyện phiếm.
Sao vậy?
Trần Bắc Bắc phát hiện Lục Chung rất thích xoa tay cô. Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lục Chung lại cầm thuốc cao tới bôi lên tay cho cô, rất nhanh, một lần nữa tay Trần Bắc Bắc trơn mịn hẳn, còn trở nên đầy đặn.
Lục Chung rất thích xoa bàn tay đầy thịt của cô, lúc này bóp chán bóp chê.
Trần Bắc Bắc hơi ngứa, tránh né một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến Trần Ngai Ngai.
“Có phải Ngai Ngai không thích em không?”
Từ nhỏ, Trần Ngai Ngai đều không gần gũi cô lắm. Trần Bắc Bắc nghĩ, có lẽ vì cô không phải một người mẹ tiêu chuẩn.
Trần Ngai Ngai gần như do Trần Như Ngọc một tay nuôi nấng, thay tã thế nào, ăn sữa bột thế nào, chơi với bé thế nào, hầu như đều là Trần Như Ngọc làm.
Thành thật mà nói Trần Bắc Bắc thực sự chưa chuẩn bị tốt vai trò làm mẹ, do đó khi Trần Ngai Ngai nhảy dù tới, cô chỉ có sự mờ mịt tràn ngập trong lòng.
Sau khi sinh Trần Ngai Ngai, cô có một khoảng thời gian rất đau đầu, bất cứ chuyện gì đều rất bài xích, kể cả Trần Ngai Ngai.
Nghĩ vậy, có phải từ lúc đó đứa nhỏ đã không thân thiết với cô rồi?
Không có. Nó rất thích em.
Lục Chung cười, Trần Ngai Ngai thích Trần Bắc Bắc cỡ nào, Trần Bắc Bắc chắc chắn không biết. Trần Ngai Ngai là một đứa bảo vệ thức ăn, luôn luôn thích giấu không ít đồ ăn bên cạnh ổ của bé, điểm này chả biết có phải học theo Xấu Xấu không. (. . . --! )
Vừa mới bắt đầu Lục Chung tưởng Trần Ngai Ngai thích mấy thứ đồ ăn đó, nhưng lâu dần anh phát giác Trần Ngai Ngai không thích đồ ngọt, nhưng dưới gối bé giấu không ít kẹo.
Về sau, Lục Chung phát hiện loại kẹo này Trần Bắc Bắc thích ăn.
Mặc dù Trần Ngai Ngai nhỏ, nhưng bình thường thấy mẹ ăn, bèn nhớ kỹ. Khi gặp loại kẹo này, sẽ len lén giấu để lại cho mẹ.
Bé là một đứa bé tốt.
Tuy hơi cổ quái.
Bất quá, Lục Chung hoàn toàn không để bụng, con trai nhà mình nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Trần Bắc Bắc rơi vào rối rắm.
“Thật vậy ư? Ngai Ngai thực sự thích em sao?”
Lục Chung gật đầu, lại viết: Nó chỉ tạm thời không thích nói thôi, dần dần, sẽ nói nhiều hơn.
Im lặng một lúc, anh tiếp tục viết: Nó sẽ mở miệng gọi mẹ.
Lời an ủi của Lục Chung cũng không khiến Trần Bắc Bắc an tâm, song sự rối rắm trong lòng cô cũng không được quá lâu, vì có một việc càng rối rắm hơn làm phiền cô.
Đó chính là mẹ Phan Dụ.
Kể từ ngày ấy, chẳng biết mẹ Phan Dụ lấy được số điện thoại cô ở đâu, rảnh rỗi bèn gọi điện cho cô.
Kỳ thực cô không ghét người mẹ có tính tình hơi linh hoạt này, bất quá cô cảm thấy cô không phải con gái bà, không thể cho bà quá nhiều hi vọng.
Cô không muốn có một ngày, đâm thủng tầng bọt khí kia, lúc đó, bà sẽ đau lòng lắm.
Mẹ Phan Dụ không thèm đếm xỉa tới việc từ chối của Trần Bắc Bắc, vô số lần bà đến cửa thăm hỏi, mặc dù Lục Chung hết sức ngăn cản, song sức khỏe mẹ Phan Dụ không tốt, động một tí là té xỉu, ngay cả biết bà rất có thể đang diễn trò, nhưng cô vẫn mềm lòng cho bà vào.
Mẹ Phan Dụ rất tốt với cô, mỗi lần tới đều bao lớn bao nhỏ. Lần đầu tiên đến, bà trông thấy Trần Ngai Ngai hiển nhiên sợ hết hồn.
