Sau một ngày học mệt mỏi, tất cả học viên lớp 1-10 đều ra về. Duy chỉ có Lowen là bị bắt ở lại học phụ đạo, cậu tỏ rất bực tức vì phải ở lại ngay ngày đầu năm học.
“Tại sao lại là ngay ngày hôm nay cơ chứ? Chẳng phải là một tiết học phụ thôi sao?”
“Sao? Thầy có nói là không dạy ngay hôm nay đâu.”
Dù rất khó chịu nhưng Lowen đành phải thở dài phủi tay với Wolfen.
“Rồi, rồi, nhanh lên cho tôi còn về.”
Đứng giữa phòng thi đấu, Wolfen đang cầm một cuốn sổ tay ghi gì đó. Rồi ông nhìn Lowen và cười khẩy.
“Từ từ, sẽ nhanh thôi. Em không cần phải vội.”
Đóng quyển sổ lại, Wolfen triệu hồi một con sói khổng lồ, nó cao tầm hai mét, được bao phủ bởi bộ lông màu trắng, đôi mắt màu xanh lam cùng hàm răng sắc nhọn với hai chiếc răng nanh lòi ra ngoài.
“Trước tiên, em hãy vượt qua con thú cưng của thầy trước đã rồi nói chuyện tiếp. Nhớ là dùng toàn lực đấy nhé, nó không khoan nhượng đâu.”
Nói xong Wolfen nhảy ra ngoài vòng ranh thi đấu rồi ra hiệu cho con sói tấn công Lowen.
“Dùng một con Verruck để tấn công học sinh năm nhất của mình, ông cũng độc ác quá nhỉ.”
“Đừng nhiều lời, mau tấn công đi.”
Con Verruck lau tới tấn công Lowen. Quơ những móng vuốt sắc nhọn vào người cậu, không còn cách nào khác cậu chỉ biết né liên tục những đòn công kích.
“Đứng có chỉ biết tránh như thế, phản công lại đi, tên ngốc này.”
Wolfen ở bên ngoài quát tháo khiến cho Lowen đang khó chịu nay càng khó chịu hơn.
“Chậc, ông muốn kiểm tra thực lực của tôi sao? Mơ đi nhé.”
Lowen tiếp tục né tránh các đòn tấn công rồi cậu lao về phía Wolfen.
“Tên ngốc này, lao về đây làm chi?”
Wolfen hét toáng lên. Thấy thế Lowen nở một nụ cười nham hiểm.
Trong lúc gần tiến được tới chỗ Wolfen, cậu bỗng biến mất khiến cho đà lao tới của con Verruck tông thẳng vào Wolfen buộc ông phải thu lại triệu hồi.
“Hừm, khá ấn tượng. Khiến thầy phải thu triệu hồi mà không tung ra bất kỳ sức mạnh nào. Khá khen cho em, kinh nghiệm chiến đấu của em quả thực là rất tốt. Việc này chứng minh rằng em xứng đáng được xếp hạng 1 thay vì cuối như thế này.”
“Vậy sao? Chuyện đó tôi biết chứ nhưng tôi không ham cái danh top 1 của các tân binh.”
Rồi Lowen quay người đi về phía cửa, Wolfen vội hỏi theo.
“Vậy em quan tâm thứ gì?”
Khựng lại, cậu đưa ánh nhìn về phía Wolfen rồi cười.
“Ai mà biết, một thứ gì đó to lớn hơn thế. Tạm biệt.”
Bóng Lowen dần xa rồi biến mất chỉ còn Wolfen đứng đó với hàng tá câu hỏi trong đầu.
“Tên nhóc này đang toan tính điều gì?”
Thở dài với những điều chưa lý giải Wolfen cất cuốn sổ tay rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng thi đấu.
--------------------
“Hôm nay con về trễ?”
Vừa bước vào nhà, thứ đầu tiên Lowen nhận được là giọng nói của mẹ trong nhà bếp.
“Con bị bắt ở lại học phụ đạo vì cái thứ hạng kém cỏi ấy.”
Cởi đôi giày dưới chân Lowen mệt mỏi than phiền.
“Do con không chịu thể hiện hết đấy, nếu không đã không bị như vậy.”
“Con cũng đâu muốn, chỉ là không thích bị để ý vì thành tích cao quá thôi.”
Đặt chiếc cặp trên bộ salon, Lowen ngã người lên trên đó rồi bật tivi lên xem.
“Mẹ biết là như thế nhưng để bị thứ hạng thấp quá người ta lại chê cười con chưa kể cũng bị để ý tới vì nó.”
“Cái này thì con cũng chưa tính tới. Có vẻ như đây là sai sót lớn của con.”
“Thôi dù gì cũng đã qua rồi nhanh rửa tay rồi ăn cơm.”
“Tuân lệnh.”
