Chương 2: Chương 1 ~ Chap 2: BAN HÔN

Lịch Nghiêm vẫn bình thản, vô tư nhìn nàng, nhạt lời: "Thì sao?"

Giọng chàng lạnh lẽo phủ phàng, khiến gương mặt nàng loé lên một chút thất vọng nào đó, nhưng cũng tò mò nhiều phần: "Ngươi không có chút phản ứng gì sao?"

Chàng vẫn thờ ơ nhìn nàng ấy một cách lạnh lùng, chỉ "Hử?" một tiếng kiêu lãnh với nàng.

Nàng ta liền tiếp: "À! Chẳng hạn như là...", nàng bỗng nhiên thay đổi thái độ, diễn tả một cách sâu sắc đến mức lố lăng về biểu hiện cần thiết của chàng: "Gì cơ? Ngươi thích ta sao? Ta thực sự bất ngờ đó. Làm sao đây, ta có nên thích ngươi không? Ngươi sẽ thích ta thật lòng chứ?", nàng phô ra một loạt biểu cảm hoang man, xúc động thái quá, và sau đó nàng ngừng lại hành động quá sâu của mình rồi nhìn chàng với ánh mắt chứa sự hi vọng: "Đại khái là như thế đấy."

Nhìn thấy phần diễn khá sâu của nữ tử này, nhưng chàng chỉ biết mỗi lạnh là lạnh, trưng ra bộ mặt không quan tâm, rồi lãnh lời hỏi: "Ta cần sao?"

Nàng nhăn mặt thắc mắc: "Không đúng! Không phải Lục Ninh với Tư Phong đều kích động như thế ư?", ngẫm nghĩ trong lòng hồi mau, nàng khoái chí lẩm bẩm: "À! Quên mất! Hắn ngoại bang.", rồi nàng lại cười khúc khích thích thú, khoái cảm trong lòng.

Thủy thần nhìn dáng vẻ tinh ranh của nàng mà không chút hứng cảm, lạnh nhạt dứt khoát: "Ta không có thời gian đùa với ngươi.", xong lời chàng liền quay đi.

Cho qua điều vui trong lòng, nàng ta nhanh bước chạy theo Lịch Nghiêm, vội vả nói: "Này! Ta còn chưa nói xong mà. Ngươi thật sự không nể mặt ta chút nào sao?"

Chàng đứng ngay lại, quay lại nhìn nàng ta với nhãn thần lạnh âm, có chút khiển trách bảo: "Bỡn cợt ta, lại còn đòi nể mặt?"

Nàng ta nghe thế liền ấm ức xả một tràn lí lẽ khiến ai nghe cũng muốn choáng ngợp: "Ta bỡn cợt ngươi khi nào? Ta chỉ nói là ta thích ngươi thôi mà. Ta thích ngươi như thích Ngân nhi nhà ta vậy, Bảo Bảo cũng vậy, cả tiểu Ngọc thố nữa. Vì ta thấy ngươi tính tình lãnh đạm, không vướng bận sự đời, sợ ngươi cô đơn nên ta mới muốn kết bạn với ngươi. Ai ngờ ngươi lại là tên vô tình như vậy, đã không chịu kết bạn thì thôi đi, lại còn có thái độ như vậy. Ngươi đúng là đồ đáng ghét mà.", nàng nguýt mặt sang bên, dỗi ghét chẳng thèm nhìn.

Thế nhưng một lời dứt khoát của chàng khiến nữ nhân này bực tức không thôi, phủ tận tâm can: "Ta không muốn kết bạn với ngươi.", chàng ngừng lời ngẫm vài khắc, rồi chậm rãi tiếp: "Nhưng ta muốn biết, Ngân nhi, Bảo Bảo, tiểu Ngọc thố là cái gì?"

Nàng liếc chậm đôi mắt pha lê long lanh sang nhìn chàng ấy, khẳn giọng kiêu căng, nhưng cũng có phần nào khiêm nhường đáp: "À! Ngân nhi là tiểu tì nữ hầu cận bên ta đó. Còn bảo bảo là con rùa ta nuôi, nó ngoan lắm, dễ thương nữa. Và còn tiểu Ngọc thố là con thỏ trắng nhà ta, nhưng mà nó lại siêu nghênh ngang luôn, giống như ngươi vậy đó."

