Từ đâu bắt đầu, hình như cũng từ nơi ấy kết thúc.
Nhớ năm đó, Lục Tự vớt Phan Lôi từ dưới biển lên, mang về Lục gia.
Chẳng qua khiến hai người họ không ngờ là, hơn mười năm sau, Lục Tự đã đem cô gái mình cứu dưới biển, ném trở lại nơi xa lần nữa.
Phan Lôi không cách nào tránh khỏi nỗi sợ hãi trước biển rộng, lúc này, cô bị Lục Tự túm đi đến biển rộng.
“Anh Lục Tự… đừng… đừng phạm thêm sai lầm nữa…”
Phan Lôi luôn miệng cầu xin khiến Lục Tự hơi dao động. Trên gương mặt điển trai của hắn thoáng hiện sự do dự, dường như Phan Lôi thấy được bình minh của hi vọng.
“Anh Lục Tự, lẽ nào anh quên rồi sao? Chính anh cứu em từ dưới biển lên, giờ… chả lẽ anh muốn ép em đến con đường chết ư?”
Phan Lôi vừa mở miệng, Lục Tự như phục hồi tinh thần.
Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, giống như đang nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ lúc còn niên thiếu. Cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện, thực ra hồi hắn còn bé cũng có rất nhiều thời gian vui vẻ.
Hắn và Phan Lôi là thanh mai trúc mã, khi ấy, hắn thật lòng xem cô như em gái.
Song, có nhiều tình cảm hơn nữa cũng không ngăn nổi sự không cam lòng và việc theo đuổi quyền thế trong lòng.
Hai người họ đi đến bước đường này.
Không quay lại được nữa.
Lục Tự ngồi xổm xuống, hắn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phan Lôi lên. Vẫn là cô gái điềm đạm đáng yêu thường hay cười ngượng ngùng trong trí nhớ, nhưng chỉ có đôi mắt kia, là không nhìn hắn nữa.
Trong nháy mắt Lục Tự phẫn nộ, hắn chợt hất Phan Lôi ra, bực bội đi tới đi lui trên bờ cát.
Hắn tựa như con thú bị nhốt vậy.
“Lôi Lôi, tại sao, tại sao em chọn hắn chứ? Tại sao, đến lúc này rồi mà em còn nhớ hắn… Hắn có chỗ nào tốt? Em biết hắn giết người mà? Tại sao còn ở bên cạnh hắn? Lẽ nào em đã quên hắn là người kinh khủng sao?”
Lục Chung kinh khủng đến mức nào, không cần Lục Tự nói Phan Lôi cũng biết.
Nhưng, có thể còn cách nào chứ.
Phan Lôi che giấu sự chua xót trong lòng, lắc đầu, “Không có cách nào, em cũng không có cách nào.” Yêu là chuyện hoàn toàn không có cách nào.
Anh tàn nhẫn, anh độc ác.
Nhưng anh là Hươu ngốc cô yêu.
Hai người họ hấp dẫn nhau, ôm ấp nhau, thân thể nương tựa nhau, linh hồn thuộc về nhau, không còn cách nào, thực sự không còn cách nào rồi.
“Lôi Lôi, quên hắn đi… Quên hết tất cả đi… Sống thật tốt…” Có lẽ, hai người này còn có thể cho cô một con đường sống.
Lúc này, Lục Tự không thể quay đầu. Hắn biết rõ, cục diện bây giờ hắn hoàn toàn chẳng kiểm soát được.
Phan Lôi im lặng, một lát sau, cô mới lắc đầu.
“Anh Lục Tự, em chọn con đường này. Đã không còn cách nào quay đầu lại.”
Tia sáng cuối cùng trong mắt Lục Tự chợt xám xịt, hắn lui về sau hai bước, khoát khoát tay.
“Chả còn cách nào rồi. Anh cũng không thể quay đầu. Lôi Lôi… đừng trách anh, thực sự đừng trách anh…”
Phan Lôi rơi nước mắt, đã biết hi vọng cuối cùng cũng dập tắt rồi. Thực ra, từ lúc thấy Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự, cô đã biết, ngày hôm nay có lẽ không còn hi vọng nữa.
Chẳng qua, cô cực kỳ không cam lòng.
Rất đáng tiếc.
Cô đã hứa với Lục Chung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chắn chắn sẽ chờ anh về.
Chỉ là lần này, rốt cuộc cô cũng nuốt lời.
Xin lỗi.
Thực sự xin lỗi.
“Thả cô ấy đi, chúng ta đều có được thứ mình muốn rồi.” Thấy nước mắt Phan Lôi rơi lả chả, Lục Tự vẫn không nỡ, sau biến cố lớn ở nhà họ Lục, kỳ thực có một số chuyện hắn đã nghĩ thông suốt.
Thực ra, hắn không cam lòng bởi vì người đó là Lục Chung, nhưng sự thương tiếc dành cho Phan Lôi, vẫn hiện hữu.
Mấy năm nay, quyền thế che mắt hắn, song có một số thứ hắn không quên.
