Chương 2: Chương 2

Thật ra, Phan Lôi có thể hiểu tâm trạng Lục Chung.

Một người từng là em dâu bỗng nhiên biến thành vợ mình, cho dù là ai cũng sẽ nghi ngờ.

Chứ đừng nói đến người em trai không hề thân thiết đã cướp đi thứ vốn thuộc về mình.

Ấn tượng giữa Phan Lôi và Lục Chung cũng không nhiều.

Trong ký ức khi còn bé, Lục Chung là một thiếu niên lạnh lùng, mặc dù khi ấy anh chưa phải người câm, nhưng vẫn rất ít nói.

Anh và Lục Phi Nhã ở căn gác phía sau, hiếm khi ra ngoài.

Thỉnh thoảng, Phan Lôi ở vườn hoa thấy Lục Chung, anh được mẹ ôm rất thân thiết, rõ ràng là thiếu niên có dáng người cao ngất, nhưng giống như một đứa trẻ được mẹ ôm vào lòng.

Khi đó, Phan Lôi cảm thấy mẹ con họ rất kỳ quái, đặc biệt là gương mặt Lục Phi Nhã, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng mỗi lần bà cười rộ lên đều thêm vài phần dữ tợn.

Rất lâu sau, Phan Lôi không dám đến căn gác phía sau nữa, dần dần cũng ít gặp Lục Chung.

Chẳng qua mỗi khi sum họp vào những ngày lễ tết cô đều ở xa xa nhìn anh ngồi ngay vị trí của mình, động tác rất ít, nét mặt lạnh nhạt.

Lúc ra cửa, Phan Lôi có tâm sự, nên cô quên mất sự thật cô phải nhanh nếu không sẽ bị trễ.

Chỗ bọn họ ở cách trạm xe buýt rất xa, Lục Chung thích một nơi yên tĩnh, nên mua nhà ở ngoại ô.

Phan Lôi thở hồng hộc chạy cả buổi, cuối cùng vẫn vô vọng nhìn xe buýt nhanh chóng chạy đi. Lòng cô chán nản, hôm nay sợ rằng lại trễ rồi.

Khi Phan Lôi đang ở ven đường nghiến răng nghiến lợi, xe Lục Chung chậm rãi dừng trước mặt cô.

Sau khi Lục Chung dừng xe, ánh mắt hờ hững liếc cô một cái.

Phan Lôi lập tức hiểu ý, Lục Chung hiếm khi làm người tốt, bộ dạng này là muốn đưa cô đến trường à?

Mắt thấy sắp trễ học, Phan Lôi đâu khách sáo, mở cửa lên xe ngồi.

Chỉ là sau khi ngồi xuống, Lục Chung không lập tức lái đi, ngược lại ngưng mắt nhìn cô, có lẽ là dừng ngay ngực cô.

Người đàn ông này...

Phan Lôi nghiến răng, mặt than lại là một tên háo sắc, không khoa học chút nào.

Khi Phan Lôi muốn móc mắt tên dâm tặc này, tên dâm tặc đó nghiêng người qua.

Phan Lôi hoảng sợ, chẳng lẽ Lục Chung uống lộn thuốc? Bình thường đều mặc kệ không hỏi cô mà, lúc này lại ở trên xe đùa bỡn cô.

Thành thật mà nói, Phan Lôi hơi sợ Lục Chung.

Không phải vì thời khắc Lục Phi Nhã chết thảm, anh vẫn lạnh nhạt xuất hiện ở hiện trường, cũng không phải vì người giúp việc già nhà họ Lục nói anh là hung thủ xấu xa đẩy mẹ anh xuống, mà là ở trên giường, anh thô bạo lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Phan Lôi luôn cảm thấy người đàn ông này là xác chết, chứ không phải người có tình có nghĩa có máu có thịt.

Phan Lôi khẽ hô một tiếng, theo thói quen tránh đi.

Nhưng đợi rất lâu, vẫn không phát hiện hành động của Lục Chung.

Mở mắt, thấy tay Lục Chung đang dừng ngay dây an toàn.

Thì ra, anh giúp cô thắt dây an toàn.

Phan Lôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì cái gì mà mặt dần dần ửng hồng.

