Chương 10: CÔNG CHÚA SOPHIA

Đêm hôm ấy Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi ân ái suốt ba canh giờ rồi hai người mới nằm cuộn mình thu lu bên đống lửa ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, Song Nhi trở dậy lại nướng thịt hươu. Hai người ăn no một bữa rồi thị lột da hươu làm cho Vi Tiểu Bảo một tấm áo. Cái mũ đội trên đầu hôm trước lúc cưỡi hươu chạy đã bị rớt mất. Song Nhi lại làm cho gã một cái mũ bằng da hươu.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Hôm qua chúng ta chạy suốt một ngày, bây giờ bọn Hồng giáo chủ khó mà tìm được tới nơi, nhưng ta cảm thấy còn nguy hiểm. Hay hơn hết là chúng ta lại cưỡi Mai Hoa Lộc chạy lên phía Bắc ba bốn ngày nữa thì rồi "Vi giáo chủ" mới vĩnh hưởng tiên phúc và "Song Nhi phu nhân" thọ dữ thiên tề được.

Gã vừa nói vừa ôm nàng hôn lên má. Song Nhi cảm thấy giữa thanh thiên bạch nhật mà Vi Tiểu Bảo vuốt ve mơn trớn vào gò ngực thị thì rụt mình lại cười hỏi:

- Song Nhi phu nhân gì đó nghe không lọt tai. Còn muốn cưỡi hươu thì dễ lắm. Tướng công thử nhìn ra đằng trước có phải bầy hươu đã tới kia không?

Quả nhiên Vi Tiểu Bảo ngó thấy một bầy cả hươu lớn hươu nhỏ đến ngoài hai chục con từ mé đông lội tuyết đi tới. Con nào cũng cất cổ cao nghền nghễu để gậm lá non.

Khu rừng rậm này ít vết chân người. Bầy hươu ngó thấy Vi Tiểu Bảo và Song Nhi vẫn chẳng sợ hãi chi hết.

Song Nhi nói:

- Bầy hươu này rất hiền lành, ta không nên giết hại chúng. Con hươu lớn giết hôm qua hãy còn thịt ăn được mười mấy ngày.

Thị liền chặt thịt hươu ra từng miếng gói cả vào với phần da còn lại thành hai bộc. Thị cùng Vi Tiểu Bảo chia nhau khoác lên vai, từ từ đi về phía bầy hươu.

Vi Tiểu Bảo đưa tay sờ lưng một con hươu lớn. Nó chẳng sợ hãi gì, còn quay lại liếm vào mặt gã.

Vi Tiểu Bảo la lên:

- Trời ơi! Con hươu này "Đại công cáo thành" với ta rồi.

Song Nhi cười khúc khích nói:

- Tướng công cưỡi lên lưng nó đi! Hai người cùng nhảy lên lưng hươu.

Bấy giờ hai con hươu mới giật mình kinh hãi, tung vó chạy về phía trước. Cả bầy hươu thủy chung vẫn chạy trong khu rừng rậm. Vi Tiểu Bảo biết cưỡi hươu không phải là việc khó, cứ ngồi trên lưng để nó chạy chừng hai giờ rồi cùng Song Nhi nhảy xuống, thả cho chúng đi tự nhiên.

Hai người nhận định phương hướng và bảo nhau cứ chạy ngược lên phía Bắc là càng đi càng xa cách Hồng giáo chủ.

Hai người liền cưỡi hươu cho nó chạy theo khu rừng ngược lên phía Bắc hơn mười ngày nữa. Những lúc không gặp hươu lại từ từ đi bộ. Đói thì ngồi lại lấy thịt hươu nướng ăn.

Về sau, những quần áo mặc trong mình bị gai cào rách hết, hai người đều lấy mũ áo da hươu mặc thay vào. Cả giầy cũng làm bằng da hươu.

Mỗi tối dừng lại ngủ đêm Song Nhi giờ kiêm nhiệm thêm chuyện thỏa mãn tình dục cho Tiểu Bảo. Thị được gã mở đường dẫn dắt đến chân trời mới đầy đam mê khoái lạc. Song Nhi rất hạnh phúc trong việc ăn nằm với Vi Tiểu Bảo đồng thời thị trước sau một mực ngoan ngoãn phục tòng gã đến độ về sau thị là người duy nhất trong bảy phu nhân mà khi gã cao hứng đem cả thành tích chinh phục các người kia ra sao thổ lộ với thị.

Một hôm Vi Tiểu Bảo và Song Nhi ra khỏi khu rừng lớn, Hai người đi đến lúc xế chiều thì tới bờ con sông lớn và đã ngó thấy một tòa thành ở phía xa xa.

Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:

- Ta hãy vào trong thành rồi mướn thuyền hay mua ngựa cũng được. Có tiền thì việc gì chẳng xong?

Gã rảo bước đi ngay. Đi chừng vài dặm lại thấy một con sông lớn từ phía tây bắc uốn khúc chảy tới, hợp lưu với dòng sông này. Tai nghe sóng vỗ bì bòm.

Song Nhi bỗng lên tiếng:

- Bẩm tướng công! Đây là hợp lưu của hai sông A Mục Nhĩ Hà và Hắc Long Giang. Chỗ kia.... đúng là Lộc Đỉnh Sơn rồi.

Thị vừa nói vừa giơ tay trỏ về phía tòa thành.

Vi Tiểu Bảo hỏi:

- Cô không nhớ lộn đấy chứ? Nếu đúng như vậy thì hay quá!

Song Nhi đáp:

- Trên địa đồ đã vẽ rõ ràng, nhưng khuyên thành tám vòng tròn nhỏ khác màu sắc và không chua là có thành trại chi hết.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Trên núi Lộc Đỉnh mà lại có thành thì thật là điều quái dị. Ta coi chừng tòa thành này không yên ổn đau, vậy nên đi đường khác.

Song Nhi hỏi:

- Sao lại không yên ổn?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Cô coi kìa! Trên tòa thành có làn yêu vân bao phủ. Chắc trong thành ẩn nấp một con yêu quái rất lớn!

Song Nhi giật nẩy mình la lên:

- Trời ơi! Tiểu tỳ sợ yêu quái lắm! Chúng ta chạy đi thôi.

Giữa lúc ấy lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập.

Mấy chục người kỵ mã theo bờ sông lớn từ phía nam chạy tới.

Chỗ này bốn mặt đều là đồng bằng chẳng có chỗ nào ẩn nấp được. Vi Tiểu Bảo liền dắt Song Nhi chạy tuột xuống bờ sông, ngồi thu mình sau một tảng đã lớn gần kề mặt nước. Chẳng mấy chốc, đội kỵ mã lướt qua nhanh như gió. Những người ngồi trên lưng ngựa toàn là quan binh ngoại quốc.

Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nhìn lên thấy bọn quan binh này chạy về phía thành trại, liền nói:

- Ta đã bảo tòa thành này không yên được, quả nhiên đúng lắm. Té ra làn mây bao phủ tòa thành này không phải là yêu vân mà là phiên vân của bọn người ngoại quốc.

Song Nhi thở dài nói:

- Chúng ta mất bao công trình khó nhọc mới tìm được Lộc Đỉnh Sơn, không ngờ tòa núi này lại bị quân cường bạo ngoại quốc chiếm cứ.

Vi Tiểu Bảo bỗng nhảy lên la:

- Hỏng bét! Hỏng bét!

Song Nhi sắc mặt tái mét hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Nhất định bọn cường đạo ngoại quốc đã biết những chuyện bí mật trong địa đồ, không thì sao bọn chúng lại tìm đến đây? Kho bảo tàng cùng long mạch đều không giữ được nữa rồi.

Song Nhi từng nghe Vi Tiểu Bảo nói đến chuyện kho tàng cùng long mạch, nhưng khi thị giáp những mảnh giấy vụn rất khó khăn thành bức địa đồ, thị đã nghĩ đến Lộc Đỉnh Sơn tất có chuyện gì trọng đại. Bây giờ thị nghe gã nói vậy rồi cặp lông mày nhăn tít lại, liền tìm lời khuyên giải:

- Thưa tướng công! Vụ này đã bị quan binh ngoại quốc tìm đến trước rồi thì chẳng còn cách nào nữa. Bọn cường đạo ngoại quốc đã hung ác vô cùng lại có súng ống khủng khiếp thì hai người chúng ta dĩ nhiên không địch lại.

Vi Tiểu Bảo thở dài:

- Vụ này thật quái dị! Sau khi chúng ta giáp lại thành địa đồ mấy bữa rồi đốt đi ngay, sao còn tiết lộ cơ mật? Vụ này.... trời ơi! Ngu ơi là ngu....

Gã vừa nói vừa giơ tay lên tự cốc vào đầu mình.

Song Nhi giữ lấy tay gã cất tiếng ôn nhu hỏi:

- Tướng công! Tướng công làm sao vậy?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Ta e rằng sau khi giáp thành địa đồ có người dòm trộm thấy. Ta đã sai Lục Cao Hiên và ủy Tôn Giả bảo vệ cho cô, nhất định hai thằng cha đó ngấm ngầm dòm trộm.

Song Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:

- Thế thì đúng rồi. Những lúc tiểu tỳ ngủ đi, nhất định bọn chúng đã dò trộm.

Vi Tiểu Bảo cười nói:

- Cô là một con tiểu nha đầu xinh đẹp mà ngủ đi thì hai con quỷ già háo sắc đó nhất định ngó lén rồi.

Song Nhi không khỏi phì cười đáp:

- Tiểu tỳ bảo chúng dòm trộm địa đồ.

Vi Tiểu Bảo cười hì hì không ngớt, gã lom lom nhìn Song Nhi đến độ thị phải ửng hồng đôi má nhưng gã nhớ đến kẻ thù sắp đuổi đến mình không thể nào chỉ lo chơi gái mà toi mạng.

Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Ta muốn lên Lộc Đỉnh Sơn điều tra một chuyến, nhưng việc này nguy hiểm quá, cần phải nghĩ biện pháp nào hoàn hảo mới được.

Song Nhi đáp:

- Chúng ta hãy chờ đến đêm tối hãy hành động thì bọn quỷ kia khó lòng phát giác.

Vi Tiểu Bảo gật đầu khen phải.

Hai người lấy thịt rượu khô ra ăn rồi nằm xuống bãi sông nghỉ ngơi.

Canh hai đêm hôm ấy, Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi lén lút đi về phía thành trại.

Bốn bề yên lặng như tờ, lại gặp đêm trăng tỏ, hai người trông rõ thành trại bằng những cây gỗ lớn dựng lên và địa thế rất rộng. Công trình này quyết không phải một vài ngày đã làm xong.

