Khi Trần Ngai Ngai được sinh ra nặng chừng 4kg, như Trần Như Ngọc nói, là một thằng nhóc cực kỳ tròn trịa.
Người ở phòng khám trong trấn đều nói dáng dấp đứa bé này đẹp, dáng vẻ càng xinh hơn, bọn họ đỡ đẻ nhiều lần rồi đây là lần đầu tiên thấy đứa trẻ đáng yêu vậy.
Nhà họ Trần rất tự hào về Trần Ngai Ngai, mặc dù cuộc sống hơi cực tí, nhưng không ảnh hưởng đến niềm vui trong nỗi khổ cực của họ.
Có điều, dần dà, bọn họ phát hiện một vài vấn đề.
Trần Ngai Ngai không biết nói chuyện.
Bé chỉ khóc oaoa hai tiếng vào ngày mình sinh ra, từ đó về sau không phát âm thanh nào nữa.
Lúc mới bắt đầu Trần gia cho rằng bé là một đứa trẻ ngoan hiếm thấy, một cục cưng giỏi không khóc không làm khó.
Nhưng một năm trôi qua rồi, những đứa bé khác đều nói được.
Mà bé vẫn chưa nói câu nào.
“Đợi anh dành dụm đủ tiền, chúng ta đưa Ngai Ngai đến thành phố lớn khám xem.” Trần Cận Nam cắn một miếng dưa chua, tầm mắt lại dừng trên người Trần Ngai Ngai.
Hình như cảm giác được ánh mắt chăm chú, Trần Ngai Ngai ngẩng đầu, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Trần Cận Nam… Chẹp, dưa chua trên tay.
“Cái này… con còn nhỏ, không ăn được.”
Trần Cận Nam hơi lúng túng khoát khoát tay, người đàn ông thành thật chất phác không khéo ăn nói, còn tính nói gì, Trần Ngai Ngai đã cúi đầu, tiếp tục ăn canh trứng của bé.
“Hình như có thể hiểu lời anh nói. Rất thông minh đấy…”
Trần Cận Nam cắn một miếng dưa chua, trong lòng quyết định, chắc chắn phải cố gắng kiếm tiền, dẫn Trần Ngai Ngai đi khám bệnh.
Văn hóa Trần Cận Nam không cao, cấp hai đã ra ngoài theo người ta lăn lộn, không kiếm được tiền, còn bị lừa đi bán ma túy. Cuối cùng ba Trần một mạng đổi một mạng mới đổi được Trần Cận Nam về.
Từ đó về sau, Trần Cận Nam không rời khỏi thị trấn nhỏ nữa.
Đáng nhẽ hắn theo ngư dân gần đó đánh bắt ít cá, kiếm chút tiền sinh hoạt, mặc dù cuộc sống kham khổ, nhưng hắn cảm thấy rất tốt. Mấy năm nay, bên đánh cá không kiếm được tiền, hắn hết cách rồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Vừa vặn, mới đây các nhà phát triển đến thị trấn, có người nói muốn xây cái trấn nhỏ bọn họ thành thị trấn du lịch.
Các nhà phát triển xây dựng rất nhiều tòa nhà, thế là Trần Cận Nam có cơ hội làm việc.
Hắn làm công nhân ở công trường, mỗi ngày dậy lúc trời còn sậm tối, nhưng thu nhập không tệ.
Những năm gần đây sức khỏe Trần Như Ngọc ngày càng kém, nhưng vì nuôi Trần Bắc Bắc và Trần Ngai Ngai, nên còn phải ra ngoài làm việc lặt vặt.
Mấy năm nay, thị trấn bên cạnh phát triển đến kinh người, vài năm trước cũng xây mấy khu biệt thự. Khu biệt thự thiếu người quét dọn, Trần Như Ngọc bèn làm ở đó.
Trần Bắc Bắc vốn muốn đi làm, mẹ và anh trai cực khổ thế, sao cô có thể ở nhà nhàn rỗi chứ.
