Phan Lôi cố tình dạo bên ngoài hơn một tiếng mới đi gặp Lục Tự.
Phong độ của Lục Tự vẫn tốt như trước đây, thấy Phan Lôi khoan thai tới muộn, hắn mới gọi phục vụ đưa thức ăn lên.
"Lôi Lôi, anh nhớ em thích ăn bò bít tết... Thế nào? Thịt bò phi lê được không?"
Hồi ấy, có thể ăn một bữa cơm với Lục Tự, Phan Lôi đã mừng như điên, đâu để ý đối phương gọi món gì cho mình.
Cho dù gọi một cốc nước cho cô, cô cũng có thể uống thành rượu ngon.
Bất quá, hiện tại không giống nữa.
Lục Tự rất ân cần, Phan Lôi chỉ nói một câu ngắt lời.
"Không cần đâu, ban nãy tôi đã ăn hai cái bánh bao."
Khẩu vị của Lục Chung quả nhiên tuyệt vời, tiệm bánh bao đối diện công ty anh làm bánh vừa to, vỏ vừa mỏng, nhân lại nhiều, Phan Lôi ăn rất hài lòng, thậm chí còn ra ngoài mua hai cái tối về tính hấp cho Lục Chung ăn.
Phan Lôi rất lạnh nhạt, sắc mặt khó coi, Lục Tự vẫn phong độ như cũ.
"Vậy, anh gọi một ly nước chanh cho em nhé."
"Không cần, tôi tới để nghe lý do. Tại sao không công bằng với Lục Chung chứ…"
"Phục vụ, cho tôi một phần bò bít tết, cho cô này một ly nước chanh." Lục Tự gọi món, giống như không nghe thấy Phan Lôi nói gì, lại tự mình nói.
"Tiểu Lôi, bít tết của nhà hàng này rất ngon… Em không nếm thử thực sự đáng tiếc…"
"Đáng tiếc?" Phan Lôi muốn cười, cô khỏi cần nếm, cũng rất rõ ràng.
Cô chỉ thích ăn mì thịt bò, chẳng có chút nào giống với khẩu vị cao sang của Lục Tự.
"Tiểu Lôi, em và anh nhất định phải như vậy à?"
Nửa ngày lấy lòng hòng chiếm được sắc mặt tốt của Phan Lôi, cuối cùng Lục Tự cũng nhụt chí.
"Tiểu Lôi, chẳng nhẽ chúng ta không thể nỏi chuyện tử tế sao?"
"Nói chuyện tử tế?" Rốt cuộc, Phan Lôi nở nụ cười, song giọng rất lạnh nhạt, "Nếu không phải nói chuyện tử tế, tôi đã hắt cốc nước chanh lên mặt anh từ lâu… Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, chẳng qua tôi không muốn sỉ nhục khiếu thẩm mỹ trước đây của tôi thôi… Nên biết rằng, kể từ ngày hôm đó, hai chúng ta đã đường ai nấy đi..."
"Tiểu Lôi..." Dường như Lục Tự không ngờ Phan Lôi sẽ thẳng thắn thế, "Xin lỗi... Anh không ngờ… Anh cũng không..."
"Không cố ý phải không?" Phan Lôi ôm cánh tay, cô đơn thuần, nhưng không ngốc.
Tất cả mọi chuyện đều do Lục Tự và Tô San dàn dựng, để cô lên giường Lục Chung. Đã nghe nói ba Tô san trước kia là người ủng hộ Lục Chung từ lâu, cuối cùng vì xảy ra sự kiện đêm tân hôn nên bỗng chốc chuyển sang hỗ trợ Lục Tự.
Hóa ra, đây chính là 'một mũi tên bắn trúng hai con nhạn' à.
Được quyền lợi của nhà họ Lục.
Còn đá bay kiện hàng vô dụng như cô nữa.
Không, là một mũi tên trúng ba con nhạn chứ.
Thuận tiện còn chinh phục được trái tim bạch phú mỹ ( _ trắng giàu đẹp _ ) như Tô san này.
"Xin lỗi..." Nếu đã không nể mặt mũi, Lục Tự buông dao nĩa xuống, có lẽ bữa trưa hôm nay cũng nhạt nhẽo.
"Sự việc ra nông nỗi này, anh chỉ có thể nói xin lỗi. Nhưng... Lôi Lôi, anh thực sự không muốn thua, anh không muốn thua đến thảm hại, anh không còn cách nào... em biết không? Anh không muốn..."
"Anh không muốn thua, nên để Lục Chung thua sao?" Phan Lôi phát hiện, mình và Lục Tự làm thanh mai trúc mã nhiều năm, cũng không hiểu hắn bằng hôm nay.
"Lục Tự, anh không thấy anh quá ích kỷ à?"
"Anh ích kỷ?" Xé toạt mặt nạ tao nhã lịch sự, chỉ còn lại khuôn mặt dữ tợn, "Anh ích kỷ, Lục Chung hắn mới ích kỷ! Rõ ràng có thể ở nước ngoài an tâm sống cuộc đời câm của hắn! Tại sao phải về đây! Tại sao phải về cướp hết mọi thứ của anh..."