Vi Tiểu Bảo tự nhủ:

- Tòa thành trại này đã được dựng từ trước rồi, chứ không phải bọn người La Sát, sau khi được Hồng giáo chủ thông tri, mới bắt đầu kiến trúc.

Bỗng gã để mắt nhìn thấy bóng mình cùng bóng Song Nhi ánh xuống mặt đất thì không khỏi sợ run, lẩm bẩm:

- Nếu trên mặt thành bọn quân La Sát nhìn thấy bóng người mà nổ súng thì Vi Tiểu Bảo sẽ biến thành Vi Tử Bảo.

Gã liền kéo rạp tay Song Nhi cúi rạp xuống để nghe động tĩnh.

Hai người bỗng nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ ở góc đông nam ngoài thành trại. Trong nhà có ánh lửa lọt ra. Chắc đây là nơi trú ngụ của bọn quân canh.

Vi Tiểu Bảo ghé vào tai Song Nhi nói nhỏ:

- Chúng ta hãy qua đó giết bọn quân canh đi! Song Nhi gật đầu.

Hai người thận trọng bò về phía căn nhà gỗ. Vừa tới ngoài cửa sổ, chợt nghe trong nhà có tiếng đàn bà cười khúc khích, mà là tiếng người cười đầy vẻ dâm đãng.

Vi Tiểu Bảo và Song Nhi đưa mắt nhìn nhau lấy làm kỳ tự hỏi:

- Sao lại có đàn bà ở trong này?

Vi Tiểu Bảo ghé mắt dòm qua khe cửa, nhưng ngoài trời gió lạnh khe cửa cũng bịt kín mít, chẳng nhìn thấy gì.

Tiếng cười nói trong nhà tiếp tục vọng ra không ngớt. Đúng là một nam một nữ đang nô giỡn. Tiếng cười xen lẫn tiếng lý la lý lố, không hiểu chúng nói gì với nhau.

Vi Tiểu Bảo biết là cặp nam nữ này đang làm trò phượng đảo loan điên, gã cũng rạo rực tâm hồn, vươn tay ra ôm Song Nhi vào lòng.

Song Nhi nghe thanh âm hai người trong nhà như hiểu mà không phải hiểu. Thị cũng biết đang có chuyện không hay. Thị bị Vi Tiểu Bảo ôm vào lòng, lại sợ người trong nhà phát giác, nên không dám cử động, để mặc cho Vi Tiểu Bảo muốn làm gì thì làm. Vi Tiểu Bảo được thể, tay trái ôm chặt lấy Song Nhi, tay mặt vén áo ngoài áo trong thị lên đến khi đôi nhũ hoa lòi ra ngoài. Song Nhi nhủn người ra tựa vào lòng Vi Tiểu Bảo cho gã bóp vú.

Dè đâu, dưới đất toàn băng trơn tuột, Vi Tiểu Bảo trượt chân một cái, không đứng vững được, té xuống đánh huỵch một tiếng. Đầu đập vào cửa sổ rất mạnh, Vi Tiểu Bảo đau quá không nhịn được la lên một tiéng "úi chao!".

Thanh âm trong nhà ngừng bặt. Sau giây lát người đàn ông cất tiếng quát tháo.

Vi Tiểu Bảo và Song Nhi nằm phục dưới đất, trong lúc nhất thời chưa biết làm thế nào thì lại nghe tiếng rút then cài mở cửa.

Một người xách đèn l-ng soi ra ngoài. Vi Tiểu Bảo liền nhảy vọt lại. Tay mặt gã cầm đao trủy thủ đâm thẳng vào trước ngực người kia.

Người kia không kịp rú lên một tiếng đã ngã lăn ra.

Song Nhi chạy vào nhà trước đảo mắt nhìn quanh thì thấy trong phòng trống rỗng không một bóng người.

Thị lấy làm kỳ hỏi:

- Ô hay! Còn người đàn bà sao không thấy đâu?

Vi Tiểu Bảo chạy theo nhìn vào thấy trong phòng có một cái lò sưởi, một cái bàn và một cái rương gỗ. Trên bàn đặt một ngọn nến soi sáng cả gian phòng. Người đàn bà kia không biết đi đâu. Miệng gã giục:

- Xục tìm cho lẹ! Đừng để mụ kia chạy đi báo tin.

Vi Tiểu Bảo ngó lại gian phòng thì ngoài cửa lớn không còn lối ra nào khác.

Gã kéo xác chết vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Người chết là một binh sĩ ngoại quốc, hạ thể trần truồng không mặc quần.

Vi Tiểu Bảo ngửng đầu trông lên xà nhà cũng chẳng thấy điều gì khác lạ, liền nói:

- Nhất định ở trong này rồi.

Gã chạy đến bên cái rương gỗ mở nắp lên rồi lạng người tránh sang một bên để đề phòng mụ đàn bà nằm trong rương bắn ra chăng?

Sau một lúc lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, Song Nhi nói:

- Trong rương này cũng không có mới thật là kỳ!

Vi Tiểu Bảo lại gần coi thấy trong rương xếp đầy da điêu và da cáo. Gã thò tay móc xuống dưới cũng chỉ thấy toàn là da với lông.

Đột nhiên gã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, hiển nhiên là mùi phấn hương của đàn bà, liền nói:

- Trong này có chuyện đáng ngờ.

Gã liền bốc hết da cáo cùng da điêu ra ngoài bỏ xuống đất. Dưới đáy rương có một lỗ hổng lớn. Gã mừng rỡ khẽ reo lên:

- Đúng ở trong này rồi.

Song Nhi nói theo:

- Té ra bên dưới có đường địa đạo.

Vi Tiểu Bảo giục:

- Chui vào cho lẹ ngăn chặn mụ đàn bà kia lại. Mụ mà đi báo tin cho bọn cường đạo ngoại quốc ào ào kéo đến là chết cả.

Gã vội cởi tấm áo da để chuồn vào cho dễ. Tay cầm đao trủy thủ, gã tiến thẳng vào địa đạo. Vi Tiểu Bảo rất sợ bọn binh sĩ ngoại quốc, nhưng đối với đàn bà nước ngoài thì lại chẳng quan tâm. Đường địa đạo này chênh chếch đi xuống. Phải cúi lom khom mới đi được.

Người Vi Tiểu Bảo bé, nhỏ chuồn đi rất mau.

Gã đi được chừng hơn mười trượng, bỗng nghe phía trước có tiếng động, gã liền bò thật mau, vươn tay trái ra chụp một cái, nắm được cẳng chân nhỏ bé, nhẳn nhụi.

Người đàn bà kia khẽ la lên một tiếng vội chuồn về phía trước.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, tự nhủ:

- Nếu ta phóng đao đâm một nhát cho mụ chết tươi thì không phải là anh hùng hảo hán. Bọn nam quỉ ngoại quốc ta đã được trông thấy nhiều rồi, nhưng còn bọn nữ quỉ thế nào ta chưa biết qua. Ta phải coi mặt mụ một cái xem sao.

Gã liền tra đao trủy thủ vào vỏ xông về phía trước chừng hơn một trượng.

Gã vươn hai tay chụp trúng chân phải người đàn bà.

Đường hầm chật quá, người đàn bà kia không xoay mình lại được liền thục thân bò về phía trước. Khí lực người đàn bà này không phải tầm thường. Hai tay Vi Tiểu Bảo giữ lại không được, còn bị mụ lôi về phía trước đến hơn một trượng.

Vi Tiểu Bảo xoạc hai chân ra cho sát vào hai bên nách, mụ mới không kéo đi được nữa.

Đột nhiên người đàn bà cựa mạnh một cái. Chân mụ tuột khỏi hai tay Vi Tiểu Bảo rồi tiếp tục chuồn về phía trước. Vi Tiểu Bảo nhảy xổ lên ôm chặt lấy mụ. Trên đầu trống không. Chỗ này tương đối đã rộng hơn trước.

Người đàn bà khẽ bật lên tiếng cười rồi hôn gã một cái. Trong địa đạo tối om không nhìn rõ sự vật, mụ hôn không trúng vào mặt mà lại trúng mũi gã.

Vi Tiểu Bảo ngửi thấy mùi thơm nồng nặc mà người đàn bà ôm trong lòng lại thân thể nhẳn nhụi, thì ra mụ trần truồng, chưa kịp lấy manh áo mặc để che thân.

Vi Tiểu Bảo lại cảm thấy người đàn bà kia quàng tay lên ôm lấy mình gã.

Tâm thần gã trở nên hồ đồ chỉ lo sờ soạng thân thể ả đàn bà. Đột nhiên, nghe tiếng Song Nhi khẽ hỏi:

- Tướng công! Tướng công ở chỗ nào?

Vi Tiểu Bảo ú ớ mấy tiếng toan đáp lại thì người đàn bà ở trong lòng đã kề môi hôn vào miệng gã và ngậm chặt lại, khiến gã không thốt nên lời.

Giữa lúc ấy, Vi Tiểu Bảo đột nhiên nghe trên đỉnh đầu có tiếng người nói:

- Bọn tại hạ được biết Tổng đốc đến Nhã Khắc Tát, vội tới đây để tương hội.

Câu này lọt vào tai Vi Tiểu Bảo chẳng khác gì một thùng nước lạnh trút xuống đầu gã. Tiếng nói đó hiển nhiên là thanh âm của Hồng giáo chủ ở Thần Long giáo.

Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi hộp, tự hỏi:

- Sao Hồng giáo chủ lại ở trên đầu ta? Người đàn bà La Sát mà ta đang ôm trong lòng sao lại tỏ tình thân mật với ta đến thế? Mụ toan mưu đồ chuyện gì?

Trong đời gã đã gặp chẳng thiếu gì chuyện kỳ lạ, nhưng cuộc tao ngộ đêm nay ở dưới đường hầm này là một vụ ly kỳ chưa từng thấy, dù trong lúc ngủ mơ cũng không thể tưởng tượng ra được.

Tuy Vi Tiểu Bảo đang ôm con người mềm mại, thơm tho, đáng lý gã phải khoan khoái mê ly, nhưng lúc này trong lòng gã chỉ nghĩ tới Hồng giáo chủ mà bắt được sẽ rút xương lột da, nên gã kinh hồn táng đởm.

Vi Tiểu Bảo vội buông người đàn bà trong lòng ra, toan xoay mình chạy trốn.

Không ngờ người đàn bà lại ôm ghì lấy gã không nới tay. Vi Tiểu Bảo bồn chồn ghé vào tai mụ khẽ lý la lý lố một hồi. Gã tưởng người đàn bà kia hiểu được mấy câu La Sát ngữ này.