Cô hơi ảo não, cô vẫn không quen Lục Chung lắm.

Anh có bất kỳ hành động nào, cô đều giống như chim sợ cành cong. Rất căng thẳng, không thả lỏng nổi.

Cô cúi đầu cắn ngón tay, có cảm giác hơi thất bại.

Khi Phan Lôi ủ rũ, không phát hiện khóe miệng Lục Chung hơi hơi nhếch lên ý cười.

Sau khi đi nhờ xe Lục Chung, may là Phan Lôi không đến muộn.

Môn học hôm nay của cô là Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, giáo viên là một thầy giáo già bảo thủ, ghét nhất sinh viên đến trễ.

Phải nói là, đến trễ chắc chắn bị thầy liệt vào sổ đen, cuối kỳ sẽ được tuyên dương.

Nghĩ đến bản thân vì chuyện kết hôn đã chậm trễ hết nửa năm, bỏ lỡ thời gian học tập tốt nhất, đương nhiên hiện tại cô không muốn treo tín chỉ quý báu này.

Khi Phan Lôi vào lớp, cô bạn cùng phòng Tôn Như Ý đã giành chỗ ngồi giúp cô, Phan Lôi tiến vào, cô ấy vội vàng vẫy tay với cô.

"Tiểu Lôi, bên này."

Phan Lôi mang theo túi xách thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh Tôn Như Ý.

Tôn Như Ý vừa đưa sữa chua trong túi xách cho Phan Lôi, vừa đánh giá cô một phen.

"Tiểu Lôi, sao hôm nay trễ thế?"

"Mình suýt đến trễ." Phan Lôi hút một ngụm sữa chua, đầu hơi đau, "Không bắt kịp xe buýt."

"Xem như cậu giỏi, chỗ cậu xa vậy, cậu còn chạy tới?"

Tôn Như Ý là bạn cùng phòng của Phan Lôi, cũng là người duy nhất trong trường biết Phan Lôi lấy chồng còn lấy nhầm người.

Phan Lôi nghĩ chuyện cô không đi trễ có thể lượt bớt không kể, vì Tôn Như Ý không ưa Lục Chung lâu rồi, nếu nói cho cô ấy biết hôm nay đều nhờ Lục Chung, chắc chắn cô sẽ bị chì chiết.

Nhưng không đợi Phan Lôi trả lời, Tôn Như Ý thông minh đã nghĩ ra.

"Chú rể câm đưa cậu tới?"

Khuôn mặt Phan Lôi thoáng đỏ ửng, "Như Ý, cậu đừng nói thế."

"Nói cái gì..." Tôn Như Ý không chút khách khí cười nhạo, "Anh ta vốn là kẻ câm mà... Còn là một con quỷ háo sắc..."

Tôn Như Ý rất có cảm tình với Lục Tự người tiền nhiệm của Phan Lôi, cảm thấy dáng dấp Lục Tự anh tuấn phóng khoáng, đối đãi với mọi người đều dịu dàng săn sóc, Phan Lôi với anh ta đúng là một cặp trời sinh.

Nhưng cô không ngờ, kết cuộc của hoàng tử và công chúa lại không ở bên nhau, mà bị người anh câm cướp đoạt.

Phan Lôi nhìn vẻ mặt phẫn hận của Tôn Như Ý, không biết nên nói thế nào.

Giống như Tôn Như Ý, trước đây Phan Lôi cũng từng thích Lục Tự.

Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Lục Tự lại là người cứu mạng cô, hơn nữa hình tượng của anh lại là bạch mã hoàng tử.

Cô gái nào không mơ mộng chứ, huống chi Phan Lôi là một cô gái hướng nội.

Thậm chí lần này có thể lấy Lục Tự, cô cảm thấy đây là may mắn thứ hai trong đời.

Nhưng, khoảnh khắc tỉnh lại bên người Lục Chung, Phan Lôi bèn hiểu rõ.

Thầm mến chính là cảnh vật đẹp nhất của đời người.

Vừa vặn cảnh vật này, chỉ dùng để thưởng thức.

Mà với cuộc sống của cô, nó chẳng liên quan.

