Chương 27: Phá Kén

Độp một cái!

Khuất Dạ ngồi xổm xuống bên cạnh cô cương thi có mái tóc màu bạch kim, hắn vươn tay, dùng một động tác hết sức nhẹ nhàng và thân mật đỡ ở phía sau gáy của nàng, nâng cho nàng ngồi dậy.

- Bạch Ngân! Năm đó hôn ước giữa ta và nàng đều được Khuất gia lẫn Bạch gia bày bố, cả hai buộc phải nghe theo gia tộc an bài, không thể làm chủ được số phận. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác xưa, quy luật của gia tộc đã không còn tính uy hiếp đối với hai ta. Không cần gia tộc an bài, hôm nay Khuất Dạ ta sẽ biến nàng trở thành người đàn bà của mình, nguyện suốt đời đem lại cho nàng hạnh phúc êm đềm, hoàn thành ước muốn năm xưa còn dang dở!

Khuất Dạ cố gắng thổ lộ tâm tư bấy lâu chôn giấu tận đáy lòng, dùng lời lẽ mà hắn cảm thấy dễ lọt lỗ tai nhất để nói ra, thể hiện sự chân thành và tình ý trên nét mặt, nhưng cái gương mặt khô khốc chỉ có da bọc xương của hắn vẫn cứ đơ đơ cứng ngắc ra đó, không hề có một chút cảm xúc nào, thực chất là một bộ mặt giả tạo mười phần.

Giả tạo khiến cho người khác nghe thấy phải buồn nôn.

Bẹt!

Một ngụm nước bọt màu xanh nhạt bất ngờ đập vào gương mặt nhăn nhúm của Khuất Dạ, làm cho hắn sững sờ trông chốc lát. Kẻ vừa làm ra cái hành động sỉ nhục đó, không ai khác ngoài nàng cương thi có mái tóc màu bạch kim.

Bạch Ngân gắng gượng một chút sức lực cuối cùng, muốn thoát khỏi vòng tay của Khuất Dạ nhưng vô dụng, tựa hồ rất không thích khi bị hắn chạm vào người. Nàng bi phẫn mở miệng, giọng nói tức giận:

- Hừ! Ta vốn dĩ không hề thích ngươi, cũng chẳng có ý định kết duyên gì, tất cả đều là gia tộc hai bên tự ý sắp xếp. Hơn nữa ngươi lại âm thầm dùng thủ đoạn đê tiện, hạ dâm độc lên người tỷ muội chúng ta, hành động của kẻ tiểu nhân biến thái như ngươi đã lưu lại ác cảm trong lòng tất cả nữ nhân, đừng nói là chỉ có hai tỷ muội bọn ta, đối với tất cả nữ nhân trên đời này cũng điều như vậy, không một ai muốn bị một kẻ biến dùng chất kích thích để chinh phục thể xác cả! Danh tiếng hèn mọn của đại công tử Khuất gia, tỷ muội chúng ta ở đây liền rõ hơn ai khác nhiều!

Ra sức vùng vẫy, miệng đẹp không ngừng cất lên những lời thật lòng, rõ ràng là Bạch Ngân muốn vạch ra giới hạn rõ ràng trong mối quan hệ giữa nàng và Khuất Dạ. Người đời có câu “lời thật lòng thì rất khó nghe”, quả nhiên đúng như vậy, tuy nhiên Khuất Dạ vẫn lặng thinh, dường như không bị những lời kia làm cho kích động, một lúc sau hắn bỗng đưa tay lau đi ngụm nước bọt của Bạch Ngân còn đang dính trên mặt, bất ngờ hắn làm ra một hành động quá sức tưởng tượng, khiến cho tỷ muội cương thi phải trợn tròn mắt khó hiểu.

Từ tốn đưa những ngón tay dính nước bọt của Bạch Ngân vào trong miệng, liếm mút một cách vui vẻ, thích thú.

- Ngọt lắm, bao nhiêu năm trôi qua, vẫn có thể giữ nguyên được hương vị!

...

Chợt...

Chát!!!

Âm thanh thanh thúy vang lên, Khuất Dạ sau khi mút sạch mấy ngón tay liền bất ngờ tát cho nàng cương thi Bạch Ngân một cái tát rõ to, lực tay mạnh đến mức làm khóe miệng nàng chảy máu, thi huyết lục sắc rơm rớm tràn xuống bờ môi dưới.

- Hừ! Nhìn cái bộ dạng của ngươi đi, xem có còn giống người hay không? Người không ra người, yêu không ra yêu, được ta chú ý đến đã may mắn lắm rồi, ở đấy mà tỏ vẻ thanh cao! Đừng có làm giá, đệ nhất mỹ nhân của Bạch gia năm xưa đã chết rồi, nên nhớ ngươi bây giờ là cương thi, một con cương thi xấu xí mà thôi!