Người đàn bà ghé vào tai Vi Tiểu Bảo khẽ nói:

- Cái gì mà ô lý ô lố? Chà chà? Ngươi hồ đồ mất rồi, đâm ra nói nhăng nói càn.

Mụ nói rồi bẹo tai gã thật mạnh.

Vi Tiểu Bảo khẽ la lên:

- Trời ơi! Té ra ngươi không phải là một cô gái người La Sát.

Giữa lúc ấy trên đỉnh đầu gã lại nghe một người đàn ông ngoại quốc lý la lý lố một hồi.

Thanh âm ngoại quốc đó dừng lại thì người khác cất tiếng thông dịch:

- Tổng đốc đại nhân nói là đại giá của Thần Long giáo chủ tới đây, ngài rất hoan nghênh. Đáng tiếc ngài không biết trước để đi xa đón tiếp, thành ra có điều khiếm lễ. Xin giáo chủ lượng thứ cho. Tổng đốc đại nhân kính chúc Hồng giáo chủ sống lâu trăm tuổi, hưởng nhiều phúc lộc, vạn sự như ý. Ngài mong rằng được kết giao bằng hữu với Hồng giáo chủ để cùng nhau hiệp lực đồng tâm chung lo đại sự.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

- Thằng cha thông dịch này không biết cách ăn nói. Câu chúc giáo chủ "tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề" mà hắn nói là sống lâu trăm tuổi, hưởng nhiều phúc lộc thì trật rồi.

Lại nghe Hồng giáo chủ lên tiếng:

- Tệ nhân kính chúc đức Hoàng thượng nước La Sát vạn thọ vô cương, chúc mừng Tổng đốc đại nhân phúc thọ khang ninh, thăng quan mau chóng. Tệ nhân nhiệt thành cùng nước La Sát đồng tâm hiệp lức cùng lo việc lớn. Từ nay trở đi chúng ta chung hưởng hạnh phúc, chia sẽ hoạn nạn, vĩnh viễn không phản bội minh ước.

Người thông dịch lại nói tiếng ngoại quốc ô lý ô lố một hồi cho viên Tổng đốc La Sát nghe.

Vi Tiểu Bảo khẽ hỏi người ngồi bên cạnh:

- Cô là ai? Sao lại không mặc quần áo?

Người đàn bà kia vừa cười vừa hỏi lại:

- Ngươi là ai? Tại sao lại mặc quần áo?

Mụ nói rồi toan cởi tấm áo trong của Vi Tiểu Bảo.

Nhưng ở trước tình thế này, Vi Tiểu Bảo còn lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện trai gái mê ly. Gã vội nói:

- Chốn này nguy hiểm lắm! Chúng ta mau mau trở ra thôi.

Người đàn bà khẽ đáp:

- Đừng có nhúc nhích! Dừng có nhúc nhích! Chỉ khẽ cử động một chút là bên ngoài nghe thấy.

Tuy mụ nói tiếng Trung Quốc, nhưng thanh âm cứng cỏi, nghe rất là gượng gạo.

Vi Tiểu Bảo quả nhiên không dám nhúc nhích. Gã lắng nghe câu chuyện giữa Hồng giáo chủ và viên Tổng đốc La Sát. Hai người này bàn nhau về vụ Ngô Tam Quế ở Vân Nam khởi binh tiến đánh, thì hai bên đồng thời giáp công nhà Mãn Thanh. Những phương lược quả đúng như lời Hãn Thiếp Ma đã nói trước.

Sau lại nghe Hồng giáo chủ hiến kế. Lão nói là nếu nước La Sát từ mặt Liêu Đông tiến đánh thì lộ trình xa xôi mà dọc đường quân Thanh phòng thủ rất nghiêm mật. Nếu theo đường biển đổ bộ Ở Thiên Tân rồi dùng đại pháo tấn công Bắc Kinh, thì vừa dễ dàng vừa nhanh chóng hơn, có thể lấy được Bắc Kinh trước Ngô Tam Quế.

Viên Tổng đốc La Sát nghe nói cả mừng, nức nở khen là diệu kế. Hắn còn nói Hồng giáo chủ đã trung tâm như vậy thì sau này đại sự thành rồi sẽ chia cho giáo chủ thêm mấy tỉnh ở Trung Quốc và lập giáo chủ lên làm Vua một nước. Hồng giáo chủ cảm ơn không ngớt miệng. Vi Tiểu Bảo nghe tới đây vừa tức giận vừa kinh hãi, nghĩ thầm:

- Té ra Hồng giáo chủ cũng là đại hán gian như Ngô Tam Quế không hơn không kém. Kế hoạch của lão thật là độc địa. Ta phải tìm cách nào báo cáo cho tiểu Hoàng đế hay để nhà vua đặt nhiều đại pháo ở cửa bể Thiên Tân, chờ chiến thuyền nước La Sát đến tấn công là bắn đoàng đoàng cho chết con mẹ nó đi.

Lại nghe Hồng giáo chủ nói:

- Tổng đốc đại nhân từ phương xa đến Trung Quốc, bọn tệ nhân chẳng có gì quý báu kính biếu. Nay hãy tạm thời đưa tặng Tổng đốc đại nhân một trăm hạt minh châu lớn, một tấm da điêu, một trăm cân nhân sâm. Ngoài ra còn cống phẩm để dâng đức Hoàng thượng nước La Sát.

Vi Tiểu Bảo nghe tới đây lại lẩm bẩm:

- Lão chó má này đã dự bị nhiều lễ vật đến thế thì thật là thần thông quảng đại.

Đột nhiên gã cảm thấy mặt nóng lên thì ra người đàn bà đã áp một bên má vào mặt gã.

Tiếp theo gã thấy mụ đưa tay ra sờ soạng vào người gã.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Cô đã sờ mó ta thì ta cũng không lịch sự nữa....

Người đàn bà đột nhiên bật tiếng cười khúc khích. Vi Tiểu Bảo đang rờ rẫm bóp nhũ hoa ả.

Tiếng cười khá lớn, Hồng giáo chủ nghe thấy rồi, nhưng lão cho là Tổng đốc đại nhân dấu gái ở trong phòng, cũng là tầm thường liền lờ đi như không nghe tiếng.

Hồng giáo chủ nói mấy câu khách sáo nữa và hẹn sáng mai lại cùng nhau đàm đạo. Rồi lão cáo từ lui về.

Vi Tiểu Bảo đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu đánh "cách" một tiếng rồi trước mắt sáng lòa.

Nguyên gã cùng người đàn bà kia đang ôm nhau ở trong một cái rương gỗ rất lớn. Nắp rương vừa có người mở ra.

Người đàn bà vừa cười hì hì vừa nhảy ra ngoài cầm lấy tấm áo khoác vào mình.

Mụ nhìn Vi Tiểu Bảo cười nói:

- Ra đây! Ra đây! Vi Tiểu Bảo chậm chạp bước ra khỏi rương gỗ.

Người đàn bà cười hỏi:

- Còn người nữa đâu?

Song Nhi toan ẩn lại trong rương để coi diễn biến. Nếu Vi Tiểu Bảo gặp nguy hiểm, thị sẽ thiết pháp cứu viện. Nhưng thị nghe người đàn bà kia hỏi vậy cũng phải nhảy ra.

Bỗng thấy một tên quan ngoại quốc, thân thể cao lớn, tay cầm bội kiếm đứng bên cạnh rương.

Người đàn bà này là một cô gái tóc vàng rũ xuống đầu vai. Cặp mắt cô màu biếc lục đảo sùng sục. Màu da cô trắng như tuyết. Dung mạo cô rất xinh đẹp.

Chỉ có cái mũi là hơi cao một chút. Người cô cũng dài, cao hơn Vi Tiểu Bảo nửa cái đầu. Trạc tuổi cô chừng độ hai mươi.

Thiếu nữ ngắm nghía Vi Tiểu Bảo vừa cười hì hì vừa nói:

- Thằng nhỏ này phong lưu đàng điếm. Ha ha!

Viên Tổng đốc nét mặt nghiêm nghị, nói lý la lý lố một hồi. Thiếu nữ cũng nói một tràng dài tiếng ngoại quốc.

Viên Tổng đốc đối với cô tỏ vẻ rất cung kính. Hắn vừa nói vừa khom lưng khép nép.

Thiếu nữ kia cất tiếng lần thứ hai, vừa nói vừa trỏ vào Vi Tiểu Bảo.

Viên Tổng đốc mở cửa kêu một người hiểu tiếng Trung Quốc vào để phiên dịch, rồi một trai một gái nói với nhau liên hồi không ngớt.

Vi Tiểu Bảo đảo mắt nhìn khắp trong nhà một lượt thấy trần thiết rất nhiều da thú. Trên giường đặt mấy bộ quần áo đàn bà, ánh vàng lấp loáng.

Gã nhìn lại cô gái thấy nàng để hở nửa ngực và đùi, nước da trong như ngọc trắng như tuyết, thì trong lòng tiếc rẻ nghĩ thầm:

- Hoài của! Vừa rồi ta ôm ả này trong lòng mà chưa kịp hưởng thụ. Hồng giáo chủ làm ta sợ quá đâm ra hồ đồ.

Gã tần ngần đưa mắt ngó qua khoảng trũng trắng nõn giữa ngực cô gái La Sát.

Bỗng nghe người phiên dịch hỏi:

- Công chúa và Tổng đốc hỏi ngươi là ai?

Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi lại:

- Nàng là Công chúa ư?

Người phiên dịch giới thiệu:

- Vị này là Tô Phi á Công chúa điện hạ, ngự tỷ của đương kim Hoàng đế nước La Sát. Còn vị kia là Cao Lý Tân Tổng đốc các hạ. Ngươi mau mau quỳ xuống hành lễ!

Vi Tiểu Bảo tự hỏi:

- Công chúa điện hạ gì mà lăng nhăng thế?

Nhưng gã nghĩ tới Kiến Ninh Công chúa, ngự muội của Vua Khang Hy, cũng lăng nhăng chẳng kém gì vị Công chúa La Sát này. Gã coi chừng nàng là Công chúa thực sự, chứ không phải giả hiệu liền cười hì hì đưa lời vấn an rồi nói:

- Thưa Công chúa điện hạ! Công chúa mạnh giỏi a! Công chúa đẹp lắm, đẹp như thiên tiên giáng trần. Người Trung Quốc chẳng có một ai đẹp bằng Công chúa.

Tô Phi á (Sophia) hiểu được ít nhiều tiếng Trung Quốc. Nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói cũng biết là gã tán dương nhan sắc của mình. Trong lòng hớn hở vô cùng, nàng nói:

- Thằng nhỏ này hay lắm! Để ta ban thưởng cho ngươi.

