Chương 23: Giết Ngao Bạch

Ở một nơi nào đó trong Kim Ô bí cảnh.

Nơi này có trúc lâm, đồi cát, thác nước, có luôn cả hoang mạc, mọi khung cảnh không hề bị tách ra riêng biệt, trái lại còn dung hợp với nhau một cách hoàn hảo, được bao phủ bởi sương mù trắng xóa, cảnh sắc lấy sương mù làm ranh giới để phân biệt. Phong cảnh nên thơ, thiên nhiên hữu tình, cây cỏ hòa hợp với động vật hiền lành, tạo nên chốn đào hoa tiên cảnh, tiếc thay lại thiếu giai nhân xuân tình.

-Mã công tử, ngươi xem nơi này thật giống tiên cảnh, một cái bí cảnh tầm thường làm sao có thể xuất hiện chốn thanh tịnh như này chứ, hẳn là có ẩn giấu huyền cơ!

-Đúng, đúng như thế, hẳn...h....hẳn là có...có...â....ẩn giấ...giấu huyền....c....ơ....cơ...cơ!!!

Một bà lão tóc bạc lưng còng, tay chống quải trượng bằng tre, gương mặt già nua đầy nếp nhăn chợt ngưng trọng, nhỏ giọng nói với người ở sau lưng.

Đáp lại lời bà ta là một giọng nam, nghe có phần non nớt, ngây thơ, đã thế còn bị cà lăm nữa chứ!

Mãi một hồi lâu giọng nam kia mới dừng hẳn, phát ra tiếng thở dốc liên hồi, có vẻ là rất mệt, bị hụt hơi. Một thanh niên nam tử độ chừng hai mấy tuổi, vóc người cao gầy, hơi có vẻ thư sinh trói gà không chặt. Cơ mà tên này ngoại hình rất điển trai, có thể xếp vào hàng các nam thần sát gái, mày kiếm mũi thon, tóc đen tung bay trong gió, ánh mắt lúc nào cũng ươn ướt,...tất cả đều tuyệt vời, chỉ tiếc một cái là hắn lại có đôi chút khù khờ, như bị thiểu năng, còn kiêm luôn cả cà lăm đại pháp, may mắn thay hắn có ngoại hình bảnh bao bù đi phần nào.

Đúng là thiên địa tạo hóa một kiếp người, không có ai là hoàn hảo cả, nếu ông trời lấy đi của ngươi một thứ gì đó thì ắt sẽ ban lại một thứ khác tương xứng, trời...sẽ không tuyệt đường người!

-Hây, bà bà bà...mau mau mau...nhìn, tờ...t...tại...sao sao sao...nơi đây lại lại lại...khặc...đặt một trụ đá dị dị dị...dạng như vậy, chạm chạm...ch...chạm...khắc một cách thô ráp nhưng lại...lại...a...lại...a...toát ra khí chất uyển chuyển...chuyển ơ...

-Thôi thôi, công tử làm ơn ngậm cái miệng lại dùm lão thân, nói nữa ta lên máu chết bây giờ!

Vị Mã công tử hí hửng tấm tắc kêu lạ, đầu đuôi chủ ngữ, vị ngữ lộn xộn, bị bà lão ngăn lại, hắn có vẻ tức tối lắm, gương mặt hiện lên nét uất ức, không đợi bà lão nói tiếp, hắn đã tức tốc di động thân hình, phát ra bản tính như một hài tử ham chơi, vọt lại sát trụ đá, tuy đầu óc hắn không được bình thường nhưng thực lực thì lại hết sức khủng bố, thân pháp cao siêu tuyệt đỉnh, bà lão chưa kịp ngăn cản tức thì hai mắt liền hoa lên, thất thần trong giây lát, khi bà ta nhìn lại thì vị Mã công tử nọ đã như hình với bóng cùng trụ đá rồi, lúc này trên tay hắn đang cầm một viên tinh thể hoàng sắc, phát ra thổ thuộc tính kinh người, lấp lánh hoàng quang thánh khiết, chứng tỏ đây là đồ vật trân quý.

Ngay khi hắn vừa gỡ viên tinh thể hoàng sắc ra, sương mù và cảnh vật thiên nhiên đa dạng của nơi đây bỗng trở nên tán loạn, hình ảnh dần dần mờ nhạt, hóa hư ảo rồi tan biết mất, nơi này bây giờ mới hiện rõ địa hình, không ngờ là một vùng đất trọc khô cằn, vắng vẻ, không hề có một sinh mệnh sống nào khác ngoại trừ bà lão và Mã công tử.

-Kh...không...công tử chớ có làm loạn...đây...đây là trận pháp, là Hoang Cổ trận pháp....

