Trong mắt Khuất Dạ nhanh chóng lóe lên sợ hãi, thân hình khổng lồ thoáng cái bối rối, rồi dừng lại trên không trung. Rút kinh nghiệm từ đợt trước, hắn thoáng nhìn qua bả vai trái trụi lủi, ánh mắt hơi co rụt, lần này thì hắn đã khôn hơn, không dám dùng thân thể trực tiếp va chạm với hai vật thể kì dị này nữa mà hắn lại dùng thi khí ngưng tụ thành vô số vũ khí, có đao, có kiếm, có dù (Ô), có luôn cả gậy gộc,...dùng những thứ này để ngăn chặn khối lập phương và đồng hồ.
Công kích từ dạng hiện đại chuyển sao thô sơ.
Một lượng lớn vũ khí do thi khí ngưng tụ thành mạnh mẽ đánh lên khối lập phương và đồng hồ, làm cho hai vật thể run rẩy dữ dội, lảo đảo muốn rơi xuống đất.
Bùm...bùm....bùm...
Phụt!!!
Mỗi một đợt công kích đánh vào hai vật thể phát ra tiếng nổ điếc tai, cả người Toàn cũng run rẩy theo hai vật thể, không lâu sau đó thì hắn như gặp phải trọng kích, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mất hết sức lực, quỳ một chân dưới mặt đất.
- Chết tiệt, thật không không ngờ lại bị phản phệ, khí tức thần thánh của hai vật thể đang dần biến mất, xem ra ta nên kết thúc nhanh chóng! Hmm...Thôn Phệ!!!
Bang!!! Bang!!!
Gương mặt tái nhợt không còn một chút máu ngước lên nhìn Khuất Dạ đang điên cuồng công kích khối lập phương và đồng hồ, Toàn nhẹ nhàng lắc đầu than tiếc, nắm tay khẽ xiết lại, miệng thốt lên hai tiếng “thôn phệ”. Bất chợt hai vật thể đang bị công kích bỗng trở nên lắc lư kịch liệt, rồi nổ bung ra, không gian ngập tràn trong một mớ hỗn độn màu xám tro, bên trong thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu gào không cam tâm, phẫn nộ của Khuất Dạ.
- Không không...ta không thua, không thể nào thua một thằng oắt con...không muốn....aaaaa!!!
Tiếng la hét sau một lúc thì nhỏ dần và rồi im bặt, sương mù màu xám tro từ bên trong vụ nổ bay ra, hóa thành từng đạo tà khí chui vào bên trong người của Toàn. Khói bụi tản đi hết, thân hình khổng lồ của Hoàng Kim Cương Thi rơi bộp xuống đất, cứng đơ không còn cử động, có thể là đã thật sự chết rồi!
- Phù!!! Nguy hiểm thật, không ngờ lại có thể dùng đế thi khí làm cho ta bị khí tức thần thánh cắn trả, xem ra muốn thắng hắn đúng là tốn sức, hơn nữa còn tốn rất nhiều sức!
Phụt...phụt...phụt!!!
Thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng chưa kịp làm gì thì hắn lại liên tục hộc ra ba ngụm máu bầm đen, sự sợ hãi hiện rõ trên nét mặt, chỉ có Toàn mới biết, một thoáng kia nguy hiểm cỡ nào, bị khí tức của thần cắn trả, linh hồn trọng thương, kinh mạch trong cơ thể toàn bộ đứt gãy, nội tạng bị đảo lộn trở nên rối loạn. Khí tức trên người hắn nhanh chóng rút đi, sau một phút thì không còn cảm nhận được tu vi nữa.
- Cái...gì? Thật sự bị phế? Cái này...
Toàn ngơ ngác, gương mặt dại ra, không thể tin được mình đã bị phế bỏ, trở thành một người bình thường, không còn là tu luyện giả nữa. Nhưng hắn đâu biết, giữ lại được tính mạng là đã may mắn lắm rồi, ở cảnh giới Niết Bàn trung kỳ thi triển thần kỹ, chưa bị nổ banh xác thì đúng là kỳ tích.
...
Bên cạnh hắn, Bạch Ngân lẫn Bạch Dung cùng đồng thời dại ra, hai nàng không thể nào ngờ được người thanh niên đang quỳ trước mặt họ lại có thể đánh bại được Khuất Dạ, vốn dĩ cũng đã từng có tu vi Đại Đế Cảnh, hai nàng hiểu rõ Khuất Dạ mạnh mẽ như thế nào, cho dù tu vi của hắn có bị giáng cấp thụt lùi đi nữa thì sự lợi hại vẫn còn ở đó, kỹ năng và kinh nghiệm thực chiến đế cấp vẫn sờ sờ, ấy vậy mà lại bị một thanh niên có tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ đập chết. Điều này thật hoang đường.