Nàng đến cạnh bàn lôi ngăn kéo ra lấy mười mấy đồng tiền vàng đặt vào tay Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Xin đa tạ Công chúa.

Gã thò tay ra đón lấy tiền vàng.

Dưới ánh đèn sáng, gã ngó thấy năm ngón tay của Công chúa đẹp như ngọc, không nhịn được liền nắm lấy để lên miệng mà hôn.

Người phiên dịch cả kinh lớn tiếng quát:

- Không được vô lễ!

Ngờ đâu hôn tay là phép lịch sự thông thường của bọn Tây dương để tỏ ra cực kỳ tôn kính đối với phụ nữ cao quý. Vi Tiểu Bảo càn rỡ làm bậy mà lại đúng lễ tục. Có điều người ta chỉ khẽ hôn vào mu bàn tay người đàn bà. Đằng này Vi Tiểu Bảo nắm lấy tay Công chúa Tô Phi á để mút ngón tay nàng loạn lên ra chiều rất nóng nẩy. Thực ra trong lòng gã đang rạo rực vì cô gái da trắng xinh đẹp.

Tô Phi á chỉ cười khanh khách chứ không rút tay về.

Nàng vừa cười vừa hỏi:

- Tiểu hài tử! Ngươi làm nghề gì?

Vi Tiểu Bảo ỡm ờ đáp:

- Tiểu hài tử làm nghề săn bắn.

Đột nhiên ngoài cửa sổ có người lớn tiếng:

- Thằng lỏi đó là một tên quan đại thần, thủ hạ của Hoàng đế Trung Quốc. Xin Công chúa đừng để gã lừa bịp.

Vi Tiểu Bảo nghe rõ thanh âm của Hồng giáo chủ sợ quá chẳng còn hồn vía nào nữa. Gã khẽ kéo tay áo Song Nhi, thị lập tức xông ra ngoài cửa.

Song Nhi vừa mở cửa đã thấy Hồng giáo chủ giang hai tay ngăn thị lại. Song Nhi nhảy lên vung quyền đánh vào mặt Hồng giáo chủ. Hồng giáo chủ giơ tay trái ra cản lại, tay phải điểm vào sau lưng đối phương.

Song Nhi rên lên một tiếng, ngã lăn xuống đất.

Vi Tiểu Bảo cười nói:

- Hồng giáo chủ! Lão nhân gia "tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề". Còn phu nhân đâu? Người có tới đây không?

Hồng giáo chủ không trả lời. Lão vươn tay nắm lấy cổ gã nhấc bổng lên đem vào trong phòng nói:

- Khải bẩm Công chúa điện hạ cùng Tổng đốc đại nhân! Gã này tên gọi Vi Tiểu Bảo là một viên đại thần rất trung tín của Hoàng đế Trung Quốc. Gã làm rất nhiều chức: Nào Thị vệ tổng quản của Hoàng đế, nào Thân binh đô thống, nào khâm sai đại thần. Hàm phong đến nhất đẳng Tử tước.

Người phiên dịch nhắc lạ những câu này bằng tiếng La Sát. Tô Phi á Công chúa và Cao Lý Tân Tổng đốc đều lộ vẻ không tin.

Tô Phi á cười nói:

- Thằng nhỏ bày không phải là quan đại thần. Bảo gã làm đại thần là giả dối.

Hồng giáo chủ đáp:

- Tệ nhân có đủ bằng chứng.

Lão quay ra bảo đem y phục của Vi Tiểu Bảo vào.

Bỗng thấy Lục Cao Hiên cầm cái bọc đến mở ra, quả nhiên là mũ áo của Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi tự hỏi:

- Những y phục của ta sao lại lọt vào tay họ? Hồng giáo chủ quả nhiên thần thông quảng đại.

Hồng giáo chủ lại bảo Lục Cao Hiên:

- Ngươi đưa quần áo cho gã mặc vào.

Lục Cao Hiên vâng lời, cầm quần áo đưa cho Vi Tiểu Bảo. Những quần áo này đã rách toạc nhiều chỗ khi Vi Tiểu Bảo chạy trong rừng bị gai cào. Nhưng gã mặc vào rất vừa vặn. Gã đội mũ hoa bạc lên đầu, quả nhiên là phẩm phục của đại thần ở triều đình nhà Thanh.

Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:

-Hồng giáo chủ! Bản lãnh của giáo chủ quả nhiên không phải tầm thường, bao nhiêu quần áo của tại hạ vứt bỏ dọc đường, lão nhân gia đều lượm được hết.

Hồng giáo chủ tức giận vô cùng nhưng không nói gì, lại ra lệnh cho Lục Cao Hiên:

- Xục tìm trong người gã thế nào cũng có mật chỉ của Hoàng đế Trung Quốc.

Vi Tiểu Bảo nói ngay:

- Bất tất phải xục tìm cho mất công. Tại hạ có gì trong mình đưa hết là xong.

Gã thò tay vào bọc móc ra một tập ngân phiếu có đến mười mấy vạn lạng bạc.

Viên Tổng đốc này ở Liêu Đông đã lâu ngày biết đó toàn là ngân phiếu. Hắn ngó thấy không khỏi thất kinh, nhìn Công chúa nói:

- Thằng nhỏ này quả nhiên có nhiều lai lịch.

Hồng giáo chủ lại sai Lục Cao Hiên:

- Thằng quỷ con này xảo quyệt vô cùng! Ngươi cứ xục tìm thật kỹ.

Lục Cao Hiên và Ủy Tôn Giả liền động thủ, móc hết những đồ vật ở trong mình Vi Tiểu Bảo ra. Quả nhiên thấy một đạo mật dụ thủ bút của Khang Hy viết:

"Khâm sai đại thần, nhất đẳng Tử tước Khâm sai ban ngoại hiệu Ba Đồ Lỗ, đặc cách được mặc áo choàng màu vàng, sung chức Ngự tiền thị vệ phó tổng quản, kiêm nhiệm Kiêu Kỵ Doanh Chính Bạch Kỳ đô thống là Vi Tiểu Bảo được phái đi công cán tại Liêu Đông. Hết thảy văn vũ quan viên dọc đường đều phải nghe lệnh y điều động". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Đạo mật dụ này lại đóng ấn Quốc bảo. Người phiên dịch dõng dạc đọc mật dụ bằng tiếng La Sát.

Tô Phi á Công chúa cùng Cao Lý Tân Tổng đốc đều tấm tắc khen là kỳ dị.

Hồng giáo chủ nói:

- Khải bẩm Công chúa! Hoàng đế Trung Quốc là một tiểu hài tử, nên thích thu dụng hạng con nít làm quan lớn. Thằng lỏi này vẫn chơi bời đùa nghịch lại giỏi nghề che tàn bợ đít, khéo thổi bóng trâu. Tiểu Hoàng đế sủng ái gã lắm.

Tô Phi á không hiểu những thành ngữ "Che tàn bợ đít", "Thổi bong bóng trâu" là nghĩa làm sao, liền hỏi tên phiên dịch.

Tên phiên dịch giải thích cho Tô Phi á nghe. Nàng cười ha hả nói:

- Ta cũng ưa những kẻ che tàn bợ đít, thổi bong bóng trâu.

Vi Tiểu Bảo nghe nàng nói vậy vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt Hồng giáo chủ rất khó coi.

Tô Phi á lại hỏi:

- Tiểu Hoàng đế Trung Quốc mấy tuổi?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Đại Hoàng đế Trung Quốc đã mười tám tuổi.

Tô Phi á cười nói:

- La Sát Đại Sa Hoàng là em ta cũng nhỏ tuổi, mới hai mươi chứ không phải là một già lão.

Vi Tiểu Bảo ngơ ngẩn nghĩ thầm:

- Cái gì mà một già lão? à phải rồi! Nàng nói lộn. Lão già biến thành già lão.

Gã liền trỏ vào Công chúa nói:

- Nàng Công chúa xinh đẹp nước La Sát cũng không phải là một già lão. Hay quá!

Rồi gã trỏ vào chính mình nói tiếp:

- Đại quan của Trung Quốc cũng không phải là một già lão. Tôt lắm.

Sau gã trỏ vào Hồng giáo chủ nói theo:

- Những già lão ở Trung Quốc tồi lắm! Xấu lắm! Chẳng ra gì!

Tô Phi á nổi lên tràng cười ha hả, cười đến phải khom lưng xuống. Viên Tổng đốc cũng là một thanh niên chừng ba chục tuổi không nhịn được cũng phải cười rộ.

Hồng giáo chủ giận xám mặt lại, chỉ muốn phóng chưởng đánh chết Vi Tiểu Bảo cho bõ ghét.

Tô Phi á hỏi:

- Thằng nhỏ đại quan ở Trung Quốc tới đây có việc gì?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hoàng đế Trung Quốc nghe nói mấy đại nhân của nước La Sát đến Liêu Đông liền phái tại hạ đi coi. Hoàng thượng còn biết Hoàng đế La Sát là một thiếu niên. Công chúa La Sát là một tiên nữ giáng trần, nên sai tiểu nhân đưa lễ kính biếu Công chúa điện hạ và Tổng đốc đại nhân hai trăm hạt minh châu, hai trăm bộ da điêu, hai trăm cân sâm. Không ngờ dọc đường bị bọn cường đạo ăn cướp mất cả lễ vật....

Gã chưa dứt lời, Hồng giáo chủ không dằn nổi cơn giận, vung tay mặt lên phóng chưởng nhằm đánh xuống đầu Vi Tiểu Bảo.

Lúc Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này đã chú ý coi chừng động tĩnh của Hồng giáo chủ, gã vừa thấy lão giơ tay lên, lập tức thi triển khinh công "Thần hành bách biến" đã được Cửu Nạn truyền cho, gã chuồn đến sau lưng Tô Phi á Công chúa.

Bỗng nghe tiếng "lát chát" vang lên. Một cái ghế gỗ bị chưởng lực của Hồng giáo chủ đánh gẫy tan tành.

Cao Lý Tân giật mình kinh hãi, rút súng lục trỏ vào Hồng giáo chủ quát:

- Đứng yên! Không được nhúch nhích!

Vừa rồi Vi Tiểu Bảo nói một tràng dài. Công chúa không hiểu bảo tên phiên dịch nói lại. Nàng nghe rồi nhìn Hồng giáo chủ cười nói:

- Lễ vật kia giáo chủ đã cướp đoạt của gã này còn lưu lại một nửa. Thế là xấu lắm.

Hồng giáo chủ vội đáp:

- Không phải đâu. Thằng lỏi này nói nhăng. Công chúa không nên tin lời gã.

