Toàn và Hành Không sau khi thương thế đã khôi phục hơn phân nửa liền cùng nhau khởi hành, cả hai nhập bọn tiến thẳng về trung tâm Kim Ô bí cảnh.
Phía nam bí cảnh.
Một nhóm dị dạng sinh vật đang chậm chạp di chuyển, vẻ mặt tên nào cũng căng thẳng, y như là vừa xảy ra nội chiến, nội bộ lủng củng, tên thì đầu tôm thân người, có tên thì lại là toàn thân đầy vảy cứng, mang hình thể của cá sấu, rùa, cua, cóc nhái ểnh ương,...mà cầm đầu nhóm dị dạng này là tám người có bộ dáng tương tự nhân tộc, gồm có bốn nam và bốn nữ, ngoại hình tám người này cũng không khác gì nhân tộc cho mấy, chỉ có điều là trên cơ thể vẫn còn một vài chi tiết đặc biệt như người thì trên đầu nhú ra hai cái sừng nhỏ, người thì trên mặt có vảy cá, có mang cá,...nhóm người dị dạng này chính là những thành viên ưu tú của hải tộc, tám người cầm đầu trong số chúng đại diện cho Bắc hải, Nam hải, Tây hải và Đông hải.
-Hahaha, kể từ khi lão già Đế Long âm thầm mất tích thì Đông Hải của các ngươi xuống dốc như nước lũ quét đê vỡ a! Đông hải độc bá? Từng có một thời huy hoàng trong tứ hải truyền thuyết, để rồi sao? Mấy ngàn năm trôi qua cũng không hề ngóc nổi cái đầu lên được, đến giờ lại còn bị một tên nhân tộc nhãi nhép đùa bỡn, có phải là ở Đông hải của các ngươi thiếu nam nhân, thiếu sự che chở nên mới bị như vậy? Hahaha, các ngươi thấy nhục chưa? Chứ ta thì cảm thấy nhục lắm đấy, hắc hắc hắc!!!
Giọng nói chứa đầy ý vị khinh bỉ, coi thường và nhục mạ, kẻ vừa mới mở miệng ra là một nam thanh niên độ chừng mười tám, mười chí tuổi, đứng đầu bên cánh trái, dáng người cao ráo, khôi ngô, thân phủ một bộ đồ màu trắng được chế tạo từ nhung lụa cao cấp, hai bên vạt áo đính đầy hồng sắc minh châu, lấp lánh, cao quý và rất sang trọng.
Hắn có nửa khuôn mặt bên trái là mặt người, nửa bên còn lại cũng là mặt người, có điều trên làn da mặt chằn chịt lân phiến màu trắng, vảy như vảy rắn, bóng không cần đánh, chiếu chiếu chớp tắt như đèn xi – nhan.
-Ngao Bạch!!! Ngươi muốn chết???
Thanh niên kiêu ngạo vừa dứt lời, trên mặt đang còn ý cười đểu cáng mỉa mai nói móc chưa kịp thu lại, đột nhiên hàn quang lấp lóe làm chói lóa đôi mắt hắn, một lưỡi kiếm sắc bén, toát ra từng đợt hàn khí lạnh như băng bất ngờ đặt lên cổ hắn, vị trí tại chỗ da cổ tiếp xúc với lưỡi kiếm sắc bén liền bị cắt ra một đường nhỏ, nhưng máu vừa chảy ra tức thì bị hàn khí băng lãnh làm đông cứng lại một cục, dính ở lớp da cổ thanh niên tên Ngao Bạch.
Chủ nhân của thanh kiếm là một nữ tử băng thanh lãnh khiết, đứng ở vị trí ngay bên cạnh thanh niên Ngao Bạch, ngoại hình nàng rất trẻ trung, tuy nhiên không nhìn ra tuổi tác, đoán chừng chắc tầm hai mươi mấy tuổi rồi, gương mặt tròn như trăng rằm, sống mũi cao tinh xảo, môi hồng răng trắng, chân mày như lá trúc non, làn mi cong vút, dày đặc và có đôi mắt long lanh như mặt biển, hai con ngươi màu xích hồng lạ lẫm. Cộng thêm lúc này nàng đang tức giận, vành mắt ửng hồng làm cho tròng trắng đôi mắt xuất hiện chằng chịt những đường gân máu, lại càng hợp với hai con ngươi xích hồng.