"Tất cả mọi thứ ban đầu đều là của anh ấy. Anh đừng quên, nhà họ Lục vốn là của Lục Phi Nhã, dù bà ấy đã chết, mọi thứ bà ấy cũng chỉ để lại cho con trai mình." Phan Lôi lạnh lùng nhắc nhở.
"Tiểu Lôi, em thích hắn sao?" Lục Tự cười lạnh, "Vì hắn cho em mấy miếng thịt, mấy khúc xương, cố ý dụ dỗ em vài lần, em bèn không kiềm nổi coi trọng hắn hả?"
Trước đây, có lẽ trong lòng Phan Lôi còn do dự và mê man.
Hiện tại, cô đã thông suốt.
"Đúng, tôi thích anh ấy." Không có gì phải ngại ngùng nữa.
Cô thích Lục Chung đấy.
"Anh ấy rất tốt với tôi. Anh ấy không chỉ cho tôi thịt, cho tôi xương, còn cho tôi một gia đình an ổn, anh ấy chăm sóc, thương tiếc tôi, sẽ đánh nhau giúp tôi, sẽ đánh đuổi người ăn hiếp tôi… Những chuyện này... Lẽ nào còn chưa đủ để tôi thích anh ấy sao?"
Lục Chung có khuyết điểm gì, Phan Lôi biết. Bất quá không thể nói chuyện thôi.
Song, cô càng hiểu rõ, Lục Chung có rất nhiều ưu điểm.
Cô thích anh, cô cực kỳ chắc chắn.
"Thích hắn?" Giống như một đứa trẻ không chịu thua, Lục Tự nghiến răng, nghiêng người muốn kéo Phan Lôi, lại bị cô tránh được.
"Anh định làm gì?"
"Tiểu Lôi! Em quá đơn thuần, em căn bản không hiểu Lục Chung là dạng người gì..."
"Anh ấy là dạng người gì, tôi không cần anh nói." Chuyện tới bây giờ, Phan Lôi đã không muốn tiếp tục nói nữa.
Cô chắc chắn hôm nay sẽ không có được đáp án cô muốn, bất quá không sao cả, thời gian còn dài, cô nhất định sẽ lấy được thứ cô muốn.
Lục Chung, còn có bí mật của anh.
"Tiểu Lôi... Em đừng bồng bột thế, cho dù không làm người yêu, anh cũng hy vọng em không bị tổn thương, Lục Chung không hợp với em, hắn rất phức tạp, phức tạp hơn anh với em nghĩ nhiều..."
Thấy Phan Lôi vẫn thờ ơ, Lục Tự tung đòn sát thủ.
"Một người ngay cả mẹ ruột cũng có thể giết, em nghĩ hắn thích hợp để em yêu và yêu em sao?"
Bịch.
Lần này, Phan Lôi không chần chừ, hắt thẳng cốc nước chanh lên mặt Lục Tự.
"Thì sao, ngay cả đứa em gái cùng nhau lớn lên anh cũng có thể đẩy vào hố lửa, anh có tư cách gì nói thế?"
Có phục vụ nghe được động tĩnh, nhanh chóng mang khăn tới dọn dẹp.
Lục Tự không quan tâm, phất phất tay, "Được rồi, các người lui xuống đi."
Không ngờ, hắn và Phan Lôi lại đi tới nước này.
Hắn nghĩ cô sẽ tức giận, sẽ thất vọng.
Có điều, trong mắt hắn, cô giống như một con mèo.
Tức giận, dỗ một hồi bèn trở lại.
Song…
Giờ này phút này, Lục Tự mới phát hiện, thứ hắn không thể nắm trong tay quá nhiều.
Nhà họ Lục, Tô San, còn có Phan Lôi.
Hắn ghét cảm giác này, nhưng không có cách nào không khoan nhượng.
Một ngày nào đó, tất cả, tất cả, đều sẽ trở về lòng bàn tay hắn.
Siết chặt tay, Lục Tự che giấu toàn bộ hơi thở tàn bạo toàn thân.
"Ai chà, thảm vậy…" Đằng trước có người đưa một cái khăn sạch sẽ tới, Lục Tự ngẩng đầu lên, trông thấy người đến, hắn khẽ nhướng mày.
"Tại sao lại là cô?"
"Sao không thể là tôi? Lẽ nào là em gái Phan đơn thuần của anh sao?" Chung Phỉ Phỉ cười, ngồi xuống đối diện Lục Tự, thảnh thơi thổi thổi bộ móng vừa làm xong.
Vốn định tới ăn một bữa, không ngờ chứng kiến một màn ngoạn mục thế.
Nhà giàu lộn xộn thật.
Hai anh em cùng thích một cô gái, Chung Phỉ Phỉ mỉm cười, bỗng nhiên được xem kịch vui.
Có điều, quan trọng nhất là, cô ta muốn làm ngư ông đắc lợi.