Để chiếc tivi đang bật ở đó, Lowen chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ra nhà bếp ăn cơm cùng mẹ mình.
Trên bàn lúc này là những món ăn đơn sơ, giản dị. Trứng chiên, rau luộc, thịt chiên, một bữa ăn như bao gia đình bình thường.
“Cơm ngon không con?”
“Ngon lắm mẹ ạ. Đồ ăn của mẹ là ngon nhất.”
Nở một nụ cười tươi Lowen gắp lấy một miếng thịt trong dĩa. Cậu là một kẻ cuồng thịt, trong bữa cơm lúc nào cũng phải có một dĩa thịt thì cậu mới chịu được nếu không hôm đó cậu chỉ ăn cơm và rau. Biết con trai mình thích như vậy nên ngày nào mẹ của cậu cũng phải thức sớm đi ra chợ mua những miếng thịt thật tươi ngon mà rẻ. Vì sáng sớm thường ở chợ người ta bán đồ rẻ hơn so với lúc gần trưa. Do lúc này chả có mấy ai đi chợ cả.
Trong lúc cả hai mẹ con đang thưởng đồ ăn thì trên tivi lúc này xuất hiện một tin tức khá quan trọng.
[Theo như thông tin nhận được thì hôm nay tại Bảo tàng Quốc gia đã bị đột nhập, chúng đã cướp mất một món bảo vật của Vua Apolazex Đệ Nhất để lại. Giá trị của nó lên tới hai triệu zen. Nó được xem là món bảo vật mà Vua Apolazex Đệ Nhất dùng để đánh bại Thánh quốc Sovalonia năm xưa. Hiện quân đội đang vào cuộc điều tra xem ai là kẻ đánh cắp. Tin tức sẽ sớm được cập nhật.]
“Bảo vật quốc gia sao? Không biết bảo tàng làm việc như thế nào mà để việc này xảy ra. Một thứ giá trị như thế bị mất ắt hẳn nhà vua phải điên tiết lắm đây.”
“Con không nên nói vậy, thứ đó rất mạnh được xem là trang bị cấp SS đấy. Nếu bị kẻ có tâm địa độc ác sở hữu thì sẽ gây nên thảm họa lớn cho đất nước chúng ta đấy.”
Lowen im lặng trong giây lát, rồi cậu nói tiếp.
“Nếu như kẻ sở hữu nó chỉ để sưu tầm thì sao mẹ?”
Tay còn đang đưa miếng trứng lên miệng, nghe thấy cậu con trai hỏi, mẹ của Lowen dừng tay giải thích.
“Nếu là như thế thì không sao nhưng chỉ cần kẻ đó để cho những tên tội phạm biết được thì cũng chả khác gì nhau cả. Mẹ mong là họ sớm tìm ra nó trước khi gây nên đại họa.”
“Ừm, con hiểu rồi.”
Tiện tay gắp lấy miếng thịt cuối cùng trong dĩa Lowen lùa chung với cơm rồi đặt bát xuống và đi tắm. Thấy con trai mình ăn ngon miệng mẹ cậu cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Trong nhà tắm Lowen đang ngâm người trong bồn tắm, vừa ngâm vừa suy nghĩ về món bảo vật.
“Hai triệu zen là số tiền không nhỏ, có thể mua một căn nhà mới tốt hơn và giúp mẹ có tiền chi tiêu nhiều hơn. Nói gì thì nói đó là giá cơ bản nếu đem ra chợ đen đấu giá thì tiền sẽ còn cao hơn nữa. Hừm, không biết ai chịu mua nó đây. Nhưng mà mình phải có nó thì mới có thể làm như thế được. Mà có rồi thì cũng không được để lộ thân phận. Ầy, đau đầu quá đi.”
Cứ thế cậu chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cho tới khi mẹ cậu phải gọi ở ngoài cửa Lowen mới giật mình thức giấc. Cậu trở về phòng lấy quyển sổ ra rồi ghi chép gì đó xong lại cất vào tủ. Sau đó đánh một giấc tới sáng.
--------------------
“Trông cậu có vẻ chán nản nhỉ? Hôm qua ở lại tập mệt lắm à?”
Ngồi trên bàn với vẻ chán nản Lowen thở dài.
“Cũng không tới nỗi nào nhưng ông ấy lại làm khó tôi ngay từ đầu, lão già chết tiệt.”
“Ha ha ha, dù sao thì thầy ấy cũng đang giúp cậu thôi, nên đừng trách thầy ấy.”
“Được rồi, được rồi. Mà này Wachter, với người có thực lực đừng top 2 như cậu lại ôn hòa và thân thiện, còn kết thân với kẻ như tôi. Câu thực sự đang toan tính gì sao?”
Wachter lặng im, ngồi vào ghế của mình cậu nói.