Về sau, bà nói cho Trần Bắc Bắc biết, tuy đã chuẩn bị tư tưởng xong, nhưng khi thấy cháu mình, vẫn giật cả mình.
Mẹ Phan Dụ thích nhất Trần Bắc Bắc và Trần Ngai Ngai, lại không thể nào nhiệt tình với Lục Chung.
Có lẽ, Lục Chung luôn làm mặt lạnh.
Ngoại trừ điểm này, cuộc sống của Trần Bắc Bắc trôi qua không tệ.
Lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên ngủ thì ngủ.
Loại cuộc sống bình yên này của cô, kéo dài cho đến một ngày.
Buổi chiều hôm đó, Trần Bắc Bắc theo Trần Ngai Ngai và mẹ Phan Dụ tràn trề tinh lực trò chuyện cho tới buổi trưa, giữa trưa cơm nước xong thực sự chịu không nổi, bèn đi nghỉ trưa.
Lục Chung vốn nghỉ trưa với cô, nhưng lúc tỉnh lại, Lục Chung không ở đó.
Cô đẩy cửa ra, dọc theo hành lang đi thẳng, ở phòng sách trông thấy Lục Chung.
Chẳng những có Lục Chung, còn có mẹ Phan Dụ.
Đó là mẹ Phan Dụ từ trước đến nay Trần Ngai Ngai chưa từng thấy.
Chăm chú, nghiêm túc, cực kỳ quyết đoán.
“Lục Chung, cậu có ý gì? Cậu không thể gạt con bé cả đời?”
Lục Chung cúi đầu, tóc anh dài lắm, mềm mại rũ xuống, che mắt, đến nỗi Trần Bắc Bắc không thấy được tâm tình anh.
Hai người ở dưới một mái hiên, xưa nay chưa xuất hiện cùng lúc, vậy mà hiện giờ ở phòng sách tán gẫu.
Trần Bắc Bắc đang chuẩn bị đẩy cửa vào, lúc này lại nghe mẹ Phan Dụ nói: “Mặc kệ ra sao, tôi chắc chắn phải dẫn Bối Bối về nhà. Nếu cậu chịu cưới nó, thì danh chính ngôn thuận tới cửa cầu hôn.”
Nghe đến đây, Trần Bắc Bắc lặng lẽ nở nụ cười.
Mẹ Phan Dụ vẫn nhập vai thật đó, cô đã nói cô không phải con gái bà, mà bà vẫn cố chấp thế.
Lục Chung đứng dậy, giơ điện thoại lên, nghĩ anh sẽ nói gì.
Trần Bắc Bắc còn đang suy đoán Lục Chung sẽ nói gì, mẹ Phan Dụ đã ầm một tiếng vỗ bàn.
Thành thật mà nói, Trần Bắc Bắc chưa từng nghĩ đến dáng vẻ tức giận của mẹ Phan Dụ luôn luôn dịu dàng lại khủng khiếp tới vậy.
Cô lui về sau một bước.
Lúc này, giọng mẹ Phan Dụ từ trong phòng truyền ra.
“Lục Chung, cậu đừng giả vờ! Cậu ở sau lưng làm những chuyện kia, chúng tôi đều tra rất rõ ràng! Thành thật mà nói, cậu làm con rể tôi, hoàn toàn không đủ tư cách, nhất là thấy cậu nhiều lần tổn thương nó, thậm chí hại nó mất đi ký ức phiêu bạt nơi tha hương lâu thế, cậu đã mất đi tư cách làm chồng nó… Giờ tôi chịu tha thứ cho cậu, chẳng qua chỉ vì con gái tôi hiện tại yêu cậu… Bất quá… ai biết được sau khi khôi phục trí nhớ nó vẫn còn yêu cậu không…”
Hít sâu một hơi, giọng mẹ Phan Dụ trở nên trầm tĩnh lạnh lùng.
“Hôm nay tôi nói với cậu chuyện này, chỉ là báo cho cậu biết, không phải thương lượng với cậu. Bối Bối tôi sẽ dẫn nó về nhà, nếu cậu muốn ngăn cản tôi, đừng trách tôi trở mặt. Tôi đã kiểm tra DNA! Trần Bắc Bắc, chính là Phan Lôi, cũng chính là Bối Bối của tôi, là con gái nhà họ Phan chúng tôi. Nếu cậu muốn đấu với nhà họ Phan ở thành phố biển, cậu cứ mạnh tay!”
Trần Bắc Bắc chẳng biết mình về Trần gia bằng cách nào.