Nhưng lúc mới bắt đầu, sức khỏe cô rất kém, từng bị ngất mấy lần, Trần Như Ngọc không cho cô ra ngoài làm nữa.
Về sau sinh Trần Ngai Ngai, cô ở phòng khám trấn nhỏ xuất huyết rất nhiều, suýt chết.
Lần đó, nghỉ ngơi hơn nửa năm Trần Bắc Bắc mới xem như sống sót trở về.
Mà năm nay, Trần Bắc Bắc bắt đầu tìm việc ở bên ngoài.
Bất quá, đều là vài việc rải rác.
Như bán cau ở bờ biển, bán nước ngọt. Mặc dù thu nhập không cao, nhưng ít nhất cũng coi như góp một phần sức.
Biết suy nghĩ của Trần Cận Nam, thấy hắn gần đây lại về muộn, Trần Bắc Bắc không đành lòng.
“Anh à, em cũng muốn đến công trường.”
Trần Cận Nam nhướng mày, “Cô gái như em ra công trường làm gì?”
“Em cũng muốn kiếm tiền. Bán nước ngọt chẳng kiếm được tiền.”
“Không được.” Trần Cận Nam cự tuyệt, “Anh có thể kiếm tiền, em ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc Ngai Ngai đi.”
Thấy em gái bĩu môi bày tỏ bất mãn, giọng Trần Cận Nam mềm nhũn, nhìn Trần Ngai Ngai bên cạnh, “Ngai Ngai còn nhỏ vậy, em đi, ai chăm sóc nó?”
Trần Ngai Ngai đúng là một vấn đề.
Hôm nay, Trần Như Ngọc sang khu biệt thự ở thị trấn bên cạnh làm, Trần Bắc Bắc thấy Trần Ngai Ngai đang ngủ say ở nhà, bèn đẩy xe ra ngoài bán nước ngọt.
Hôm nay cô kiếm không tệ, cầm một túi tiền lẻ nghĩ hôm nay cũng có thể mua mấy khúc xương cho Trần Cận Nam và Trần Như Ngọc bồi bổ cơ thể.
Đợi cô dạo một vòng ở chợ, mua hai khúc xương, một khối thịt mỡ dày, cô phát hiện không thấy Trần Ngai Ngai đâu.
Nhà bọn họ rất nhỏ, Trần Bắc Bắc và Trần Ngai Ngai ở một phòng, Trần Như Ngọc một phòng, còn Trần Cận Nam ngủ ngoài phòng khách, phòng nhỏ thế, đáng nhẽ Trần Ngai Ngai phải ở trên giường gỗ nhỏ lại không thấy đâu.
Trần Bắc Bắc sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.
Tuy Trần Ngai Ngai không biết ba, lại không biết nói.
Nhưng mang thai mười tháng là thật, bé là con trai cô, cũng là sự thật.
Trần Bắc Bắc gấp đến độ nước mặt đều trào ra, chỗ cô ở khá xa khu dân cư trong thị trấn. Lúc mới bắt đầu là do Trần Như Ngọc không thích những lời đồn ấy nên chủ động dọn đến một khu nhà cho thuê hẻo lánh, sau đó người ở chỗ này đều lục đục dọn đi.
Tìm được chỗ tốt hơn, đương nhiên dọn rồi.
Chỉ có bọn họ còn ở đây.
Trần Bắc Bắc dọc theo con đường cũ liên tục tìm kiếm, nhưng không phát hiện bóng dáng Trần Ngai Ngai đâu.
Sau đó cô muốn gọi điện thoại, song càng hoảng càng loạn, trời càng lúc càng tối, mà bóng dáng Trần Ngai Ngai vẫn chưa thấy.
Cô là một người mẹ bất cẩn, rõ ràng Trần Ngai Ngai còn nhỏ thế, cô còn để nó ở nhà một mình.
Trần Bắc Bắc liên tục khóc to, lau nước mắt, gọi tên Trần Ngai Ngai, khóc suốt dọc đường về nhà.
