Ánh đèn trong căn phòng sáng thế, Lục Chung nhất định thấy hết rồi.
Phan Lôi xấu hổ như đà điểu nhắm mắt lại, dục vọng càng nóng lên, cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của anh nóng bỏng cỡ nào.
Nhưng cô cũng không muốn. Đâu ngờ Chung Phỉ Phỉ sẽ trộn thuốc kích thích vào trong thuốc mê chứ.
Phan Lôi rụt chân lại, hòng che đậy vết tích ngượng ngùng, Lục Chung cũng không buông tha, anh vẫn nhìn cô, sau đó dịu dàng đè chân cô.
Tiếp theo, anh cởi quần anh ra.
Không thể không nói, Phan Lôi cũng muốn Lục Chung. Nhất là ở thời điểm mấu chốt cần sự thể hiện của đàn ông, cô càng thêm khát vọng.
Dụng cụ của Hươu ngốc nhà cô rất lớn, cô hận không thể hàng đêm triền miên với anh.
Có điều, tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng thực tế lại xương máu.
Trên thực tế, Lục Chung vừa tách chân cô tiến vào, Phan Lôi bèn đau không chịu nổi.
Vào thời điểm khẩn cấp của đàn ông nước bên dưới chảy đầm đìa, chẳng qua bởi vì vết thương trên người quá nhiều, mà tay Lục Chung mặc kệ để ở đâu cũng làm Phan Lôi đau đến rên rỉ.
Vào thời điểm tốt đẹp nhất, hai người họ theo thói quen sẽ ôm nhau.
Cảm nhận được nỗi đau đớn của Phan Lôi, Lục Chung ngừng hành động, anh cau mày, nhìn cô gái dưới thân với cảnh xuân lan tràn, dường như rất rối rắm.
Phan Lôi cắn môi, chần chừa nửa giây, mới lên tiếng: “… Em nhịn chút là được…”
Cô thấy rất rõ giữa hai chân Lục Chung đã nhô lên, nghe nói đàn ông không phát tiết ra sẽ rất khó chịu.
Cô chẳng muốn Lục Chung khó chịu tí nào.
Cô muốn anh.
Nghe cô nói vậy, tay Lục Chung chậm rãi di chuyển, đặt ngay hông cô.
Phan Lôi đau đến phát run, lại bật cười.
Không đau.
Ở trong lòng anh, thực sự không đau lắm.
Nhưng mà, tay Lục Chung từ từ rút lại.
Dục vọng bộc phát kia của anh cũng thu về.
Phan Lôi rất bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn Lục Chung chằm chằm.
“Sao thế, Hươu ngốc?”
Lục Chung kéo cái gối từ phía sau cô, lót dưới thân cô, rồi nâng mông cô lên, để toàn bộ đóa hoa đều nở rộ trước mặt anh.
Đừng kích thích vậy.
Phan Lôi kẹp chặt hai chân, giọng cũng run rẩy, “Em… em không nên thế này…”
Lúc này Lục Chung hung hăng một cách hiếm thấy, giữ chân cô không cho cô cử động.
Ngay khi Phan Lôi cho rằng anh sẽ dùng tư thế tương đối cao mà tiến vào, cảm giác được lấp đầy quen thuộc lại không xảy ra.
“Á…” Phan Lôi mở mắt, khẽ ngẩng đầu, cô có thể thấy giữa hai chân cô, một mái đầu đen nhánh đang vùi ở đó.
Suối nguồn ướt át ngay lúc này gặp phải người qua đường đói khát, tất cả suối ngọt đều được liếm sạch.
Đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông lướt qua khe hở, ngọc châu nhỏ đỏ sậm, và tầng tầng cánh hoa như núi non trùng điệp cũng không buông tha, vỗ về từng chút từng chút một.
Phan Lôi bị kích thích đến ứa nước mắt.
Bên trên ào ào kết hợp với bên dưới như dòng nước chảy xiết.
