Xung quanh hoan hô hỗn loạn nhưng ba thằng chả bị Saori kéo đến vẫn không dám nhúc nhích, lớp trưởng chỉ ngẩng đầu cười, cũng không giục người đang đứng trên vai mình xuống. Tay sờ vào không tồi, cơ bụng rắn chắc, đường cong hoàn hảo, nếu giựt phăng cái áo này ra…
Mé, mình đang nghĩ cái quái dì vậy!
Chỉ vì nhìn thấy Gin mà sắp trở thành kẻ ngoài vòng pháp luật luôn rồi sao! Saori cảm thấy mặt mình lại nóng như phát sốt, đầu óc rối bời, mặc dù muốn nói xin lỗi nhưng cổ họng lại đau như bị ai xé toạc ra.
Ờm… Có lẽ do vừa rồi hét hơi to, vết thương nứt ra rồi.
Hiromitsu thấy ánh mắt thiếu niên tóc đen bắt đầu mơ hồ, sắc mặt lại hơi đỏ lên, hé miệng nhưng không nói gì, có chút buồn cười.
Nhưng đôi mắt mèo của hắn chỉ cong một chút, liền nhận thấy máu đỏ rỉ ra từ miếng băng trắng trên cổ người kia.
Hắn không cười được nữa.
“Zero!”
Hiromitsu trực tiếp kêu tên bạn thân, ngay sau khi người kia nhìn sang, hắn đã trực tiếp ôm eo Saori bế lên. Saori: “!!!?”
Cô chưa kịp phát biểu ý kiến, Hiromitsu đã nghiêm túc nói: “Lại đây, vết thương của thằng chả này hở rồi!”
Furuya Rei đần người ra rồi chớp mắt một cái, nguyên bản vốn đang cười hề hề ngay lập tức trở lên đứng đắn, hắn mở ra hai tay, ăn ý đem người từ chỗ Hiromitsu bế lên như bế công túa.
Hai đứa làm nhanh đến mức đương sự là Saori vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân hết bị người này bế lại bị đưa cho người khác bế trong nháy mắt.
Những sinh viên khác vốn đang vỗ tay bên cạnh cũng lập tức vây quanh, vẻ mặt quan tâm, lo lắng.
Lúc này, Nogawa cũng với những huấn luyện viên khác đang vội vã chạy đến. “Đâu? Ai bị thương?” Huấn luyện viên cao giọng, “Bị thương ở cổ là rất nguy hiểm đấy!”
Rõ ràng nhân vật cần được quan tâm lúc này là Onizuka nhưng giờ đây mọi người lại vô thức chuyển sự chú ý sang Saori. Huấn luyện viên đến giúp nói “Này” rồi nhìn Nogawa: “Không phải cậu nói là thầy Onizuka đã xảy ra chuyện sao?”
Nogawa cũng đơ người ra. “A!”
ở một bên thở phì phó nhưng lại không được ai quan tâm Onizuka Hachizo: “…..”
trên lý thuyết là tới cứu người Saori: “…..”
Saori chết máy, cảm thấy bản thân thực sự đã đánh giá thấp trình độ gà bay chó sửa của các học viên trong trường này. Quả nhiên, mình vẫn cần phải được mài dũa nhiều hơn.
Nói là chết máy thì cũng không đến mức, chỉ là không có cách nào để bình tĩnh nổi. Quên hết đê! Bây giờ mày là Chiyoya Toru, những chuyện này thì liên quan mẹ gì đến Chiyoya Saori?
“Ei Toru, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Rei đặt cô xuống rồi cau mày hỏi, “Sao ông xuất viện sớm vậy?”
Matsuda đi tới: “Học sinh giỏi-kun, đi học cũng chả ai vội như ông, lão quỷ đã cho phép nghỉ lâu như vậu, sao không ngồi yên một chỗ mà dưỡng thương đi còn nhảy nhót lung tung làm gì, cứ như vậy thì sau này kiểu gì cũng có di chứng!”
Hagiwara: “Jinpei-chan, đừng ngắt lời!”
Hiromitsu nhảy xuống từ trên vai lớp trưởng, sau đó đi giải thích với huấn luyện viên mới chạy đến giúp, Date tiếp tục làm công việc của một lớp trưởng gương mẫu, bắt đầu chỉ huy cả lớp ổn định.
