Nhờ Phan Lôi tỉ mỉ chăm sóc, tay Lục Chung rất mau khỏi.
Thỉnh thoảng, Phan Lôi thấy vết thương dữ tợn kia vẫn còn hoảng sợ, cảm thấy cực kỳ kinh khủng, khi ấy sao Lục Chung có thể làm ra chuyện đáng sợ vậy chứ.
Chẳng lẽ không đau sao? Tổn thương người khác là tàn nhẫn, nhưng thương tổn chính mình... Hoàn toàn là biến thái đó!
Mỗi khi ý nghĩ này trỗi dậy, Phan Lôi bèn tức giận.
Nhưng Lục Chung luôn bày bộ dáng đáng thương, Phan Lôi không biết kiềm chế chút nào lại mềm lòng rồi.
Sau khi Lục Chung bị thương, rất ít khi đến công ty.
Nghe nói hiện tại người nắm quyền Lục thị là Lục Tự, có lẽ, Lục Thanh Dương thực sự không thích Lục Chung.
Trải qua chuyện Lục Vĩnh, cô cũng không muốn cất nhắc Lục Chung.
Không chỉ thế, Phan Lôi còn phát hiện Lục Chung cực kỳ dính cô, nhất là thời điểm cô nghe điện thoại, Lục Chung chắc chắn sẽ vểnh tai lên.
Người này, cứ không có cảm giác an toàn vậy? Anh còn dám làm rõ hơn chút nữa không? Điện thoại vừa reo, cái tai kia lập tức dựng lên!
May mà, Tô Giác hiếm khi gọi tới, chỉ thỉnh thoảng ở trên mạng nói một ít chuyện về việc xuất bản với Phan Lôi thôi, dường như hắn cũng bận rộn, nói không được vài câu đã offline.
Vậy là sao, cô đã nói Lục Chung nghĩ nhiều mà, tưởng cô là loại phụ nữ thích dụ dỗ đàn ông à?
Vừa nghĩ thế, Phan Lôi cũng yên lòng, tiếp tục vẽ vời.
Hôm nay, là ngày Lục Chung tháo băng.
Vết thương anh đã khá hẳn, không khác biệt lắm, nhưng cực kỳ ngứa.
Không có việc gì anh bèn thích gãi, đôi khi thừa dịp cô chẳng chú ý, còn có thể gãi đến vết thương chảy máu.
Rất lâu, Phan Lôi liền gọi cho bác sĩ nói chuyện này, ông bác sĩ hiền lành kia đưa cho Phan Lôi một loại thuốc, nghe nói là ông tự bào chế, đặc biệt tốt cho vết sẹo kiểu này.
Chẳng những không ngứa, còn có thể làm mất sẹo.
Phan Lôi liên tục bôi cho Lục Chung một tuần, một hộp nhỏ nhanh chóng hết.
Hôm nay, ông bác sĩ gọi điện nói là bị trật chân, Phan Lôi nghĩ không có việc gì bèn chuẩn bị tự mình đi lấy.
Đáng nhẽ Lục Chung cũng muốn đi cùng, nhưng trong khoảng thời gian này mặc dù anh chẳng đi làm, Lục Tư vẫn cầm không ít văn kiện tới tìm Lục Chung ký tên.
Lục Chung bận vậy, đương nhiên Phan Lôi từ chối.
Chẳng phải lấy thuốc sao? Rất đơn giản mà.
Phan Lôi còn gọi Tôn Như Ý ra dạo phố.
Trong khoảng thời gian này Tôn Như Ý bận rộn tìm việc làm, chưa có thời gian tụ tập với cô. Vất vả lắm mới rảnh được, hai người bèn dạo phố một hồi, ăn vặt, chuẩn bị đi xem phim tối, chợt bạn cùng phòng của Tôn Như Ý điện thoại.
Nghe nói cô ấy không cẩn thận đốt nhà bếp, xe cứu hỏa cũng tới.
Tôn Như Ý và Phan Lôi nhanh chóng chạy đến, may mắn là tình huống không nghiêm trọng lắm, nhà bếp chỉ cháy một tí.
Bất quá ba người vẫn chưa hoàn hồn, Phan Lôi trấn an hai người kia, cũng đâu còn tâm trí xem phim tối gì.
Thấy thời gian không còn sớm, bèn từ biệt về nhà.
Chỗ Tôn Như Ý ở rất vắng vẻ, trước kia Phan Lôi từng tới rồi. Con hẻm nhỏ bẩn thỉu phải mất hơn mười phút mới ra tới đường lớn.
Tôn Như Ý gan lớn, trước kia đều tiễn Phan Lôi nhát gan.
Nhưng tối nay nhà họ loạn thành một đống, Phan Lôi cũng không để Tôn Như Ý đưa cô ra ngoài.
Cô sẽ không xui xẻo thế, mới đi đêm lần đầu đã gặp ma.