Lúc trước Vi Tiểu Bảo nằm trong rương lớn đã nghe Hồng giáo chủ nói đến chuyện đưa lễ vật trân quý rất nhiều tặng cho Tổng đốc, gã liền tăng gấp đôi số đó lên và nói là của Hoàng đế đưa tặng.

Hồng giáo chủ nghe gã bịa đặt, tức giận như người phát điên. Cao Lý Tân lại giơ súng lục trỏ vào người lão khiến lão càng thêm bực mình. Súng ống của Tây Dương tuy lợi hại thật, nhưng lão ỷ mình bản lãnh tinh thâm cũng chẳng sợ gì. Có điều đang lúc mưu đồ đại sự, lão muốn trông cậy vào lực lượng của nước La Sát, nên không thể nhân lúc nóng giận mà đắc tội với Tổng đốc. Lão liền từ từ lùi đến bên cửa, chứ không phản kháng. Cao Lý Tân thu súng lục về nói mấy câu.

Người phiên dịch nhắc lại bằng tiếng Trung Quốc:

- Tổng đốc đại nhân xin giáo chủ bất tất phải nóng giận. Đại nhân biết thằng nhỏ này nói láo. Tô Phi á Công chúa bí mật công du, Hoàng đế Trung Quốc quyết chẳng thể nào hay tin được. Dĩ nhiên Hoàng đế Trung Quốc cũng không đời nào đưa lễ biếu tặng một viên Tổng đốc La Sát.

Hồng giáo chủ nghe nói hết giận mỉm cười đáp:

- Tổng đốc đại nhân quả là anh minh, nhìn rõ sự việc chân hay giả, không để thằng lỏi con lừa bịp.

Cao Lý Tân hỏi đến lai lịch của Vi Tiểu Bảo thì Hồng giáo chủ liền đem những vụ gã giết đại thần Ngao Bái trong trường hợp nào, đưa ngự muội là Kiến Ninh Công chúa đến Vân Nam hoàn hôn ra sao, gã nịnh hót làm nhiều điều tệ nhũng và được vua Khang Hy sủng ái thế nào, nhất nhất thuật lại cho Cao Lý Tân nghe. Lão còn tra thêm dầu mỡ cho câu chuyện thêm ly kỳ.

Hồng giáo chủ chờ người thông ngôn phiên dịch xong lai lịch của Vi Tiểu Bảo rồi kết luận:

- Thằng lỏi này là cánh tay mặt của Hoàng đế. Chúng ta đem giết gã đi, nhất định tiểu Hoàng đế phải tức giận. Chúng ta khởi binh hành động, sự thành công càng thêm mau lẹ.

Lão nói tới đâu, người thông ngôn dịch tới đó ra tiếng La Sát. Tô Phi á Công chúa cười khanh khách nhìn Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

- Không ngờ thằng quỷ con này mà lại gây nên nhiều chuyện đến thế!

Cao Lý Tân trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Hoàng đế Trung Quốc yêu quý thằng nhỏ này lắm ư?

Hồng giáo chủ đáp:

- Đúng thế! Nếu không thì gã còn nhỏ tuổi như vậy sao đã làm đến quan lớn?

Cao Lý Tân nói:

- Nếu vậy không nên giết thằng nhỏ này, mà chỉ đưa tin cho Hoàng đế Trung Quốc để y phái người đem thật nhiều vàng bạc châu báu đến chuộc là hơn.

Tô Phi á cả mừng, khẽ hôn vào má Vi Tiểu Bảo một cái và nói mấy câu. Mấy câu này không cần phiên dịch cũng biết là Công chúa khen gã thông minh.

Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:

- Chỉ mong họ đừng giết mình là được. Họ muốn tiểu Hoàng đế đem vàng bạc châu báu đến chuộc là một việc rất dễ dàng.

Hồng giáo chủ lộ vẻ không vui nhưng cũng không làm thế nào được.

Vi Tiểu Bảo cầm nắm ngân phiếu chia làm ba tập. Tập dầy nhất đưa cho Tô Phi á Công chúa, tập thứ hai đưa tặng Cao Lý Tân. Còn tập thứ ba mỏng nhất gã tặng cho người thông ngôn và còn lấy thêm trong túi áo một trăm lạng cho y. Chỗ còn thừa gã chuồn vào bọc mình.

Tô Phi á, Cao Lý Tân và tên thông ngôn đều rất khoan khoái.

Tô Phi á lại bảo người thông ngôn xem lại xem được bao nhiêu lạng rồi phái người vào trong quan ải tìm cách đổi lấy bạc.

Người thông ngôn tính ra được hơn mười vạn lạng. Công chúa sung sướng như mở cờ trong bụng, liền ôm Vi Tiểu Bảo lên hôn vào hai bên má và bảo:

- Tiền bạc thế này là đủ rồi, tha cho thằng nhỏ này về quách.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

- Bây giờ họ thả mình, tất cũng bị Hồng giáo chủ giết chết.

Gã liền nói:

- Công chúa là người xinh đẹp nhất trần gian, tại hạ chưa từng thấy ai đẹp như vậy, muốn ở lại đây nhìn ngắm thêm mấy ngày.

Tô Phi á cười khanh khách đáp:

- Sáng mai chúng ta phải về Mạc Tư Khoa rồi.

Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu Mạc Tư Khoa ở địa phương nào, liền nói ngay:

- Nàng Công chúa mỹ lệ đi Mạc Tư Khoa thì tên quan lớn trẻ nít này cũng xin theo đến Mạc Tư Khoa. Nàng Công chúa mỹ lệ lên cung trăng trên trời thì tên đại quan trẻ nít cũng theo lên cung trăng trên trời.

Tô Phi á thấy gã ăn nói hoạt bát lấy làm vui dạ liền gật đầu đáp:

- Được rồi! Ta dẫn ngươi đi Mạc Tư Khoa.

Cao Lý Tân nhíu cặp lông mày toan lên tiếng cản trở, nhưng hắn lại nghĩ thầm:

- Thằng nhỏ này làm đến quan lớn, bên mình tùy tiện đem theo đến mấy chục vạn lạng bạc, thì mình muốn đòi Hoàng đế Trung Quốc phải đem một trăm vạn lạng đến chuộc, chắc y cũng chịu liền.

Cao Lý Tân bản tính tham lam. Hắn nghĩ vậy rồi không muốn tha Vi Tiểu Bảo một cách dễ dàng.

Hắn liền nói theo:

- Phải lắm! Chúng ta đưa gã về Mạc Tư Khoa.

Đoạn hắn nhìn Hồng giáo chủ xua tay một cái.

Hồng giáo chủ không làm sao được đành phải cáo từ. Lúc lão ra cửa còn dương cặp mắt hầm hầm mà nhìn Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo nhìn lão nhăn mặt, thè lưỡi miệng hô:

- Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề.

Hồng giáo chủ căm giận đến cực điểm, dẫn bọn Lục Cao Hiên băng băng đi ngay.

Nguyên Hoàng đế nước La Sát xưng là Sa Hoàng. Năm nay Sa Hoàng hai mươi mốt tuổi, tên gọi Tây áo Đô Tam Thế. Tô Phi á là tỷ tỷ của nhà vua.

Tây áo Đồ Tam Thế đầu óc rất thông minh, nhưng bị tàn tật ngay từ lúc mới sinh, hành động khó khăn. Y vẫn nằm trên giường để giải quyết mọi việc lớn nhà nước. Bờ cõi nước La Sát rộng mênh mông, việc cai trị lại càng khó khăn.

Nước La Sát có đội quân Kha Tát Khắc rất tinh nhuệ và súng ống cực kỳ lợi hại.

Quốc thổ của Tây áo Đồ Tam Thế từ đông qua tây dài tới hàng vạn dặm, nhân chúng rất phức tạp. Việc đông chinh tây phạt đều trông vào đội kỵ binh Kha Tát Khắc. Còn súng ống thì do toán thân binh của Hoàng đế điều khiển để bảo vệ kinh sư.

Tô Phi á tính tình phóng túng từ thuở nhỏ. Phong tục của người La Sát khác xa lễ nghĩa của Trung Hoa. Nam nữ giao tiếp trước nay vẫn được tùy tiện.

Tô Phi á Công chúa lại là người xinh đẹp nên những bậc vương công, tướng quân trong đã có mấy người là tình nhân của nàng.

Cao Lý Tân Tổng đốc bảnh trai và lãng mạn càng được Công chúa ưa thích.

Hắn được phái qua mặt đông xây đắp thành trì ở hai nơi Ni Bố Sở, Nhã Tát Khắc, để dòm dỏ những xứ Mông Cổ, Liêu Đông của Trung Quốc.

Công chúa tưởng nhớ tình nhân nên chẳng quản ngại đường xa muôn dặm đi theo từ Mạc Tư Khoa đến Liêu Đông. Tô Phi á tính tình hiếu động. Tuy nàng rất thích Cao Lý Tân nhưng chẳng đời nào nghĩ đến chuyện tòng nhất nhì chung.

Một hôm nàng phát giác ra đường địa đạo ở trong phòng ngủ Cao Lý Tân, không khỏi động tính hiếu kỳ liền lần mò xuống xem.

Nguyên đường địa đạo này thông ra khu ngoại thành Nhã Tát Khắc liên lạc với Tiếu Cương. Tổng đốc Cao Lý Tân làm đường hầm này là đề phòng khi trong thành xảy ra biến cố có đường thoát ra ngoài.

Hôm ấy Tô Phi á bỗng ngó thấy tên quân canh đẹp trai buông lời trêu cợt rồi cùng hắn đùa giỡn.

Không ngờ tên quân này bị Vi Tiểu Bảo giết chết.

Nàng Công chúa La Sát ngẫu nhiên gặp tên đại quan trẻ nít người Trung Quốc là Vi Tiểu Bảo.

Nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói muốn theo mình đi Mạc Tư Khoa, cũng lấy làm hứng thú, liền đưa gã cùng Song Nhi thượng lộ.

Đoàn người tiến về phía tây. Nàng Tô Phi á có một đội binh Kha Tát Khắc hai trăm tên đi theo để hộ vệ.

Dọc đường có khi đi ngựa, có lúc cưỡi hươu lướt trên cánh đồng bát ngát đầy tuyết phủ, ngày nào cũng tiếp tục tiến về phía tây.

Vi Tiểu Bảo đích mắt trông thấy gã quân canh rồi đến Tổng đốc Cao Lý Tân, hai gã Tây Dương cao lớn bảnh trai thân mật với Tô Phi á kiểu tình nhân, hiển nhiên công chúa là người đẹp lẳng lơ phóng túng. Trong lần tao ngộ kỳ lạ giữa gã với nàng trong đường hầm hai người đã ôm nhau rồi, gã đinh ninh ngày một ngày hai sẽ sớm có cách gần gũi với nàng nữa.