Ngay cửa nhà mình, cô nghe thấy tiếng chó sủa.
Trần Bắc Bắc dừng bước.
Là con chó xấu xí kia.
Trần Bắc Bắc lau nước mắt, nhìn con chó xấu xí, “Mày... sao mày ở đây?”
Kể từ ngày nọ, sau khi bọn họ đem canh nấu xương còn dư lại cho con chó này, nó bèn thường xuyên quanh quẩn trước cửa nhà bọn họ.
Mặc dù Trần Như Ngọc chẳng nói cho phép nuôi, nhưng thường thường cũng cho nó chút đồ ăn.
Con chó nhìn Trần Bắc Bắc, nức nở một tiếng.
Trần Bắc Bắc không hiểu.
Nó bèn xoay đầu, chui vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
“Này…”
Trần Bắc Bắc muốn gọi nó, nhưng trong chốc lát, nó trở lại lần nữa.
Lần này, trên miệng nó kéo theo một vật.
Đó là… Trần Ngai Ngai đã mất tích.
Trên tay Trần Ngai Ngai còn cầm một quả kiwi, nước mắt Trần Bắc Bắc rơi lả chả.
Bàn tay vung lên, nhưng không rơi xuống.
Đôi mắt đen như mực của Trần Ngai Ngai tràn đầy nghi hoặc, hình như không biết xảy ra chuyện gì.
Nước mắt Trần Bắc Bắc tuôn rơi, một lát sau tay hạ xuống, ôm Trần Ngai Ngai vào lòng.
“Đồ ngốc này, con làm mẹ sợ muốn chết… Con dọa chết mẹ rồi…”
Trần Ngai Ngai ở trong lòng cô ngẩn người, bàn tay nhỏ bé lập tức giật giật.
“Sao vậy?”
Trần Bắc Bắc cúi đầu, tưởng Trần Ngai Ngai bị thương.
Mà giờ phút này, Trần Ngai Ngai vẫn chớp chớp đôi mắt đen láy, chỉ là cái tay nhỏ bé cực kỳ bẩn, cầm một quả kiwi.
“Cho mẹ ăn hở?”
Trần Ngai Ngai gật đầu.
Viền mắt Trần Bắc Bắc đỏ ửng.
“Mẹ không ăn đâu, sau này không cho phép con dọa mẹ nữa. Biết không?”
Trần Ngai Ngai cái hiểu cái không, một lát sau mới gật đầu.
Lúc này sự kiện Trần Ngai Ngai khiến ba đại nhân càng thêm kiên quyết một việc.
Đó là bọn họ phải có người ở nhà chăm nom Trần Ngai Ngai, bằng không ra ngoài làm việc chỉ có thể dẫn bé theo bên mình.
Lại nói, con chó xấu xí này là một con chó tốt.
Ngày đó, Trần Như Ngọc mở cửa gỗ, thả nó ở ngay cửa nó vẫn không đi.
Không chỉ thế, Trần Như Ngọc còn tắm cho nó, cũng bôi thuốc lên vết thương trên người nó.
Cuối cùng, bà nhìn con chó, hài lòng gật đầu.
“Hơi gầy chút, nhưng không kén ăn là được. Ừm… Sau này gọi là Xấu Xấu đi.
Xấu Xấu nức nở một tiếng, hình như cực kỳ bất mãn với cái tên này.
Nhưng một nhà người ta cùng bỏ phiếu.
Trần Bắc Bắc gật đầu.
Trần Ngai Ngai ngáp.
Trần Cận Nam nói không tệ.
Trong nhà có thêm con chó cũng không thay đổi cuộc sống bọn họ quá lớn.
Mặc dù Xấu Xấu ăn nhiều, nhưng nó là một con chó thông minh.
Thỉnh thoảng nó từ bên ngoài ngậm ít đồ kỳ quái nào đó về, có một ngày còn tha cả một con cá.
Ngày ấy, một nhà bốn miệng ăn được một bữa no nê.