Thấy Phan Lôi không nói lời nào, Tôn Như Ý chớp mắt, "Đừng nói cậu... lâu ngày sinh tình với chú rể câm đó nha?"

Phan Lôi sửng sốt, lập tức lắc đầu, cười cười "Làm sao có thể... Mình chỉ cảm thấy ... anh ấy cũng không dễ dàng thôi."

Trên thế giới này, Lục Tự đáng thương, chẳng lẽ Lục Chung may mắn sao?

Còn trẻ đã mất mẹ, bị hiểu lầm là hung thủ giết người rồi bị gửi ra nước ngoài ra sức làm việc lại không hiểu sao bị mất đi giọng nói, sau khi trở về mất luôn vị trí nắm quyền nhà họ Lục, nếu so sánh, thì Lục Tự dường như mới là ngôi sao may mắn.

Tôn Như Ý oán giận khi bị cắt ngang do giáo viên bắt đầu lên lớp, cả buổi học Phan Lôi đều ngơ ngác.

Chuyên ngành của cô mặc dù là tin tức truyền thông, nhưng mỗi lần đến lớp Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, đều khiến người ta có cảm giác muốn ngủ.

Vất vả lắm mới chịu đựng tới lúc tan học, Tôn Như Ý lại báo cô biết một tin tức giật gân.

"Đúng rồi, thứ sáu này trường chúng ta có buổi lễ trao giải, chúng ta phải làm culi kiêm cộng tác viên khổ cực."

Học viện báo chí Phan Lôi học vốn rất nổi tiếng ở thành phố, có buổi lễ trao giải điện ảnh phim truyền hình nào, thông thường sẽ chọn trường này làm.

Mấy năm qua, vô số lần Phan Lôi phải làm cộng tác viên.

Cô thấy cũng quen, không biết Tôn Như Ý còn nói chuyện này để làm gì.

Thấy vẻ mặt cô lơ đễnh, Tôn Như Ý cảm thấy nản lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng gõ đầu Phan Lôi một cái, mới nói: "Lần này người đứng ra tổ chức là Tập đoàn Văn hóa Lục thị, nghe nói Lục Tự của cậu cũng đến, mấy cô gái trong khoa đều nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cô còn làm bộ thản nhiên..."

Lục Tự cũng đến?

Thật ra Phan Lôi không ngờ.

Nhưng rất nhanh, cô cũng thông suốt.

Sau khi xảy ra sự kiện đêm tân hôn, Lục Tự mất vợ, ngoài ý muốn lại chiếm được vị trí chủ tịch Tập đoàn Văn hóa Lục thị.

Không biết có được tính là trong họa có phúc không.

Chuyện cũ nghĩ lại cũng đau lòng, vì vậy Phan Lôi không nghĩ nhiều.

Chỉ là Lục Tự, tuy đã nửa năm rồi, nhưng cô vẫn không muốn gặp hắn, dù sao cũng khiến cả hai lúng túng.

Phan Lôi muốn từ chối làm cộng tác viên lần này, nhưng không ngờ Tôn Như Ý lại lắc đầu, "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ... Đừng nói với mình, cậu muốn ở suốt đời với kẻ câm đó..."

Cái này...

Phan Lôi cũng không nghĩ quá nhiều.

Chỉ vì...

Cô và Lục Tự chẳng còn cơ hội nữa, vả lại, Lục Tự căn bản không thích cô.

Cho dù lúc đó họ kết hôn, Lục Tự cũng xem như người anh cầu xin cô giúp một việc thôi.

Những chuyện này, Phan Lôi không nói Tôn Như Ý biết.

Đợi tóc em dài đến thắt lưng, nam thần cưới em được chứ[1].

[1] "Đợi tóc em dài đến thắt lưng, nam thần cưới em được chứ", đây là một câu nói khá nổi tiếng trên weibo được mọi người chuyền tai nhau trên mạng, đại khái là: Em sóng vai cùng anh từ tóc ngắn cho đến tóc dài đến thắt lưng, vậy anh theo em từ khi còn ngây ngô đến khi trầm ổn, chín chắn.

Cô còn nhớ rất rõ thời khắc Lục Tự cầu hôn, cô thoáng vui mừng và bất ngờ.