Gương mặt mỹ lệ nhưng lạnh lùng vô tình, lưỡi kiếm ấn càng mạnh, nàng nghiến chặt hai hàm răng, sâu trong đôi mắt ẩn ẩn xuất hiện sát khí.
-Hừ, dám nhục mạ Đông hải, thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi? Tây hải mấy năm nay uy danh có chút vang dội nên gà chó muốn bay nhảy tung hoành? Muốn gáy, sủa tự do? Ngao Bạch, Tây hải của ngươi, luôn cả bắc hải của Long Hoàng Vương ngươi, nghe cho kỹ đây, Đông hải chúng ta mặc dù suy tàn, nhưng mà bẻ cổ một con gà, vặt đầu thêm một con chó thì vẫn dư sức! Hừ!!!
Phập!!!
-Aaaaa!!!! Tai của ta, con tiện nhân này, ngươi chán sống rồi chăng?
Nàng nọ vừa dứt lời, cánh tay ngọc cầm kiếm lấy tốc độ nhanh như chớp múa một đường kiếm tinh xảo, lưỡi kiếm lạnh giá, bén ngót tức thì lia một phát qua cái lỗ tai phía bên trái của Ngao Bạch rồi liền thu kiếm lại, coi như cảnh cáo xin nhẹ một cái lỗ tai.
Tiết canh đỏ thẫm phun trào, Ngao Bạch giãy nảy lên hệt như heo bị chọc tiết, vội vàng đưa tay bịt lấy vết thương ở tai trái, mắt nhìn xuống đất nơi cái lỗ tai của hắn vừa rơi rớt, khuôn mặt co giật liên hồi, phần mặt bên phải đầy vảy trắng trở nên dữ tợn một cách đáng sợ, hắn run rẩy ngước lên nhìn kẻ vừa xuất thủ, nở một nụ cười lãnh khốc vặn vẹo đầy đau đớn lẫn tức giận:
-Con tiện nhân Hồng Ngọc, hôm nay ta phải giết...à không, phải lột sạch quần áo trên người ngươi ra, đợi ta chơi chán rồi sau đó sẽ đem ngươi trong cái tư thế trần trụi như nhộng đặt vào giữa trung tâm bí cảnh, cho tất cả nhân tộc đều được chiêm ngưỡng thân thể tuyệt mỹ của tiểu công chúa Đông hải, hahaha!
Ngao Bạch từ trong một cái túi nhỏ ở bên hông lấy ra viên đan dược màu xanh đậm, tròn vo, cỡ đầu ngón tay út, nhanh chóng bỏ vào miệng nhai nuốt, sau đó vẻ đau đớn trên khuôn mặt hắn liền biến mất, máu ở tai cũng được cầm lại, ngừng chảy. Trên người hắn lúc này toát ra khí tức nguy hiểm cực độ, bất ngờ động thủ, tay trái hóa chưởng, vỗ thẳng tới trước ngực nữ nhân tên Hồng Ngọc mà hắn vừa nói, cũng chính là người vừa mới “xin nhẹ” cái lỗ tai của hắn.
Đối phương ra tay thần tốc, lại thêm hai người đang ở khoảng cách rất gần, san sát với nhau chỉ một cánh tay nên Hồng Ngọc hoàn toàn không thể né tránh, trong lòng biết nàng và đối phương có cùng một cảnh giới, đều là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, nên nhất thời không có lo lắng quá nhiều, thanh kiếm ban nãy liền hiện ra trong tay, bình tĩnh vẽ một đường cong chém ngay bàn tay đang đánh tới của Ngao Bạch.
Đúng lúc mắt nàng thấy lưỡi kiếm sắp sửa chém vào lòng bàn tay của Ngao Bạch thì bất chợt phía sau lưng nàng xuất hiện linh lực dao động mãnh liệt, truyền đến một đạo kình lực mang theo long uy bá đạo, mạnh mẽ nện tới. Trước mặt thì thủ chưởng đang đánh tới, sau lưng lại có kẻ đánh lén, nhất thời Hồng Ngọc vô phương né tránh, chỉ còn cách đành dồn hết linh lực trong cơ thể ra sau lưng, tạo thành một tầng phòng ngự bằng linh lực trong gấp gáp, hi vọng sẽ giảm bớt uy lực của kẻ đánh lén.
