Chương 36: Môi Thơm, Mật Ngọt Và Con Nhái

Thiên Ma Tông

Một tà tông kế thừa tạp niệm hắc ám của Ma tộc, tu luyện ma công để tăng cường thực lực. Tông môn này đã từng có thời kì nổi trội cực thịnh, có lịch sử truyền thừa lâu đời, tồn tại trên giang hồ mấy ngàn năm qua, nhiều lần bị các thế lực chính đạo chèn ép nhưng vẫn có sức chống trả, đứng vững cho tới bây giờ.

Địa hình tông môn được rừng núi dày đặc bao phủ, ma khí tối đen ẩn hiện khắp nơi, làm cho thế lực này trở nên âm u, cả ngày hiếm khi thấy được ánh sáng mặt trời.

Nội môn tông đường.

Thâm sơn, nơi có những ngọn núi được bao bọc bởi hắc sắc ma khí bốc lên từ lòng đất, là địa điểm chuyên dành cho các tầng lớp đệ tử Thiên Ma Tông tu luyện.

Dưới chân của một ngọn núi lớn nằm ở phía tây thâm sơn, có nhiều hang động đang bốc lên ma khí dày đặc, một bóng người chợt chớp lóe, chui vào bên trong miệng hang ở gần đó.

Nơi này là trung tâm ngọn nguồn của ma khí. Nghe đệ tử trong tông truyền tai với nhau rằng, bên dưới lòng đất ở đây là địa phương phong ấn ma khí, do tông chủ đời đầu, cũng chính là người đã sáng lập ra Thiên Ma Tông kiến tạo. Lợi dụng ma khí dày đặc ở bên dưới để giúp đệ tử trong môn phái tu luyện.

Càng vào sâu, vách động trở nên trơn trượt và rất ẩm ướt, địa hình có phần chúi xuống, đâm sâu tận lòng đất.

- Aaaaaa!!!

Grừ!!! Grrừ!!! Grào!!!

Thân thể gầy gò bị xích sắt đen khóa chặt trên một cây trụ đá xanh có chạm trổ hình rồng, bên dưới chân trụ là một hồ nước màu đen như dầu hắc, hơi lạnh từ mặt hồ không ngừng bay lên, chui tọt vào bên trong thân thể bị trói trên trụ đá khiến người bị trói phải gào rống thê lương, quằn quại một cách đau khổ.

Đầu tóc dài rối loạn, do thời gian dài không được tắm gội nên phần lớn tóc tai đã bết lại với nhau, đóng thành từng cục như bãi phân trâu, mùi hôi thối của cơ thể, tanh tưởi của máu thoang thoảng trong không khí.

Tổng cộng có tám sợi dây xích, kích cỡ to hơn hai ngón tay, đen sẫm màu sắt nguội, chia nhau xỏ xuyên qua tứ chi và hai xương tỳ bà của kẻ nọ, ghim cứng như đóng đinh ở đỉnh trụ đá.

Những tiếng gào rống từ trong miệng của kẻ bị giam cầm cất lên hệt như tiếng thú vật, khàn đặc.

- Khà khà! Hôm nay ta lại đến thăm ngươi đây! Cứ mỗi ngày thấy ngươi đau khổ chèo chống, ngăn chặn sự ăn mòn của ma khí, trong lòng ta cảm thấy rất là hả hê!

Bóng đen lúc nãy chợt xuất hiện ở gần hồ nước, là một trung niên nam tử với gương mặt sắt đá, hắn đang tỏ ra thích thú khi nhìn thấy thân thể bị trói trên trụ đá quằn quại.

- Thế nào? Cảm giác bị ma khí không ngừng ăn mòn linh hồn, lại bị hơi lạnh của Hoàng Tuyền Thủy tàn phá cốt tủy, cả hai loại đều là cực hình hành hạ đau đớn khủng khiếp nhất đối với thể xác và linh hồn, ngươi có thích không?

Bóng đen kia liên tục dùng những từ ngữ sắc bén để đả kích tinh thần của người bị trói, nhưng kẻ nọ lại không hề trả lời lại, chỉ biết cắn răng chịu đựng.