Nhưng, quả thực vận may của Phan Lôi không thể nào tốt được.
Lộ trình hơn 10 phút, Phan Lôi tăng nhanh tốc độ, gần như chạy chậm.
Song cô càng vội, lại càng có cảm giác sau lưng có người đi theo cô.
Tay Phan Lôi đè điện thoại, lúc này cô vô cùng muốn gọi cho Lục Chung.
Anh không nói chuyện được cũng chẳng sao.
Có thể nghe tiếng hít thở của anh, cũng tốt rồi.
Phan Lôi rút điện thoại ra, cuộc gọi vừa kết nối, cô đã bị một tên cả người đầy mùi rượu đụng phải, va vào bức tường thấp.
"Này, tiểu thư, cô đụng tôi!"
Điện thoại Phan Lôi rớt xuống đất, nhặt lên nhìn đã bị đen màn hình.
Trong lòng gấp gáp, Phan Lôi không ham chiến, cuống quít nhận lỗi.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi là xong à?" Phan Lôi vừa nhìn, chẳng biết khi nào đã đi nhầm đường, vậy mà đi tới một con hẻm cụt, chuyện này không quan trọng, mà quan trọng là đầu ngõ có hai ba thanh niên vạm vỡ bao vây.
Phan Lôi vô cùng sợ hãi, nét mặt lại cố hết sức duy trì sự bỉnh tĩnh.
"Thành thật xin lỗi, bạn tôi ở gần đây, tôi đang vội."
Chút mánh khóe của cô sao giấu giếm nổi đám đàn ông lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, có lẽ đàn ông khi say có lá gan to hơn rất nhiều.
Ngăn Phan Lôi lại, gã cười hì hì tới gần, một tay nắm chặt cái cằm nhỏ của Phan Lôi.
"Hắc, dáng dấp cô em này không tệ, sao vậy, muộn thế còn lăn lộn ở đây, nhiêu tiền một đêm hửm?"
Từ ngữ của gã thô tục không chịu nổi khiến Phan Lôi có loại xúc động muốn nôn. Không chỉ vậy, gã kia vừa nói, vừa đến gần, toàn thân đầy mùi rượu làm Phan Lôi càng thêm ghê tởm, đẩy gã đàn ông đang sáp lại gần.
"Ái chà, còn mạnh mẽ nhỉ... Đến đây, quỷ nhỏ, em đụng phải bọn anh, bọn anh cũng tha thứ cho em, vui vẻ với bọn anh đi, bọn anh sẽ thanh toán cho, thế nào?"
Vui vẻ với hắn cả đêm?
Phan Lôi muốn nôn, càng đến gần thời điểm nguy hiểm, cô càng phải giữ sự bình tĩnh.
Dáng người cô rất nhu nhược, nhìn như yếu thế, ánh mắt lại phát hiện ven đường có nửa viên gạch.
Nhanh chóng nhặt viên gạch lên, Phan Lôi lui về sau mấy bước, đầy cảnh giác nhìn chằm chằm ba người.
"Các anh đừng qua đây... Tới nữa đập chết các anh ngay!"
Phan Lôi tự nhận những lời này nói rất có khí thế, nhưng mấy gã say ấy cũng không dễ bị lừa vậy.
Bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau, một người giả vờ lui về sau, thừa dịp Phan Lôi buông lỏng, bất chợt vọt tới.
Tốc độ kia, hoàn toàn không giống người say rượu.
Phan Lôi nện một gạch, chẳng những không nện trúng người, ngược lại còn để đối phương túm được tay.
Lúc này, điều duy nhất Phan Lôi có thể sử dụng chỉ có miệng. Cắn cái tay đang túm cô, cô nghe được một tiếng hét thảm thiết, sau đó cánh tay túm tay cô cũng nới lỏng.
Giờ không chạy, còn chờ tới khi nào.
Phan Lôi chẳng biết mình chui vào con hẻm bao lâu rồi, thậm chí cô chẳng nhớ nhà Tôn Như Ý có nhiều hẻm nhỏ thế.
Chân cô càng ngày càng nặng, tiếng thở ồ ồ sau lưng càng lúc càng rõ.
Phan Lôi khóc như mưa, nhưng chả dám khóc to.
Khóc to quá phí sức, cô nhất định phải giữ sức chạy trốn.
Cuối cùng, mấy người kia chạy nhầm đường, Phan Lôi phát hiện phía sau không ai đuổi theo, chung quanh có một cái thùng rác.
Cô thực sự chạy hết nổi, bèn không chút nghĩ ngợi nhảy vào thùng rác, còn lấy nắp thùng che mình lại.
Chốc lát sau, cô nghe được bên ngoài có giọng nói vang lên.
"Con nhỏ kia chạy đi đâu rồi?"
"Chỗ này nó không quen thuộc... Hẳn đang ở gần đây..."