Chàng ấy trầm ngâm trước lời giải bày của nàng, rồi bỗng nhiên cảm giác bầu trời nơi đó hẳn như tối sầm lại, không khí xung quanh ngột ngạt hơn, ánh mắt sắc lạnh của chàng đang đăm đăm nhìn nàng ấy: "Ngươi so sánh ta với tên tiểu thần và đám tiểu súc kia?"

Nàng ta nghe xong liền phẫn nộ chồng chất, tuông lời luân lí: "Tiểu thần thì sao? Tiểu súc thì thế nào? Tuy ngươi là thượng thần, nhưng có một thứ ngươi cũng giống như họ thôi... Sinh mạng! Nếu như ngươi không có sinh mạng thì ngươi vốn sẽ không tồn tại. Ngươi có sinh mạng, họ cũng có sinh mạng, đều như nhau cả thôi. Thế nên sinh mạng là thứ đáng quý trọng nhất, bởi vì sinh mạng là một giá trị sống chứng minh được vị thế ngang bằng của mọi sinh linh trên thế giới này.". Lí lẽ này, lời nói này khiến chàng trầm tĩnh trong yên lặng, không thốt lên một lời nào. Nàng lại khó chịu nói tiếp: "Ta thất vọng về ngươi lắm. Ta không muốn kết bạn với ngươi nữa. Đi đây!", xong lời, nàng liền dứt khoát cất bước bỏ đi trong không gian tĩnh lặng, không một lời nói, tiếng gió thoảng qua tai hay âm thở, nhịp đập.

Sinh mạng? Với ta, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Chàng trầm ngâm với đôi mắt lạnh lùng nhẹ nhàng trĩu xuống, trống rỗng, từ tâm tư đến suy nghĩ.

Thanh Vân điện

Không khí trong điện Thanh Vân thật trang nghiêm, toát lên vẻ uy nghi, thoát tục của các vị thần lẫn hoàng đế. Các vị thần đều đã có mặt đầy đủ, tất nhiên rằng những sứ thần của các thần tộc khác cũng đến tham dự đông vui.

Ánh Vương hoàng đế chàng đang ngồi thưởng nhạc trên chiếc ngai vàng chí tôn, chàng mang một nét uy nghi, quyền lực nhưng đâu đó lại đan xen nét trầm tĩnh, dịu dàng. Sau hồi quan sát bên dưới, chàng đã khẽ thốt lời, mọi người cũng nhỏ giọng dần, nhìn chàng và chăm chú lắng nghe: "Năm nay yến hội khác hẳn so với các năm trước. Thần tộc chúng ta sẽ kết giao tình hữu nghị với các tộc khác ngoài sông Ngân để mở rộng mối quan hệ cho Thần quốc. Và ta cũng rất vui vì các khanh đã có mặt đầy đủ để dự tiệc cùng ta. Thế nên chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng cho ngày hôm nay cũng như quan hệ kết giao này trở nên tốt đẹp.", chàng nhẹ nhàng cầm ly rượu lên kính mọi người. Các vị thần lúc ấy cũng kính cẩn nâng ly, nhẹ cúi đầu kính uống.

Sự hài hoà giữa giao hưởng của nhịp điệu, cùng những tiếng bàn luận to nhỏ của các vị thần khiến yến hội càng trở nên sôi nổi nhưng lại mang nét trang nghiêm riêng biệt. Hoàng đế cũng thế, chàng thưởng nhạc, uống rượu, trầm lặng trong suy tư.

Bỗng nhiên, nữ thần khi nãy tranh khẩu với Thủy thần lại đi đến cạnh hoàng đế chàng, khẽ lời bảo: "Bệ hạ! Thần có chuyện muốn nói."

Chàng bỗng như thay đổi sắc đến thần khi nghe được giọng nói của nàng, như thể sợ nàng mà muốn quay đầu chạy lắm ấy, và lời nói của chàng càng bộc lộ hơn ý nghĩ đa nghi: "Khanh lại muốn bày trò gì nữa đây?"