Do gấp gáp nên dẫn tới vụng về, nàng dường như đã quên mất, phía trước mặt nàng tên Ngao Bạch đã đánh đến gần.
Kẻ đánh lén không ai khác, chính là Long Hoàng Vương, tên vừa bị nàng hâm dọa cùng lúc với Ngao Bạch, không ngờ hắn lợi dụng tình thế trong lúc nàng đang giao đấu với Ngao Bạch, thấy nàng không đề phòng liền ra tay, cánh tay phải đầy vảy cứng và móng vuốt dài nhọn liền tung một đấm, linh lực và khí thế mà nắm đấm của Long Hoàng Vương phát ra cho thấy hắn xuất thủ không hề lưu tình, là toàn lực ra tay, một đấm này nếu đánh trúng lưng Hồng Ngọc, trong trường hợp không kịp phòng ngự, nàng chắc chắn sẽ bị đánh gãy xương sống hoặc bể nát nội tạng, có thể nói Long Hoàng Vương đây là đang tuyệt đường sống của tiểu công chúa Đông hải.
Bụp!!! Rầm!!!
Rốp, rắc rắc....
-Khục, ứ hấc aaaa!!!
Chưởng của Ngao Bạch cùng quyền của Long Hoàng Vương luân phiên trước và sau, song song nện mạnh mạnh lên lồng ngực và giữa lưng của Hồng Ngọc, cả hai đều ra tay toàn lực khiến cho chỗ vải bị đánh trên người Hồng Ngọc lập tức rách nát bấy, để lộ ra vùng da thịt ở trước ngực và sau lưng, láng mịn trắng bóc, phía trước lộ ra hơn phân nửa bầu vú bên trái, có điều do kình lực đánh mạnh làm cho phần da thịt chỗ đó của nàng bị sưng lên, bầm tím, hai chiêu thức mạnh mẽ cương liệt đánh tới nhưng không ngời lại không thể giết chết Hồng Ngọc, nàng bị kẹp cứng giữa hai tên nam nhân, mặt đẹp tái nhợt không còn một chút huyết sắc, máu tươi từ bên trong cổ họng trào ra, ói từng ngụm lớn, hơi thở nàng từ từ suy yếu, cả người thoi thóp té nhào xuống đất, nằm trước mũi chân của Ngao Bạch.
-Khặc, một tên Niết Bàn Cảnh hậu kỳ không ngờ lại giở thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi, phối hợp với Ngao Bạch đánh lén ta, khụ khụ....
Hồng Ngọc liêm tục ho ra máu, lúc này nàng đã biết kẻ đánh lén là ai, không ngờ lại chính là kẻ vừa bị nàng đe dọa tức thì.
-Hừ, tưởng là công chúa của Đông hải thì ngon? Đáng lẽ ra ta định âm thầm đơn độc xử lý ngươi sau, nhưng ai mà biết được ngươi ngu ngốc đến như vậy, ngang nhiên công kích hâm dọa ta và Ngao Bạch, ôi ta sợ quá cơ, khà khà, hôm nay e là Đông hải chỉ còn lại ba vị công chúa mà thôi, hahaha, nhưng Hồng Ngọc ngươi cứ yên tâm, ba vị tỷ tỷ thành thục mà vẫn còn zin, luôn cả vị mẫu thân xinh đẹp dâm đãng quyến rũ của ngươi, ta sẽ chiếu cố tất cả bọn họ, hahaha, Đông hải và Bắc hải sẽ gộp lại thành một!
Long Hoàng Vương ngạo mạn tuyên bố một câu sỉ nhục Hồng Ngọc, lời nói của hắn như một cây búa to đùng nện mạnh vào đầu óc nàng, đánh cho nàng choáng váng. Bên cạnh đó Ngao Bạch cùng hai nam tử còn lại cũng bắt đầu tỏ ra khó chịu khi nghe phải những lời nói của Long Hoàng Vương, ngay cả ba vị mỹ nhân đứng riêng biệt ở ba vị trí cuối cũng không thể thích ứng, nét mặt khẽ trầm xuống, lạnh nhạt nhưng lại không hề tỏ ý kiến hay thái độ không thích trong lời nói, các nàng cũng không có tiến lên giải nguy cho Hồng Ngọc, vẫn lạnh lùng ngó lơ.