“Không giấu diếm gì cậu, tôi thật sự là con trai của một quý tộc. Cha tôi thường dạy rằng dù là quý tộc thì chúng tôi cũng là con người, phải biết giúp đỡ những người khác, không được xem thường dân chúng. Nên từ nhỏ tôi đã được học cách đối nhân xử thế, mọi người đều quý trọng tôi khiến tôi rất vui. Dù vậy, chỉ cần biết thân phận là quý tộc thì những người khác sẽ thay đổi thái độ, kẻ thì nịnh bợ, kẻ thì sợ hãi không ai còn xem tôi là bạn nữa mà chỉ xem tôi là con của một quý tộc. Cậu thì khác, không sợ bất kỳ ai ngay cả một quý tộc như Verlierer hay Featter, cậu cũng xem tôi như những người bạn bình thường khiến tôi rất cảm kích. Chính vì thế, tôi quyết định rằng sẽ xem cậu như một người bạn thật sự, người bạn đầu tiên của mình.”
“Hức, cậu thật tội nghiệp. Không ngờ là cậu có một cuộc sống khó khăn đến như vậy.”
Lowen giả vờ khóc để trêu chọc Wachter nhưng không phải là cậu xem thường cậu ta.
“Nếu cậu thật sự xem tôi là bạn, vậy thì hãy theo tôi. Một ngày nào đó tôi và cậu sẽ khiến cho người khác không phải sợ hãi cái danh quý tộc nữa mà xem cậu như một người bạn bình thường.”
“Ha ha ha, tốt quá rồi. Cậu quả thật là một kẻ đáng tin cậy đấy.”
Wachter lao sang vỗ vai Lowen khiến cho cậu cảm thấy bị làm phiền.
“Nhưng sao cậu lại quyết định nhanh như thế? Chẳng phải tôi bị xếp hạng rất thấp sao?”
Wachter ngừng lại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lát cậu nói.
“Cậu nghĩ… tôi tin như thế sao? Dù là cậu có che giấu thực lực thì tôi cũng có thể nhận ra, dù không nhiều. Nếu so giữa tôi và cậu, thật sự… tôi không thể đánh bại cậu. Cậu cũng nên nhớ rằng tôi có xuất thân từ quý tộc nên việc giấu thân phận hay thực lực tôi đều nằm rõ trong lòng bàn tay. Câu không thể nào qua mắt tôi đâu.”
“Ha, hết ông thầy chết tiệt giờ lại tới cậu. Quả thật tôi đã mắc sai lầm lần này rồi.”
“Nhưng cậu đừng lo, tôi không dễ bán đứng bạn bè mình đâu. Nhất là khi đây là người bạn thân nhất nữa.”
Wachter nở một nụ cười hiền hậu, nụ cười của cậu khiến cho người khác nhìn vào chẳng thể nào mà ghét cho được.
Lowen lấy trong cặp ra một quyển sách đã được làm dấu trang đang đọc, cậu tiếp tục đọc nó.
“Này, giữa cậu và Verlierer ai mạnh hơn?”
Nghe câu hỏi của người bạn thân, Wachter thở dài.
“Cũng chưa biết được, tôi và hắn chưa đấu với nhau trận nào nên không rõ ai mạnh ai yếu. Việc mất top 1 vừa rồi là do tôi sơ suất nên bị hắn cuỗm lấy.”
“Vậy sao? Nếu như có dịp được đấu với hắn, cậu có muốn thử không?”
Bất ngờ trước câu nói của Lowen, Wachter nhíu mày.
“Bằng cách nào?”
“Theo như tôi tìm hiểu thì mỗi năm học viện sẽ tổ chức một cuộc thi đấu để chọn ra học viên ưu tú tham gia giải toàn quốc giữa các trường. Qua đó sẽ có hai vòng thi, vòng đầu tiên là giữa các học viên mỗi khối, chọn ra những người nhất định để thi vòng hai. Vòng hai là giữa những học viên các khối để lựa ra những học viên xuất sắc nhất sẽ có vinh dự tham gia giải quốc gia đại diện học viện.”
“Vậy cậu muốn tôi tham gia để có cơ hội đấu với Verlierer?”
“Đúng vậy, nhưng xác suất gặp hắn cũng không cao do không thể biết trước được bảng đấu của hắn và cậu có chung không?”
“Cậu… tính mua chuộc giáo viên để xếp tôi và hắn vào cùng bảng? Không thể nào, chuyện này khá khó khăn.”
Nhếch mép cười, Lowen đóng quyển sách lại. Cậu đã toan tính điều gì đó và ghé sát tai Wachter thầm thì. Không biết cậu tính làm gì đây? Liệu cậu có thể khiến cho Wachter và Verlierer chạm mặt nhau trong vòng thi sắp tới hay không?