Cô muốn nói với Lục Chung, cô rất bẩn, bị Lục Vĩnh đánh như đầu heo, trên người còn mùi máu tanh, cô còn chưa tắm nữa…
Rất nhiều rất nhiều lời, muốn nói với anh.
Rất muốn nói anh hay.
Nhưng cuối cùng, dễ chịu quá.
Anh dùng đầu lưỡi vơ vét hết vách tường nhạy cảm của cô, cô bị kích thích không ngừng run rẩy, muốn lùi bước, nhưng bị anh vững vàng ôm vào lòng.
Hơi đau, nhưng thoải mái hơn nhiều.
Không biết đã qua bao lâu, sắc mặt Phan Lôi đỏ bừng nằm trên giường thở dốc.
Cô không biết luồng kích thích trước đó như thủy triều kia… có lẽ đã bắn ra thứ gì, dù sao hiện giờ cô cũng không dám nhìn Lục Chung đang lau mặt ở bên cạnh.
Trong lòng ngượng ngùng, cô cũng không dám nghĩ, cần bao nhiêu nước, mới có thể làm ướt đẫm cả mặt một người.
Cô dâm đãng thế, hiện tại Lục Chung có thể ghét bỏ cô không?
Trước đây thì khô cằn như sa mạc, giờ lại như đại dương vậy.
Phan Lôi cắn môi, cảm nhận được Lục Chung đang lau mặt, còn dịu dàng giúp cô lau sạch thân thể, sau đó lần nữa trở về giường.
Phan Lôi vẫn không dám nhúc nhích, cho dù hai người họ đã yêu thương lẫn nhau, nhưng dưới tình huống thế này vẫn có chút xấu hổ.
Cô đưa lưng về phía Lục Chung, trong chốc lát, cô phát hiện Lục Chung vươn tay ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ về vết thương của cô.
Anh dịu dàng thật, xem cô như vật báu, che chở cô trong vòng tay.
Cảm giác xấu hổ trong lòng Phan Lôi cũng không còn, giờ chỉ cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Cô cảm nhận được tay cô được Lục Chung nắm, anh nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay cô: Còn đau không?
“Đau… có điều, đã tốt hơn rồi…” Cô thành thật trả lời.
Anh vuốt ve tay cô, tiếp tục viết: Sau này sẽ không đau nữa.
“Vâng.” Cô khẽ nhắm mắt, sau khi trải qua cả đêm nguy hiểm cũng thấm mệt.
Trong đầu mơ hồ nhớ lại một số chuyện còn chưa giải quyết, nhưng cô mệt mỏi quá, tựa vào lồng ngực ấm áp, Phan Lôi ngáp một cái.
“Cảm ơn anh, Hươu ngốc.”
Dừng một chút, cô híp mắt tìm về một ít thanh tĩnh, “Lần sau, em cũng giúp anh làm được không? Em… em rất thoải mái… em… em cũng muốn anh thoải mái…”
Cô không rõ người đàn ông bên cạnh có cười hay không.
Lồng ngực anh hình như khẽ rung động.
Dần dần, cô cảm nhận được sự ấm áp trên trán, có một đôi tay phủ lên trên.
Rất ấm áp, cũng rất dễ chịu.
Nhịn không nổi nữa, rốt cuộc cô nặng nề thiếp đi.
Phan Lôi ngủ hơn nửa ngày sau đó bị cơn đau đớn trước nay chưa từng có lay tỉnh.
Hóa ra, đau đớn đến chết lặng.
Trải qua cả đêm, cơn đau nhức ấy vậy mà trầm trọng hơn.
Lúc tỉnh lại, Lục Chung ngồi ở đầu giường, trên tay đang cầm cuốn 50 sắc thái - Xám mà Phan Lôi mới mua.
Có lẽ, anh đọc không quá chuyên chú, cô khẽ nhúc nhích, anh lập tức ném quyển sách.
“Em…” Đau quá.
Phan Lôi đau đến mức ứa cả nước mắt nơi khóe mắt.
Sau lại đau thế?
Lục Chung không để cô rời giường, chỉ xoa đầu cô, sau đó dịu dàng viết lên lòng bàn tay cô: Muốn uống nước à.
