Trần Bắc Bắc tính toán nói chuyện Lục Chung với Trần Như Ngọc một chút. Song cô nhớ Trần Như Ngọc và Trần Cận Nam hình như không thích người có gia cảnh chênh lệch bọn họ quá nhiều.
Đặc biệt hai người quen biết chưa tới nửa năm đấy.
Lúc ăn tối, Trần Bắc Bắc vẫn có chút không yên lòng.
Trần Như Ngọc chỉ lo cho Trần Ngai Ngai, cũng không để ý tâm trạng Trần Bắc Bắc rối như tơ vò.
Chẳng qua sau khi ăn xong, Trần Bắc Bắc ở trong bếp rửa chén, Trần Như Ngọc dỗ Trần Ngai Ngai ngủ rồi, mới qua đây.
“Con với Lục tiên sinh kia tiến triển tốt chứ?”
Thấy ánh mắt hiểu rõ của Trần Như Ngọc, Trần Bắc Bắc biết không giấu được nữa. Thè lưỡi, cô ngượng ngùng nhìn Trần Như Ngọc, trong ánh mắt có sự mong đợi và mờ mịt với tương lai.
“Mẹ, mẹ thực sự thấy bọn con hợp sao?”
Trần Như Ngọc thở dài, chẳng biết nói sao với Trần Bắc Bắc.
Nói hết chân tướng ư?
Nhưng bà luyến tiếc đứa con gái này.
“Con thích Lục tiên sinh đó?”
Trần Bắc Bắc đỏ mặt, một hồi mới gật đầu.
Trịnh trọng.
“Anh ấy rất tốt.”
Chỉ có bốn chữ, đã xác định đáp án.
Trần Bắc Bắc thích Lục Chung. Có lẽ cô có chút suy nghĩ không tự trọng ở trong này, rõ ràng lần đầu tiên hai người gặp nhau chẳng thoải mái, song sau khi ở chung, Trần Bắc Bắc phát hiện Lục Chung rất tốt.
Mặc kệ từ bề ngoài đến khí chất hay tính cách, cô đều thích. Ngũ quan dáng vẻ rất đẹp, tính tình khi thì bá đạo khi thì trẻ con, nhưng tổng thể mà nói, Lục Chung ở trong lòng Trần Bắc Bắc cực kỳ hoàn mỹ.
Cô cảm thấy rất hợp khẩu vị, sao có thể thoát được.
“Lục tiên sinh nói sao?”
Có lẽ, Lục tiên sinh ấy cũng coi như dùng hết thủ đoạn. Rõ ràng vợ mất trí nhớ, nhưng hắn chỉ dùng thời gian ngắn đã có thể khiến con bé thích hắn lần nữa, ngược lại là người đàn ông giỏi mưu tính.
Cũng chẳng biết sau này Bắc Bắc theo hắn, có chịu thiệt không.
Trần Như Ngọc lo lắng không thôi, song dùng gậy đánh uyên ương bà không làm được.
Đặc biệt hai người họ vốn là một đôi.
“Anh ấy nói muốn cưới con.”
Trần Bắc Bắc liếm môi, khuôn mặt nóng bừng, miệng lưỡi cũng thế, ngẩng đầu lên, cô nhìn người phụ nữ tang thương trước mặt, “Mẹ, mẹ nói xem con phải làm sao?”
Trần Như Ngọc ở trong lòng cười khổ, có thể thế nào? Lục tiên sinh ấy rõ ràng chắc chắn phải đoạt được, có lẽ mặc kệ dùng biện pháp gì đều sẽ làm Trần Bắc Bắc trở về bên cạnh hắn.
Người đàn ông như vậy, mưu tính rất giỏi, song cũng thâm tình lắm, bà còn lý do gì ngăn cản chứ.
Mà quan trọng là, Bắc Bắc rất vui vẻ.
Phụ nữ một khi rơi vào tình yêu, bèn không còn là cô ấy nữa.