Nàng ta bỉu đôi môi anh đào, dỗi trách hoàng đế: "Sao người lại nghĩ xấu thần như vậy?", e ấp hồi mau, nàng lại tiểp: "Thật ra thần muốn xin bệ hạ một thứ.", nàng nhìn chầm chầm chàng và khẽ giọng bảo: "Mộc Chi Thảo!"

"Không được!", chàng dứt khoát một lời rồi ngoảnh mặt đi thể như ta không nghe gì hết. Mộc Chi Thảo là thần dược của Thiên tộc, trị được nhiều vết thương nặng nhẹ, quý trọng biết bao. Lại không biết nha đầu này giở trò gì, hoàng đế ta làm sao có thể tự tiện giao cho nàng ta được.

Nàng ta vội cầu: "Bệ hạ! Thần thật sự rất cần đến nó. À không, phải là cực kì cần luôn. Cho thần đi, bệ hạ!", nàng bắt đầu giở trò van xin, nài nỉ, làm vẻ nũng niệu, khẩn xin chàng quyết liệt.

Chàng nhìn nàng ta với ánh mắt nghiêm nghị, không lâu lại thay đổi kì lạ, ý nghĩ mờ ám dần lóe lên. Ánh Vương cười nhạt, từ từ hớp xong ngụm rượu, rồi thử thách: "Vậy cược một ván xem."

Nàng cười nhanh đắc ý, lâu nay trăm ván đều là nàng thắng, nghĩ đến lần này nhất định vẫn thế. Nàng liền khua môi: "Người lại như vậy rồi. Được thôi! Cược thì cược! Người muốn cược gì nào?"

"Ta cược...", Ánh Vương nhìn xuống phía bên dưới yến tiệc, rồi cười đắt ý đảo mắt về phía nàng, ra giọng kiêu ngạo: "Nếu khanh có thể khiến Lịch Nghiêm tức giận, ta sẽ tặng khanh Mộc Chi Thảo."

"Lịch Nghiêm?", nghe lời thách thức mà nàng muốn choáng váng mặt mày, căng thẳng không ngừng, nghẹn lời không dám đáp.

Chàng nhìn dáng vẻ bâng khuân của nữ tử này, lại đắc ý trêu chọc: "Sao nào? Sợ rồi sao? Không dám hay là không có khả năng?"

"Nào... Nào có!", nàng cười nhạt cố bình tâm can, nhưng trong lòng đầy suy nghĩ lo sợ: "Ôi! Chuyến này gay rồi. Ai cũng được, sao lại là hắn? Đau phải khó mà là rất khó ấy chứ. Tiêu rồi!"

Hoàng đế cầm lấy ly rượu trên kim bàn, hớp một ngụm, rồi liếc sang nhìn nàng ta: "Vậy là khanh đã đồng ý?"

Nàng nhìn hoàng đế với ánh mắt lưỡng lự nhưng lại đầy quyết tâm, không biết nàng vì một chuyện nào mà lại kiên định như vậy. Không lâu sau, liền dứt khoát đáp trả: "Được! Người hãy xem đây.", vừa dứt lời, nàng nhanh chóng bước xuống chính tâm yến tiệc, vừa run vừa kiên quyết. Nàng sợ cũng là phải thôi vì ai lại chẳng biết Thủy thần Lịch Nghiêm là một vị thượng thần tối cao có quyền lực nhất trong Thần quốc, chỉ sau hoàng đế, từ trước đến nay chẳng thay đổi dù là cử chỉ, tính cách, thần sắc hay là vẻ lãnh đạm ít nói, chẳng ai có thể nhìn thấy vẻ tức giận của chàng dù chỉ trong tức khắc.

Ánh Vương hoàng đế lại mỉm cười đắc ý, khẽ giọng mỉa mai: "Nữ nhân ngông cuồng! Xem ngươi làm sao thắng được ta.",

Kim thần khe khẽ gọi một cách dịu dàng Thủy thần đang ngồi bàn ngọc bên cạnh: "Lịch Nghiêm! Lâu lắm rồi ta không gặp chàng. Ta..."