Phan Lôi không muốn uống nước.
Phan Lôi muốn đi tiểu cơ.
“Em…” Vùng vẫy rời giường, sau khi bị Lục Chung ngăn lại mấy lần, Phan Lôi cũng nóng nảy, “Hươu ngốc, em muốn đi vệ sinh.”
Lục Chung vẫn không buông cô ra, mà cả người lỏa thể ôm cô đi về phía nhà vệ sinh.
Lần trước cô mệt đến đau thắt lưng, Lục Chung cũng làm vậy.
Có điều khi ấy, dưới sự mãnh liệt yêu cầu của cô, Lục Chung còn biết tránh đi.
Lúc này đây, Lục Chung còn không có ý nghĩ phải tránh, từ đầu tới đuôi, anh nhìn cô không chớp mắt.
Phan Lôi 囧, cho dù là tình nhân cũng mong muốn có không gian riêng, khoan hãy nói đến bị người ta nhìn thế này, cô căn bản không tiểu được.
“Anh… anh ra ngoài đi… em… em tiểu không được.”
Lục Chung hệt như đầu gỗ, Phan Lôi khẩn cầu vài lần, mà anh vẫn lù lù bất động.
Phan Lôi thực sự muốn khóc, cuối cùng cô dậm chân, lại kéo theo cơn đau đớn như xé rách toàn thân.
“Anh… anh nhắm mắt lại!”
Cho dù có ép anh nhắm mắt lại, Phan Lôi vẫn cảm thấy anh đều thấy tất.
Thẹn quá hóa giận bị Lục Chung ôm trở về giường, cô rúc vào trong chăn giả chết.
Đáng ghét đáng ghét quá đi.
Lục Chung giúp cô lau tay sạch sẽ, rồi nâng đầu cô lên.
Uống nước.
Anh viết.
Phan Lôi gắng gượng uống một ngụm, không biết trong nước đã cho cái gì, hoặc Phan Lôi quá mệt mỏi.
Cô uống nước xong, lại thiếp đi.
Nhìn cô gái nặng nề thiếp đi lần nữa, Lục Chung mới đắp chăn cho người trên giường, sau đó lui ra.
Ngoài cửa, Lục Tư và Hắc Nựu đã chờ ở đó.
“Chị hai sao rồi?”
Vẻ mặt Lục Chung lạnh như băng.
Lục Tư tự biết hắn mở lời không tốt, bèn sờ mũi.
“Cái kia, mọi việc đều ngoài ý muốn. Ai biết được thằng không bằng cấm thú đó sẽ ngoan độc với phụ nữ vậy… Được rồi, anh đừng tức giận nữa, không phát hiện mấy ngày nay Chuột đồng đều trốn không dám gặp anh à?”
Nhắc tới tên Chuột đồng gây họa kia, nét mặt Lục Chung càng thêm lạnh lẽo.
Hắc Nựu đứng ở một bên thấy thế, lập tức nhạy bén nói sang chuyện khác.
“Lão đại, giờ là mùa hè, cho dù dùng thuốc, thi thể Lục Vĩnh cũng chẳng lừa được mấy ngày… Bước tiếp theo, nên làm thế nào?”
Lục Chung rũ mắt xuống, một lát sau mới cầm điện thoại đưa cho Hắc Nựu
Hắc Nựu sửng sốt, lập tức gật đầu.
“Được, tôi lập tức làm ngay.”
Lục Tư ở một bên hiển nhiên cũng nhìn thấy, nhịn không được cho Lục Chung 32 like[1].
“Đúng là anh, rất độc. Được rồi…” Lục Tư lại cười, “Nói cho anh một tin tức tốt.”
Lục Chung nhướng mày.
Lục Tư nhếch môi, nói: “Rốt cuộc là ngoài ý muốn mà, lúc xử lý thi thể, em có giữ lại một ngón tay… kiểm tra một chút, hóa ra Lục Vĩnh là con trai Lục Thanh Dương… Tin tức này, có phải rất chấn động không?”