Trần Như Ngọc mỉm cười, “Rất tốt… dẫn Lục tiên sinh về ăn một bữa cơm đi.”
Trần Như Ngọc xoay người ra khỏi nhà bếp, Trần Bắc Bắc không ngờ cửa ải của mẹ qua dễ vậy, nhất thời hơi kinh ngạc.
“Mẹ, mẹ… mẹ không ngăn cản con…”
Trần Bắc Bắc hết sức mờ mịt với tương lai, lẽ nào đây không phải con đường chết? Lẽ nào cô không phải thiêu thân lao đầu vào lửa ư? Nhưng thái độ Trần Như Ngọc…
“Con cũng lớn rồi, con biết con đang làm gì. Bắc Bắc, mặc kệ con lựa chọn thế nào, chúng ta mãi mãi ủng hộ con…”
Ngay cửa, Trần Cận Nam đứng rất lâu không lên tiếng.
Cho đến khi đêm khuya vắng người, Trần Bắc Bắc và Trần Ngai Ngai đã ngủ, Trần Cận Nam vẫn chưa buồn ngủ.
“Ngủ không được hả?”
“Mẹ…”
Trần Cận Nam từ trên ghế salon trong phòng khách đứng dậy, đỡ Trần Như Ngọc, “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?”
Trần Như Ngọc lắc đầu, thoáng nhìn ngoài cửa sổ, “Thời tiết này, sắp đổ mưa rồi.”
Trần Cận Nam gật đầu, “Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, nghỉ sớm chút đi.”
Trần Như Ngọc lắc đầu, nhìn căn phòng khép chặt cửa, “Chuyện Bắc Bắc, con thấy thế nào?”
Trần Cận Nam thành thật lắc đầu.
“Con cũng không biết. Bắc Bắc… con vẫn xem em ấy như em gái, bỗng nhiên lúc này…”
Trên gương mặt thật thà của Trần Cận Nam xuất hiện nụ cười khổ, hắn gãi đầu, thoáng chẳng biết làm sao.
“Em ấy biến thành vợ người khác, trên người còn mang theo vô số bí mật, con thực sự không biết…”
Trần Như Ngọc tựa vào ghế salon, nặng nề thở dốc, một lát sau, bỗng nhiên bà mở miệng: “Bằng không, chúng ta nói hết chân tướng cho Bắc Bắc đi. Nếu…” Sau khi ngừng lại ngắn ngủi, giọng Trần Như Ngọc hơi nghẹn ngào, “Nếu nó khăng khăng muốn rời khỏi, chúng ta… chúng ta coi như mấy năm nay chưa từng xảy ra…”
“Mẹ…” Trần Cận Nam lắc đầu, “Bắc Bắc không vậy đâu…”
“Nó không vậy… Nhưng cuối cùng nó là con gái người ta. Chúng ta trộm con gái người ta…”
Trần Như Ngọc lau nước mắt ngay khóe mắt, giống như hạ quyết tâm.
“Ngày mai, nói rõ ràng với Bắc Bắc đi. Mẹ không muốn nó ngơ ngơ ngác ngác lấy chồng mình.”
Song hai mẹ con Trần Như Ngọc không chờ đến lúc thẳng thắn với Trần Bắc Bắc.
Nửa đêm tối đó, bỗng nhiên trời nổi mưa to gió lớn.
Trần Bắc Bắc đang ngủ chợt giật mình tỉnh lại, Trần Ngai Ngai bên cạnh hô hấp đều đặn, chẳng có chút phản ứng nào.
Ngược lại cô hơi sợ, ôm cánh tay mình nghĩ, nghĩ đến cửa sổ ở chỗ Lục Chung, còn có Hắc tử, có phải đều thu dọn xong rồi?
Càng nghĩ càng ngủ không được, Trần Bắc Bắc lại ngồi dậy kiểm tra ngôi nhà một chút.
Gió rất to, bên ngoài có âm thanh khung cửa kính rơi, chẳng biết nhà bọn họ ra sao nữa. Còn có Trần Như Ngọc, vẫn ổn chứ?