"Muốn sống thật tốt ở Lục thị, tốt nhất quản cái miệng của cô cho tốt!” Lục Tự đối mặt vơi dung nhan tương tự trong trí nhớ cũng không cho sắc mặt tốt, thu lại biểu cảm, trực tiếp ra lệnh.
Chung Phỉ Phỉ đâu dễ dọa vậy.
"Tôi luôn luôn giữ mồm giữ miệng, bất quá, Lục Tổng, có chuyện này tôi phải uốn nắn anh, tôi có thể sống tốt ở Lục thị, cũng không phải dựa vào anh..."
Chung Phỉ Phỉ nhìn Lục Tự khiêu khích, quả nhiên, người đàn ông điển trai dịu dàng trước mặt híp mắt, "Cô nói gì?"
Chung Phỉ Phỉ xoa bả vai, "Thực ra, gần đây tôi quay không ít quảng cáo, cảm thấy làm diễn viên rất mệt mỏi. Cái nghề kiếm cơm bằng sức trẻ này... Mặc dù mục đích của tôi là kiếm tiền để sống cuộc sống tốt, nhưng tôi nghĩ, không có gì có thể kiếm nhiều tiền và vững chắc bằng gả vào nhà giàu có…"
Lục Tự nheo mắt lại.
Bởi vì tức giận, hắn cười rất điềm đạm.
"Cô Chung khá giống mẹ tôi, cũng phải nhìn xem năng lực…"
"Ồ…" Chung Phỉ Phỉ vẫn cười như cũ, "Tôi không bản lĩnh như đàn ông các anh, nhưng tôi có cái bụng có thể con, chuyện này có tính là năng lực không...."
Quả nhiên, vừa nói vậy, nụ cười trên mặt Lục Tự hoàn toàn biến mất.
Vứt bỏ một Phan Lôi, Lục Tự đổi lấy quyền khống chế cổ phần cao nhất ở nhà họ Lục.
Nhưng chỉ là bề ngoài, Lục gia giờ vẫn do một mình Lục Thanh Dương định đoạt.
Cho dù Lục Tự là đứa con trai ông ta yêu thương nhất, nhưng ai có thể đảm bảo chuyện sau này chứ.
"Cô Chung, rốt cục cô muốn làm gì?"
Quả nhiên, cá đã cắn câu.
"Không có gì, chỉ muốn hợp tác thôi. Tôi muốn tiền tài, cũng muốn một ngôi nhà. Tôi tin, những thứ này… Lục tổng có thể cho tôi…" Từ từ, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Chung Phỉ Phỉ xoa nhẹ Lục Tự.
Lục Tự nhìn bàn tay đang quấn quýt kia, khẽ mỉm cười, nhưng không buông ra.
Với hắn mà nói, trên thế giới này không có phụ nữ và đàn ông.
Chỉ có, có thể lợi dụng và vô dụng.
Hiển nhiên, giờ phút này, Chung Phỉ Phỉ thuộc về người phía trước.
Phan Lôi tức giận lao ra khỏi nhà hàng cơm Tây, dạo bên ngoài một vòng, cuối cùng chạy về phòng làm việc của Lục Chung.
Chỉ muốn được ở bên anh, làm sao giờ?
Đúng lúc, nghỉ hè tới rồi, học phần cuối cùng của Phan Lôi cũng học xong, chỉ chờ nhận bằng tốt nghiệp.
Thấy Phan Lôi quay lại, Lục Chung hơi bất ngờ, bất quá vẫn kéo cô vào phòng làm việc.
"Bên ngoài nóng quá, ở đây dễ chịu hơn..."
Phan Lôi vừa bước vào, đã không giữ hình tượng nằm xuống sô pha.
Lục Chung rót cho cô một ly nước, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán cô.
"Trời ơi... Hươu ngốc, anh là tốt nhất…" Phan Lôi uống nước xong, thoải mái lăn lộn trên ghế salon.
Lục Chung mở cửa, dường như thông báo gì đó với bên ngoài, rất nhanh, ít đồ uống lạnh được đưa tới.
Phan Lôi thảnh thơi uống nước dưa hấu, lại nhìn Lục Chung đã tập trung tinh thần quay về làm việc, nhất thời, cô hơi ngạc nhiên, rốt cuộc, anh đang làm gì nhỉ.
Bưng nước dưa hấu qua, Phan Lôi muốn đâm mù đôi mắt chó mình.
Lục Chung lại đang chơi Lianliankan.
Hừ, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, anh thà chơi Lianliankan, cũng không muốn nói chuyện phiếm với cô.
Phan Lôi hơi cáu kỉnh, "Không cho chơi nữa."
Quả nhiên Lục Chung ngoan ngoãn thoát game.
Phan Lôi đút anh uống một hớp nước dưa hấu ngon miệng, ngồi trên đùi anh, suy nghĩ vẩn vơ.
"Dù sao em cũng tốt nghiệp rồi, không bằng chúng ta làm một chuyến mừng tốt nghiệp đi."
Đáng nhẽ, chuyện này đã hẹn xong với Tôn Như Ý. Nhưng nam thần trước mặt, đành xin lỗi chị em cô bác.