Mà tin tức như vậy chỉ đổi lại gương mặt hờ hững của Lục Chung.
“Này, biểu cảm của anh là sao, chẳng lẽ anh sớm đã biết?”
Lục Chung mới không có hứng thú với những lời vô ích thế, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chăm sóc cô gái trên giường.
Sau khi đóng cửa không lâu, Chuột Đồng từ chỗ hành lang âm u xuất hiện.
Lưỡng lự thoáng nhìn Lục Tư, trên gương mặt không đứng đắn của Chuột Đồng đều tái nhợt.
“Lão đại không tức giận chứ?”
“Đương nhiên tức rồi.”
Chuột Đồng liếm môi, theo Lục Chung đã bảy năm. Hắn rất hiểu anh, tuy rằng dáng vẻ Lục Chung trông nho nhã yếu đuối, nhưng hễ ra tay là rất tàn nhẫn.
Có thể nói là máu lạnh vô tình. Hắn nhớ mấy năm trước ở Mexico huyết tẩy một nhà trùm buôn thuốc phiện, ngay cả mấy đứa con nít cuối cùng hắn nhìn còn xúc động, song Lục Chung lại không vậy.
Giơ tay chém xuống.
Anh nói, diệt cỏ phải diệt tận gốc, không để lại người nào sống sót.
Nhưng đó là đối với người ngoài, lần này, hắn là thuộc hạ phạm sai lầm, sẽ thành dạng gì đây?
Nhớ lại cơn thịnh nộ lần trước của anh rõ ràng chỉ một quyền đã đánh hắn văng ra khỏi xe, trong lòng hắn mơ hồ có bản phác thảo rồi.
“Tôi sẽ rất thảm sao?”
Lục Tư đồng tình nhìn hắn.
Cuối cùng, hình như không đành lòng nhìn kẻ là bạn của đàn ông phải chết sớm, Lục Tư nhướng mày, nhìn hắn một cái mới chậm rãi nói: “Lão đại nhà cậu là kẻ mất hết tính người. Có điều… bà chị hai mềm mại kia nói không chừng…”
Lấp lửng một câu, Lục Tư xoay người rời đi.
Chuột Đồng ở phía sau ánh mắt sáng lên, lập tức nhanh chóng biến mất.
Phan Lôi ước chừng đã ngủ một ngày mới tỉnh.
Rất thần kỳ, sau khi tỉnh lại lần nữa cô cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều.
Thân thể vẫn có cảm giác đau đớn, nhưng không rõ ràng như trước.
Hiện tại, lại cảm thấy đói bụng hơn.
Vuốt vuốt bụng, Phan Lôi từ trên giường bò dậy.
Lục Chung không ở trong phòng, sắc trời bên ngoài cũng tối sầm, anh ra ngoài làm việc ư?
Phan Lôi tính tìm chút gì ăn, dọc theo hành lang âm u, cô một đường đi xuyên qua.
Nhưng chưa được vài bước, cô lại cảm thấy chỉ số IQ không đủ dùng.
Cô có thể gọi điện mà.
Cần gì phải tự mình tìm chứ.
Trong lúc Phan Lôi cân nhắc việc quay lại gọi điện bảo quản lý đưa đồ ăn tới, căn phòng cách vách bỗng dưng ‘ầm’ một tiếng, âm thanh rất to vang lên.
Cửa được khép hờ, Phan Lôi trông thấy bóng lưng quen thuộc kia.
Hóa ra ——
Lục Chung ở chỗ này.
_ [1] Cụm từ này là từ của dân mạng xuất phát việc Dương Khôn trong vai trò giám khảo ở cuộc thi “The Voice of China” hễ mở miệng là nói mở 32 đại nhạc hội nên có biệt hiệu là ‘Chàng 32’, mà Lý Vũ Xuân cũng ở vai trò giám khảo liền bảo sẽ bấm like cho anh, kết hợp giữa chàng 32 và bấm like của Lý Vũ Xuân tạo thành 32 like, có nghĩa là ‘vô cùng đáng được khen ngợi’ (theo Baidu) _