Khi Trần Bắc Bắc khoác áo ra ngoài, đúng lúc đụng phải Trần Cận Nam khoác áo mưa tiến nào.
“Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Cận Nam lắc đầu, “Kính hỏng rồi, Xấu Xấu còn không vào.”
Trần Cận Nam đặt Xấu Xấu ướt sủng cả người trong rương, lúc này Trần Như Ngọc cũng mở cửa đi ra, thấy Xấu Xấu lạnh đến mức cả người run rẩy, xoay người vào phòng cầm một cái khăn lông khô, lau người cho Xấu Xấu.
“Sao vậy? Bên ngoài?”
“Mưa to, không biết mai làm sao đây.”
Trần Như Ngọc đặt Xấu Xấu đã lau khô vào rương, còn tốt bụng bỏ thêm ít quần áo cũ sạch không còn dùng cho nó.
“Sắc trời cũng đã muộn, ngủ đi.”
Trong lúc họ ngáp, đã kiểm tra xong mấy chuyện lẻ tẻ chuẩn bị đi ngủ, chợt trong từng tiếng sấm rền, Trần Cận Nam nghe được tiếng gõ cửa.
Hắn dừng chân, “Hình như có người gõ cửa?”
Trần Như Ngọc cũng thoáng sửng sốt, “Có phải người qua đường không? Nhưng muộn thế rồi…”
Trần Cận Nam chần chờ một giây, nói với Trần Như Ngọc và Trần Bắc Bắc: “Hai người vào ngủ trước đi, con đi xem.”
Trần Cận Nam xoay người đi tới cạnh cửa, “Ai?”
Bên ngoài không có âm thanh, cách một hồi mới có tiếng đập cửa gián đoạn vang lên.
Trần Cận Nam hơi do dự, mở cửa.
Ngoài cửa, Lục Chung mặc đồ đen mang theo cây dù ướt đẫm, đứng ngay cửa nhà hắn.
“Lục tiên sinh?”
Lục Chung gật đầu.
Trần Cận Nam đón Lục Chung vào, “Cả người anh đều ướt sũng… Tôi đi gọi Bắc Bắc…”
Mà trong phòng, nghe được động tĩnh hai người phụ nữ cũng nhanh chóng bước ra, nhất là Trần Bắc Bắc, trông thấy cả người Lục Chung ướt sũng, thoáng đau lòng.
“Sao anh tới đây? Mưa lớn thế kia?”
Lục Chung không nói lời nào, chỉ nhìn chòng chọc Trần Bắc Bắc.
Trần Bắc Bắc bị nhìn mặt hơi nóng bừng, tay cũng chẳng biết để đâu.
Vẫn là Trần Như Ngọc chỉ huy Trần Cận Nam, “Cận Nam, con đi lấy quần áo con, Bắc Bắc, con đi pha chút trà gừng, đừng để cảm lạnh…”
Nửa giờ sau, Lục Chung ngồi trên ghế salon trong căn phòng chặt hẹp, tay bưng một ly trà gừng nóng hổi.
Ba người nhà họ Trần đều ngồi đối diện Lục Chung.
“Lục tiên sinh, muộn vậy cậu còn qua đây…”
Lục Chung uống một ngụm trà gừng, mò mẫm trong túi, không tìm được điện thoại di động. Trần Bắc Bắc ở một bên thấy vậy, đưa điện thoại mình cho anh.
Lục Chung cầm điện thoại Trần Bắc Bắc, viết: Dự báo thời tiết, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Sự thực chứng minh, ngôi nhà cũ Trần Bắc Bắc đang ở thực sự hơi nguy hiểm, gió vừa to, kính bèn đùng đùng rơi xuống.
Cảm giác nóc nhà cũng sắp bị hất tung.
“Chúng tôi vẫn ổn…” Trong lòng Trần Như Ngọc mềm nhũn, người này hình như yêu Bắc Bắc nhiều hơn bà tưởng tượng. Vậy cũng tốt, bà cũng yên tâm.
