Khi Trần Bắc Bắc đi ra lần nữa, hai con chó đã đến mức rất thân thiết.
Nghiêm khắc mà nói, là Xấu Xấu đem mặt nóng dán mông lạnh Hắc tử, chắc vì thấy thức ăn cho chó ngon quá.
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của nó, Trần Bắc Bắc cảm thấy mất mặt.
Phần lớn thời gian Hắc tử cũng không để ý Xấu Xấu, bất quá thức ăn cho chó trước sau như một vẫn đẩy đến trước mặt Xấu Xấu.
Hơn nữa, Trần Bắc Bắc phát hiện Hắc tử không có địch ý với Trần Ngai Ngai, có một lần cô đổi drap giường xong bước ra, thấy Trần Ngai Ngai loạng choạng tới trước mặt Hắc tử.
Chẳng qua Hắc tử chỉ ngẩng đầu, lười biếng thoáng nhìn Trần Ngai Ngai, sau đó liếm liếm cái tay nhỏ bé của Trần Ngai Ngai, hiếm khi bày tỏ hữu nghị.
Trần Ngai Ngai lại rất khinh bỉ, ghét bỏ nước bọt đầy tay, kế tiếp chậm rãi chà lên lông Xấu Xấu.
Trần Bắc Bắc: …
Xấu Xấu: …
Cảnh tượng này, Trần Bắc Bắc luôn cảm thấy hơi lạ lùng.
Rất lâu sau, Trần Bắc Bắc cũng có chút tò mò chủ nhân ngôi nhà này rốt cuộc là người thế nào.
Tiền rất nhiều? Người cũng rất ngốc ư?
Rõ ràng quét dọn dễ vậy, Hắc tử cũng rất nghe lời, anh lại đưa giá trên trời tìm cô quét dọn theo giờ.
Nghĩ một hồi Trần Bắc Bắc không tìm ra đáp án, cũng chẳng nghĩ nhiều.
Cuộc điều trị của Trần Như Ngọc đã tiến vào thời kỳ ổn định, đúng giờ làm hóa trị là được. Mặc dù cơ hội trị dứt bệnh ung thư này thực sự không nhiều lắm, nhưng sống thì còn hi vọng, không phải sao?
Từ khi Trần Như Ngọc trở về, Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam cũng bảo Trần Như Ngọc ở nhà dưỡng bệnh, thuận tiện trông chừng Trần Ngai Ngai.
Trần Như Ngọc cũng hiểu Trần Bắc Bắc đi làm luôn dẫn theo Trần Ngai Ngai và Xấu Xấu không tốt lắm, lại nhìn thu nhập của Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam khá tốt, miễn cưỡng có thể sống qua ngày, bèn nghỉ làm.
Xấu Xấu theo chân Trần Bắc Bắc đi làm, vì Trần Cận Nam cảm thấy khu biệt thự nhiều kẻ giàu có, nhiều quần lụa, hắn không yên lòng.
Có thêm một con chó ‘hung dữ’ đi cùng, hệ số an toàn dường như lớn tí.
Song Trần Cận Nam không ngờ, cho dù hắn ngàn vạn lần đề phòng, cuối cùng em gái hắn vẫn gây ra chuyện.
Còn là chuyện lớn.
Khi nhận được điện thoại của Trần Bắc Bắc, Trần Cận Nam mới ký tên chuẩn bị tan ca, thái độ khác thường của Trần Bắc Bắc, cách điện thoại đều có thể nghe được giọng cô đang run rẩy.
“Anh ơi… em… em… giết người rồi…”
Trần Cận Nam vừa nghe, chuyện hắn sợ nhất vẫn xảy ra. Do đó mượn xe máy của đồng nghiệp chạy đến thị trấn bên cạnh.
Hi vọng, chuyện không phát triển quá tệ.
Lúc này Trần Bắc Bắc ngồi ở cửa chính khu biệt thự, cô khoanh tay, nước mắt rơi lả chả.