Giọng bà lão có vẻ hốt hoảng lẫn sợ hãi, hai hàm răng già còn được vài cái cứ va đập cập cập vào nhau, đôi mắt đục ngầu trừng lớn, thân hình lọm khọm nhanh chóng lóe lên, bất ngờ xuất hiện bên cạnh Mã công tử, chụp lấy hắn sau đó liền dùng tốc độ gió thổi mây bay, chạy vội đi thật xa, hành động khó hiểu của bà ta khiến cho Mã công tử rất là tò mò, thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại nhìn trụ đá kì lạ, sau đó lại nhìn cục tinh thể hoàng sắc đang nắm trong tay, ánh mắt mờ mịt khó hiểu, lại định mở miệng hỏi bà bà nhưng không dám.

Ngay khi bà lão và vị Mã công tử kia chạy được một quãng dài, cũng đã hơn mười lăm phút trôi qua kể từ khi Mã công tử khờ khạo tháo xuống viên hoàng sắc tinh thể, trụ đá bỗng nhiên sụp đổ.

Ầm ầm ầm!!!

Kim Ô bí cảnh lại một lần nữa rung động, không như mấy lần trước, hiện tại tần suất động đất đã mạnh lên gấp bội, bầu trời vốn dĩ đã tối giờ lại càng tối hơn, tiếng lôi điện chạy xoẹt xoẹt trên nền trời u ám, hắc lôi cuồn cuộn đan xen với cuồng phong bão tố, uy thế chấn động còn mạnh hơn cả khi Toàn cùng Hành Không giao đấu.

Từ bên dưới lòng đất đột nhiên phát ra những âm thanh rùng rợn đáng sợ, tiếng gào rống của yêu thú, tiếng quỷ khóc ma rên và có cả những giọng cười man rợ.

@#*%&&%@%!!!!

Tiếng hót lanh lảnh cất lên, một con chim có màu lông đỏ rực như lửa bay lượn trên khoảng không gian trống trải, sau lưng nó là vô số yêu thú, có hắc hổ, đại hùng, bạch viên, từ lớp chim đến lớp thú, động vật có cánh cho tới động vật có vú, muôn thú như được giải thoát, một nhánh từ trong rừng chạy ra, nhánh từ dưới đất chui lên....lại có tiếng phượng hót vang lên, tất cả yêu thú như nghe lệnh của con chim đỏ cao quý, chỉnh tề tập trung lại một chỗ.

Sâu dưới lòng đất, nơi có những địa đạo ngầm rộng lớn.

-Hahaha, chỉ mới có vài ngày trôi qua mà một mắt trận nữa đã bị hủy, hi vọng thoát khốn rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt. Thổ Hành Phong Ấn trở nên yếu ớt vô cùng, cứ theo đà này, không cần động đến mắt trận thứ ba, qua một đoạn thời gian nữa ta liền có thể tự tin phá ấn chui ra, hahaha!!!

Khuất Dạ vẻ mặt tràn đầy sự tự tin ngạo mạn, thi hỏa lục sắc trong đôi mắt hắn nhảy lên bừng bừng, trông hắn lúc này thật đáng sợ, hắn len lỏi trong đám cương thi, ánh mắt láo liên nhòm ngó, hình như là đang tìm ai đó.

Một nơi khác, cũng là ở bên dưới lòng đất nhưng không biết nằm ở phía nào, nơi này được gọi là Loạn Thạch Lâm, bởi ngoài có địa đạo ngầm ra thì nơi này còn có rất nhiều tảng đá dị dạng, cao thấp không đồng đều.

Loạn Thạch Lâm chính là địa bàn của Vong – Sát Linh.

Đùng!!!

Bóng đen hắc ám cầm đầu sau một thời gian dài đập đá rốt cuộc cũng được nếm cái cảm giác lên mây! Song quyền của nó thành công oanh kích trên vách địa đạo, chuẩn xác đục ra được mấy cái lỗ sâu ngoáy, đôi mắt lấp lóe quang mang màu đỏ nhảy giật lên, kích động vạn phần.

-Khặc khặc, vậy là hai mắt trận chủ đã đi đời, khà, ta bắt đầu cảm giác được sự tự do...nếu thoát khốn...liệu đế chiến sẽ một lần nữa tái hiện, há há, thú vị, thú vị!

Dị biến liên tiếp nối đuôi nhau không dứt.

Trở lại với địa điểm của đám người hải tộc.

Mặt đất rung chuyển, không gian có biến đổi cỡ nào đi nữa cũng không thể làm kinh động tới bảy người cầm đầu hải tộc và hai thanh niên thần bí.