Bất quá ngẫm lại một chút, Trần Như Ngọc vẫn lo lắng không thôi.
“Có điều, cậu lái xe tới đây chẳng lẽ không nguy hiểm sao?” Vừa rồi mưa to gió lớn, anh liên tục lái xe đến…
Sắc mặt ba người nhà họ Trần đều khó coi.
Nhất là sắc mặt Trần Như Ngọc, đã sánh ngang với mưa to gió lớn bên ngoài.
“Lục tiên sinh, rốt cuộc cậu có biết an toàn không? Cậu lái xe qua đây trong thời tiết thế này nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Thành thật mà nói, chưa có ai nói vậy với Lục Chung.
Trong nháy mắt, anh thoáng kinh ngạc nhìn Trần Như Ngọc.
Quả thực Trần Như Ngọc đang tức giận, rất khó bình tĩnh trở lại.
“Cậu nói muốn kết hôn với Bắc Bắc, chúng tôi cũng coi cậu như người một nhà. Hôm nay cậu qua đây, chúng tôi rất cảm động… Nhưng chuyện này về sau đừng làm nữa! Cậu lo lắng cho Bắc Bắc và chúng tôi, lẽ nào chúng tôi không lo lắng cho cậu? Chẳng may trên đường cậu có chuyện gì bất trắc, cậu bảo Bắc Bắc phải làm thế nào?”
Lúc còn trẻ, Trần Như Ngọc là nhân vật biết ăn nói trong thôn. Đã từng giữ chức chủ nhiệm phụ nữ trong thôn, hòa giải tranh cãi giáo dục gì đều thành thạo cả.
Lục Chung bị nói hơi sửng sốt, một lát sau mới gật đầu, bày tỏ biết lỗi.
Lúc này Trần Như Ngọc thở dài một hơi, “Bỏ đi, đêm nay cũng khuya rồi. Bắc Bắc, con đưa Ngai Ngai vào phòng mẹ, rồi dẫn cậu này đi nghỉ ngơi đi.”
Lời vừa nói ra, Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam đều hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là Trần Cận Nam, trực tiếp lên tiếng.
“Mẹ, làm vậy hình như…”
“Ngày mai con còn phải dậy sớm xem mái nhà mà, ngủ sớm chút đi.”
Trần Như Ngọc dùng giọng điệu gia trưởng lên tiếng, mặc dù Trần Cận Nam hơi uất ức. Em gái hắn còn chưa chính thức lập gia đình đấy, sao có thể bị tên nhóc khốn kiếp thế chiếm tiện nghi nhanh vậy?
Trần Cận Nam không thoải mái, còn Trần Bắc Bắc thì vui sướng kéo Lục Chung vào phòng.
Trong căn phòng rất nhỏ, chỉ đặt mỗi chiếc giường đơn.
Bình thường, đôi khi Trần Bắc Bắc ngủ với Trần Ngai Ngai, cũng đôi khi Trần Ngai Ngai đá văng cô xuống, cô lại xám xịt trở về giường.
Lúc này, Trần Bắc Bắc dẫn Lục Chung vào. Cầm khăn mặt, lau tóc cho Lục Chung, giọng có chút hả hê.
“Em nói nè anh đã biết cảm giác bị mẹ em mắng nhỉ… Mẹ em mà tức giận rất đáng sợ đó…”
Trần Bắc Bắc nói xong thè lưỡi, một lát không cảm giác được phản ứng của Lục Chung, cô mới dừng động tác.
“Anh tức giận ư?”
Lục Chung lắc đầu, kéo tay Trần Bắc Bắc qua, chậm rãi viết: Không có. Chẳng qua chưa từng có người nào nói vậy với anh.
“Mẹ anh đâu?”
Rất nhanh, Trần Bắc Bắc cảm thấy tay cứng đờ, nửa ngày, cô cảm giác Lục Chung cúi xuống, khẽ hôn lên lòng bàn tay cô một cái.