Chương bonus đề cử 99đ, cảm ơn đạo hữu @min_4ever
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
-----------------------------------
Cảnh sát Vương vỗ vỗ vai Chu Hải.
"Cậu đoán đúng rồi! Có điều, nội dung tán gẫu cực kỳ đơn giản."
Nhìn ảnh chụp tin nhắn trên điện thoại mà cảnh sát Vương đưa tới, quả nhiên trên đó không có gì đặc biệt.
Mã: Có đó không?
Chung: Đây.
Mã: Gặp nhau ở chỗ cũ trong công viên rừng, chúng ta nói rõ ràng với nhau!
Chung: nhưng trời đang mưa mà!
Mã: Tớ sẽ gọi taxi tới đón cậu, 10’ sau gặp ở cổng phía đông khu chung cư.
Chung: Được!
Hình như cái này là do Vương Du nhắn, vậy Mã Khả Khả không biết kế hoạch của Vương Du sao?
"Vương du đã được đưa tới đồn cảnh sát này, lúc đó còn chưa xác định được cậu có bằng chứng trong tay hay không?
Do đó chỉ có thể giải thích là mời hợp tác điều tra, người nhà của Vương Du cũng đang ở dưới, đang vô cùng kích động.
Bây giờ đội chúng tôi đang rất sợ bị trách phạt, Lưu Đại nói nhất định là trong tay cậu có chứng cứ.
Hãy cho chúng tôi biết về những phát hiện mới của cậu.”
Tất cả mọi người đều nhìn Chu Hải, Lưu Đại nhìn anh gật đầu cỗ vũ.
"Chúng tôi rất muốn nghe cậu tái lập hiện trường ngay bây giờ, Vương Du là một cô bé rất khó đối phó.
Vừa rồi chúng tôi hỏi cô bé mấy câu, cô bé chỉ khóc không trả lời bất kỳ thứ gì."
"Như mọi người đã biết, chứng cứ chúng ta đang có không nhiều, rất khó để tái lập hiện trường hoàn chỉnh, tôi chỉ có thể giúp cảnh sát Vương sắp xếp lại một chút thôi."
Vẻ mặt Chu Hải nghiêm túc hơn, anh lấy ra vài tập giấy màu cỡ A4, đưa cho cảnh sát Vương.
"Đây là bức ảnh Từ Bưu trực tiếp chụp, khi chúng tôi đến Nhất Trung để điều tra vào ngày 24 tháng 6.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Từ Bưu thích chụp ảnh tất cả những người có liên quan đến nạn nhân.
Đây là một tấm hình khác được chụp vào sáng sớm ngày 25, trong tay nạn nhân Mã Khả Khả phát hiện một mảnh da chữ B màu trắng.
Khi tiến hành so sánh chi tiết, tôi phát hiện mảnh da này tương tự với hoa văn trang trí trên đôi giày Vương Du mang vào ngày chúng tôi tiến hành điều tra.
Trên người Chung Dật San có rất nhiều vết chém và cắt, điều này cho thấy hung thủ rất hận nạn nhân.
Trên cổ Mã Khả Khả có 4 rãnh xiết khá sâu, còn Chung Dật San thì bị đâm vào âm hộ.
Hành động này chính là để xác nhận nạn nhân chắc chắn đã chết, rõ ràng hung thủ là người quen.
Hung thủ giết chết Chung Dật San trong bối cảnh kế hoạch được thực hiện hoàn hảo.
Lựa chọn địa điểm là một chỗ khá vắng vẻ trong công viên rừng, gây mê hoặc đánh ngất Chung Dật San.
Mang găng tay, trói chặt nạn nhân, hành hạ đến chết.
Thậm chí cả bầy chó hoang cũng là một phần trong kế hoạch của cô bé.
Còn đối với việc giết chết Mã Khả Khả, hẳn là cảm xúc nhất thời dẫn đến giết người.
Bởi vậy trên dây giày dùng để siết cổ Mã Khả Khả chúng tôi phát hiện được DNA của cô bé.
Đồng thời trong móng tay của Mã Khả Khả, chúng tôi cũng tìm ra được da của Vương Du.