"THỦY THẦN LỊCH NGHIÊM!", nữ thần can trường cá cược với hoàng đế cố nói thật lớn, nhằm đưa ánh nhìn của mọi người về phía nàng, bỗng chốc nàng ta liền trở thành trung tâm của sự chú ý. Hàng trăm con mắt trầm trồ tiến thẳng vào nàng, yên tĩnh nghe xem. Nàng ta hít một hơi dài, trấn an bản thân rồi mạnh giọng tiếp: "Bệ hạ đã ở đây rồi nên chàng hãy xin người ban hôn cho chúng ta đi."

Ban hôn? Hoàng đế ngỡ ngàng nhìn nàng ấy, nữ nhân này thật sừ chơi lớn đến vậy sao? Sau lại nhanh chóng đảo mắt về phía Lịch Nghiêm, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của chàng ấy lúc bấy giờ, hoàng đế lại mỉm cười đắc ý. Không khí yến tiệc đầy những tiếng sì sầm to nhỏ.

Tiểu thần: "Cái gì? Ban hôn? Thủy thần cầu hôn nữ nhân này à?"

Thượng thần: "Cầu hôn gì chứ? Rõ ràng là cô ta không biết xấu hổ van xin Thủy thần đấy chứ."

Tiểu thần: "Thật không thể tin nỗi. Chuyện gì đây?"

Tiểu thần: "Cô ta là thượng thần đấy, sao lại không biết xấu hổ thế?"

Thượng thần: "Ôi ganh tị quá đi mất. Sao có thể chứ?"

Bàn tán và bàn tán, lại châm biếm, lại sỉ nhục, đây hẳn là mặt trái của những người xem mình là thanh cao, đức hạnh. Những tiếng xì sầm không dứt, lời bàn tán to nhỏ ngày một lan rộng dưới hàng trăm cái miệng từ thượng thần cho đến tiểu chức. Những câu nói ác ý vừa bất ngờ của các nam tử, vừa ghen ghét trong lòng các nữ nhân càng lúc càng vung lên, có thể chất đầy bằng ngọn núi. Nhưng chàng, Thủy thần Lịch Nghiêm, người là tâm điểm của câu chuyện này lại yên lặng, không chút biến sắc, chàng chỉ nhìn mọi người liên tục vung đấp những lời miệt thị xấu xa.

Đôi tay đang nhẹ run vì kìm nén, gương mặt hết sức bình tĩnh vì gắng gượng, nàng không thể thốt ra bất cứ lời nào vì sự ngột ngạt xung quanh. Gương mặt nhỏ nhắn ấy toát giọt mồ hôi, môi nàng cắn chặt, lo lắng, sợ hãi, hụt hẫng, đau lòng cứ mãi tuôn ra, nhưng có ai có thể nhìn thấy được cái cảm xúc nghẹn ngào đó của nàng.

Nhưng, một ánh mắt đã nhìn thấy, ánh mắt ấm áp chưa bao giờ có, ánh mắt ấy cứ như phát sáng, cứ như tia hi vọng của nàng: "Không sai! Ta sẽ lấy nàng.", từng bước, từng bước đến cạnh nàng. Thủy thần Lịch Nghiêm, chàng ấy đã làm điều đó, một điều khiến mọi người ngạc nhiên, bất ngờ.

Nàng ta giật mình suy nghĩ trong sự ngỡ ngàng, trợn tròn mắt nhìn Lịch Nghiêm: "Gì vậy? Hắn nói cái gì thế?"

Chàng thản nhiên dõng dạc: "Thủy thần Lịch Nghiêm ta, sẽ lấy nàng, Mộc thần Mộc quốc Thuần Mộc Thi. Không phải vì nàng là thượng thần, đơn giản chỉ vì nàng đã đánh cắp trái tim ta, và ta mãi mãi không lấy về được.", một ánh mắt trìu mến trao thẳng vào nàng, không lạnh giá hay vô cảm, nó ấm áp và dịu dàng, nó khiến mọi người thẫn thờ trong yên lặng, và cả nàng cũng thế.