Cô chẳng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hôm nay là thứ sáu, là ngày cuối cùng trong tuần cô làm ở ngôi nhà này.
Chăm sóc Hắc tử xong, thuận tiện trút ngược mấy chai rượu rỗng, Trần Bắc Bắc bèn đóng cửa chuẩn bị về nhà.
Trần Bắc Bắc đi được phân nửa, sờ soạng túi tiền mới phát hiện chìa khóa nhà cô rơi trong nhà rồi.
Cô chẳng thèm nghĩ ngợi trở về lấy ngay, Trần Bắc Bắc quay lại mở cửa, vì rất quen thuộc, nên không bật đèn mái hiên, đi thẳng đến ban công lấy chìa khóa.
Ngay khi cô lấy được chìa khóa chuẩn bị về, chợt nghe trên lầu có tiếng động.
Sự thực chứng minh, Trần Bắc Bắc không nên xen vào việc của người khác.
Cô nghe dì Chu từng nói, chủ nhân nhà này chỉ về vào ngày cuối tuần, bình thường không có người.
Song rõ ràng trên lầu có dị động, phản ứng đầu tiên của Trần Bắc Bắc là có trộm.
Nhưng tại sao Hắc tử không sủa? Lẽ nào Hắc tử lười riết quen rồi, ngây ngô như mấy con Husky vậy, vui sướng đón trộm vào nhà ư?
Hay trình độ tên trộm quá cao, Hắc tử đã bị giải quyết?
Mặc kệ thế nào, Trần Bắc Bắc vẫn muốn đi xem một chút. Cô còn cầm gậy bóng chày trong tay, phòng ngừa có chuyện bạo lực xảy ra.
Tiếng động đến từ phòng ngủ, Trần Bắc Bắc theo tiếng động đi tới.
Lúc này, cửa phòng ngủ không khóa, ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng. Trần Bắc Bắc ghé vào khe cửa xem một chút, không thấy ai, chỉ có sự yên lặng khắp phòng.
Chẳng lẽ lúc cô đi quên tắt đèn sao?
Trần Bắc Bắc cẩn thận nhớ lại, được rồi… nhớ không nổi.
Cô tự an ủi mình khu biệt thự này bảo vệ nghiêm ngặt vậy sao có trộm được, lời giải thích duy nhất chỉ có thể do cô quên tắt đèn thôi.
Do đó cô sảng khoái bước vào, tắt đèn.
Không chỉ tắt đèn, còn liếc mắt kiểm tra cửa sổ, xác định cô đã khóa kỹ mới xoay người ra ngoài.
Ngay khi cô vừa xoay người, bỗng căn phòng xuất hiện một bóng người.
Trần Bắc Bắc bị dọa thét một tiếng, mà giờ phút này đèn trong phòng sáng trưng, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt Trần Bắc Bắc.
Người đàn ông lỏa thể nửa người trên, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần dài màu kem đơn giản, dây nịt lỏng lẻo rơi trên thắt lưng rắn chắc.
Mặc dù Trần Bắc Bắc đã là thiếu phụ, nhưng thấy đàn ông lỏa thể vẫn xấu hổ, cuống quít xoay đầu sang chỗ khác.
“Xin… xin lỗi… tôi… tôi tưởng không có ai…”
Lúc này, Trần Bắc Bắc đã biết, chủ nhân ngôi nhà đã về từ lâu.
Không chỉ trở về, còn gặp phải cảnh tượng lúng túng thế này.
Trần Bắc Bắc cúi đầu, sợ đối phương hiểu lầm cô là trộm, nên nhỏ giọng giải thích: “Xin chào, tôi… tôi là Trần Bắc Bắc - người giúp việc theo giờ… Chìa khóa tôi rớt…”
Trần Bắc Bắc rất hồi hộp, cuối cùng khẩn trương đến mức nói không rõ ràng, chỉ có thể vội vã bước ra ngoài.
