Phan Lôi thích ăn mỳ thịt bò chua cay của Hồng Phúc ký nhất.
Nước sốt thịt bò tinh khiết và thơm ngon được làm từ nhiều phương thức bí truyền, trứng gà ướp muối kho, nước dùng tưới lên đầy đủ hương vị phong phú, vừa ngửi nước bọt đã ứa ra.
Phan Lôi là khách quen của quán này, theo lý thuyết ông chủ hẳn biết cô.
Biết cô, còn thêm hai miếng thịt bò vào bát Lục Chung?
Quả nhiên, đi đâu cũng chỉ nhìn bề ngoài sao?
Thế giới này rõ là lừa người mà!
Phan Lôi thoáng nhìn bát Lục Chung rõ ràng nhiều thịt bò hơn cô, trong lòng cực kỳ bất bình.
Gắp mấy cái đã ăn sạch mấy miếng thịt bò gầy rộc, Phan Lôi nhìn bát… Lục Chung chẳng hề chớp mắt.
Ánh mắt nóng bỏng thế đương nhiên Lục Chung nhận ra.
Anh đẩy bát mình sang một bên, sau đó mạnh dạn tránh tầm mắt Phan Lôi.
Phan Lôi: "..."
Mẹ nó, cuộc sống này có sống được không.
Cô uể oải cúi đầu, một giây kế tiếp, toàn bộ thịt bò trong bát Lục Chung bay vào bát cô.
Phan Lôi chắc đã ăn hai tô mì thịt bò to.
Bụng cô no tới mức căng tròn, cô mới được Lục Chung đỡ ra khỏi tiệm.
Thời gian không còn sớm, sắc trời bên ngoài cũng tối sầm.
Lục Chung muốn đi lấy xe, Phan Lôi nắm tay anh, khẩn cầu: "Đừng… ăn no vậy… chúng ta tản bộ về nhà đi..."
Lục Chung hơi do dự, nhưng Phan Lôi đã mếu máo, bộ dạng sắp khóc, anh nhanh chóng thỏa hiệp.
Sự thực chứng minh, phụ nữ đều là kẻ lừa đảo.
Nhất là phụ nữ có dáng dấp ngoan ngoãn đáng yêu.
Chỗ hai người họ khá xa, muốn tản bộ về nhà có lẽ sẽ mất hơn 1 tiếng đấy.
Nên tăng tốc chạy điên cuồng thì hơn.
Lục Chung không có vấn đề gì, sức chịu đựng và thể lực của anh luôn rất tốt.
Phan lôi thì không được, đi chưa tới mấy phút bèn giống con Koala ôm đùi Lục Chung.
"Em không đi nổi… Anh cõng em về nhà đi… anh cõng em về đi!"
Trước mặt mọi người, cô và anh là đôi trai gái cực kỳ trẻ tuổi và đẹp đẽ, rất nhiều người đều ghé mắt nhìn đôi tình nhân nhỏ làm mình làm mảy này.
Phan Lôi mặt đỏ tía tai, nhưng không nhường tý nào.
Ôm Lục chung, kiên định tiếp tục vô lại.
Cuối cùng, Lục Chung thỏa hiệp.
Anh cõng Phan Lôi, đi mất hai tiếng, rốt cuộc về tới nhà.
Trên đường đi, vô số lần Phan Lôi căm ghét bản thân mình tùy hứng, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng tùy hứng, hôm nay tùy hứng một lần được không?
Thậm chí, cô còn muốn Lục Chung bắt nạt cô, làm cô khóc, để nước mắt cô rơi, phải chăng trong lòng sẽ không trống rỗng đến mức khó chịu thế.
Cuối cùng, Phan Lôi vẫn khóc.
Cô ghé vào tấm lưng vững chãi của Lục Chung, do vận động, hoặc do mùa hè, Lục Chung nhanh chóng đổ mồ hôi, cô còn nghe được tiếng anh thở dốc nữa.
Một người đàn ông như vậy, bị cô bắt nạt nhưng không hề cáu kỉnh, lẽ nào cô đã nhặt được bảo bối sao?
Đã vậy, cô còn nhớ mong tên cặn bã kia làm gì?
Ánh trăng rất đẹp, anh cõng cô, băng qua các tòa kiến trúc cao tầng, thỉnh thoảng có người qua đường dừng chân vây xem, nhưng anh chẳng thèm dừng lại.
Rất lâu rất lâu sau, anh cảm giác cổ mình ẩm ướt một mảng lớn, thấm qua áo sơ mi, từ từ rơi xuống ngực anh, xâm nhập vào lòng anh.
Cuối cùng cô cũng khóc.
Mặc dù chỉ im lặng khóc thút thít, cố gắng đè nén.
Nhưng dù sao cũng khóc rồi.
Vì sự tùy hứng của Phan Lôi mà hai người họ gần mười giờ mới về tới nhà.
Tắm rửa xong, Phan Lôi đã khôi phục lại như bình thường.
Nhưng, đêm dài đằng đẳng, cô làm gì còn tâm trạng để ngủ.