Ngờ đâu sau gần hai mươi ngày trên cuộc hành trình gã càng ngày càng tưởng nhớ đến giai nhân da trắng người La Sát mà chẳng có cách nào hàn huyên tâm sự được với ả. Mỗi ngày gã vẫn trông thấy Tô Phi á nhưng lần nào cũng chỉ có cơ hội hỏi chuyện qua loa giữa đám tùy tùng.

Tô Phi á tuy rất thích thú gã đại quan con nít Trung quốc miệng lưỡi giảo quyệt và những kỳ tích ly kỳ của gã, nhưng dưới cái nhìn của một cô gái da trắng cao lớn như nàng gã là một thằng con nít nhỏ con, mặt vàng mũi tẹt, về mặt cặp kê trai gái đối với nàng có hấp dẫn chăng chỉ ở chỗ để thỏa mãn tính tò mò hám của lạ. Sở thích của Tô Phi á là những gã thanh niên La Sát đẹp trai cao lớn hơn Tiểu Bảo đến một cái đầu.

Thời gian này Vi Tiểu Bảo được thực sự hưởng lạc thú ôn nhu với Song Nhi, hai người có thời gian ở gần bên nhau mỗi ngày không bị ai quấy nhiễu, gã bày đủ trò ái ân đú đởn với nàng sướng khoái vô cùng. Nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn là Vi Tiểu Bảo. Gã đã để mắt tới Tô Phi á mà chưa được thỏa mãn đâm ra càng ngày càng thèm thuồng gái da trắng.

Bình thường mà nói, nếu đem Song Nhi mà so với Tô Phi á chắc chắn Vi Tiểu Bảo sẽ chọn Song Nhi xứng đôi với gã hơn nhiều. Nhưng nhất thời trước mắt, Tô Phi á xinh đẹp lộng lẫy như trái táo cấm đong đưa trước mắt làm Vi Tiểu Bảo thèm đến rỏ dãi. Thêm nữa đến khoảng thời gian này gã đã hưởng thụ bốn, năm người đẹp Trung quốc trong khi gái Tây Dương thì chưa được thử qua lần nào.

Vi Tiểu Bảo ở gần Tô Phi á bấy lâu mà chưa sơ múi gì được, ngày ngày quan sát cảm thấy nàng cực kỳ hấp dẫn gợi dục. Có điều dáng người công chúa mới nhìn thì thấy ngực nở eo thon mông tròn trông rất cân đối đầy nữ tính nhưng thật ra tay chân ả còn lớn hơn tay chân nam nhân Trung quốc cỡ tầm thước như gã chút đỉnh. Đó là vì vóc dáng người nàng to cao hơn phụ nữ Trung quốc. So với phụ nữ Tây Dương Tô Phi á cũng thuộc loại cao trên trung bình, nàng cao hơn Vi Tiểu Bảo hơn nửa cái đầu. Gái Tây Dương cũng có nhiều người cao cỡ chiều cao trung bình của đàn ông Trung Quốc thì tay chân cũng cỡ gã mà thôi.

Tô Phi á đem theo một lô trang phục thay đổi hoài không hết, Vi Tiểu Bảo thấy dường như ả chưa mặc lại bộ trang phục nào đến lần thứ nhì. Đặc biệt những chiếc áo đầm hở nửa ngực đủ màu đủ loại rất được công chúa ưa chuộng, ngay cả mùa đông lạnh nhưng trong cỗ xe đầy đủ mọi tiện nghi làm phòng ăn có lò sưởi nên nàng vẫn mặc loại áo hở hang đó. Vi Tiểu Bảo trông thấy chỗ trũng sâu giữa đôi gò bồng đảo trắng muốt của Tô Phi á thì càng lúc càng thèm thuồng của lạ.

Giai nhân ngoại quốc là công chúa La Sát quốc, cơ hội chưa tới dù là Vi Tiểu Bảo cũng không dám vọng động. Thêm nữa dạo này gã ấp ủ bao nhiêu dục vọng thì có Song Nhi khả ái xinh xắn bên cạnh chìu chuộng. Ban ngày gã dòm ngó Tô Phi á tối về quần thảo Song Nhi.

Cuộc hành trình như vậy đã kéo dài ngoài hai chục ngày, cách xa thành Nhã Tát Khắc đến hơn ngàn dặm rồi, Hồng giáo chủ chắc không thể đuổi theo được nữa. Lúc này đoàn người dừng lại căng lều tạm nghỉ hai ngày.

Vi Tiểu Bảo yên dạ không còn lo sợ gì nữa, mới hỏi đến lộ trình đi Mạc Tư Khoa thì người ta cho biết còn phải đi hơn bốn tháng nữa mới tới nơi.

Gã không khỏi giật mình kinh hãi đến chỗ dành làm thư phòng công chúa cất tiếng hỏi:

- Thế là đến tận chân trời hay sao? Phải đi thêm bốn tháng nữa thì thằng nhỏ người Trung Quốc sẽ biến thành già lão ngoại quốc rồi còn gì?

Tô Phi á bật cười hỏi lại:

- Vậy ngươi muốn sao bây giờ? Trở về thành Bắc Kinh chăng? Ngươi nhìn ta chán rồi chứ gì?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Nàng Công chúa mỹ lệ thì nhìn ngắm hàng ngàn hàng vạn năm cũng không biết chán. Sau lần tao ngộ dưới đường hầm, tại hạ ngày đêm tưởng nhớ con người mềm mại, thơm tho của công chúa không sao ngủ yên được.

Tô Phi á cười khanh khách, mặt nàng sáng rạng rỡ. Đôi mắt to tròn sáng long lanh trông càng đẹp lộng lẫy. Vi Tiểu Bảo không thấy Cao Lý Tân tổng đốc tối nay ở đây thì không nhịn được lập tức ướm thử lời ong bướm xem phản ứng nàng thế nào. Tô Phi á cất tiếng gọi:

- Người đâu, bưng rượu cho ta tiếp khách!

Vi Tiểu Bảo được mời ở lại thi lễ bước lại ngồi xuống ghế. Gã thấy Tô Phi á bữa nay vận áo đầm hở vai màu tím, trước ngực lòa xòa đám lông thú cầu kỳ, chiếc váy chỉ xuống ngang nửa đùi, nhưng chân nàng cũng mang loại tất dài lên đến trên váy tất cả cùng một màu tím. Hai cánh tay và bờ vai trần của Tô Phi á dưới nền tím càng nổi bật lên làn da trắng mịn.

Vi Tiểu Bảo thấy nàng đưa bàn tay lên cổ, hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh lơ to tròn tuyệt đẹp nhìn mặt Vi Tiểu Bảo như hớp hồn gã. Mặt Vi Tiểu Bảo nghệt ra nhìn Tô Phi á như si dại. Nàng thấy điệu bộ gã như vậy thì càng hứng thú với cảm giác gã trai tơ Trung quốc đang vì mình mà điên đảo.

Dải áo đầm trên vai Tô Phi á đột nhiên tuột xuống lỏng lơ hai bên, nàng ngồi thẳng lưng rút hai vai lên, bên dưới vạt áo đầm nhích lên hiện ra chỗ chiếc tất dài chỉ kéo lên trên vạt áo đầm nửa tấc. Một khúc đùi trần của cô gái Tây Dương lộ ra, tròn trịa láng mướt.

Vi Tiểu Bảo vỗ tay tán tụng:

- Xiêm y của công chúa thật là quá hấp dẫn. Tại hạ thật là được mở rộng tầm mắt.

Tô Phi á dường như đã nổi hứng cốt ý muốn khiêu khích gã thiếu niên Trung quốc. Vi Tiểu Bảo chưa kịp ba hoa tán tỉnh thêm thì Tô Phi á cứ lẳng lặng dẩu môi ngó vào mặt gã, một tay ả vén dần vạt áo đầm vừa quay ngang người đối diện Tiểu Bảo. Vạt áo đầm kéo lên đến tận ngang bụng nàng mới dừng lại.

Vi Tiểu Bảo há hốc miệng ra nhìn, cả đùi lẫn mông Tô Phi á hiện ra tròn lẳng, da dẻ trắng hồng láng mướt, chỉ nhìn vào đã cảm thấy trơn tru mịn màng. Dưới áo đầm cầu kỳ màu tím thì ra nàng không có mặc quần lót.

Miệng gã khô ran ngập ngừng hỏi:

- Tại hạ … lại gần coi nàng công chúa mỹ lệ được chứ?

Tô Phi á ngả đầu qua bên, mái tóc vàng loăn quăn óng ả xõa xuống một bên vai, bờ vai còn lại thon trần cả dải vai áo đầm đã tuột xuống lõng thõng bên cánh tay. Áo đầm công chúa trông chừng chỉ chực để kéo xuống phơi bày đôi gò bồng đảo ra ngoài.

Vi Tiểu Bảo ngắm nhìn rồi lửa dục bốc lên rạo rực khắp người. Gã lầm bầm trong miệng:

- Công chúa dở trò dâm đãng này để chọc đến ta thì còn gì bằng nữa.

Tô Phi á chỉ hiểu tiếng Trung quốc lõm bõm. Đôi mắt nàng xanh lơ quyến rũ không ngừng ngó lăm lăm vào mặt Vi Tiểu Bảo, nàng đưa tay lên ngón tay ngoắc ngoắc gã.

Tim Vi Tiểu Bảo tưởng chừng muốn nhảy ra ngoài l-ng ngực, gã bước đi như chạy đến chỗ Tô Phi á đang ngồi. Thì ra công chúa đang ngồi trên chiếc ghế thấp hình chữ nhật trước một cây đàn lớn như một loại dương cầm.

Vi Tiểu Bảo lại gần bên Tô Phi á đến đưa tay ra là có thể đụng được người nàng. Công chúa vẫn ngồi quay ngang hông đối diện với gã, mặt nàng quay qua nhìn mặt gã. Mông đít nàng hở ra to tròn láng mướt liền với đùi thành đường cong bốc lửa, gò ngực nàng đang chực nhảy ra lớp áo đầm, tất cả giờ đập vào mắt Vi Tiểu Bảo.

Tô Phi á thủy chung không cần nói gì nhiều, chỉ có ánh mắt cực kỳ lẳng lơ khêu gợi. Nàng rút cả hai chân lên quỳ lên ghế, hai bàn tay chống trên phím đàn dương cầm. Công chúa quỳ lên ghế rồi thì bàn tọa nàng càng thêm lõa lồ. Chỉ còn một nhúm vạt áo đầm thòng xuống thành cái đuôi hững hờ phủ lên che khe đít nàng.