“Xin lỗi, tiên sinh. Tôi đây rời đi liền.”
Trần Bắc Bắc chạy theo hướng xuống lầu, nhưng chuyện sắp xảy ra càng khiến cô bất ngờ thậm chí hoảng sợ.
Cô vừa xuống lầu, chợt nghe có tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau. Người đàn ông lỏa nửa người kia từ trên lầu chạy xuống xông tới chỗ cô.
Thành thật mà nói, Trần Bắc Bắc bị dọa, trực giác mách bảo phải chạy ra ngoài, nhưng chân cô ngắn sao trốn được người đàn ông chân dài ấy chứ, cô bị người đàn ông ở phía sau đụng ngã ngay cửa.
Đồng thời, mùi cồn nồng nặc đập vào mặt.
“Anh… Buông ra! Anh muốn làm gì… Buông ra mau!”
Trần Bắc Bắc liên tục thét chói tai, chủ nhân ngôi nhà này chắc uống rượu rồi, bèn muốn sàm sỡ cô.
Còn chưa nghĩ xong, người đàn ông đã bóp cằm cô, ép cô đối diện với hắn.
Lúc này, Trần Bắc Bắc mới phát hiện chủ nhân ngôi nhà rất trẻ, không chỉ rất trẻ, còn rất điển trai, hình như hơi quen quen.
Có điều…
Kệ hắn đánh rắm chứ! Buông cô ra!
Trần Bắc Bắc điên cuồng vùng vẫy, cảm giác được sự phản kháng của cô, trong mắt người đàn ông lóe lên tia hung ác, trong lòng Trần Bắc Bắc vang lên hồi chuông báo động, liên tục lùi lại, nhưng bị người đàn ông bắt lần nữa, lúc này, hắn trực tiếp cắn môi cô.
Tên này…
Đang hôn cô.
Vì quá ngạc nhiên, nên cái miệng nhỏ nhắn của Trần Bắc Bắc khẽ mở, cũng tiện lợi cho người đàn ông tiến quân thần tốc.
Người đàn ông nắm cằm cô, đầu lưỡi hung tợn chui vào khoang miệng cô. Sâu quá, Trần Bắc Bắc thoáng khó chịu.
Lúc này, Trần Bắc Bắc cũng phản ứng kịp, tay được tự do bắt đầu ác liệt đánh lên người người đàn ông, bất quá… hình như không hiệu quả.
Trần Bắc Bắc hết sức sợ hãi, nhất là tay người đàn ông đã phủ lên ngực cô, vân vê. Một lát sau, cách tầng áo lót vẫn thấy khó chịu, anh bèn rút áo cô ra, tay trực tiếp xoa khối nặng trịch trắng như tuyết.
Sau khi Trần Bắc Bắc mang thai sinh Trần Ngai Ngai, trước ngực càng thêm vĩ đại.
Bình thường ngoại trừ Trần Ngai Ngai chạm qua, chưa từng bị người đàn ông khác chạm như thế.
Vừa đau vừa… hình như hơi thoải mái.
Nhưng có nhiều hơn nữa cũng không ngăn nổi cảm giác sợ hãi và nhục nhã, giờ phút này Trần Bắc Bắc tự vệ, liên tục hô cứu mạng.
Chẳng biết Xấu Xấu từ đâu vọt ra, xông tới người đàn ông đè trên người cô điên cuồng sủa, lại bị Hắc tử giữa đường nhảy ra lập tức cắn cổ họng, kéo về sau.
Xấu Xấu nức nở mấy tiếng, rất nhanh, ngay cả tiếng cũng chả còn.
Không biết có phải bị Hắc tử giết rồi không?
Trần Bắc Bắc không thể dựa vào Xấu Xấu, môi người đàn ông đã áp lên ngực cô, cô càng run rẩy ác liệt, tay không ngừng sờ bên cạnh.
