Chương 21: Tụ họp (p3)

Sau khi lấp đầy bụng, mấy người ngồi hóng gió đêm, cuối cùng cuộc trò chuyện cũng trở về chủ đề bình thường.

Saori thở phào nhẹ nõm khi cả đám bắt đầu nói về “tại sao lại muốn trở thành cảnh sát” – Cuối cùng cũng đúng kịch bản rồi làng nước ơi!

Năm thành viên của Học viện Cảnh sát đều là những nhân vật khá có tiếng trên diễn đàn, vì vậy kinh nghiệm từ những gì đã trải qua và tính cách của mỗi người đều rất đặc biệt.

Cha của Matsuda là một võ sĩ quyền anh, trên đường về nhà ông đã đi qua một vụ ẩu đả nhưng lại không ra tay giúp đỡ vì ngày hôm sau ông sẽ có một giải đấu quan trọng. Tuy nhiên một trong hai người của vụ xô xát đã thiệt mạng nên cảnh sát đã bắt nhầm ông vì cho rằng ông chính là hung thủ. Cuối cùng Matsuda Jotaro đã bỏ lỡ trận đấu tranh danh hiệu, dẫn đến trầm cảm và rồi buộc phải giải nghệ.

Bởi vậy, Matsuda vô cùng căm ghét viên cảnh sát đã khiến cho giấc mơ của cha cậu tan vỡ. Lý do mà cậu ta trở thành cảnh sát là vì muốn đánh cái ông làm ăn tắc trách kia một trận, người hiện đang là tổng thanh tra Sở Cảnh Sát- Momota Rokuro.

Có thể nói là một ước mơ rất tham vọng và viển vông.

Furuya Rei đến đây là vì tìm người; Morofushi Hiromitsu thì vẫn cất giấu trong lòng; Hagiwara Kenji chỉ đơn giản là muốn công việc ổn định; còn lí do của lớp trưởng thì khá bình thường nhưng xét từ vẻ mặt của anh, hiển nhiên là vẫn đang giấu vụ gì đó.

Chiyoya Sảoir cẩn thận lắng nghe dù cô đã biết lý do của mấy người này từ trước đó, trong lòng vẫn không ngăn được bồi hồi xúc động.

Từ những dòng chữ có thể nhìn được quá khứ cùng tương lai của từng người, luôn có một cảm giác rất không thực, giống như bị một lớp kính mờ ngăn cách, không cách nào có thể nhìn rõ.

Nhưng giờ đây, khi đứng trên sân thượng gió đêm thổi lồng lộng, nhìn Học viện Cảnh sát đang được bao quanh bởi ánh đèn cùng hoa anh đào, bên cạnh là năm người trẻ tuổi cùng đứng dựa vào lan can, mái tóc bị gió thổi đến rối tung, mỗi người đều nở nụ cười tự tin trên môi, họ nói về tương lai và ý tưởng của chính mình.

Cảm giác thực sự rất chân thật….

Saori đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì đã tiếp cận bọn họ có mục đích. Nhưng cảm giác áy náy này không kéo dài được bao lâu, trước mắt cô liền vọt đến một thân ảnh. Hagiwara mỉm cười và vẫy tay trước mặt Saori: “Toru-nhìn bọn này như vậy, chẳng lẽ là cảm động trước lý tưởng cao đẹp của bọn này rồi hay sao?”

“Đặc biệt là lý tưởng của Matsuda, rất cao thượng.” Furuya cà khịa nói, “Mong là ông không bị đuổi giữa chừng.”

Matsuda “hừ” một tiếng: “Chờ đến khi Toru bình phục liền đánh một trận, lúc đó cho các người biết thế nào là siêu tân tinh trong tương lai sẽ đánh tổng thanh tra.”

Date không biết từ đâu lôi ra một cây tăm rồi ngậm trong miệng: “Nếu lại đánh nhau nữa thì lũ gián trong phòng tôi đẻ không kịp cho mấy ông bắt đâu.”

Lần trước Zero và Matsuda đánh nhau, lớp trưởng đã phải nói là hai đứa đi bắt gián trong phòng anh để cứu chúng nó một mạng.

Saori, người đã bỏ lỡ sự kiện đáng chú ý nhất năm, nay lại được hai nhân vật chính phục chế lại cho xem, có chút buồn cười. Mấy người này nhạy cảm ghê ta ơi…

Cô lấy điện thoại ra và gõ vài từ: “Cảm động quá, tôi ghi âm rồi.”

Nhấn nút phát đoạn file, giọng nói lớn của Matsuda vọng ra: “Đợi sau khi tốt nghiệp, tôi phải đánh gã đó một trận, tên tổng thanh tra đó… gã đó.. gã đó..”

Kèm theo hiệu ứng tiếng vang. Matsuda thẹn quá hoá giận: “Toru, xoá đi!!”

Chiyoya Saori lập tức nấp sau Date Wataru. Lớp trưởng cao gần hai mét, đứng sau rất an toàn. Hagiwara thấy thằng bạn ăn một vố đau liền cười lớn, Rei cùng Hiromitsu cũng lặng lẽ cười theo sau. Trên sân thượng ngày hôm nay, Matsuda muốn đồ sát từng đứa một.

“E hèm, thôi được rồi, Toru tại sao ông lại muốn trở thành cảnh sát?” Hiromitsu cười xong, cất giọng hỏi người duy nhất vẫn chưa đưa ra lý do. Saori sửng sốt một lúc lâu, cô thực sự đã chuẩn bị kỹ lí do cá nhân, không gì khác hơn là đền đáp phục vụ đất nước, vì lợi ích của công chúng,…

Nhưng giờ đây….

Đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt trên mặt phím, thanh niên tóc đen bé nhỏ giơ chiếc điện thoại lên, những con chữ màu đen nổi bật trong khung hình chiếc di động phát ra ánh sáng nhạt.

“Tôi muốn được mọi người nhớ kỹ.”

Tôi không chỉ muốn được độc giả nhớ đến hay muốn tồn tại, mà tôi còn muốn để lại một số dấu vết khi bên cạnh mọi người. Không tiếng động đáp lại, bỗng chốc không khí thật yên tĩnh.

Morofushi Hiromitsu mỉm cười nói: “Đó là một lý do không tồi.”

“Rất hợp với ông Toru.”

“Ông chắc chắn sẽ được mọi người nhớ kỹ, ví dụ như điểm thi đứng đầu trong Học viện, đá thẳng thằng đầu vàng khốn kiếp này xuống dưới.”

“Tự nhiên lôi người ta vào làm gì!”

“Toru, ông vẫn giữ điện thoại đúng chứ? Lấy ra chụp một tấm, dù sao thời khắc hiện tại cũng phải được nhớ kĩ.” Hagiwara cười hì hì lên tiếng, thằng chả vuốt tóc, bắt đầu tự luyến về bề ngoài của bản thân.

Matsuda Jinpei chép miệng: “Ông lại dùng keo xịt tóc nữa hả?”

“Oh, bị Jinpei-chan phát hiện mất rồi!”

Saori giơ “OK”, rồi bật camera trước của điện thoại.