Trần Như Ngọc đang ở nhà rán cá khô, hóa ra Trần Bắc Bắc rất thích món này, nhất là lúc Trần Bắc Bắc mang thai, mặc dù nhà họ Trần khó khăn vô cùng, cũng sẽ mua cá khô nhỏ cho Trần Bắc Bắc ăn.
Trần Như Ngọc thực sự rất tốt với cô.
Trần Cận Nam cũng vậy.
Do đó, Trần Bắc Bắc hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng nổi, mình không phải con gái nhà họ Trần.
“Sao bỗng nhiên trở về thế? Cũng không gọi điện nữa?”
Trần Như Ngọc kéo tạp dề lau tay, ra đón, “Mẹ nói rồi mà, hôm nay mẹ mua cá khô, con mèo chỉ thích ăn cá như con chắc chắn ngửi được mùi này sẽ về…”
Viền mắt Trần Bắc Bắc đỏ lên, cảm giác chua xót dâng lên cổ họng.
“Mẹ… mẹ… tại sao mẹ ủng hộ con với Lục Chung?”
Trần Bắc Bắc cảm thấy bắt đầu hết thảy đều là Lục Chung.
Trần Như Ngọc luôn luôn dạy nhà họ phải môn đăng hộ đối. Họ là cóc, không cần ôm mộng đẹp muốn làm thiên nga, cuộc sống thực tế mới chính là con đường sống thực sự.
Song sau khi Lục Chung xuất hiện, thái độ của bà lại khác thường, khích lệ cô ở chung với Lục Chung.
“Mẹ, bọn con khác biệt lớn vậy? Tại sao mẹ đồng ý… Không phải mẹ nói trước đây con bị tên phú nhị đại kia lừa gạt sao? Mẹ có chết cũng không để con giẫm lên vết xe đổ mà…”
“Bắc Bắc, con làm sao thế?”
Trần Bắc Bắc khác thường cũng làm Trần Như Ngọc cảm thấy bất thường, ý nghĩ đầu tiên của bà là Lục Chung ăn hiếp con gái nhà mình.
“Bắc Bắc, có phải thằng nhóc đó ăn hiếp con không?!”
Trần Như Ngọc nắm tay Trần Bắc Bắc, kéo qua muốn nhìn xem trên người Trần Bắc Bắc có vết thương không.
Rốt cuộc, Trần Bắc Bắc oa một tiếng khóc lên, “Mẹ… bọn họ nói con không phải con mẹ…”
Sau khi Trần Bắc Bắc ở chung với Lục Chung, luôn cảm thấy trong lòng treo một thứ.
Cô vẫn không biết đó là thứ gì.
Biết được chuyện hôm nay, thứ kia rốt cuộc từ giữa không trung rơi xuống.
“Mẹ… mẹ nói con biết đi, chuyện này rốt cuộc thế nào? Bọn họ nói con từng mất trí nhớ, bọn họ nói con không phải con gái mẹ… Bọn họ… bọn họ…”
Tâm trạng Trần Bắc Bắc rất kích động, kéo tay Trần Như Ngọc nắm chặt đến run rẩy.
“Mẹ… Con không muốn… con không muốn… con không phải…”
Thấy Trần Bắc Bắc kích động thế, Trần Như Ngọc kéo tay cô, ôm cô vào lòng.
“Ngoan, Bắc Bắc à, con đừng kích động, con vĩnh viễn là con gái mẹ… Đừng kích động như vậy, con sẽ nhức đầu…”
Trong đầu Trần Bắc Bắc phát sốt từng trận từng trận, rất nhiều tâm tình lúc này cô hoàn toàn không có cách nào khống chế.
Như Trần Như Ngọc nói, lúc cô kích động liền dễ bị đau đầu, trước đây Trần Như Ngọc nói cô biết đó là di chứng của thời kỳ sau khi sanh để lại, hiện tại…
Cô không rõ lắm.
Cô chỉ ôm đầu, ở trong lòng Trần Như Ngọc lăn lộn tan nát cõi lòng.
“Mẹ… con đau quá… con thực sự đau quá…”
Mặc dù Trần Như Ngọc đã từng chứng kiến dáng vẻ này của Trần Bắc Bắc, nhưng vẫn đau lòng không thôi, bà đỡ Trần Bắc Bắc nằm xuống ghế salon, sau đó lảo đảo vào phòng tìm thuốc.
Lâu vậy rồi chưa từng phát bệnh, sao lần này ác liệt thế?
Đầu Trần Bắc Bắc đau muốn nứt ra, nước mắt không rơi nổi, cô rất muốn nôn, hôm nay hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là Trần Như Ngọc lấy thuốc, vẻ mặt lo lắng xông tới chỗ cô.