Kết hợp với việc tại hiện trường có đống cỏ khô và bật lửa.
Tôi nghi ngờ cô bé muốn châm lửa để thiêu hủy thi thể, nếu đến khi cảnh sát phát hiện cách chắn sẽ là một vụ cháy, nhưng đột nhiên bảo vệ xuất hiện làm cô bé hoảng hốt.
Vì tìm kiếm chứng cứ, hôm nay chúng tôi đã khám nghiệm lần thứ hai đối với thi thể của Chung Dật San, từ trong một khối máu đông ở khoang miệng, chúng tôi tìm thấy một sợi tóc.
Đồng thời, trên bề mặt một chỗ xuất huyết dưới da ở sau lưng Chung Dật San, chúng tôi cũng thu được DNA của Vương Du.
Chắc là cô bé đã dùng đầu gối đè lên lưng nạn nhân, do đó, DNA đã lưu lại sau khi gây án.
Về nguyên nhân Vương Du giết Chung Dật San và Mã Khả Khả.
Phân tích của tôi có liên quan đến Trương Dương.
Mã Khả Khã từng quan hệ tình dục với Trương Dương, nên cô bé tự nhận mình là bạn gái Trương Dương nhưng Trương Dương không thừa nhận.
Chung Dật San thích Trương Dương, hình như Trương Dương cũng duy trì một mối quan hệ đặc biệt với cô bé.
Từ đó tạo nên tâm lý muốn giết người của Vương Du, có thể Mã Khả Khả uy hiếp Vương Du, nên mới bị diệt khẩu .
Hiện nay tôi chỉ có thể nói được chừng đó."
Lưu Đại nhìn cảnh sát Vương, "Đúng rồi, các điều tra viên đã xác minh các thông tin liên quan đến gia đình Vương Du chưa?"
Cảnh sát Vương lật sổ ghi chép ra, "Đã xác minh.
Sinh nhật của bà ngoại cô bé là vào ngày 23 tháng 6 âm lịch, đó chính là thứ khiến chúng ta nhầm lẫn.
Do đó sinh nhật đã được tổ chức trước cuối tuần, điều này cũng dễ dàng hơn đối với các thành viên trong gia đình.
Có điều trong video giám sát, chúng tôi không ghi nhận được sự ra vào của cô bé trong ngày 22 tháng 6, hoặc tối 22 cô bé về trường, hoặc ở trong phòng không ra ngoài, đương nhiên cũng có thể là thay đổi trang phục nên chúng ta không phát hiện ra.
Bây giờ đã có chứng cứ, chúng ta không còn gì phải sợ!"
Lưu Đại vỗ bàn một cái, "Tôi sẽ đi hỏi cung ngay bây giờ, lần này cần phải ghi công cho Chu Hải!"
Cảnh sát Vương đưa người đi hỏi cung, Chu Hải vùi cơ thể trên ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mắt trái đau đớn khiến đầu óc anh say xẩm, trong lúc thu dọn những tấm ảnh và báo cáo, nhân lúc người khác không để ý, anh uống hai viên thuốc an thần.
Mập Mạp là một kiểm định viên vết tích cũng là người cực kỳ tỉ mỉ, thấy mọi người xung quanh không chú ý, anh ta cũng không vạch trần, chỉ đứng dậy rót cho Chu Hải một ly nước lọc.
Chu Hải uống nước rồi nghỉ ngơi một chút, nói cảm ơn, Mập Mạp ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhỏ giọng hỏi.
"Anh làm sao vậy?"
Chu Hải liếc anh ta một cái, nhếch môi xem như là nở nụ cười.
"Không có chuyện gì! Căng thẳng cao độ nên đau đầu thôi."
Mập Mạp tin.
"Nếu anh đã đỡ hơn, chúng ta đi nghe thẩm vấn!"
Ba người cùng tới phòng bên cạnh phòng thẩm vấn.
Lưu Đại đang quan sát quá trình bên trong, dù sao cũng là 2 vụ giết người tàn ác liên tiếp nhau, văn phòng thành phố cực kỳ quan tâm.