- Khà! Có phải là đau đến mức không nói nên lời? Nhớ năm xưa, mẫu thân của ngươi cũng từng bị giày vò như thế, hơn nữa ta lại chính là kẻ hành hình! Chà chà, ngươi lúc đó còn quá nhỏ, nên không biết được đâu, gương mặt của cô ta trở nên méo mó một cách đáng sợ, ánh mắt oán hận chảy ra huyết lệ nhìn chằm chằm ta, hai hàm răng nghiến chặt, mạnh tới nỗi gãy nát từng cái một,...cuối cùng phút chót ta bỗng xiêu lòng, liền tiến hành dùng sưu hồn thuật lên trên người của cô ta, quấy phá cho thần trí mẫu thân ngươi trở nên điên loạn, rồi nhân cái lúc ả đau khổ nhất, đánh một kích khiến linh hồn ả tan tành! Hahaha, cảm giác ấy không có từ ngữ nào diễn tả được!

Dùng giọng điệu gian xảo, tinh vi, bóng đen không ngừng kể lại chuyện xưa, dùng người thân của kẻ bị trói ra để đả kích tâm thần hắn. Đây được coi là những lời tàn độc nhất, kẻ bị xích sắt trói kia dù sao cũng là con người chứ không phải sắt đá gì, cũng có tình cảm máu mủ ruột thịt, cho nên lúc này hắn đã không yên lặng được nữa.

- Grào! N.g.ư.ơ.i...t.ê.n...á.c...m.a......n.à.y....

Uông uông!!!!

Kẻ bị trói vừa quằn quại chống lại đau đớn, vừa bị những lời bén nhọn như dao xuyên thấy tâm can, hắn đau khổ rên lên, đôi mắt sắc lẹm bên dưới làn tóc rối tỏa ra ánh sáng màu tím, âm lãnh quét tới bóng đen, hệt như một con thú dữ điên cuồng, chỉ muốn xé xác kẻ trước mắt ra để ăn tươi nuốt sống cho hả giận.

Thân thể hắn cũng chậm chạp biến đổi, bắt đầu hấp thu ma khí xung quanh, da dẻ trở nên ngăm đen và mọc ra những miếng vảy cứng tựa vảy cá, đen bóng. Trên đầu nhô ra hai khối thịt u, cuối cùng khối u nhô lên đến một độ cao nhất định liền nứt ra, để lộ một cặp sừng màu tím dài bằng ngón tay, tỏa sáng như đá Thạch Anh Tím.

Một cỗ sát khí lăng lệ, khát máu tràn ngập quanh cơ thể bị trói, nếu như lúc trước bộ dáng của hắn tưởng chừng như vô dụng, thì lúc này đã khác xa hoàn toàn, hắn trở nên tà mị và toát ra khí tức nguy hiểm. Giữa lúc khí thế của hắn đang tăng mạnh, đám dây xích đen xuyên qua thân thể của hắn bỗng phát sáng, tám cọng xích run lên, dễ dàng kìm hãm lại sức mạnh thần bí của kẻ bị trói, không để cho hắn tiếp tục hấp thu ma khí nữa.

Tâm tính bất ổn, mặt tiêu cực trỗi dậy, khiến hắn bắt đầu ma hóa, hiện ra hình dạng của Ma tộc, tiến nhập ma kiếp.

- Ồ! Không tệ, không tệ! Ma thể của ngươi lại mạnh hơn lần trước rất nhiều, đây đúng là chuyện tốt!

Bóng đen kia mở miệng khen ngợi, ngay sau đó liền bay lên đối diện với người bị trói, bàn tay màu tím có móng vuốt sắc nhọn từ trong ống tay áo đen thò ra, đặt tay lên giữa ngực của kẻ bị trói, bá đạo hấp thụ lực lượng thần bí trên thân thể bị giam cầm, không bao lâu sau, kẻ bị trói liền trở lại nguyên hình, cơ thể gầy yếu có vẻ nhỏ hơn lúc trước, bị teo lại. Hắn đã không còn dùng được trạng thái ma hóa nữa.

- Tuyệt! Giam ngươi năm năm trời ở đây, quả nhiên là không có vô ích, đợi đến khi ta hấp thu được toàn bộ ma khí, cướp đoạt đi Tử Cực Sát Ma Thể của ngươi, lúc đó mới dùng tới sưu hồn thuật, moi móc tin tức ta cần! Ngươi cứ tiếp tục cứng đầu đi, hahaha!