Cuối cùng, Saori vẫn không đến được lớp luật. Vết thương trên cổ cô tương đối sâu, tạm thời phòng y tế không thể xử lý được nên họ yêu cầu cô quay lại bệnh viện, mà Onizuka đã bình phục xong không chút do dự “đóng gói” Saori lên xe cứu thương.
“Dưỡng thương cho tốt rồi hẵng trở về, có gì thì sau này về lớp hỏi Furuya!”
Người được cứu thì sống vui, sống khoẻ, người đi cứu thì bị xe cấp cứu chở đi, ai nghe được cũng cảm thấy xót xa, rơi lệ.
Saori: “….” Thôi thì vào bệnh viện thay thuốc xong rồi lại quay về trường vậy, huấn luyện viên chắc cũng không thể đuổi mình đi được đâu! Nhỉ…
Nhưng mà quà cáp vẫn còn đang trong balo kia kìa!!!
Tiếc ghê, vậy là không nhìn được vẻ mặt của mấy đứa kia khi nhận quà rồi….
[Nhóm sáu người là có thật, Toru tham gia sửa đổi cốt truyện, vượt trội hơn so với cốt truyện kiểu cũ, tính cách của hắn cũng độc đáo kha khá so với năm ông nhõi kia, rõ ràng là hắn suy nghĩ thấu đáo hơn.]
[Cũng không ngờ lại có cả cách này, đây là lần đầu tôi nhận ra rằng trong lớp của Onizuka vẫn còn có mặt những người khác…]
[Cười chết, rõ ràng là thảm nhất, nhưng lại vô hình trong mắt học sinh, cả lớp đều chú ý đến Chiyoya Toru]
“Mặc dù sử dụng súng ngoài thời gian huấn luyện là vi phạm vô cùng nghiêm trọng, nhưng có tôi ở đây, lần này nhà trường sẽ không truy cứu trách nhiệm các cậu.”
Ngồi trong văn phòng, Onizuka uống nước ấm để nhuận họng, nhưng giọng nói vẫn còn có chút khàn khàn, nhìn năm người đứng trước mặt lộ vẻ khó xử, thầy nói tiếp: “Dù sao cũng cảm ơn mấy cậu.”
Matuda cười hì hì nói: “Không sao đâu ạ, thầy không cần tự mình đa tình, bọn em đến đây không phải để nói chuyện này.”
Onizuka Hachizo: “khụ khụ khụ”
Thầy buông chén trà, thẹn quá hoá giận vẫy vẫy tay: “Lượn ngay cho nước nó trong!”
Những người khác cũng không nhịn được cười ra tiếng, cuối cùng Furuya Rei ho nhẹ một tiếng: “Thầy, chúng em muốn hỏi một chút về Chiyoya Toru, tại sao mới khai giảng mà nó đã bị thương vậy ạ?”
Hiromitsu gật đầu: “Nó có công lao lớn lần này đấy thầy, vì cứu thầy mà rách cả vết thương.”
Hagiwara: “Hay là huỷ cái bản kiểm điểm trước đó của nó đi thầy? Vừa lúc bọn em vẫn chưa báo vụ đó.” Lớp trưởng xoay bả vai, cười toe toét: “Toru gọi ba bạn cùng lớp đến giúp em nhiều lắm đó.”
Onizuka Hachizo “chặc chặc” :Kiểm điểm à…”
Thấy năm người nhìn chăm chú về phía mình, hắn đắc ý nhếch môi: “Không huỷ nhé!”
“Hả!?” Năm người đồng thanh nói.
“Nhìn tôi làm cái gì?” thầy nói tiếp, “Phỉa viết để các cậu nhớ cho kĩ. Suốt ngày coi thường tính mạng, cứ có cái gì là lại lao vào. Mấy cậu còn đỡ, chứ tên kia còn không biết chừng mực thì càng phải phạt!”
“Hôm ở trong bệnh viện, đứa lao ra chỗ tội phạm đầu tiên là nó đúng không? Vậy thì không phải bàn cãi nữa.”
Năm người nhất trí gật đầu, lòng đầy phẫn nộ: “Thầy nói đúng!”
Onizuka Hachizo: “…” Sao có lệ vậy!
Thấy năm đứa đến bê cả ghế tới, tựa hồ là muốn nghe kể chuyện lắm rồi, thầy Onizuka cũng chỉ có thể thở dài: “Thôi thì, để tôi tiết lộ một chút.. Dù sao chuyện này nói đến cũng là vẫn phải cảm ơn nó.”
