Chương 57: Chương 57

Phan Lôi từng thấy dáng vẻ Lục Chung nổi nóng kinh khủng, chẳng qua so với hiện tại, những cái trước đây thực sự chỉ là con kiến gặp con voi.

Phan Lôi van xin càng làm Lục Chung tức giận, gần giống như xách con mèo hất Phan Lôi ra, Lục Chung túm Tô Giác lần nữa, mạnh mẽ muốn cho hắn một quyền.

Phan Lôi thực sự sợ rồi, bị ném sang một bên mắt nổ cả đom đóm, nhưng cô biết nếu không kịp ngăn cản nữa, chỉ e Lục Chung sẽ đánh chết Tô Giác.

Do đó, khi Lục Chung vung nắm tay lần nữa, Phan Lôi chạy tới, liều lĩnh ôm tay Lục Chung.

“Lục Chung! Anh dừng tay đi!”

“Cô cản tôi?” Lục Chung u ám xoay đầu, nước mắt Phan Lôi tưởng chừng như đã chảy sạch trước đó, lúc này vậy mà không khóc.

“Đúng! Đừng đánh người nữa!” Phan Lôi ôm tay Lục Chung không buông, nhưng sức Lục Chung làm sao cô ngăn nổi.

Lục Chung tùy ý vung lên, Phan Lôi đã bị hất văng đến bức tường bên cạnh.

Phan Lôi mơ hồ cảm thấy trong lòng có một loại tâm tình từ từ nhen nhóm, có lẽ là thất vọng, nhưng cô không ý thức được, bởi quá đau đớn khiến cô không rảnh nghĩ nhiều thế.

Trên ót có luồng nhiệt trào ra, chắc là máu.

Kỳ thực, khi Lục Chung phẫn nộ, Phan Lôi đã cảm thấy bản thân tuyệt vọng.

Lục Chung, chưa bao giờ tin tưởng cô.

Cho nên, mới có thể không nể chút tình nào mà đẩy cô ra như vậy.

Tô Giác bị đánh miệng phun máu tươi, nhưng vẫn ngoảnh lại nhìn Phan Lôi.

Mắt thấy trên đầu Phan Lôi chảy máu, vội hô, “Lôi Lôi…”

Vì một tiếng này, Lục Chung xoay đầu.

Phan Lôi tựa vào tường, chăn đơn che chắn thân thể trần trụi của cô, trên trán cô máu từ từ trượt xuống, dường như cô không có nét mặt thống khổ, ánh mắt chỉ đờ đẫn nhìn hết thảy trước mặt.

Giờ khắc này, rõ ràng Lục Chung nghe được bên trong cơ thể mình có một vật nặng rớt xuống vỡ tan.

Cảm giác như thế rất xa lạ, rất khó chịu.

Anh vốn còn tính giơ quả đấm lên, nhưng cả người mềm ra, anh thầm muốn nôn, nhưng không còn chút sức lực nào.

Anh rất khó chịu, một chút đều rất khó chịu.

Từ từ, anh đi tới trước mặt Phan Lôi, ôm lấy thân thể mềm nhũn, cảm giác kiểu này mới chậm rãi phai đi.

Cô.

Là của anh.

Lục Tư và Chuột đồng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy căn phòng hỗn loạn thành một đống, bọn họ rất nhanh hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Có điều giờ không phải thời điểm miệt mài theo đuổi, vì đối tượng trọng điểm bọn họ trông chừng – Lục Chung đã ôm Phan Lôi bước tới cửa.

“Lục Chung?”

Lục Tư tiến lên đón, thấy trên đầu Phan Lôi có máu, lại nhìn tay Lục Chung cũng máu chảy đầm đìa, nhất thời suy đoán không tốt.

“Em đưa Lôi Lôi đi xử lý vết thương trước đã.”

Lục Tư nói xong, đưa tay muốn tiếp nhận Phan Lôi.

Nhưng Lục Chung ôm chặt Phan Lôi, trực tiếp đi về phía trước.

“Lái xe, chúng ta trở về.”

Dọc đường đi, Phan Lôi đều bị Lục Chung ôm thật chặt trong lòng, từ gương chiếu hậu, Lục Tư có thể thấy rõ máu trên trán Phan Lôi chảy ngày càng mạnh mẽ.

Để không gây tai nạn chết người, Lục Tư thiện chí nhắc nhở.

“Lão đại à, cô ấy đang chảy máu….”

Nhưng Lục Chung hình như không có chút cảm giác nào, ôm búp bê trong lòng, thật chặt.

Lục Tư nói mấy lần, Lục Chung đều không phản ứng.

Thậm chí, Phan Lôi cũng không phản ứng, rất lâu, Lục Tư chỉ có thể tự an ủi mình, chắc vết thương tương đối nhẹ, vả lại tâm tư hai người này ai biết được chứ, thôi bỏ đi.