Khuất Dạ khinh thường mắng nhiếc Bạch Ngân, chợt ánh mắt hắn rụt lại, nhãn cầu xám đục lóe lên vẻ tàn nhẫn.

- Thi lực đã bị rút sạch vẫn dám ngoan cố bộc lộ trạng thái thi hóa? Đúng là nữ nhân ngu ngốc! Cút sang một bên, lát nữa lại tính sổ với ngươi!

Bốp!

Bạch Ngân vốn đang suy yếu do bị chất độc xâm nhập thân thể, cả người không còn chút sức lực nào để phản kháng, nàng định vận dụng khả năng biến thân vốn có của cương thi, mang ý định ngăn chặn dâm độc làm loạn trong cơ thể, kết quả là chưa kịp thi hóa thì đã ăn một cái tát lẫn cú đá của Khuất Dạ, mà nàng lại chỉ có thể cam chịu, hé miệng hự một tiếng đau đớn rồi gục xuống thở dốc.

- Bây giờ tới lượt nàng nha Bạch Dung, đệ nhị mỹ nhân của Bạch gia! Ây da, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó, như thể là nàng muốn giết ta vậy? Hắc hắc, ta khuyên nàng nên thành thật một chút, đừng cố tỏ ra cứng cỏi để rồi tự chuốc lấy khổ như tỷ tỷ ngu ngốc của nàng!

Khuất Dạ vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ làm bộ làm tịch ấy, cố tỏ ra bản thân mình thanh bạch nhưng ánh mắt hèn mọn của hắn lại không ngừng quét tới quét lui trên thân thể mỹ miều đang bị kích thích bởi dâm độc của Bạch Dung, càng nhìn thì bạch nhãn trắng đục càng phát sáng, kèm theo tiếng nuốt nước bọt ừng ực khiến cho Bạch Dung cảm thấy khó chịu cực kỳ, ánh mắt hắn ta cứ rọi chằm chằm vào những vị trí nhạy cảm trên người của nàng một cách trắng trợn, vô sỉ.

- Ngươi...ngươi đừng có nhìn ta bằng loại ánh mắt dâm tà đó, nó khiến ta rất khó chịu, còn nữa...chẳng phải lúc trước ngươi thích tỷ tỷ của ta lắm ư? Vì sao khi nãy lại đối xử với tỷ ấy như vậy, bộ ngươi không thương tiếc sao?

Mặc dù khá là sợ hãi, nhưng nàng dù gì cũng đã từng là tồn tại đế cấp, hơn nữa tâm cơ lại rất thâm trầm, là người luôn biểu hiện ra bên ngoài bộ dáng mềm yếu, nhu nhược. Bạch Dung chỉ nhẹ nhàng hỏi Khuất Dạ vài câu, nhằm phân tán sự cảnh giác và chi phối dòng suy nghĩ của hắn, mặt khác nàng âm thầm tích tụ lực lượng vào lòng bàn tay, chờ cơ hộ để quyết định đánh một đòn chí mạng, dù cho có chết cũng không để cho Khuất Dạ chà đạp thể xác.

Thấy Khuất Dạ ngây ngốc suy nghĩ một lúc lâu mà không có trả lời nàng, dường như hắn không được tỉnh táo cho lắm, Bạch Dung liền hạ quyết định, cánh tay phải bất ngờ đâm ra với tốc độ chớp nhoáng, vị trí chính là ngay giữa trán hắn, ý muốn một kích bổ nát đầu hắn.

Vụt....bộp!

Nhưng sự tình tưởng chừng như hoàn hảo lại không có dễ ăn như vậy, Khuất Dạ đang trong trạng thái mờ mịt bỗng nhiên sực tỉnh, bàn tay khô quắt khẽ xòe ra thành trảo, năm ngón tay giống như cái chân gà, xảo diệu quắp chặt lấy cổ tay của Bạch Dung, ngăn lại đòn chí mạng của nàng.

- Hừ! Đã bảo là thành thật một chút ngươi lại không nghe, Bạch gia song sinh tuyệt sắc mỹ nhân, cứng đầu có thừa nha!

Bang!!!

Khuất Dạ hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Một chưởng vỗ thẳng vào lồng ngực của Bạch Dung mà không hề thương tiếc, đánh cho nàng hộc máu, bay thẳng tới vị trí của tỷ tỷ nàng, nằm sấp xuống cạnh đó.

- Bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, các ngươi làm sao biết được cái cảm giác thèm khát tình dục của nam nhân bọn ta nó mãnh liệt như thế nào, chẳng phải các ngươi trước khi ngã xuống vẫn còn giữ nguyên vẹn ngọc thể ư? Hôm nay để ta đến lấy nó đi, biến các ngươi trở thành đàn bà chân chính, để các ngươi biết được thế nào là khoái lạc của tình dục!

Giọng hắn khàn đặc, gương mặt khô khốc dữ tợn, hắn gào thét, trạng thái dường như không được bình thường cho lắm.