"Chúng ta chia nhau ra tìm! Mẹ ! Đám ngu xuẩn bọn mày, một con quỷ cái cũng không đối phó được!"
...
Phan Lôi trốn trong thùng rác, che miệng. Nước mắt rơi âm thầm, cô không dám phát ra tiếng động nào.
Mùi hôi thối của thùng rác làm cô sắp ngất đi, cô chả biết mình đã thoát được chưa.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng người nào.
Phan Lôi cũng không dám bước ra, chỉ sợ mấy người kia còn ở cách đó không xa chờ cô.
Phan Lôi che miệng, lỗ tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Ngay lúc cô ngừng thở, chợt cô nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.
Có người quay lại sao?
Là mấy gã ma men, hay người khác? Phan Lôi không dám đánh cuộc khả năng này, chỉ có thể càng thêm co rúc bản thân trong thùng rác.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ngay khi trái tim Phan Lôi sắp ngừng đập, nắp thùng rác bị người mở ra.
Phan Lôi chẳng biết mình túm được thứ rác rưởi gì, dù sao cô cũng nhảy dựng lên, chuẩn bị ném thứ trong tay.
Có điều, kế hoạch của cô không thực hiện được, người đến hình như đoán được chiêu của cô, bắt lấy tay cô chuẩn xác, cũng ôm cô vào lòng.
Vòng tay ôm ấp quen thuộc làm Phan Lôi bỗng chốc tỉnh táo, ngẩng đầu lên, Phan Lôi nhìn người đến, nước mắt rơi ào ạt.
"Hươu ngốc... Em rất sợ!"
Lục Chung ôm cô gái nhỏ khắp người đầy mùi hôi thối vào lòng, sải bước ra đầu hẻm.
"Ê, tìm được rồi! Con điếm đó ở đây!"
Mấy gã say rượu kia rõ ràng chưa rời đi, bọn họ ở bên ngoài chặn đường Phan Lôi .
Phan Lôi sợ hãi núp trong lòng Lục Chung, "Hươu ngốc, anh có thể đánh thắng không? Nếu không thể đánh thắng thì lặng lẽ đưa di động cho em, em báo cảnh sát..."
Phan Lôi thấp giọng nói với Lục Chung gần như nhỏ đến mức không nghe được. Anh chậm rãi đặt Phan Lôi xuống, sau đó đẩy ra sau.
"Chà, tên trai bao này là ai thế? Là đối tượng của con điếm sao? Ha ha ha ha... Anh có thể nói cho cô em biết, quỷ nhỏ à, giờ trai bao không quan trọng đâu, bị người ta chọc hoa cúc cũng không tệ lắm, làm chuyện nghiêm chỉnh phải cần bọn anh đây mới được!"
Mấy người kia nói xong, cười ha hả.
Phan Lôi nắm vạt áo Lục Chung, lo lắng nhìn anh một cái.
"Hươu ngốc, anh không sao chớ... Nếu không em đi phân tán lực chú ý của bọn họ, anh chạy ra ngoài báo cảnh sát nhé..."
Phan Lôi vội muốn chết, Lục Chung lại không nhúc nhích, chẳng qua vẻ mặt không thay đổi nhìn ba người trước mặt.
"Ê, khí thế tên trai bao này cũng không tệ, vậy để bọn anh tới xem chút, xem thử thực sự có hơi sức không..."
Một tên to con giơ quả đấm đánh tới, Phan Lôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, Lục Chung đã nắm tay cô.
"Lục Chung!"
Cô hét một tiếng kinh hãi, mở mắt ra, lại phát hiện gã xông tới dùng một tư thế kỳ quái uốn éo ở một bên.
Tay cô được buông ra, Lục Chung đi tới, vặn ngược tay gã đó, cô đứng gần đấy, có thể nghe được tiếng răng rắc.
"Fuck... Tay của tao... Tay của tao gãy rồi..."
Bẻ gãy tay gã to con, Lục Chung nhanh chóng đến trước mặt hai người kia, hai người kia còn chưa kịp phản ứng, Lục Chung một cước đá văng ra một gã, sau đó kéo tay hắn, hung hăng vặn.
Phan Lôi đã từng hỏi Lục Chung có biết đánh nhau không.
Cô nhớ rõ lúc ấy Lục Chung đỏ mặt gật đầu.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, có thể đánh là định nghĩa gì.
Lục Chung ở giờ phút này, giống như biến thành một Lục Chung hoàn toàn xa lạ với Phan Lôi.
Người nọ hộc máu, Lục Chung còn chưa tính buông tha hắn, cầm gạch hung hăng đập đầu hắn.
Phan Lôi muốn nói gì đó, nhưng miệng cô khô khốc, không nói được câu nào.
Chân cô cũng chẳng nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn động tác của Lục Chung, đỡ từng đòn từng đòn một.
Cho đến khi một giọng nói vang lên.
"Dừng tay! Anh muốn đánh chết hắn hả!"