“ Ngay cả Toru đều nói như vậy.” Furuya Rei nhún vai, “Vậy thì tôi đành đi hỏi hàng xóm vậy.”
Cuối cùng cũng định ra tổ đội để hành động: Chiyoya Saori, Morofushi Hiromitsu, Hagiwara Kenji, sẽ giả vờ như đang đi làm nhiệm của trường cảnh sát bình thường, đi hỏi Nohara Tamako về sự tình liên quan đến Munemura Masato.
Còn lại Date Wataru, Matsuda Jinpei và Furuya Rei sẽ đi tìm hàng xóm hỏi chuyện, nhìn xem nửa tháng này Nohara Tamako có thay đổi gì hay không.
“Lớp Onizuka, xuất phát!” Date Wataru trầm giọng nói.
“Vâng!”
Một khu chung cư cao cấp có một khu vực hoa viên riêng, trình độ bảo am của khu vực cũng rất cao, mấy người lấy ra giấy chứng nhận thẩm ra cùng với đối chiếu thân phận mới được nhân viên bảo vệ cho phép đi vào.
Hagiwara Kenj ấn thang máy để đi lên lầu 35, lơ đãng nói: “Toru, khai ra đi, giấy tờ chứng nhận thân phận, ông làm lúc nào vậy?”
Chiyoya Saori: “Ba năm trước chụp đó, thật ra cũng không khác biệt nhiều lắm.”
“Không không không, hiện tại Toru nhìn càng đẹp trai hơn so với 3 năm trước.”
Hagiwara Kenji cười hì hì khen: “A~Toru này, ông đẹp như vậy, tâm tôi cũng phải động rồi, nhà ông có còn chị em nào không, giới thiệu cho tôi đi?”
Furuya Rei phun tào nói: “Hagi ông không thể đứng đắn một chút sao.”
Matsuda Jinpei: “Đừng có nhìn cậu ta cả ngày cười hi hi ha ha, thật ra hắn cũng có một chị giá rất xinh đẹp đó.”
“Cái này còn không phải bởi vì tôi cùng chị của tôi lớn lên giống nhau sao, nên liền thuận miệng hỏi một chút.”
Hagiwara Kenji nhìn qua có vẻ chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng cùng với Matsuda giao lưu ánh mắt, cả hai đều có thể hiểu được đối phương đang muốn gì, bọn họ lại nhìn về phía trước thang máy, đang cầm vở Chiyoya Toru.
Khuôn mặt cậu ta đang treo một nụ cười nhạt hơi hơi miễng cưỡng, chỉ để lại trên khoé miệng một độ cong không rõ ràng, nhìn vào có hơi chua xót.
Nhưng thực nhanh, cậu ta liền cúi đầu viết nói: “Là có nhà, tôi cũng có một chị giá.”
“Nhưng mà, Hagiwara ông đừng suy nghĩ lung tung!”
Thiếu niên tóc đen ở trên vở viết liên tục.
Thật sự là có!
Hagiwara Kenji hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy tâm trạng nhảy lên rất nhanh.
Hắn làm bộ đau lòng: “Đáng giận, không cần như vậy có được không, rốt cuộc Toru lớn lên rất hợp với thẫm mỹ của tôi, tôi cảm thấy có thể cùng chị gái của Toru phát triển thêm quan hệ đó.”
“Không, ông không thể.” Date Wataru lãnh khốc nói, “Không được bắt nạt Toru, hiện tại vẫn nên tập trung vào phá án đi!”
Morofushi Hiromitsu cũng tán đồng nói: “Kenji ông vẫn là lên tém tém lại một chút.”
Matsuda Jinpei nhìn bạn thân của chính mình bị mang danh bắt nạt bạn bè, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Hagi ơi là Hagi, không được thì có thể để hắn nói a!
Hagiwara Kenji bị toàn thể mọi người kì thị, ở một góc tủi thân.
Vừa lúc thang máy cũng đã lên đến tầng 35, mấy người liền nối đuôi nhau mà đi ra ngoài, Hagiwara Kenji đứng ở bên cạnh Saori, thấp giọng nói: “Xin lỗi nha Toru, lúc này tôi chỉ là nói đùa mà thôi.”
Saori lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không thèm để ý.
Mối quan hệ của “Chiyoya Toru”, xuất phát từ quá khứ, cô không có biện pháp tiết lộ nhanh như vậy, nhưng tóm lại Hagiwara Kenji là đã phát hiện đúng điểm rồi, xem như là thắng lợi!.
Cô cảm ơn còn không kịp!
Nhưng mà Chiyoya Saori cũng rất tò mò, cô gặp phải vụ án này, chẳng lẽ thật sự muốn tiết lộ bối cảnh của cô trước tiên sao?
Nhóm ba người phụ trách hỏi chuyện hàng xóm tránh ra một bên, lưu lại ba người gõ cửa hỏi chuyện.
“Leng keng---- leng keng---”
Từ tiếng chuông thứ hai do Morofushi Hiromitsu ấn vang, cánh cửa mới hé ra một khe hở.
Một giọng nữ trầm thấp khàn khàn vang lên: “Các anh tìm ai?”
Morofushi Hiromitsu cầm trên tay giấy chứng nhận thân phận: “Xin chào, cô là Nohara Tamako phải không? Chúng tôi là cảnh sát của Học viện cảnh sát, được phân công đi tìm hiểu về các hoạt động của bác sĩ Munemura Masato ở phòng khám, có phải cuối tháng này cô có một cuộc hẹn điều trị tại chỗ vị bác sĩ này, chúng tôi hy vọng cô có thể có biết một số thông tin.”
Nohara Tamako chỉ là từ khe hở của cánh cửa nhìn ra, cũng không đem toàn bộ lộ diện ra tới, nhưng sau khi biết được ý đồ của những người bên ngoài, cô có chút thả lỏng cảnh giác.
“Hợp tác?” Cô lặp lại một lần nữa, thanh âm có chút vui mừng, “Có phải bác sĩ Munemura bảo các người tới không? Vậy thì chờ tôi một chút, phòng tôi có chút bừa bộn.”
Cô một lần nữa đóng lại cánh cửa, mấy người bên ngoài có thể nghe thấy được tiếng bước chân trần đạp trên sàn nhà chạy thùng thùng.
“Có điểm không thích hợp…” Morofushi Hiromitsu cau mày.
Hagiwara Kenji gật gật đầu: “Đúng vậy, người có tên Munemura kai, quả nhiên có vấn đề rất lớn! Mọi người hẳn là cũng nghe thấy rồi đi?”
Chiyoya Saori gật gật đầu, trên mặt thu lại nụ cười tươi.
Lúc Nohara Tamako mở cửa, từ bên trong bay ra mùi của máu tươi.