Chương 18: Quay trở lại Học viện (p2)

Chiyoya Toru xác thật là nghe được không ít, từ việc thầy Onizuka phóng đại câu chuyện để khoe khoang việc cậu khống chế tên tội phạm như thế nào, đến việc mắng Toru liều lĩnh ra sao, rõ ràng vanh vách.

Cái gì mà giăng co ba lần ngay tại chỗ, sau đó là một cú quăng người qua vai, rồi vặn tay giật vũ khí, xong là tên hung phạm trực tiếp bất tỉnh…

Sau đó lại nói, tuy rằng hắn đã phát hiện ra động cơ của tên tội phạm rồi cứu được đứa trẻ, nhưng làm như thế là bốc đồng quá, là dại dột quá, bla bla…

Rồi còn có cả năm thính giả nhiệt tình mà “wow” hết lần này đến lần khác, chỉ có Chiyoya Toru là nhìn thấu mọi chuyện trong căn phòng này.

Mấy người này là bố hát con khen hay đó hả!!!

Sợ bị nghe “hát” cả buổi, nên Chiyoya Toru chỉ dám lặng lẽ lắng nghe bên ngoài mà thôi.

Khụ khụ, thực ra thì khen thêm nữa tui cũng hơm coá ngại đâu!

Thấy tình hình là cả nhóm kia nghe cũng được đại khái câu chuyện rồi mà thầy Onizuka cũng chuẩn bị tan làm, nên Toru mới “bẽn lẽn” đi vào.

Chẳng may mấy người kia cấm tui xung phong làm người tốt, việc tốt thì đó cũng là cấm Chiyoya Toru liên quan gì đến Saori này chứ!

Muốn gây chú ý thì vẫn phải làm, muốn giật được phiếu thì một cái cũng không được tha. Đưa ly nước lấy lòng cho thầy Onizuka xong, Toru lấy kết quả chuẩn đoán của bệnh viện từ trong túi ra, bên trong là thành quả của 101 phương pháp mà cậu đã dùng để cầu xin bác sĩ ghi vài dòng xác nhận bản thân vẫn tham gia lớp học văn hoá được như bình thường.

Cầm ly nước, Onizuka liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ lườm hắn: “Cậu đe doạ bác sĩ viết đấy à?”

Chiyoya Toru chớp chớp mắt, dùng ánh mắt chân thành cùng thành khẩn nhìn thầy. Quả nhiên, thấy Onizuka nhìn cậu vài giây, liền cất ly nước đi, chịu thua: “Cậu cũng tới đây rồi, chẳng lẽ tôi lại xách cổ cậu đuổi đi?”

Năm người bên cạnh cũng cố lắm nhưng mà vẫn phụt ra tiếng cười ha hả.

Onizuka Hachizo: … Lại muốn ăn đòn rồi đúng không!

Nhìn sáu con báo trước mắt, Onizuka cảm thấy có lẽ sau này ông sẽ trọc mất nửa cái đầu – không còn hơn thế nữa!

Thầy xoa xoa lông mày: “Sáng mai nhớ đúng giờ trở về đơn vị .”

“Mấy cậu về đi, đứng có ở đây nhảy nhót quấy rầy tôi!”

Vâng!

Chiyoya Saori cười tủm tỉm mà giơ like.

Không ở trong mấy tình huống căng thẳng, chàng trai tóc đen nhìn khá ấm áp và đáng yêu, chính là cái kiểu chó con biết làm nũng rụng trứng các chị em.

Matsuda Jinpei đứng bên cạnh có chút ngứa tay, trực tiếp chọc chọc vào má Saori, đã thế còn nói: “Cái tên này giỏi xin xỏ phết nhể, lão quỷ cũng bó tay kia kìa.”

Nạn nhân đột nhiên bị tấn công: “OvO?”

Chắc là chưa ăn đòn nên chưa sợ đúng không?

Furuya Rei: “Phụt hahaha---”

Hagiwara Kenji cười to nhất: “Toru, giơ lại cái like đi! Dùng cả cái ánh mắt nãy nữa!”

Onzuka Hachizo tức giận đập bàn: “Mấy thằng hâm này, thầy của mấy anh vẫn còn đang ở đây đấy!”

Hiromitsu đứng dậy “vèo” một phát, tóm lấy Toru cùng Zero, lao ra ngoài: “Hahaha, chạy mau, chạy mau!”