Phan Lôi không phải không phản ứng, mà là chẳng biết phản ứng thế nào.

Đầu cô rất đau, đau đến chết lặng. Lỗ tai lại ong ong, âm thanh bên ngoài cô nghe chả rõ lắm, cuối cùng đầu cô hết đau, nhưng càng lúc càng nặng nề.

Cô về nhà khi nào cô cũng không biết.

Lúc tỉnh lại, cô đã nằm trên giường lớn ở nhà.

Cô trở về biệt thự nhỏ sau khi kết hôn cô ở với Lục Chung, thân thể trần trụi, trên đầu mát rượi, sờ thử là một lớp băng vải thật dày, hiển nhiên vết thương đã xử lý xong.

Phan Lôi từ trên giường ngồi dậy, lõa lồ khiến cô hơi khó chịu, cô muốn lấy chăn che đậy một chút.

Nhưng tìm nửa ngày, trên giường chẳng có tấm chăn nào.

Máy điều hòa trong phòng mở vừa đủ, nên cô không lạnh, nhưng cả người trần trụi, Phan Lôi vẫn cảm thấy không an toàn.

Cuối cùng, cô lấy cái gối to phía sau, che trước ngực.

Ngồi một hồi, cô mới nghĩ tới đây là căn phòng, cô có thể tìm quần áo mặc.

Nhưng bất ngờ lần nữa, phòng này là phòng trước kia của cô, lại trống rỗng.

Trong tủ quần áo, không chỉ quần áo, ngay cả quần lót cũng chẳng có.

Lúc này, trong lòng Phan Lôi khủng hoảng, ôm gối che ngực, đi ra cửa.

Kéo kéo chốt cửa, không nhúc nhích, Phan Lôi lại kéo vài lần, vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, cô mới chán nản trở lại giường ngồi.

Tuy rất không thích sự thật này, nhưng Phan Lôi biết, cô bị nhốt trong phòng rồi.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Tô.

Bác sĩ gia đình gấp rút băng bó vết thương cho Tô Giác và Tô San, tuy hai người đều bị thương, nhưng rõ ràng Tô Giác nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Trong quá trình cứu chữa đã mấy lần bất tỉnh nhân sự.

Trải qua cả đêm cấp cứu, cuối cùng Tô Giác tỉnh lại.

Tô San tiến lên đón, “Anh, anh không sao chứ?”

Tô Giác không động đậy, ánh mắt chỉ âm trầm nhìn Tô San.

“Anh…”

Tô San rưng rưng nước mắt, “Em… đừng nhìn em như vậy…”

Tô Giác từ từ ngồi dậy, động tác này đối với hắn mà nói cực kỳ gian nan, cổ họng hắn ngọt ngọt, một ngụm máu tươi bị hắn hung hăng ép xuống.

“Bây giờ em còn chưa hết hy vọng sao?” Tô Giác ho khan hai tiếng, cảm giác lồng ngực đau nhức một trận.

“Anh…” Nước mắt Tô San tuôn rơi, “Em chỉ không rõ, anh ấy rõ ràng … rõ ràng yêu em mà…”

Hình như Tô Giác khẽ cười, lại nghe Tô San nói thêm: “Khi đó tình cảm chúng em như vậy… tại sao… tại sao vì một đứa con gái thế này… rõ ràng không đáng… Rõ ràng không thể…”

“Khụ khụ…”

Tô Giác che ngực, lại ho khan hai tiếng. Một lát sau, hắn hung hăng thở dốc, mới nhìn Tô San nói: “Lẽ nào… Lẽ nào em không soi gương à? Hắn… cho em tiếp cận… em… em nghĩ rằng đó là vì… vì cái gì…”

Mặt Tô San nhanh chóng trắng bệch.

Cô ta chẳng dám tin xoay đầu lại, cửa sổ trong phòng rõ ràng in bóng một người phụ nữ.

Dáng vẻ quen thuộc lại khiến người ta thoáng sợ hãi.

“Mẹ… mẹ em năm đó chẳng qua chỉ là một con hát ở nơi trăng hoa… Khụ khụ, bỏ thuốc ba… mới có em… Em… em thực sự cho rằng ông ấy dễ… bị bỏ thuốc thế à… Khụ khụ…” Tô Giác cười cười, ánh mắt chợt lạnh lùng, “Ông ấy… ông ấy đời này chỉ yêu một người… đáng tiếc… năm đó ông ấy không biết quý trọng… em… em nghĩ đó là ai…”

“Á…” Tô San ôm đầu, không cách nào khống chế khóc thành tiếng, “Đừng nói nữa… xin anh! Đừng nói nữa!”

Lần đầu tiên Tô San cảm thấy dáng vẻ mình giống Lục Phi Nhã là vì cuộc đối thoại giữa Lục Thanh Dương và Lục Tự.

“Con bé nhà họ Tô này sao giống Lục Phi Nhã thế?”