Cuồng tiếu và đắc ý một trận, bóng đen lại biếm mất như một làn gió, để lại kẻ bị trói trên cây cột đá một mình lẻ loi.

- K.H.Ố.N...K.I.Ế.P!!!

Chất giọng phẫn uất, nghèn nghẹn thoát ra khỏi kẽ răng của người bị trói, cuối cùng đôi mắt của hắn tắt đi ánh sáng tím, trở lại trạng thái bình thường, con ngươi đen nhánh nhìn những sợi dây xích trói buộc thân thể một cách bất lực.

...

Ngày dài nhanh chóng trôi qua, thời hạn Kim Ô bí cảnh chuẩn bị đóng cửa càng nhích lại gần.

- Lượng tin tức, kiến thức tích lũy trong tiền kiếp của ngài quá nhiều, hiện tại Chí Tôn cần tìm cơ hội để tiến hành quá trình đồng hóa, tiếp thu những thứ đã từng thuộc về ngài!

Quả hắc cầu chứa đựng linh hồn của bảy quái thú lên tiếng, dẫn dắt Toàn làm những điều mà hắn cần phải làm, chỉ cần hắn rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ, đối với hắn sẽ rất có lợi trên con đường tu luyện, khôi phục thực lực của bản thân.

- Ta biết, nhưng mà tu vi của ta đã mất hết, trong cơ thể lại đang tràn ngập thần lực của bảy đại chữ cổ, nếu chưa tiêu trừ được chúng thì không thể tu luyện lại được!

Toàn nói. Bản thân hắn cũng đang đau đầu về vấn đề này.

- Chẳng lẽ ngài quên những gì chúng ta đã nói khi dạy cho ngài phương thức truyền âm nhập mật ư? Trước tiên ngài cần phải tỉnh lại đã, sau đó tìm một nơi an toàn, bắt đầu tiến hành khôi phục tu vi Niết Bàn.

...

Trở lại trên mặt đất.

Nơi này cảnh đẹp như tranh vẽ, khung cảnh yên bình giữa chốn non xanh nước biếc.

Tại một hạp cốc, tỷ muội họ Bạch đang ân cần chăm sóc Toàn, hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, tuy nhiên những vết thương trên thân thể đã chuyển biến tốt hơn, bắt đầu kéo da non.

Đầu hắn được đặt trên đùi êm như gối của Bạch Dung, bên cạnh là Bạch Ngân dùng một chiếc khăn tay nho nhỏ, nhẹ nhàng lau rửa cơ thể của hắn.

Hai nàng tuyệt sắc mỹ nhân với ánh mắt lo lắng nhìn khuôn mặt trẻ con ngây ngô của hắn, không biết giúp đỡ gì hơn ngoài việc cầu mong cho Toàn tai qua nạn khỏi.

- N...ư...ớ...c......t.a...k.h.á.t......

Đột nhiên, đôi môi khô nứt nẻ, tái nhợt của Toàn chợt hé, âm thanh đứt quãng cất lên, hắn vẫn nhắm mắt nhưng mà rõ ràng là đã tỉnh lại.

- Tỷ...hắn...hắn...tỉnh rồi!

Bạch Dung đang cúi đầu, bỗng hai mắt nàng sáng rực, mừng rỡ nói cho Bạch Ngân đang loay hoay kì cọ cơ thể của Toàn.

Hai nàng mừng rỡ không thôi.

Thấy miệng hắn đang hé mở, thều thào một cách yếu ớt, Bạch Ngân liền nhanh tay lấy ngay ít nước lọc được múc sẵn từ lâu đựng trong ống trúc nhỏ, bàn tay dịu dàng nâng đầu Toàn lên, từ tốn đưa ống nước sát miệng hắn.

“khà khà...ai từng đòi ném ta cho đám cương thi da xanh? Xem ta làm sao trả thù nè!”.

Vẻ mặt Toàn hiện ra nét gian xảo, vui như mở cờ trong bụng, bắt đầu làm bộ làm tịch!

- Ặc ặc!!! Khụ!!!