Matsuda Jinpei đau khổ ôm mặt, còn rất có tinh thần trượng nghĩa đẩy hai người còn lại đi: “Lớp trưởng, Hagi, các người… Đi đi! Nếu hôm nay tôi không trở lại, nhớ báo thù---”

Thầy quỷ siết chặt cái ly đến mức khiến nó nát bét.

“Matsuda Jinpei!!!”

Trốn khỏi ma vương đang giận dữ, mấy người thuận thế chạy lên sân thượng.

Bầu trời đêm nay đầy sao lấp lánh, màn đêm mượt mà yên tĩnh như dải lụa, trái ngược hoàn toàn với cái nắng nóng vào ban ngày, thậm chí cả cơn gió đêm nay cũng mang theo hương thơm của hoa anh đào dịu dàng.

Sáu người đứng cạnh nhau trên lan can, trong lòng vui sướng vô cùng, gặp đúng bạn đồng hành vào thời điểm nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ rực rỡ, có thể nói đây là điều may mắn đời người.

“Hy vọng là thầy không sao.” Hiromitsu nói, “Trông tức giận không nhẹ đâu.”

Matsuda trực tiếp tiên đoán tương lại: “Không phải lo, đây mới là bắt đầu thôi, sớm muộn gì ổng cũng quen.”

Mấy người nhìn nhau, lập tức cười thành tiếng.

Saori nhớ đến mấy cái spoiler trong phần bình luận về “kỳ tích” của năm đồng chí này, chắc kiếp trước thầy Onizuka phá huỷ cả thế giới nên kiếp này mới đụng phải mấy con báo hoa mại đội lốt học sinh ổng.

Thương quá thầy ơi!

“Dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng nói cái gì hay ho đi.” Rei chống tay trên lan can nhìn mấy người, “Ông vẫn chưa bị thu điện thoại đúng không Toru, thế thì dùng nó để gõ chữ nhé.”

Chiyoya Toru: OK

“Vậy nói cái gì?” Hiromitsu nói: “Tôi thì muốn nói nhiều lắm, nên chưa biết nói cái gì cả.”

Zero nhìn Hiromitsu ho “khụ khụ” hai tiếng, điên cuống ám chỉ: “Toru… Hình như Hiro muốn nói với ông cái gì ấy.”

Morofushi Hiromitsu: “?”

Saori nhìn thanh nhiên mắt mèo đang ngơ ngác.

“Tôi.. Muốn nói cái gì?” Hiromitsu nhất thời lúng túng.

Lúc này, mấy người khác cũng xúm lại trịnh trọng nói: “Đúng đúng, Hiromitsu/ Morofushi-chan, có chuyện muốn nói với ông!”

“Tóm lại là chuyện rất quan trọng.”

“Đúng, không thể trì hoãn!”

Hiromitsu: “Ờm, cái này..”

Cuối cùng thanh niên mắt mèo cũng nhớ ra bản thân được bổ nhiệm làm “đại sứ thông tin”, nụ cười liền cứng lại.

Để trả giá nghe được câu chuyện từ miệng ông thầy kia, bọn họ phải gia tăng gấp đôi số lượng chữ trong bản kiểm điểm.

Mặc dù từ đầu đến cuối Toru đều không biết, nhưng cậu ta cũng bị tai bay vạ gió.

Lúc đấy thì có ai thèm quan tâm đến hậu quả đâu, nhưng bây giờ thì có vẻ… hơi nguy hiểm.

Nói cách khác, buổi tối hôm nay, cái đứa vừa xuất viện ra còn chưa kịp biết điều gì, họ phải lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa mà nói ra sự thật rằng: Anh bạn à, anh có một bản kiểm điểm dài 2000 từ.

Ừ thi Toru trông hiền lành đấy, nhưng mà cảm quan thứ sáu đang ầm ầm cảnh báo bọn họ sắp có điều nguy hiểm xảy ra.

Morofushi Hiromitsu, người luôn cảm thấy mình sẽ chết ngay tại chỗ: “…”

Chiyoya Saori, người vẫn đang đợi bọn họ nói chuyện: “…”

Chàng trai trẻ có chút mù mịt, theo logic của shounen manga, khung cảnh này, thời khắc này rất thích hợp để hỏi “Vì sao lại trở thành cảnh sát” hay mấy cái vấn đề nhiệt huyết tuổi trẻ linh tinh sao?

Sao lại không mở miệng ra mà nói vậy?????

Chẳng lẽ có bất thường???????????