Vỗ vỗ vai Chu Hải, trông Lưu Đại như gỡ được gánh nặng xuống đất, cười nói.
"Ha ha! Các cậu tới rồi! Không ngờ có thể thuận lợi như vậy, Vương Du vừa bước vào đã khai hết toàn bộ.
Tất cả những gì pháp y Chu đoán đều đúng hoàn toàn!
Cô bé đã bảo Mã Khả Khả hẹn Chung Dật San, căn bản là Mã Khả Khả không nghĩ ngợi gì nhiều.
Vương Du gọi taxi đến đón Chung Dật San, nói hai ngươi họ sẽ đến đó trước, Trần Thu Thực và Trương Dương đi đón Mã Khả Khả."
Chu Hải vừa nghe Lưu Đại kể qua tình hình, vừa nhìn vào bên trong, có một cái balo hai vai được đặt trên bàn trong phòng thẩm vấn, những thứ bên trong được trải ra trên bàn.
Ngoài sách vở, trong đó đột ngột xuất hiện một túi đậu phộng nướng đã được xé và một chai nước.
Chu Hải lắc lư cái cổ, nhíu chặt lông mày, bước tới sát tấm kính quan sát.
Vương Du cứ như trút được hết gánh nặng, không hề tiếp tục đóng vai cô gái ngoan ngoãn nữa, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Nhìn cảnh sát Vương, chậm rãi nói, vì sao người này lại có biến đổi lớn đến vậy?
Cô bé đang xem thường ai?
Nghĩ thông suốt?
Hay là…
"… Cuối cùng, Mã Khả Khả không còn nhúc nhích, tôi biết cô ta đã chết. Sau khi… tôi… lượm lá thông và cành cây khô, chuẩn bị nhen lửa đốt thi thể cô ta, nhưng vì ánh đèn flash của điện thoại di động nên tôi bị bảo vệ phát hiện.
Tôi… nhanh chóng… trốn ra… sau bức tường, Bảo vệ chạy tới. Ông ta nhìn thấy thi thể Mã Khả Khả, sợ hết hồn nhưng lại trực tiếp… gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tất cả… mọi chuyện… là như vậy, tôi… nói xong rồi."
Vương Du ngồi ở trên ghế, bộ dạng cực kỳ hờ hững.
Không biết vì đã khóc hay là nguyên nhân gì khác, hô hấp của Vương Du không được thoải mái, mí mắt và hai gò má hơi sưng đỏ.
Chu Hải ngẩn người, lập tức xoay người lại,
Trong giọng nói có chút cứng rắn.
"Người nhà Vương Du ở đâu?"
Lưu Đại nghiêng đầu, nhìn một người cảnh sát, người kia nhanh chóng trả lời.
"Ở dưới lầu! Cố vấn Hoàng đang ở cùng họ!"
"Gọi cho cố vấn Hoàng, nhanh lên!"
Người cảnh sát ngây ra, Lưu Đại đập một cái lên cái mũ của anh ta.
"Gọi nhanh lên, ngây ngốc ở đó làm gì."
Sau 2s điện thoại đã được kết nối, Chu Hải nhận điện thoại.
"Cố vấn Hoàng, đưa điện thoại cho phụ huynh cô bé đi."
“..Alo?"
"Tôi là bác sĩ pháp y. Vương Du nhà anh chị, có bị dị ứng đậu phộng không, hay tiền sử mắc bệnh hen suyễn?"
“… A? Có, Vương Du bị hen suyễn, cũng có dị ứng với đậu phộng. Sao…"
"…"
Chu Hải liếc nhìn Lưu Đại.
"Trước khi tới đây Vương Du đã ăn đậu phộng, cô bé muốn tự sát.Do đó, mới ôn hòa nhã nhặn, nói ra tất cả mọi chuyện như vậy, nhanh đưa cô bé tới bệnh viện đi!"
Lưu Đại gật đầu, vừa định quay sang dặn dò.
Bên trong phòng thẩm vấn, Vương Du đã ôm lấy cổ, trợn mắt lên, dáng vẻ cực kỳ khó thở.
"Mau đưa cô bé đến bệnh viện đa khoa!"
---------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại truyenyy.com