Nàng càng lúc càng rối loạn, lẩm bẩm trong miệng những lời bâng khuân: "Hắn ta bị bệnh rồi sao? Mất trí à? Đầu đập trúng đâu ư? Hắn đang nói cái gì thế? Ta cần ngươi nổi giận, chứ không phải những lời kì lạ này. Làm ơn!",

Ánh Vương trầm mặc thận trọng: "Lịch Nghiêm? Khanh...", chính chàng cũng vòng vẩn trong khúc mắc, đây mới là điều thật sự khiến chàng phải ngạc nhiên.

Thủy thần trở về dáng điệu kiêu lãnh, chấp tay thưa với hoàng đế: "Bệ hạ! Thế nên xin người hãy ban hôn cho thần.". Nhưng Ánh Vương hoàng đế vẫn mãi chìm trong yên lặng, chàng không thể thốt lời vì sự ngỡ ngàng kia đang trối buộc. Thủy thần vì thế lại tiếp lời: "Người không nói chắc hẳn là đồng ý rồi. Đa tạ! Vậy thần và Thi nhi xin phép cáo lui."

Lập tức, nàng ấy hối hả muốn giải thích mọi chuyện, nhưng chỉ vừa mới thốt đôi chữ "Chuyện này..." thì đã bị những ngón tay thon dài uy lực của Lịch Nghiêm bỗng nhiên nắm trọn bàn tay nhỏ xinh của nàng, chàng kéo nàng ta đi một mạch, không cho nàng một cơ hội mở lời, không biết ý nghĩ của chàng là gì, nhưng hành động của chàng lại có chút lan toả lên sự ấm áp vô hạng, cứ như chàng muốn bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng.

"Mộc thần!", hoàng đế vội gọi nàng ta, sau đó chàng biến một tấm kim bài vàng óng ánh lên tay nàng, rồi mỉm cười thích thú. Nụ cười của nàng cũng tiếp nối ngay sao đó, mọi thương đau lúc nãy dường như mất biệt. Nàng trở lại rồi, vị thần luôn chiếm trọn sự vui vẻ.

Mọi người đều nhìn theo bóng dáng phía xa của hai vị thần đang trở thành tiêu điểm bàn luận bằng những đôi mắt ghen tị. Thủy thần vô thường giờ đã vây vào phiền phức, một phiền phức định mệnh khó mà gỡ bỏ. Chàng muốn thế hay là vô tình?

Một luồn u khí bỗng phớt qua, là ánh mắt nhìn xa xăm chứa nhiều ghen ghét, không phải sự ghen tị bình thường, đâu đó nảy lửa sự câm ghét tột độ, ánh mắt ấy hiện rõ dã tâm chứa đầy tham vọng. Chủ nhân của đôi mắt này là ai, người đó câm ghét Mộc thần hay Lịch Nghiêm. Người này là người như thế nào? Là một thiên thần hay ác quỷ?

Dịch Thủy hồ

Đây là nơi trồng tất cả các loại thảo dược quý của Thiên tộc. Lịch Nghiêm lãnh bước kéo Mộc thần nàng đến đây. Vừa tới liền vô tâm hất tay nàng ra, thể như không liên quan, cũng chẳng quan tâm gì. Thuần Mộc Thi nhìn chàng ta với vẻ khó chịu, liền hỏi: "Sao ngươi lại kéo ta đến đây?"

Chàng ta nhìn xuống tấm kim bài mà nàng cầm trên tay, không lời phân giải, nữ tử ngươi hiểu không thì tùy.

Nàng nhìn xuống dưới theo Lịch Nghiêm, thấy tấm kim bài lại hiểu ra sự tình, ngập ngừng tiếp lời: "Ừ! Đúng thế nhỉ?". Và sau đó là một hồi yên lặng, không một lời nào. Nhưng Thuần Mộc Thi chẳng nén được thắc mắc, vội bảo: "Nhưng... Ngươi làm vậy là sao? Ngươi đang lấy ta làm trò đùa à?", và tỏ vẻ trách khứ chàng ấy.