Toàn lợi dụng lúc dị biến vừa xảy ra, đao khí lại một lần nữa ngưng tụ, định kết liễu Ngao Bạch trong chớp nhoáng nhưng không thể, bởi vì bị một thanh niên đứng phía sau lưng Ngao Bạch ngăn cản, thành ra đao khí chỉ có thể chém xuống một cánh tay của họ Ngao, đoạn một cánh tay trái, sát tới tận vai nhưng mà như thế cũng đủ rồi.

Ngao Bạch sau khi hét toáng lên thì liền ngất xỉu, được thanh niên gọi là Long Hoàng Vương cứu mạng, vứt sang một bên.

-Hừ, nhân tộc hèn hạ, ngươi chỉ biết đánh lén thôi ư? Chắc dựa vào đao khí tà dị đó liền nghĩ có thể giết chết Ngao Bạch, ra oai trước mặt bọn ta?

-Haha, phải không? Hải tộc các ngươi có cái cứt chó gì mà tự cho bản thân cao quý? Ta đánh lén? Haha, không đâu, chẳng qua là tên phế vật họ Ngao kia yếu quá mà thôi, né không được cái kêu đánh lén, quả nhiên là sủa càn như chó!

Toàn liếm liếm đôi môi, tà khí từ trong nội thể tuôn trào ra bên ngoài thân, gương mặt hắn nhanh chóng trở nên khát máu và lãnh khốc, đôi mắt hơi đổi màu một chút, trắng dã như mắt của người mù. Từng đợt khí lưu màu xám tro từ bên trong cơ thể của Ngao Bạch bốc ra, nhao nhao kéo về vị trí Toàn đang đứng, liền bị hắn hấp thu thỏa thích, không bao lâu sau Ngao Bạch từ một cơ thể còn sống sờ sờ ra đó tức thì bị hút thành một cái xác khô, chết trong mờ mịt, bản thể hắn tức thì hiện ra, là một con cá sấu màu trắng dài hơn hai chục mét với da bọc xương, có lẽ là cá sấu bị bạch tạng cũng nên! (Cá sấu hay còn gọi là ngạc ngư, vốn có dòng họ, bà con xa với long tộc, trong huyết mạch có chứa một tia long huyết mỏng manh).

-C...cái gì....Ngao Bạch chết?

-Ngao Bạch!!!

-Ngao Bạch!!!

-Ngao Bạch!!!

...

Vài tiếng hét thất thanh phát ra từ miệng của Long Hoàng Vương và năm người còn lại, Hồng Ngọc bị hành hạ trọng thương sống chết không rõ thì không được quan tâm, Ngao Bạch vừa chết tức thì bọn người này liềm trở nên hoảng loạn, biểu cảm quan tâm, đúng là thật trớ trêu.

-Khặc khặc, thật nực cười, bầy đàn cùng bước ra từ biển cả không ngờ lại phân biệt cấu xé lẫn nhau, hắc hắc, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến cho các ngươi mãi mãi không thể vượt qua được nhân tộc bọn ta, một lũ hải sản ngu dốt, hặc hặc! Đi chết hết đi!!!

Cái chết của Ngao Bạch làm cho sáu tên còn lại thất thần, tà khí trên người Toàn bất ngờ bủa xua ra mọi hướng, một đòn đánh lén khá hiểm ác, không ngờ lại có thể dễ dàng kết liễu được thêm một đôi nam nữ trong sáu tên nọ, bọn chúng cũng không khác gì Ngao Bạch, bị đao khí chém làm hai nửa, sau khi chết chân khí, sinh mệnh khí, yêu khí, huyết khí liền bị Toàn hấp thu, đôi nam nữ vừa chết liền hiện ra nguyên hình là một con rắn biển da trơn và một con cá mập xám, cả hai con vật với hình thể khổng lồ, tuy nhiên không lớn bằng bản thể của Ngao Bạch. Một loại khí nữa bỗng xuất hiện tại thi thể của hai tên hải tộc vừa chết, tử vong khí!

-Đốn Mạt! Hôm nay quyết không thể tha cho ngươi!!! Ngao!!!

Long Hoàng Vương không hổ danh là cao thủ trong lớp trẻ, hắn bị hành động của Toàn làm cho vừa sợ vừa giận, tức thì hét lớn một tiếng, lách mình di chuyển như một tia chớp chụp về phía Toàn.

-Đáng chết, nhân tộc thật âm hiểm xảo trá, Trực Linh Quy, Liệt Chương Ngư, Bành Ngưu, các ngươi cùng xông lên đi, ta muốn phanh thây thằng nhãi nhân tộc này!!!

-Giết!!!