Tô San từng gặp Lục Phi Nhã, có điều khi ấy tuổi còn nhỏ, gặp cũng ít, nên không dồn hết tâm trí cảm thấy dáng dấp mình giống Lục Phi Nhã.

Cho đến một năm kia sinh nhật ba Tô, ông ấy uống say mèm, Tô San mới phát hiện trong ví ông có ảnh chụp người đó.

Hóa ra, ba vẫn dùng ánh mắt hoài niệm nhìn cô ta, không phải mẹ cô ta, mà là người phụ nữ này.

Một phút ấy, Tô San rất hận Lục Phi Nhã, bà ấy cướp đi tình yêu vốn thuộc về mẹ cô ta, còn cướp đi sự quan tâm của ba dành cho cô ta.

Vì ghét Lục Phi Nhã, nên ghét cả con trai Lục Phi Nhã.

Do đó khi Lục Thanh Dương tìm cô ta để đối phó Lục Chung, cô ta nhanh chóng đồng ý.

Thứ nhất, cô ta muốn có một chỗ đứng chân chính ở nhà họ Lục, nguyên nhân khác là vì cô ta muốn đòi lại công đạo cho người mẹ đã mất.

Tô San không kiềm nén nổi rơi lệ, Tô Giác thoáng nở nụ cười.

Trải qua nghỉ ngơi, hắn cảm thấy mình khá hơn nhiều.

Giọng nói cũng thuận rất nhiều.

“Trước đây anh từng nói, bảo em đừng đụng vào Phan Lôi. Nhưng em vẫn ngu ngốc vậy, em cho rằng Phan Lôi sẽ là em thứ hai… Khụ khụ… cô ấy vĩnh viễn không biết… bởi em luôn biết rõ, khi còn trẻ Lục Chung dễ dàng tha thứ cho em là vì cái gì… Hắn sẽ thích một người có dáng dấp giống mẹ hắn ư… Nhất là lúc còn bé mẹ hắn đối xử hắn như thế…”

“Không thể nào… Mấy năm nay em thay đổi nhiều vậy! Em sớm đã không giống bà ta!”

Tô San xóa sạch nước mắt, giận dữ xoay đầu, chỉ đổi lại nụ cười của Tô Giác.

Hắn không nói gì, nhưng trên mặt hình như đang nói: Đừng ngu ngốc nữa, em biết mà, chẳng qua không muốn thừa nhận thôi.

Sao phải thừa nhận.

Sao phải thừa nhận những hi sinh và nỗ lực nhiều năm của bản thân đều uổng phí.

Cô ta vì Lục Chung làm nhiều vậy, thậm chí cô ta nghĩ Lục Chung là một kẻ máu lạnh, mấy năm nay gần như không quan tâm tới nữ sắc, một mình như thế, cô ta dùng thời gian dài vậy cũng chưa từng khiến anh cảm động, sao lại dễ dàng yêu người phụ nữ khác được.

Nhất là người phụ nữ kia còn không có chút tác dụng.

Lục Tự không cần.

Lục gia xem thường.

Ai cũng có thể ăn hiếp.

Một con cờ.

Nhưng, Lục Chung yêu.

Một đứa con gái vô dụng thế, lại dễ dàng đi vào lòng Lục Chung.

Con bé đó nắm toàn bộ tâm tình Lục Chung, Lục Chung không còn lạnh lùng, anh biết dịu dàng.

Từ lúc ở Lục thị cô ta sớm phát hiện rồi, lúc Lục Chung làm việc sẽ nhìn chằm chằm điện thoại, khi Phan Lôi tới anh sẽ dịu dàng nhìn con bé đó, thậm chí còn hôn con bé đó ở nơi công cộng.

Không phải vậy.

Lục Chung không phải như vậy.

Tô San ôm đầu, lắc mạnh.

Lục Chung không thể nào yêu người khác, không biết cách yêu.

Một người đàn ông lạnh lẽo hùng mạnh thế, sao có thể thích một đứa bình thường được.

Tô San nở nụ cười dữ tợn, bất quá cũng chẳng sao.

Qua hôm nay, mặc kệ con bé đó và Tô Giác là thật hay giả.

Dựa theo cá tính Lục Chung, người phản bội anh, chỉ có chết.

Cô ta không kịp chờ đợi kết quả mong muốn dành cho Phan Lôi.

Cô ta nói rồi, cô ta không còn thứ gì, thì người phụ nữ khác trên thế giới này đừng hòng có được.

Tình yêu của cô ta, sao có thể chia cho người phụ nữ khác chứ.

Cách nghĩ của Tô San có lẽ Tô Giác hiểu, trong nháy mắt hắn thoáng vô lực.

Tô San tự cho là đúng, có thể cả đời em ấy đều không có cách nào hiểu rõ.

Lục Chung không có khả năng yêu em ấy.

Ngay từ đầu, hắn đã biết.

Chuyện đó… không có khả năng.