Cô nhớ ngay cửa có đặt một bình hoa, sáng sớm cô thu dọn hình như chưa bỏ vào hộc tủ.
Tay Trần Bắc Bắc sờ được bình hoa, sau đó chào hỏi trên đầu người đàn ông.
Người đàn ông hừ một tiếng, động tác ngừng lại ngã lên người cô.
Trong chốc lát, Trần Bắc Bắc cảm giác có máu tươi nhỏ lên ngực, cô liên tục lùi lại, ngay cả Xấu Xấu cũng không để ý, mở cửa chạy như bay ra ngoài.
Cô…
Cô giết người rồi.
Cô…
Cô nhất định giết người rồi.
Dọc đường đi không biết vận may cô tốt, hay vận may cô tệ, vậy mà chẳng gặp được bảo vệ nào.
Gió đêm rất lạnh, Trần Bắc Bắc chạy ra ngoài không bao lâu bị gió thổi cho tỉnh táo.
Không được, cô không thể chạy như vậy, Trần Cận Nam làm sao đây? Còn có Trần Như Ngọc đang mang bệnh, phải làm sao đây?
Bước chân Trần Bắc Bắc chậm lại, cô ép mình bình tĩnh.
Không sao, Trần Bắc Bắc, có thể tình huống chả hỏng bét như mày nghĩ đâu. Có lẽ người đàn ông kia chưa chết, mặc dù chảy nhiều máu thế… Nhưng không chắc chắn chết nổi.
Bình tĩnh nào.
Nhất định phải bình tĩnh.
Trần Bắc Bắc hít sâu mấy hơi ngay cửa chính, mới run rẩy lấy di dộng trong túi gọi cho Trần Cận Nam.
Song, cô vẫn cực kỳ sợ hãi, lúc nói trong điện thoại, còn không nhịn được òa khóc.
Thị trấn Trần Cận Nam ở không lớn, nhưng thị trấn bên cạnh họn họ cũng không nhỏ. Trần Cận Nam chạy xe nhanh như bay, cố gắng hết sức, nhưng cũng mất nửa tiếng sau khi sự việc xảy ra.
“Bắc Bắc…”
“Anh…”
Trần Bắc Bắc trông thấy người, như tìm được người đáng tin cậy, như én con bây về tổ sà vào lòng Trần Cận Nam.
Mặc dù lúc này trong lòng người đàn ông toàn là mùi mồ hôi, bất quá Trần Bắc Bắc không quan tâm, nước mắt lả chả trát lên người hắn, “Anh ơi… tính sao giờ… em giết người rồi… em… em giết người rồi…”
Thấy quần áo Trần Bắc Bắc không chỉnh tề, Trần Cận Nam cũng hiểu rõ chân tướng.
Giết được lắm! Cầm thú chiếm tiện nghi em gái hắn đi chết đi!
Hắn thật muốn bổ thêm một dao.
Có điều…
Rất nhiều rất nhiều ý xấu lóe lên trong mắt Trần Cận Nam, cuối cùng hắn ép mình, cũng ép Trần Bắc Bắc ở trong lòng bình tĩnh lại.
“Bắc Bắc, nghe lời… Bình tĩnh nào… ngoan… Nói anh biết… em dùng gì giết hắn…”
“Bình… Bình hoa… Hắn… Hắn xông tới… em rất sợ… nên lấy bình hoa nện hắn…”
Nện rất đẹp. Trần Cận Nam gật đầu, “Chỉ là bình hoa, không có gì đâu. Chắc chưa chết… chúng ta quay lại xem…”
“Nhưng hắn chảy máu… Rất nhiều rất nhiều máu…”
Trần Bắc Bắc vẫn run rẩy không ngừng, Trần Cận Nam nắm tay cô, lặng lẽ an ủi cô.
“Không sao hết, có anh ở đây. Cho dù em… em thực sự… giết người, anh cũng sẽ giúp em gánh vác.”