- Làm sao có thể? Hắn thật sự giết chết Khuất Dạ, lại còn diệt sát được cả linh hồn? Thật vô lí! Trong bí cảnh này linh hồn có thể nói là bất tử, do đó chúng ta mới có thể trở thành cương thi với linh hồn nguyên vẹn của chính mình, nếu thể xác bị phá hủy thì linh hồn sẽ biến thành vong linh, vẫn có thể coi là “còn sống” ở dạng linh hồn, còn Khuất Dạ này, ngay cả linh hồn cũng không thấy đâu, chắc hẳn là bị hai vật thể kì lạ kia cuốn lấy rồi....!
Bạch Ngân lẫn Bạch Dung đều tự thì thào, hai tỷ muội nhìn nhau với ánh mắt chứa đầy sự kinh hoàng.
...
Sau vụ kia, Toàn đã triệt để biến thành một phế nhân, yếu ớt ngồi một chỗ như người mất hồn, liên tục có quá nhiều sự bất ngờ ập đến khiến hắn không biết nên nói gì cho phải, không biết nên buồn hay nên vui.
Bên cạnh, hai nàng cương thi vẫn chưa nhận ra sự thay đổi lệch trời bên trong cơ thể của Toàn, hơn nữa dâm độc đúng lúc này lại bộc phát mạnh mẽ, hầu như đã chảy xuôi theo trong máu của các nàng, xâm nhập vào toàn bộ tế bào.
Quần áo lụa là lần lượt được cởi bỏ, hai thân thể mê người chậm rãi uốn éo, từng tiếng rên ư ử cất lên, âm thanh tiêu hồn khiến cho Toàn đang trọng thương trở nên hồn xiêu phách lạc, khơi dậy dục vọng mãnh liệt khiến hắn khó có thể cưỡng lại được.
- Hừ...ưm...ừm...hừ hừ...l.a.m...làm...ơn...xin hãy...giết chúng ta...ưm ưm...ahh...ưm...ư ư...
Hai thân thể trần trụi cố hết sức bò lại phía Toàn, dùng chút lí trí cuối cùng chèo chống cho đầu óc thanh tỉnh, cầu xin hắn giết các nàng đi, giúp giảm bớt sự thống khổ nhưng mà...hai nàng lại cầu xin sự giúp đỡ khi đang trong trạng thái trần truồng như nhộng, trên người không một mảnh vải, đầu cúi thấp, mông chổng lên cao, những hành động gợi dục liên tục đập vào đôi mắt rực lửa của Toàn, làm cho hắn dù đang bị thương cũng phải phát hỏa.
Sương mù màu đỏ tía từ trong cơ thể của Bạch Ngân, Bạch Dung tràn ra, bất ngờ bao phủ lấy Toàn và hai tỷ muội nàng vào trong.
Khoảng khắc vừa bị sương mù kì lạ bao vây, chính mắt Toàn nhìn thấy hai nàng cương thi đã buông bỏ chấp niệm, đánh mất lí trí, đồng thời trao cho hắn một nụ cười lẳng lơ.
- Hihi, Khuất Dạ đòi làm cha thiên hạ, cuối cùng lại bị chàng diệt trừ, hiện giờ ở đây còn lại hai nữ nhân đáng thương muốn được làm mẹ thiên nhiên, thử hỏi chàng phải làm sao đây? Diệt sát luôn một thể hay là hảo hảo yêu thương? Ahihi!!!
Giọng nói ngọt ngào như đường mật lọt vào lỗ tai của Toàn, tức thì hắn rùng mình, nổi da gà toàn thân, một nỗi sợ hãi bất an dâng lên trong linh hồn, những hình ảnh cũ ùa về, hắn chợt nhớ lại cái cảnh bản thân bị hai mươi ả đàn bà xinh đẹp hiếp dâm cho đến chết, cảnh tượng “thê thảm đó xảy ra khi hắn còn sống ở Địa Cầu! Giờ đây bị hai thân thể nóng bỏng kẹp chặt hai bên, sợ hãi có, hưng phấn cũng có nhưng mà hắn hiện tại làm gì còn sức lực để phản kháng cơ chứ!
- Lựu đạn ông trời, sao tui lại bị phế vào ngay cái thời khắc quan trọng như thế này đây hả? Haizz cầu mong là lịch sử không có lặp lại, không có bị hiếp chết a!