Tô Phi á dương to đôi mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo, môi nàng mấp máy hát theo nốt nhạc mấy ngón tay nàng mới bắt đầu gõ xuống phím đàn. Vi Tiểu Bảo đảo cặp mắt một vòng nín thở nắm đuôi áo đầm Tô Phi á dở ngược lên. Bàn tọa to tròn săn chắc láng mướt của nàng phơi ra lồ lộ. Chẳng những khe đít nàng hiện ra mà bên dưới thấp thoáng luôn cả khe l-n.

Vi Tiểu Bảo hồi hộp kích thích đến máu dồn lên mặt, hai bên thái dương gã cảm thấy rần rần. Mặt mũi gã áp vào mông Tô Phi á, hai tay gã ôm quanh hông nàng mò ra phía trước sờ soạng vào hai bên đùi, da thịt nàng chắc nịch thơm tho ngào ngạt.

Ánh mắt Tô Phi á chiếu ra những tia dâm đãng, trò chơi quyến rũ gã thiếu niên Trung quốc càng lúc càng cảm thấy hứng thú hơn nàng nghĩ. Vừa rồi nàng uống Phục đặc gia tửu của La Sát, xuân tình càng thêm rạo rực, nàng gục đầu xuống hai tay vịn đàn dương cầm thành ra như đang bò ra trên ghế.

Vi Tiểu Bảo hít hà vuốt ve sờ soạng bàn tọa láng mướt, gã nghiêng đầu ngó xuống kiếm khe l-n nàng. Mông đít Tô Phi á tròn lẳng gợi dục vô cùng, khe đít hở ra để lộ lỗ đít là một chấm nâu nâu hồng hồng, cách lỗ đít xuống dưới chừng một đốt ngón tay hai múi thịt hồng vun tròn vồng lên ép vào nhau xung quanh lông vàng hoe. Vi Tiểu Bảo ngó hai môi dưới của Tô Phi á chạy tuốt xuống dưới đáy cũng vẫn chưa hết vì nó tiếp tục chạy vòng lên trên ra phía trước mặt nàng.

Gã ngó lên khuôn mặt kiều diễm của Tô Phi á đang quay đầu nhìn gã đưa ngón tay cái lên rồi chỉ chỉ vào khe l-n nàng trầm trồ nói:

- Hách là xiêu!

Đây là câu tiếng La Sát gã đã học được ý nói "Tuyệt diệu!". Tô Phi á đưa ngón tay vào miệng mút, nàng không nhoẻn miệng, nhưng tia mắt lấp lánh như đang cười lẳng lơ ngó chỗ quần Vi Tiểu Bảo đang đội lên một đống. Nàng cúi mình xuống thấp hơn nữa đưa mông đít chổng lên thêm.

Vi Tiểu Bảo lầm thầm trong bụng "Lồn gái Tây Dương đây rồi". Hai mép ngoài xinh tươi mơn mởn, hai múi vun tròn ép vào thành một đường dài, rõ ràng khe l-n nàng dài hơn l-n gái Trung quốc. Gã không nhịn được xổ nho với ả:

- Cái lỗ sung sướng của nàng công chúa mỹ lệ đẹp mà to thế này, thằng nhỏ Trung quốc có chơi cách mấy cũng không lo bị tét!

Tô Phi á tuy không hiểu rõ gã nói gì nhưng cũng biết gã ngắm nghía phê bình về âm hộ của mình thì nhìn gã ỡm ờ hỏi:

- Ngươi biết làm gì với đàn bà ở truồng không đây?

Tô Phi á vừa nói thì Vi Tiểu Bảo vạch hai mép l-n nàng ra, hai mép nhỏ bên trong cũng mở ra, ngay trung tâm đỏ hồng xung quanh màu hồng lợt dần đến tận ngoài viền chuyển thành màu da l-n.

Vi Tiểu Bảo náo nức dán mắt vào khe l-n cô gái Tây Dương đang mở ra như đóa hoa hồng, gã le lưỡi ra thật dài đi đường vòng theo vành mép l-n Tô Phi á, dần dần liếm vòng xoáy vào trong.

Tô Phi á rùng mình cất tiếng rên la, Vi Tiểu Bảo cảm thấy l-n công chúa sạch sẽ thơm tho, rõ ràng nàng mới tắm xong, cả vùng hạ bộ cũng thơm phức mùi nước hoa. Mông Tô Phi á bắt đầu ngoe nguẩy, hai chân nàng giựt giựt bẹt ra thêm, nàng rên la:

- Ôi, trời ơi!

Lưỡi Vi Tiểu Bảo liếm láp l-n Tô Phi á, bản lưỡi gã quét vào mép ngoài rồi mép trong rồi đầu lưỡi ấn sâu vô khe làm Tô Phi á oằn người vì nhột.

Mồm gã há to ra nút vào hôn cái miệng dưới của Tô Phi á, môi gã bấu vào mép l-n, đầu lưỡi nhọn hoắt tung hoành ngang dọc trong khe l-n, thỉnh thoảng quét túi bụi vào hột le đang kích thích dữ dội của cô gái da trắng. Tô Phi á oằn oại miệng nàng lý la lý lố bằng tiếng La Sát.

Vi Tiểu Bảo thò tay giựt giải quần, kéo tuột cả quần ngoài lẫn quần trong xuống đá qua một bên. Gã lom khom nắm c-c tuốt tuốt mấy cái thấy nó cương cứng ngắc cứng ngơ rồi. Vi Tiểu Bảo nhả l-n Tô Phi á ra, đứng kê đầu c-c vào miệng l-n. Công chúa quay đầu xuống, Vi Tiểu Bảo trông thấy nét mặt nàng cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, gã đang rà đầu c-c vào khe liền khựng lại ngó. Tô Phi á chưa từng bị kích thích vì khẩu dâm đến như vậy trong lòng háo hức đột nhiên quay mình lại nói:

- Cây lạp xưởng này đâu rồi!

Vi Tiểu Bảo thấy Tô Phi á nhìn khu hạ bộ mình kêu cây lạp xưởng hiển nhiên là cách diễu cợt của quý của nam nhân Trung quốc vừa nhỏ vừa ốm như cây lạp xưởng. Đôi mắt nàng xanh lơ tuyệt đẹp trợn lên nhận ra rằng con c-c hơi ngăm đen vừa to vừa dài còn lớn hơn cả của quý của Cao Lý Tân tổng đốc một chút mà anh chàng La Sát cao lớn đó tình nhân số một của nàng.

Cái mũi cao thon trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phi á hơi nhăn lại ra chiều kinh ngạc lạ lùng. Vi Tiểu Bảo ngó lom lom đôi gò bồng đảo đang vồng lên thèm thuồng thì nàng đã lòn hai ngón tay cái vào ngực áo kéo trễ xuống. Cả hai bên vú Tô Phi á bật tung ra rung rinh, viền ngực áo đầm rớt xuống nằm quanh vòng eo thon nhỏ thót lại. Cặp vú nàng công chúa lủng lẳng đến cỡ hai trái bưởi nhỏ, căng phồng sức sống, còn lớn hơn vú Trần Viên Viên và Tô Thuyên. Vi Tiểu Bảo thò tay rờ rẫm nắn bóp đôi vú Tô Phi á lầm thầm trong miệng:

- Vú gái Tây Dương có khác!

Tô Phi á tần ngần ngó dương vật Vi Tiểu Bảo phán:

- Ta còn tưởng nam nhân Trung quốc nhỏ con vậy con cu chắc phải ốm tong giống như cây lạp xưởng.

Nói rồi nàng cười khanh khách thò tay sờ cu Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo mỉm cười ngó lại nàng khóe mắt lộ ra những tia thèm thuồng dâm dục hai bàn tay nắm hai bầu vú ngồn ngộn bóp nghiến, Tô Phi á bị đau gắt lên:

- Ah, làm mạnh đau!

Nàng bóp lại cu Tiểu Bảo, con cu cương dài thòng dầy cộm như cây xúc xích (sausage) lớn, nàng tuốt tuốt thì nó cứng lên như cái chày gỗ. Vi Tiểu Bảo được Tô Phi á sục c-c bắt đầu trở nên kích thích vô cùng. Tô Phi á để cho gã thèm thuồng cả tháng nay, nhất thời dục vọng ham muốn gái da trắng tưởng chừng vô hạn. Cặc gã vừa sướng khoái vừa trơ ra, cảm giác sẽ không cần tốn chút công sức nào để bế tinh khiến Vi Tiểu Bảo mừng rỡ không biết thế nào mà nói.

Vi Tiểu Bảo nhào nặn cặp vú lủng lẳng mịn màng chắc nịch, ngón cái và ngón trỏ vân vê se đầu vú. Tô Phi á nóng rực lửa dục tình, đầu vú nàng nhột nhạt, tai nàng nghe gã nói:

- Vú to mà đẹp thiệt! Nàng công chúa mỹ lệ bữa nay thử mút lạp xưởng chứ?

Ánh mắt Tô Phi á ngó lăm lăm con c-c Vi Tiểu Bảo, nàng nắm đầu c-c nâng lên, cuối thân c-c dài sọc hai hòn dái gã lớn đến cỡ trái quýt. Nàng tủm tỉm cười nói:

- Ta và ngươi sẽ vui chơi với nhau thật là nhiều.

Vi Tiểu Bảo đồng tình nhìn lại nàng cười đểu ngó xuống xăm xoi đầu vú. Núm vú Tô Phi á hồng hào giữa núm vú còn lồi hẳn ra đỉnh núm nhỏ xíu màu còn tươi hơn nữa. Vi Tiểu Bảo nâng bầu vú lên, đầu lưỡi gã thè ra nhọn hoắt dí vào đỉnh núm vú. Tô Phi á rùng mình bóp bóp con cu gã, đầu lưỡi gã quét tới tấp vào đầu vú nàng rồi miệng gã ngậm vào bú chùn chụt, tay kia gã nhào nặn se đầu vú còn lại.

Tô Phi á ngồi quay lưng vào cây dương cầm cho Vi Tiểu Bảo quỳ trước mặt tha hồ lần lượt nắn bóp rồi bú hai bên vú. Đến khi không còn nhịn được nữa, nàng tuốt c-c bóp dái gã xuýt xoa bảo:

- Ngươi hãy đút cây lạp xưởng to lớn này vào lỗ của ta đi!

Vi Tiểu Bảo đang say mê bú vú Tô Phi á ngưng lại hỏi:

- Công chúa muốn ta làm gì?