Nước còn chưa chảy vào miệng, hắn đã giả bộ ho sặc sụa, khiến cho cả Bạch Ngân lẫn Bạch Dung hốt hoảng, cuống cuồng lên, Bạch Ngân thì tưởng đâu nội thương của hắn lại tái phát, bàn tay nhỏ nhắn thấp thỏm vuốt vuốt lồng ngực Toàn, đến khi hắn bớt ho mới thôi.

Dưới ánh mắt tròn xoe của muội muội, Bạch Ngân ngượng ngùng hớp một ngụm nước mát vào miệng, ngay sau đó đôi môi đào thơm phức áp sát miệng Toàn, trực tiếp ngậm lấy môi hắn, miệng nhỏ tách ra để dòng nước chảy vào trong.

Mỹ nhân e thẹn, hai má hồng như đánh phấn, gương mặt xinh đẹp đỏ chót như rạng mây chiều, mắc cỡ không thôi.

Nhu tình và mật ngọt, chỉ tiếc là Toàn đang cố giả bộ, hai mắt nhắm nghiền, nên không thể nhìn thấy biểu cảm đáng yêu trên gương mặt của Bạch Ngân.

Bạch Dung lại tiếc hận không thôi, nàng lúc này thầm khao khát, ước gì người mớm nước cho Toàn là nàng chứ không phải tỷ tỷ.

Môi thơm như mật ngọt ở nhụy của bông hoa, dòng nước mát hòa quyện với nước bọt của Bạch Ngân rót vào miệng Toàn, hắn tham lam mà nốc, vừa tận hưởng một cách nhâm nhi, chậm rãi nuốt vào bụng.

- Ưm!!!

Rồi chợt Bạch Ngân trợn trừng hai mắt, gương mặt ửng hồng thoáng hiện lên nét bối rối. Bởi vì trong miệng, lưỡi Toàn đã quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, hút mạnh, hắn còn ngọ nguậy đầu lưỡi, như muốn vét sạch tất cả nước bọt ngọt lịm trong miệng nàng.

- Hứ! Hai người các ngươi đang làm cái trò gì vậy hả? Muội dỗi luônnnnn!!!

Chứng kiến màn hôn môi nút lưỡi gợi tình giữa tỷ tỷ và Toàn, Bạch Dung vừa ngại vừa giận dỗi, hứ một tiếng yêu kiều, quay mặt sang một bên, không để ý tới hai người nữa.

Ộp ộp...ộp...

Hương mật tựa như khói sương, hai người đang say sưa thì chợt bị tiếng ộp ộp của loài lưỡng cư phá vỡ, Bạch Ngân thẹn thùng, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, vội đẩy Toàn ra, hé miệng thở dốc, hai bàn tay còn không ngừng quạt quạt trước mặt, muốn giải nhiệt, cũng như che đi gương mặt thanh tú động lòng người đang đỏ bừng bừng.

Nằm trên đùi của Bạch Dung, Toàn vẫn nhắm hai mắt nhưng khóe miệng chợt nở một nụ cười đắc ý.

- Thấy ghét!!! Tên lưu manh nhà ngươi còn cười được hả?

Một người hờn, bây giờ lại có thêm một người dỗi, Bạch Ngân hai mắt đỏ hoe, tức giận bắt lấy con Nhái phá đám đang ẩn mình trong đám rêu ở ngay dưới chân nàng, một quạt tống thẳng vào miệng Toàn khiến cho thanh niên ấy giãy nảy lên như nuốt phải chất kịch độc.

- Ọe...ọe..ọe!!!

Tiếng nôn ọe và khạc nhổ phát ra từ miệng Toàn, thanh niên mặt mũi tái mét, nhanh chóng bật dậy, lấy tay móc họng.

Một con nhái da xanh to bằng hai ngón tay, có làn da nhớp nháp đang dính đầy nước bọt bị Toàn nắm chân kéo ra khỏi họng, hắn nhìn mà phát khiếp, tiện tay quăng thằng nhỏ đi thật xa, sau đó quay sang nhìn Bạch Ngân, gương mặt trắng bệch buộc phải nở nụ cười khổ, thú tội cho hành động dại dột của bản thân.