“Anh thực sự không nỡ, em là em gái anh… anh nhìn em lớn lên…”
“Lòng dạ đàn bà.” Lão mù nhàn nhạt ném một câu, nhưng Lục Tự kiên quyết che trước mặt Phan Lôi.
“Tôi nói rồi, tôi hận Lục Chung, tôi cũng hận Phan Lôi, hận cô ấy đứng núi này trông núi nọ… Nhưng cô ấy không đáng chết, khi còn bé, giây phút cô ấy kéo tay tôi gọi tôi là anh, tôi đã quyết định phải cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc, mấy năm nay tôi suýt quên mất, bất quá bây giờ… tôi không quên được.”
“Haha… thật thâm tình đấy…”
Lão mù vẫn cười như cũ, sắc mặt lại lạnh xuống.
“Thấy con như vậy, thầy cho con một ưu đãi. Nếu chúng ta thử lần nữa, nó có thể bị thôi miên, thì thầy sẽ bỏ qua cho nó.”
Lục Tự nghiến răng, xoay đầu lại thoáng nhìn Phan Lôi hai mắt đẫm lệ, cuối cùng gật đầu.
“Được.”
“Cô thật may mắn.”
Chung Phỉ Phỉ cười quái dị, kéo Phan Lôi qua.
“Tốt… Bắt đầu được chưa?”
“Mấy người muốn làm gì? Tôi không muốn…” Phan Lôi liên tục lui về sau, lại bị Chung Phỉ Phỉ tát một cái.
“Con đê tiện này, còn chưa qua đây!”
Phan Lôi liên tục lùi lại, nhưng bị Chung Phỉ Phỉ túm càng chặt.
Chả biết bọn họ đã bỏ thuốc cô, cả người Phan Lôi mềm nhũn, bỗng không còn chút sức lực nào.
Lúc này, lão mù từ từ đi tới.
Sau đó, Phan Lôi cảm thấy mình mơ một giấc mộng.
Trong mộng, cô còn rất nhỏ. Cô được một người phụ nữ xinh đẹp ẵm trên tay, “Bắc Bắc ngoan, xem này anh hai đi đâu rồi?”
Cô ngẩng đầu, theo tầm mắt người phụ nữ nhìn sang.
Xa xa, có một chàng trai vẫy tay với họ.
“Mẹ… em gái…”
Viền mắt Phan Lôi nóng lên, muốn nhào tới.
Nhưng cảnh tượng trước mắt giống như sương mù vậy, tất cả cứ vỡ vụn thu vào trong tay.
Mang theo cả người phụ nữ xinh đẹp biến mất cùng một lúc.
Lúc này, từ trong sương mù dày đặc truyền tới một giọng nói.
“Mèo ngoan… theo anh về nhà đi.”
Cô sững sờ, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, đang chuẩn bị sải bước chạy tới phía trước.
Đột nhiên, phía sau lại xông ra một giọng nói.
“Bắc Bắc, đừng qua đó. Đó là người xấu, hắn sẽ bắt cóc con, đừng qua đó.”
Giọng nói này có vẻ quen thuộc, Phan Lôi chần chừ.
Trong sương mù dày đặc, giọng nói ấy dần dần nhỏ lại, cuối cùng sắp nghe không nổi nữa.
Phan Lôi rất gấp, lại không có cách nào.
Chỉ có giọng nói phía sau càng ngày càng mãnh liệt.
“Bắc Bắc, ngoan, đừng đi. Người đó không phải người tốt. Con phải cách xa ra…”
Đầu óc càng lúc càng mơ hồ, đến cuối cùng Phan Lôi hoàn toàn không nghe được giọng nói trong sương mù kia.
Chỉ có thể nói theo bản năng: “Bắc Bắc đừng qua đó… không qua đó… không qua đó…”
Lúc thấy mắt cô gái trở nên dại ra, Lục Tự thở dài.
“Lần này được không?”
Lão mù đắc ý, “Thằng nhóc Chuột đồng mặc dù có động tay động chân, nhưng đồ đệ làm sao vượt nổi sư phụ, chút bản lĩnh ấy của nó đều do thầy dạy, có lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của thầy.”
Lục Tự không để ý nhiều thế, chỉ nhìn sắc mặt Phan Lôi mờ mịt, vậy cũng tốt.
Quên hết cũng tốt, ít nhất giữ được một mạng.
“Chúng ta đi thôi.” Lục Tự nhìn Phan Lôi lần cuối, hắn nghĩ, đời này hắn không trở lại nữa.
Có lẽ, cũng không gặp Phan Lôi nữa.
Chuyện trước kia, để nó theo gió bay đi.
Thoáng chần chừ, Lục Tự lại quay lại, tiến tới bên tai cô gái có đôi mắt dại ra ấy nói: “Xin lỗi, Lôi Lôi, có một chuyện, anh vẫn gạt em.”
Khi đó, người vớt em từ dưới biển lên không phải anh, mà là Lục Chung.
Đôi mắt mờ mịt của Phan Lôi có một tia dãn ra, khi Lục Tự xoay người rời đi cũng không phát hiện, trái lại Chung Phỉ Phỉ ở một bên phát hiện được.
“Cô ta muốn tỉnh kìa.”