Nhất là trải qua một ngày mà cả tinh thần và thể xác đều hỗn loạn.
Phan Lôi đứng trước cửa sổ một hồi, cuối cùng quyết định vào bếp lấy một chai rượu, từ từ vào phòng Lục Chung.
Từ sau lần trước, Lục Chung không tiếp tục làm theo thông lệ nữa.
Đêm nay, anh cõng Phan Lôi đi gần hai tiếng, nếu là người bình thường đã sớm mệt đến thở hồng hộc, hoàn toàn không chịu nổi, dù Lục Chung không biểu hiện rõ rệt thế nhưng Phan Lôi biết anh cũng mệt chết đi được.
Khi Phan Lôi bước vào, Lục Chung đã nằm trên giường.
Giữa hè.
Dường như Lục Chung có thói quen ngủ thỏa thân.
Lúc Phan Lôi bước vào dọa Lục Chung giật mình, anh vội vàng muốn kéo thứ gì đó che người mình lại, nhưng lại phát hiện trên giường chỉ có một cái gối có thể dùng.
Phan Lôi bật cười, nhìn Lục Chung ngốc ngếch dùng gối muốn che bộ phận quan trọng của mình, cô ôm bụng cười to.
Lục Chung, anh ngốc chết đi được.
"Hì, Hươu ngốc, muốn uống một ly không? Nghe nói mệt mỏi mà uống một ly dễ ngủ lắm đó?"
Lục Chung lắc đầu.
Anh không thể uống rượu, hơn nữa, cho dù không uống, theo thói quen, anh chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ rồi.
Thấy anh không nhận, Phan Lôi cười, tự mình uống một ly, rồi cởi dép lê, từ từ bò lên giường Lục Chung.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Chung cuối cùng cũng có vết nứt, hoảng sợ nhìn Phan Lôi đang bò tới.
"Sao thế? Vẻ mặt này của anh là sao?"
Vẻ mặt này của Lục Chung thực sự khiến cô cực kỳ vui vẻ, bộ dạng rõ ràng muốn đá văng cô ra, nhưng vẫn cố đè nén.
Phan Lôi lại uống một hớp rượu, sau đó để ly xuống, ôm lấy đầu anh, tìm kiếm đôi môi, rồi hôn một cái.
Không thể không nói, ức hiếp Lục Chung thực sự quá đã.
Có thể nói như vầy, trên thế giới này, có một người bạn có thể ức hiếp được đúng là cực kỳ sung sướng.
Bờ môi mềm mại vương mùi rượu trái cây, đủ khiến Lục Chung nhộn nhạo.
Anh không nhịn được, hé môi, hoan nghênh cô gái xâm nhập.
Hai người ngồi trên giường, hôn say sưa nóng bỏng, rất nhanh, Phan Lôi cảm thấy có vật cứng chống đỡ dưới mông mình.
Cô thoáng sững sờ, một giây tiếp theo đã bị người đàn ông tìm lại thú tính đẩy ngã xuống giường.
Đã lâu không làm, Lục Chung lộ vẻ hơi khẩn thiết.
Bàn tay to kéo dây buộc áo choàng tắm của Phan Lôi, vừa cắn môi cô, vừa dùng sức tách chân cô ra.
Không được… không được… như vậy nhanh quá.
Phan Lôi muốn ngăn anh, cô định nói, bọn họ có cả một đêm cơ mà, cứ từ từ đi.
Lục Chung không đợi nổi, vội vàng hôn cô vài cái, sau đó cấp bách đẩy chân cô ra, cũng không thăm dò xem cô đã đủ ướt át chưa, đã vội tiến vào.
Quả nhiên...
Loại chuyện này, vẫn cần một màn dạo đầu.
Phan Lôi đau tới nghiến răng nghiến lợi, hận bản thân tự chuốc tội vào thân.
Lục Chung động vài cái, đúng là không dễ chịu, lại không muốn buông tha cô, anh mở chân Phan Lôi, ra sức cọ sát.
"Đợi đã… đợi... đợi chút..." Phan Lôi sợ hãi kêu lên, ôm bờ vai người đàn ông, bởi vì đau đớn nên thở dốc kịch liệt, "Hươu ngốc, chậm chút, anh chậm chút, hôn nhẹ em đi... anh hôn nhẹ em sẽ thoải mái hơn..."
Người đàn ông nhìn cô, bộ dạng nửa tin ngửa ngờ khiến Phan Lôi rất xấu hổ.
Trong lúc cô tưởng anh sẽ không hôn mình, người đàn ông lại gần hôn cô một cái.
"Nhiều tí… hôn em nhiều tí đi...."
Phan Lôi ôm đầu anh, liên tục run rẩy. Cô cảm nhận được sự thay đổi của Lục Chung, anh hôn môi cô, từ từ xuống cằm, cuối cùng còn khẽ cắn vành tai cô.
Trong nháy mắt ấy, đôi mắt Phan Lôi sáng lên, mơ mơ hồ hồ, trong cơ thể bắt đầu tuôn ra một vài thứ.