Nói đoạn hắn bước đến, hai cánh tay như hai cái kìm khẽ kẹp vào eo của Bạch Ngân, Bạch Dung, đưa hai nàng tiến về phía sâu bên trong địa đạo.

- Hả? Đồ vật gì thế? Là kén à? Nơi đây làm sao lại xuất hiện thứ quái dị này?

Khuất Dạ dự định sẽ cùng cặp tuyệt sắc cương thi “vui vẻ”, lúc đi qua hồ thi độc đã cạn khô, hắn chợt dừng lại bên cạnh chiếc kén màu xanh, tinh tế đánh giá một phen, thầm kinh ngạc. Linh cảm nói cho hắn biết cái kén này bất phàm, hơn nữa sâu trong linh hồn còn truyền đến cảm giác ham muốn, làm cho hắn thèm nhỏ dãi, rất muốn một hơi ăn hết chiếc kén đấy.

- Khà khà, đồ tốt đây rồi, thật không ngờ kén này là do thi lục chi khí tinh thuần cô đọng mà thành, đúng là vật đại bổ, một khi nuốt xuống ít nhất cũng đủ để ta khôi phục tới Dung Hợp Cảnh đỉnh phong, nói không chừng còn có thể thăng đến Âm Dương Cảnh cũng nên! Trận pháp phong ấn dường như đã không còn tác dụng để ức chế cảnh giới nữa rồi, một khi thực lực khôi phục trở lại Âm Dương Cảnh, ta nhất định có lòng tin sẽ rời khỏi cái nơi chó chết này, chỉ cần thoát được, hahaha, ta nắm chắc sẽ khôi phục lại được thực lực đế cấp lúc trước, càng có thêm hi vọng để trùng kích thần cảnh!

Ánh mắt vẫn đục của hắn ngập tràn sự điên cuồng, hưng phấn, Khuất Dạ cười như điên dại, vội vàng thả hai nàng cương thi xuống đất, mừng rỡ đưa tay định sờ thử mặt kén, nhưng bàn tay khô quắt chưa kịp chạm vào thì bề mặt chiếc kén bỗng nhiên trở nên nhộn nhạo, tơ xanh được dệt từ thi khí bị xé rách thành từng mảnh, một cánh tay cuồn cuộn cơ bắp thò ra, kèm theo cỗ uy áp kinh khủng, mạnh mẽ nện một quyền như pháo nổ ở trên mặt của Khuất Dạ.

Khuất Dạ lúc này cảm thấy bản thân hệt như một con ruồi bé nhỏ, dưới cỗ uy áp kia hắn liền một chút dũng khí cũng không có, hai chân mềm nhũn, muốn quỳ xuống bái lạy, sau đó bị một quyền kia đập dính trên vách đá địa đạo, hơn một nửa người lún sâu vào vách đá, tạo thành cái động hình người đang dang tay.

Rẹt!!!!

Tiếng rách nát giòn tan vang lên, chiếc kén bị xé làm đôi, nhưng sau đó những mảnh vở của kén từ trạng thái rắn bỗng chuyển thành dạng khí, thi khí ào ạt tự động chảy vào cơ thể của bóng người vừa xé kén chui ra.

Lộp bộp...cộc cộc....

Từng viên đá vụn rơi vung vãi ra đất, Khuất Dạ lồm cồm từ trong vách đá bò ra, cả người không ngừng run rẩy, ánh mắt kinh hoàng, khóe miệng lắp bắp như một kẻ yếu bóng vía xui xẻo gặp ma.

- Thần? Uy áp của thần....phải là khí thế của tồn tại thần cảnh mới có thể uy hiếp được đế thân của ta, đế khí quanh thân nhộn nhạo bất thường, tỏ ra sợ hãi khiến cho tâm linh ta cũng phải chấn động, bất an. Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, vì sao lại vào được địa bàn của cương thi? Vì sao lại có được khí tức của thần bảo hộ quanh thân?

Đã từng là một cường giả có tu vi Đại Đế Cảnh, hơn nữa lại có đầu óc vô cùng linh động, Khuất Dạ rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích vấn đề, hắn nhìn thẳng vào kẻ vừa xuất hiện, là một tên thiếu niên, hiện đang bị ánh mắt của hắn khóa chặt. Càng hỏi, giọng của Khuất Dạ càng rét lạnh, tham vọng khao khát để có thể trở thành thần được hắn chôn sâu tận đáy lòng nay đã bị người thanh niên trước mắt khơi dậy.

- Dĩ nhiên dễ dàng tiến vào Niết Bàn Cảnh trung kỳ! À khoan! Có con ruồi...hỏi nhiều như vậy, ngươi thật sự muốn biết tất cả sự tình ư?

Thanh niên kia sau khi hấp thu sạch sẽ hết thi khí do tơ kén chuyển hóa thành, liền hời hợt lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào, kinh ngạc đánh giá cơ thể, rồi tùy ý hỏi Khuất Dạ một câu.