Trần Cận Nam còn nói, Xấu Xấu còn có ích hơn con người.
Xấu Xấu nhai xương cá bày tỏ rất thỏa mãn.
Không chỉ vậy, Xấu Xấu có thể bắt cá, còn có thể trông trẻ con.
Trần Bắc Bắc bọn họ ra ngoài làm việc, Xấu Xấu ở nhà trông trẻ.
Đợi Trần Ngai Ngai muốn bò ra cửa, Xấu Xấu lại chạy tới cắn quần áo kéo bé về.
Nói chung, Xấu Xấu tuyệt đối là con chó tốt, đây là kết luận của cả nhà.
Cuộc sống trôi qua của một nhà bọn họ không có chút gợn sóng nào.
Vì ba người đều đi kiếm tiền, nên gần đây sinh hoạt của gia đình Trần Bắc Bắc thoải mái không ít.
Dạo này cô cũng chẳng đau đầu nữa, cũng chẳng cần uống thuốc, cả nhà đều nhẹ nhõm rất nhiều.
Thậm chí Trần Cận Nam có kế hoạch, thêm vài năm, bọn họ sẽ mua lại ngôi nhà này, sau đó cất thêm một tầng.
Còn nữa, Trần Ngai Ngai phải đi nhà trẻ, hộ khẩu của bé vẫn chưa giải quyết, còn rất nhiều rất nhiều vấn đề đang chờ bọn họ.
Trước đây, Trần Cận Nam dẫn Trần Ngai Ngai đến bệnh viện thành phố kiểm tra.
Bệnh viện lại không kiểm tra được gì, Trần Ngai Ngai phát triển bình thường, còn không nói câu nào, bác sĩ bảo tại bé không muốn nói chuyện.
Một nhà bốn người đều cảm thấy ông bác sĩ này chẩn bệnh không đáng tin cậy.
Nhưng bác sĩ đều nói thế, hình như cũng không có cách khác.
Trần Cận Nam chỉ có thể dẫn Trần Ngai Ngai trở về.
Hơn nữa, hắn cho rằng mặc dù Trần Ngai Ngai không biết nói, nhưng lại rất thông minh.
Bé nhìn vật đều có thể nhớ kỹ, mọi người nói chuyện, bé cũng có thể hiểu được.
Có lẽ, bé chỉ ngây ngô thôi.
Trần Cận Nam cũng cho rằng như vậy.
Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam đều nghĩ Xấu Xấu là con chó may mắn của nhà bọn họ.
Sau khi Xấu Xấu tới, cuộc sống bọn họ thay đổi không ít.
Bọn họ nghĩ rằng cả nhà sẽ đi trên con đường tươi sáng hạnh phúc.
Nhưng cuộc đời luôn có bất ngờ và xáo trộn, hôm nay, Trần Bắc Bắc nhận được điện thoại.
Mẹ cô – Trần Như Ngọc lau kính một nhà trong khu biệt thự, không cẩn thận ngã xuống cầu thang.
Sức khỏe Trần Như Ngọc ban đầu đã kém, lần này té gãy chân, đưa đến bệnh viện kiểm tra, vậy mà phát hiện ung thư bao tử thời kỳ giữa.
Tin dữ quá bộ xuống, trên đầu cả nhà đều phủ một đám mây đen.
Tiền viện phí đắt đỏ, còn phải hóa trị cũng khiến Trần gia hết đường xoay sở.
Từ ngày đó trở đi, Trần Cận Nam về nhà càng muộn, gần như kiếm tiền cả ngày lẫn đêm.
Cuối cùng, Trần Bắc Bắc không nhìn nổi nữa.
“Anh à, để em đến khu biệt thự làm đi. Nghe dì Chu nói, bên kia cho tiền lương cao, em chỉ giúp họ dắt chó đi dạo, dọn dẹp phòng ốc thôi…”
Trần Cận Nam lại do dự.
Hắn không muốn em gái qua đó.
Quan trọng là, hắn không muốn em gái tiếp xúc với đám người giàu có kia.