Bản thân cô có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cơ thể hai người thân mật kết hợp với nhau, sự biến hóa của người nào đều không thoát nổi ánh mắt đối phương.
Lục Chung cũng cảm thấy cơ thể Phan Lôi có biến đổi, anh hưng phấn ưỡn thắt lưng, đến gần hôn lên mắt cô gái, vân vê con thỏ trắng trước ngực cô.
Hết thảy đều rất tốt đẹp...
Việc này e rằng là khúc dạo đầu tốt đẹp nhất mà Phan Lôi từng trải qua.
Bất quá…
Chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Giữa lúc chân cô thoải mái mở rộng, phóng khoáng rên rỉ thành tiếng, Lục Chung chợt mềm nhũn.
Anh ghé vào người cô, không nhúc nhích, trong mắt tràn ngập mơ màng lại cực kỳ đáng thương nhìn cô.
Mẹ nó…
Cái quái gì đấy…
Vừa mới ăn được chút cơm, Phan Lôi lập tức rớt từ trên mây xuống, không thể nào… Ngay cả khi cô uống rượu, Lục Chung hôn cô, được rồi… cô thừa nhận, ban nãy cô có đút chút xíu cho anh.
Nhưng dù sao cũng kinh khủng quá.
Cứ thế say rồi?
Một hồi lâu sau Phan Lôi từ trên người Lục Chung chui ra. Rời khỏi sự ấm áp của anh, cô thấy hơi lạnh.
Nhặt tấm chăn dưới đất, cẩn thận đắp lên người anh.
Cuối cùng, suy nghĩ một chút, cô điều chỉnh tư thế ngủ thật tốt cho Lục Chung, sau đó cô chui vào lòng anh.
Ừm, gối lên cánh tay anh rồi Phan Lôi mới hài lòng thiếp đi.
Vâng, vậy rất dễ chịu.
Phan Lôi có thói quen ngủ một mình, đêm nay cũng đã ngủ một giấc ngon lành.
Lúc cô tỉnh lại, Lục Chung vẫn chưa tỉnh.
Phan Lôi phát hiện anh có một tư thế ngủ rất tốt, không giống cô, khi ngủ co lại thành một khối, hệt như mèo con vậy.
Anh ngủ thẳng tắp, thậm chí tay cũng quy củ dán ngay bắp đùi.
Rõ là đàn ông kỳ quái.
Phan Lôi ngáp một cái, quyết định nhào vào lòng anh lần nữa ngủ thêm tí…
Ừ…
Anh rút cái tay mà cô xem như gối về, keo kiệt.
Ôm cái gối mới lên chức của mình, Phan Lôi nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này, Phan Lôi ngủ vô cùng thoải mái.
Nhưng Lục Chung lại không may mắn thế.
Nhìn chằm chằm vào vành mắt đen to to, vừa nhìn liền biết cả buổi tối ngủ không ngon giấc.
Phan Lôi hơi chột dạ, vội vàng muốn làm vài việc đền bù.
"Cái kia… Hôm nay, em làm dương chi cam lộ[1] cho anh nhé?" Phan Lôi tràn đầy lòng tin, cô biết Lục Chung không nói được nhưng không có nghĩa là anh bài xích cô.
Không sao, thời gian còn dài, hai người có nhiều thời gian mà.
Lần này, Phan Lôi nhất định không để vận mệnh mình xui xẻo tiếp, yêu phải một kẻ cặn bã lần hai.
Phan Lôi nói là làm liền.
Bất quá, tài nấu nướng của cô chẳng ra sao cả, thỉnh giáo bà quản gia, bà quản gia lại bảo món tráng miệng không phải sở trường của bà.
Hết cách rồi, Phan Lôi đành tìm công thức trên mạng, sau đó dựa theo quy trình từng bước từng bước hoàn thành món dương chi cam lộ hoàn mỹ của cô.
Hơn nữa, hôm nay cô không có tiết, nên ôm lòng tin tràn đầy mang đồ đã làm xong tới Lục thị thăm Lục Chung.
Có điều, không biết có phải do cô bị ảo giác không, hình như cô thấy sau khi Lục Chung nhìn thành phẩm của cô, khóe mắt khẽ co rút.
Trên thực tế, món tráng miệng của cô kém hơn người ta bán tí, nhưng Phan Lôi vẫn rất tự tin với tài nấu nướng của mình.
Bánh trôi thì khỏi phải nói, chứ đừng nói chi dương chi cam lộ nho nhỏ.
Nhiệt tình bảo Lục Chung nuốt vào, Phan Lôi cực kỳ đắc ý, còn nói rõ ngày mai sẽ tiếp tục làm cho anh ăn.
Đúng lúc này, Lục Tư cầm văn kiện xuống, thoáng nhìn thứ trong bát, Phan Lôi còn chưa kịp chào hỏi, Lục Tư đã nếm thử, đối phương phán ngay mà chả cần suy nghĩ: "Đệt, đây là thứ phân chó gì…”
_ [1] Món dương chi cam lộ là một món tráng miệng của Hồng Kông, thành phần chính là bưởi và xoài. _