Thủy thần nhìn nàng nghiêm nghị, ánh mắt vô tình sắc đá, buông lời trầm giọng như muốn hỏi tội: "Chẳng phải ta là người nên nói lời đó ư?"

Nàng ta láo lia nhãn quan long lanh như hòn bảo trân pha lê, căng thẳng đáp: "Cũng đúng...", trầm tư không lâu, nàng vội tiếp: "Nhưng ta có lý do bắt buộc mà.", khi ấy giọng nàng yểu xìu như thể đang cảm thấy có lỗi với chàng.

Lịch Nghiêm trầm lãnh liếc sang Mộc thần, hạ giọng nghị sự: "Ngươi và bệ hạ rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?"

Vừa nghe thấy lời chàng, nàng ta giật mình bấn loạn, nghĩ đến làm sao hắn ra có thể biết, nên vội vã thốt: "Ngươi biết rồi sao?", nhưng lại ngẫm nghĩ điều chi, Mộc Thi mạnh giọng: "Mà chờ đã... Âm mưu? Loạn thần tặc tử! Sao ngươi dám nói những lời hỗn láo như vậy? Ta sẽ báo lại với bệ hạ."

Lịch Nghiêm trưng ra vẻ thờ lạnh nhạt, chẳng màng quan tâm đến đều nàng nói, chỉ đáp trả kiêu lãnh hai chữ ngắn lời: "Tự nhiên!"

Thuần Mộc Thi chớp chớp đôi trân nhãn long lanh, vẻ mặt hơi ngơ: "Ta biết là ngươi không sợ mà nên ta chỉ đùa cho vui thôi.", nàng cười nhạt cho qua loa mọi chuyện và lại lẩm bẩm mắng thầm trong bụng: "Đúng là thứ ngông cuồng tự đại, không xem ai ra gì. Có ngày chết sớm!... À! Quên mất hắn bất tử. Xem như chưa nói câu đó."

Nhìn dáng vẻ thế kia của Mộc thần, chàng lại thẳng thừng ra lời mỉa mai, không một chút xiêu quẹo: "Ngươi lẩm bẩm cái gì? Cười cũng phải cho giống. Giả dối quá rồi!"

Mắng ta? Tên lãnh huyết vô tình này, thật làm ta tức chết!

Thuần Mộc Thi tức đến nghẹn cả hơi, không nói thành lời điều chi. Nhìn vẻ kiêu ngạo của hắn mà nàng phát bực, chỉ thốt được từ "Ngươi!..." nghẹn ngào ra khỏi miệng.

Ánh mắt chàng hiện tại tuy vô cảm, nhưng lại nghiêm trọng nhiều phần: "Ngươi cấu kết với điện hạ lừa ta...", dứt lời nhanh chóng, chàng liền tiến đến gần nàng ấy.

"Ta... Ta...", nàng hoang man mà lùi bước, toát cả mồ hôi lạnh, căng thẳng trong lòng khi nhìn vẻ lạnh âm như hàn cực của Lịch Nghiêm đang tiến đến gần mà nước bọt muốn nghẹn lại.

Chàng vẫn giữ thần sắc nghiêm nghị, tiến thêm bước nữa: "Bỡn cợt ta..."

Thuần Mộc Thi đưa hai tay lên ngăn trước ngực, bối rối tuông lời nhường nhịn: "Thủy thần đại huynh! Ngươi bình tĩnh..."

Tiến một bước lại lùi một bước, thêm một lời lại có thêm bước nữa. Chàng càng đến gần nàng ấy, dồn ép nàng sát bờ hồ trơn trượt và nàng đã ngã.

"Á....................................."

Tiếng nàng hét như khiến vạn thảo trong Dịch Thủy hồ tỉnh giấc. Nhưng nàng không hề bị gì cả vì nàng đã nằm trọn trong vòng tay của Lịch Nghiêm. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, dòng máu thủy mộc của từng người luân chuyển, cảm xúc bồi hồi dường như bùng cháy, bao gồm cả sự sợ hãi.

Thịch... Thịch... Thịch...