Vi Tiểu Bảo ở với Tô Phi á bấy lâu biết tính nàng phóng túng nhưng lại rất cương nghị, những anh chàng La Sát tình nhân của nàng tất cả đều nép dưới bóng quần hồng, cách đối xử với nàng khi nào cũng mười phần kiêng nể. Vi Tiểu Bảo thì khác, gã học thói điếm đàng từ nhỏ trong kỹ viện là khi gái đã lõa lồ trong tay thì phải nắm lấy phần chủ động khi hành lạc để thu phục ả. Gã biết lần này nắm được l-n Tô Phi á trong tay rồi thì càng cố ý được đằng chân lân đằng đầu.

Vi Tiểu Bảo đứng dậy chỉa đầu c-c vào đôi môi mọng đỏ của cô gái Tây Dương. Tô Phi á đang nhấp nhổm chực giao cấu với Vi Tiểu Bảo thì bị gã ấn cu vào miệng. Gã đoán biết nàng đã bú c-c trai La Sát nên thẳng tay vít đầu nàng lại nhấp c-c sâu vào miệng. Quả nhiên công chúa đã có khá nhiều kinh nghiệm với của quý cũng rất dễ nể của Cao Lý Tân tổng đốc nên nàng bị Tiểu Bảo thụt đầu c-c vô tận trong cuống họng mà vẫn không bị sặc. Cái mũi xinh đẹp vừa cao vừa thẳng của Tô Phi á liên tục chúi vào đám lông cu Vi Tiểu Bảo. Tô Phi á bú c-c gã đến khi mùi c-c ngai ngái xông lên mũi nàng nồng nặc, nàng mới gạt mạnh bàn tay gã đang vít đầu nàng ra, giải phóng miệng nàng ra khỏi con cu gã.

- Ngươi làm nhiều vậy thằng nhỏ chảy nước vô miệng ta còn đâu mà đút vô đây!

Tô Phi á nói tiếng Trung quốc ấm ớ nghe có vẻ khôi hài nhưng nét mặt nàng lộ vẻ bực bội. Vi Tiểu Bảo thấy nàng bú c-c gã nhiều rồi vội ôm hôn lên má nàng, tay gã xoa mông bảo nàng quỳ lên.

Khe l-n Tô Phi á hở ra từ sau đít, đầu c-c cương đến đỏ sậm của Vi Tiểu Bảo đưa tới cạ vào hai mép trong hồng hồng đang lấp ló. Gã nhỏng đít thọc ngay vào cái phụp đến nửa chiều dài con cu lòng thòng, cô gái Tây Dương lập tức dính lẹo ngay với gã tiểu quỷ dâm dục Trung quốc.

Cặc Vi Tiểu Bảo vừa rồi đang được bú nút sung sướng, hấp tấp xỏ vào l-n Tô Phi á. Mắt gã đờ đẫn nhưng vẫn nhướng lên dán vào khe l-n xinh đẹp săn chắc con cu gã vừa mới cắm vào. Khe l-n nàng dài hơn gái Trung quốc, Tiểu Bảo thúc c-c vào thêm thì hai mép l-n tách ra thấy rất rõ. Đến khi vào đến gần lút cán thì khe l-n Tô Phi á cũng bị nong ra thành vòng tròn quấn xung quanh nòng con c-c vĩ đại.

Tô Phi á dính chặt vào Vi Tiểu Bảo rồi thì khoái cảm dâng tràn. Động tác thúc c-c vô l-n của gã trở nên nhịp nhàng thì chính nàng chủ động thúc lui lại mỗi khi Tiểu Bảo thúc tới. Tô Phi á ngoảnh đầu lại ngó xuống cây chày gỗ của Vi Tiểu Bảo đang đóng vào đít nàng. Đuôi mắt xanh lơ sắc như dao liếc vào mặt gã, cái miệng xinh đẹp của công chúa há hốc ra rên xiết:

- Ô chúa ơi, ô trời ơi sướng quá.

Nàng cảm thấy con cu Vi Tiểu Bảo lúc này dài và cương cứng đến độ khi nó cắm vào lút cán từ phía sau, gã chỉ cần nhúc nhích hạ bộ là điều khiển được cho cả mông đít đẫy đà lẫn thân mình nàng nhích tới nhích lui hay qua lại hai bên theo ý muốn của gã. Giao cấu với Vi Tiểu Bảo biến thân thể nàng nhập vào thành một với thân thể gã quả thật không ngoa chút nào.

Hai cánh tay Vi Tiểu Bảo ôm lấy thân mình tròn lẳng săn chắc của cô gái Tây Dương, con c-c đang ngâm sâu trong người nàng ngoáy tròn, khúc thịt gân chà sát vào vùng da thịt trơn nhớt nhạy cảm sâu trong l-n nàng. Tô Phi á đang bò ra trên ghế đổi thế quỳ thẳng lưng lên. Mũi Vi Tiểu Bảo chúi vào cổ nàng, những lọn tóc vàng mơn man lên mặt gã thơm nức. Bên dưới con c-c gã bị khe l-n cô gái Tây Dương xiết chặt thêm trong tư thế này, Tiểu Bảo hai tay lòn qua nách nàng nắm đôi gò bồng đảo. Gã bấu vào hai quả cam sành chắc nịch lấy thế nắc vào l-n nàng.

Vi Tiểu Bảo càng lúc càng đụ l-n Tô Phi á như vũ bão từ sau đít tới. Bao nhiêu dục vọng thèm khát tuôn ra như thác đổ. Cảm giác l-n nàng dẻo dai săn chắc kẹp chặt vào cu gã khiến Tiểu Bảo càng lúc càng thúc vào ình ịch. Đôi gò bồng đảo săn chắc bị gã bóp nghiến.

Tô Phi á rên la trong khoái lạc, sau hơn hai trăm cú thọt của Tiểu Bảo thì nàng kêu la mặc sức không chút kiêng kỵ gì nữa. Vi Tiểu Bảo làm đến trên ba trăm cú thì ngừng lại rút c-c ra.

Tô Phi á quay mình lại, hai người cùng đứng dậy cởi hết áo quần còn lại trên người ra. Áo đầm cùng đôi tất màu tím dài kéo lên giữa đùi nàng tất cả lột bỏ ra hết trước ánh mắt thích thú của Tiểu Bảo.

Tô Phi á nằm ngửa xuống luôn trên tấm thảm dầy cộm êm ái. Vi Tiểu Bảo sà xuống nằm xấp đè lên mình nàng. Hai người lần đầu đối diện sát mặt nhau như vậy, đôi mắt Tô Phi á to tròn xanh biếc, hàng lông mi dài cong vút, nàng vít đầu Tiểu Bảo xuống, cái mũi xinh đẹp vừa cao vừa thẳng quẹt vào mũi gã, nàng nghiêng đầu qua một chút áp môi nàng vào miệng gã. Vi Tiểu Bảo cảm thấy đầu lưỡi Tô Phi á chui vào miệng gã lập tức liếm lưỡi nàng say đắm. Hai người cùng chảy nước dãi nên liếm lưỡi nhau một hồi mà đầu lưỡi vẫn ướt át. Hơi thở Tô Phi á thơm tho quyến rũ, Vi Tiểu Bảo nút lưỡi nàng mãi không muốn nhả.

Nàng vuốt ve từ lưng xuống mông Tiểu Bảo, bàn tay kia đưa xuống mò con cu to tướng của gã. Tô Phi á tuốt tuốt mấy cái, con c-c mới vừa hơi bớt cương lại một chút vẫn còn cứng bị nhột, Vi Tiểu Bảo nhả môi nàng ra rướn mình lên ngó xuống. Tô Phi á đưa đầu c-c đến khe l-n đang hé mở từ từ ấn vào. Hai người đối mặt xăm xoi nhìn nhau trong khi đầu c-c Vi Tiểu Bảo đang vướng vít ngoài khe vì dâm thủy chảy ra ngoài mép l-n khi nãy hơi khô lại dinh dính như keo. Công chúa nguýt gã một cái làm mặt nghiêm bảo:

- Ta đã biết thằng quỷ con ngươi là thằng nhỏ phong lưu đàng điếm nhưng không ngờ ngươi lại ghê gớm như vậy!

Vi Tiểu Bảo ngó mặt nàng cười tủm tỉm, gã thò tay nắm nòng c-c lựa thế chọt ra chọt vào mấy lần quy đầu mới nong được khe l-n ra chui vô. Chất dâm thủy hơi khô lại bên ngoài miệng l-n khiến đầu c-c mới đút vào rít chịt cạ sát rất mạnh. Gã. Khoái cảm làm Tô Phi á phải ngóc hẳn đầu lên ngó xuống, chỉ mới có quy đầu của con c-c to tướng đã cắm vào khe, Vi Tiểu Bảo từ từ ấn c-c lún vào đến quá nửa, gã kéo ra gần hết rồi thọt vô lại đến gần lút cán. Tô Phi á nghe giọng gã vừa thở vừa nói đứt quãng sát bên tai:

- Tại hạ ghê gớm như thế nào? …Ta được công chúa chọn để giao cấu chỉ cảm thấy mình rất may mắn.

Tô Phi á vốn là cô gái thông minh, tuy đang vô cùng sướng khoái nhưng nàng phát giác ra đã quá coi thường Vi Tiểu Bảo. Có điều lúc này bên dưới con c-c cực kỳ sung mãn to lớn của gã trở lại tiếp tục ngự trị khe l-n nàng, Tô Phi á có muốn hỏi chuyện Vi Tiểu Bảo cũng không được, khoái lạc khiến khe l-n nàng đang chảy ra thêm nhiều dâm thủy mới bôi trơn con cu Vi Tiểu Bảo. Gã hôn lên cái mũi cao thẳng rồi hôn xuống đôi môi hồng đang hé mở rên la. Lưỡi gã lè ra thật dài đút vô miệng nàng, cô gái Tây Dương nút lưỡi Vi Tiểu Bảo.

Hai người dính vào nhau xà nẹo, hơi thở Tô Phi á thơm tho phà vào mũi Vi Tiểu Bảo. Gã mặc tình mà chơi l-n Tô Phi á lúc nhanh lúc lúc chậm lúc như vũ bão. Cô gái Tây Dương rên rỉ trong dục vọng, nàng khép chặt hai đùi siết cổ con cu gã trai Trung Quốc mỗi lần gã nắc chậm lại. Kẻ tung người hứng, Tiểu Bảo nhào nặn bóp vú nàng thì cánh tay dài của Tô Phi á thò xuống mân mê bóp hai hòn dái gã, Vi Tiểu Bảo đắm chìm trong khoái lạc, mắt gã lim dim dán vào hai bộ phận sinh dục đang xỏ vào nhau, lông c-c đen nhánh áp vào cọ xát đám lông l-n vàng hoe.