Lão mù sững sờ, lập tức không chút do dự ra lệnh.
“Đẩy nó xuống biển.”
“Đừng…” Lục Tự còn chưa kịp phản ứng, Chung Phỉ Phỉ đã nhanh chóng vọt tới, đẩy Phan Lôi xuống vách biển.
Khi Lục Tự chạy tới, Phan Lôi đã rơi xuống. Sóng nước bao phủ, rất nhanh không nhìn thấy bóng dáng cô.
“Mụ điên này! Cô đang làm gì thế…” Lục Tự xoay người gào thét với Chung Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ hoàn toàn không quan tâm, chỉ cười haha.
“Cuối cùng cũng trả được thù, cuối cùng tôi trả được thù rồi. Lục Chung… Hiện tại tôi muốn nhìn thử mặt Lục Chung… Thực sự muốn nhìn thử gương mặt tuyệt vọng ấy …”
Chung Phỉ Phỉ điên cuồng cười to, niềm vui sướng sau khi trả thù che mắt cô ta.
Lục Tự mất mác nhìn cơn sóng to ngoài khơi mãnh liệt, âm thầm đau lòng.
Cuối cùng, vẫn đi tới bước xấu nhất ư?
Lão mù ở một bên sắc mặt nặng nề, “Đi, đi mau, Lục Chung sắp tới rồi.”
Không phải.
Là đã tới rồi.
Chuột đồng nhìn thi thể trên đất, rất khó tin sư phụ hắn sau khi chết sẽ thành cái dạng này.
Ông ta là trộm, là chuyên gia điều chế hương, cũng là bậc thầy thôi miên.
Nổi tiếng trên thế giới.
Khi còn bé, trộm hắn trên người ba mẹ, dạy hắn trộm đồ, dạy hắn giết người, dạy hắn điều chế hương, dạy hắn hạ độc.
Ông ta nuôi hắn lớn.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn chết trong tay hắn.
Hệt như ban đầu ông ta đã nói.
“Đời này, chỉ có thể chết trong tay trò giỏi của tôi.”
Hắc Nựu đi tới, thấy dáng vẻ Chuột đồng im lặng, vỗ vỗ vai hắn.
“Không sao chứ?”
Chuột đồng lắc đầu, “Không sao. Ngay từ đầu, tôi đã biết kết quả định trước. Không cùng chí hướng không thể đi chung đường, ông ta cũng đã dạy tôi, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.”
Hắn Nựu gật đầu, tay vẫn vỗ vai Chuột đồng.
“Trước khoan nói những lời này, coi thử tình huống bên kia đã. Xem bọn họ giấu chị hai ở đâu?”
“Mày tìm không được cô ấy đâu. Đời này cũng tìm không được cô ấy.”
Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Lục Tự chợt giống như nhụt chí, cả người ủ rũ không còn sức lực.
“Không tìm được, sẽ không tìm nữa.”
Lục Chung đá một cước, Lục Tự phun một ngụm máu, ngẩng đầu, vẫn cười như cũ.
“Dù anh có đánh chết tôi… Anh cũng tìm không ra cô ấy… Lục Chung, không phải anh tự xưng mình giỏi tính toán lắm hả? Anh có bất ngờ không… Cô ấy vĩnh viễn không tính toán được. Anh khinh địch vậy, chắc chắn nghĩ tôi không dẫn cô ấy đi được, nhưng anh đã quên… anh có chuyên gia điều chế hương… tôi cũng có… Thế nào, cuối cùng tôi vẫn thắng một bậc…”
“Nói, cô ấy ở đâu?”
Giờ này phút này, có truy xét nhiều hơn cũng vô ích. Con ngươi Lục Chung tối sầm, hung hăng đá một cước, ngay lồng ngực.
Lục Tự cười, lại không trả lời, chỉ có nỗi tuyệt vọng trước mắt.
“Mang về, tôi không tin không cạy được miệng hắn.”
Hắn Nựu nhận lệnh, thoáng nhìn Chung Phỉ Phỉ đang run lẩy bẩy bị thuộc hạ tóm ở cách đó không xa.
“Người phụ nữ đó thì sao?”
Lục Chung không còn kiên nhẫn, chẳng thấy Phan Lôi, trong lòng có đủ loại nóng nảy.
“Giết.”
Một câu thẳng thắn dứt khoát.
Chung Phỉ Phỉ ở gần đó nghe Lục Chung nói thế, biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết.
Bất quá đối với cô ta mà nói, cũng xem như giải thoát.
Phan Lôi đã chết.
Thứ Lục Chung thích nhất, không còn nữa.
Nghĩ tới đây, Chung Phỉ Phỉ cười haha, giãy khỏi tay người đàn ông vây hãm cô ta, điên cuồng xông tới chỗ Lục Chung.
“Chết rồi… Phan Lôi chết rồi… ngay bờ biển này… bọn tao đã giết nó… đẩy xuống biển… hahahahaha… Lục Chung… mày có nghĩ tới… đó là lao xuống biển không… Mày không tìm được… mày nhất định không tìm được… Cả cái xác cũng không thấy…”