Tận mắt nhìn thêm hai người nữa nối bước Ngao Bạch, trừ Hồng Ngọc đã bị gạch tên thì nhóm cầm đầu hải tộc lúc này chỉ còn lại có bốn người, đó là Long Hoàng Vương, Trực Linh Quy, Liệt Chương Ngư và Bành Ngưu, hai nam hai nữ, cùng đám binh tôm tướng tép có hơn hai mươi tên nộ hống, thật ra bọn chúng tỏ thái độ không phải là vì thương tiếc ba tên vừa chết, mà là vì lo sợ, bởi lần này tiến nhập bí cảnh toàn bộ tứ hải cử ra tám đại thống lĩnh là tám thiên tài có tư chất tu luyện vượt trọi trong tộc, tương lai có thể họ sẽ là nòng cốt cho biển lớn nhưng bây giờ bỗng đùng một cái chết mất ba người, đám đi theo tất nhiên sẽ bị vạ lây, phải hứng chịu lửa giận từ người nhà của ba tên vừa chết kia.

Hơn hai mươi tộc nhân trẻ tuổi tức tối rống giận, tản ra thành một vòng tròn, bao vây nhóm cầm đầu và Toàn, Hành Không lẫn cả Hồng Ngọc vào bên trong.

Ngao!!!

Một tiếng rồng gầm uy vũ phát ra từ cổ họng của Long Hoàng Vương, hắn làm tiên phong, kẻ mở đầu lao nhanh tới vị trí Toàn đang đứng.

-Khặc khặc, thú vị, tổng cộng có hai mươi tám tên, ta và ngươi coi ai sẽ giết được nhiều hơn?

-Hà hà, nếu hòa thượng ngươi muốn, ta chiều, hặc hặc!

Hành Không cùng Toàn mắt nhìn đám người đang đùng đùng nộ khí, nhưng mà hai tên này vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay khiếp vía, trái lại còn bộc phát thú tính thích giết chóc, sát khí lẫm liệt, lưng đối lưng, giữ một khoảng cách nhỏ để bảo vệ bản thể của Hồng Ngọc.

Binh!!!

Toàn vừa kịp thủ thế thì Long Hoàng Vương lấy tốc độ như gió lướt đến, một quyền mang theo long uy cuồn cuộn đấm tới mặt Toàn, long uy đè áp, chênh lệch về cảnh giới cộng thêm Long Hoàng Vương là kẻ xuất thủ trước nên chiếm được tiên cơ, nắm đấm được bao bọc đầy vảy cứng màu vàng kim chuẩn xác nện một quyền cực mạnh lên má phải của Toàn, đánh hắn lui về sau hơn chục bước, trợt té ngồi bệt lên lưng của tiểu long màu hồng.

-Ông cố nội mẹ nó, Niết Bàn Cảnh hậu kỳ? Khặc...

Hai mắt nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng có cảm giác nhức đầu chóng mặt, mắc ói, Toàn lòm phun ra một ít máu lẫn nước bọt, khập khiễng đứng dậy, vẻ cà rỡn đùa hợt bị hắn vứt đi mất, lúc này mới chân chính trở nên nghiêm túc.

-Hắc hắc, huynh đệ, ngươi đang đùa với hắn?

Một mình Hành Không cân luôn ba tên Trực Linh Quy, Liệt Chương Ngư và Bành Ngưu, thầy chùa vẫn một bộ dáng thong dong thư thả, còn có miệng để đùa cợt Toàn.

-Hừ, đó là bởi vì phật khí của ngươi có thế áp chế chúng, hừ hừ!!!

Toàn không phục cãi, nhưng không có thời gian cho hắn chém gió, Long Hoàng Vương lại một lần nữa lao tới, lần này họ Long dùng tới cả yêu lực luôn cả công kích sóng âm, bộc phát ra toàn bộ long uy và long ngâm, “ngao” lớn một tiếng, uy áp mạnh mẽ đè ép, ảnh hưởng luôn cả Hành Không đang đối chiến ở phía sau lưng Toàn.

- Má, long uy thật mạnh, không lẽ tên này là con cháu của chân long? Nhưng mà long tộc sớm đã suy tàn, với chút long huyết pha tạp ít ỏi đó thì làm sao có thể kích phát ra long uy mạnh như thế?

Vài dấu chấm hỏi xuất hiện trên mặt Hành Không, khiến cho hắn tấm tắc không thôi.

Long uy bá đạo lại một lần nữa cuồn cuộn hướng hai người đè ép tới.

Cả hai tức thì thân hình trở nên chậm chạp như rơi vào đầm lầy, di chuyển rất tốn sức và khó khăn.

-Hừ, ăn một đấm mà không nát sọ, đầu cứng cáp phết nhể, hôm nay để ta cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa giống loài thượng đẳng và hạ đẳng.