Trong đầu cô chỉ xuất hiện mỗi câu đó trong tiết mục ngắn rất thành công trên weibo.

Chẳng qua, cô còn chưa hết xấu hổ lộc cộc trả lời Lục Tự, Lục Tự đã nói rõ mục đích của hắn.

"Tiểu Lôi, anh vẫn xem em như em gái. Lần này kết hôn, hy vọng Tiểu Lôi giúp anh... anh không muốn thua..."

Phan Lôi đồng ý.

Mặc dù hơi thất vọng.

Đã đoán trước sự việc từ lâu, cũng không đến nỗi tuyệt vọng.

Có điều không ngờ, khi kết hôn lại xảy ra những chuyện này, Lục Tự từng vô cùng hối hận và đau khổ về chuyện cô thất thân .

Người bên ngoài cứ ngỡ người chồng sẽ rất đau đớn khi vợ mình bị xâm phạm, chỉ có Phan Lôi mới biết đó chỉ là áy náy.

Khi hắn cầu hôn từng nói sẽ cố gắng chăm sóc cô dưới tư cách là một người anh trai.

Cũng có thể nói là trao đổi điều kiện, dùng cổ phần trong tay cô để đổi lấy cuộc hôn nhân này và nửa đời sau không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Nhưng chẳng ngờ, hắn lại làm trái lời hứa.

Phan Lôi không trách Lục Tự.

Khi đó cô uống rượu không đến mức hoàn toàn không tỉnh táo, lúc ấy cô cũng ôm tâm lý may mắn.

Lục Tự uống say, chiếm đoạt cô, cuối cùng bọn họ sẽ có một kết cục mỹ mãn khác.

Sự thật chứng minh, không phải của bạn thì đừng cưỡng cầu.

Ôm tâm lý may mắn, cuối cùng không có kết quả tốt.

Về sau, Lục Chung muốn kết hôn với cô, Lục Tự là người phản đối đầu tiên.

Nhưng Lục Thanh Dương lại cố ý, tuyên bố Lục Chung đã hủy sự trong sạch của cô, chẳng lẽ còn không muốn chịu trách nhiệm.

Phan Lôi vốn không muốn lấy Lục Chung, một bước sai lầm, sao có thể mắc thêm sai lầm nữa?

Song câu nói kia của Lục Tự lại khiến cô quyết tâm.

"Tiểu Lôi... Anh sẽ không bỏ mặc em khi em bị ức hiếp... Cho dù phải liều cái mạng này, anh cũng không để em chịu uất ức..."

Cô thiếu Lục Tự một mạng, đó là ơn nghĩa cả đời.

Vậy cô phải dùng cả đời mình, trả ơn nghĩa cho anh, còn phải chôn giấu nỗi niềm thầm mến xuống tận đáy lòng.

"Tiểu Lôi... Tiểu Lôi... Cậu đang nghĩ gì vậy?" Thấy Phan Lôi nửa ngày không phản ứng, Tôn Như Ý chọc cánh tay cô, "Gọi cậu cả buổi cậu cũng không phản ứng, đang suy nghĩ gì à?"

"Không có." Phan Lôi lắc đầu, "Mình không nghĩ gì cả... Chẳng qua thứ sáu mình có việc, thực sự không rảnh đến lễ trao giải..."

"Hừ... Cậu chỉ biết trốn tránh..." Tôn Như Ý khinh bỉ nhìn cô, "Chẳng lẽ cậu muốn trốn cả đời ư... Mình khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ càng... Nói ra sự việc sớm chút, đây là cách tốt nhất. Cậu còn trẻ, cho dù không có Lục Tự, lẽ nào cậu muốn cả đời đều hủy trong tay tên câm đó?"

Tôn Như Ý nói xong Phan Lôi á khẩu không trả lời được.

Nhìn vẻ mặt bạn tốt đầy căm phẫn. thật ra cô rất muốn nói một câu.

Cuộc hôn nhân này, Lục Chung cũng là người bị hại như cô.

Cô mất đi trong sạch, cả cổ phần Lục gia mình đứng tên, còn có mối tình từng thầm mến. Lục Chung lại mất hết tất cả.