[Bốn ngày trước ngày báo cáo của Học viện Cảnh sát.]
Chiyoya Toru mặc đồng phục mới toanh, tay cầm chiếc ô màu đen đi ra khỏi học viện, trên người chỉ mang theo chiếc balo rỗng dùng để đựng đồ mua sắm.
Có một trung tâm mua sắm lớn cách Học viện Cảnh sát hai con phố, bên trong đầy đủ các loại mặt hàng, có thể mua đủ những thứ cần thiết hàng ngày cùng một lúc. Chiyoya Toru rõ ràng là lần đầu tiên đến đây, nhìn bản đồ được treo ở đầu phố nghiên cứu đường đi.
Trên đường đi, cậu thanh niên còn thuận tay chỉ đường cho vài đồng học đầu óc choáng váng vì mệt mỏi. Chàng trai tóc đen trông hiền lành, nội liễm, nhìn có chút gầy yếu, chiếc ô màu đen mà chàng trai cầm để che nắng đã vô tình ngăn cách được ánh mắt tò mò của rất nhiều người đi đường.
Bước vào trung tâm mua sắm, Toru thành công lấp đầy balo nhưng ngay khi chuẩn bị rời đi, hắn chứng kiến một vụ náo động.
Người đàn ông cầm dao nhọn lao thẳng đến khu vui chơi trẻ em, bế một cậu bé đang đá bóng ở lối ra vào giữa những tiếng la hét của đám đông. Hắn kẹp đứa nhỏ vào trong lòng, vung dao tứ tung, lùi vào phòng nghỉ trống rỗng của nhân viên ở phía sau, quát lên: “Lui lại nhanh cho tao, cút!”
Ngay sau khi cửa bị đóng lại, tiếng của tên bắt cóc âm ngoan vọng ra: “Tao muốn cảnh sát đến đây nói chuyện với tao!”
Tiếng khóc hoảng hốt của đứa trẻ cùng tiếng kêu thê lương của mẹ nó cách đó không xa trực tiếp làm náo loạn toàn bộ trung tâm mua sắm.
Chàng trai tóc đen đang chuẩn bị rời đi với chiếc balo trên lưng nhưng ngay lập tức ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, sau khi thấy rõ được mặt của kẻ bắt cóc, hắn không do dự cởi chiếc balo trên lưng xuống và chạy tới với tốc độ cực nhanh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu thanh niên trực tiếp mở cửa, tiến vào trong phòng nghỉ của nhân viên. “Ai?” Kẻ bắt cóc tất nhiên sẽ không ngờ đến vậy mà có người dám đi theo hắn vào trong, tức khắc cả kinh, dao của hắn chạm vào làn da non nớt của đứa trẻ khiến nó sợ hãi giãy giụa không ngừng và theo lẽ thường tình, một tay của hắn thì khó có thể khống chế được đứa nhỏ kia.
Chiyoya Toru giơ hai tay lên tỏ vẻ vô hại, bình tĩnh nói: “Anh Honde Taichi, tôi biết anh muốn gì. Chọn một đứa trẻ chỉ biết khóc lóc và la hét chắc chắn sẽ làm cuộc thương lượng của anh rất bất tiện đúng chứ? Nếu chẳng may anh làm tổn thương thằng bé hoặc sơ ý để nó chạy mất, cảnh sát kiểu gì cũng sẽ tìm được cơ hội phản công.”
Kẻ bắt cóc thở hổn hển, hai mắt đỏ lừ, nhìn qua là biết tâm lí của hắn hiện tại rất không bình thường, mà hắn cũng chẳng thèm quan tâm tại sao cậu thanh niên trước mắt đây lại biết tên của bản thân, chỉ hỏi: “Vậy mày nghĩ mày muốn làm gì? Ha, tự mình đến đây thay thế cho tên nhóc này sao?”
“Tôi là sinh viên khoá mới của Học viện Cảnh sát.” Toru nói tiếp, “Trong tay tôi không có vũ khí, hơn nữa thể chất cũng không tốt lắm.”
Tên tội phạm đương nhiên biết cảnh sát sinh có thể coi là cảnh sát dự bị, tuy chưa được đào tạo chính quy nhưng cái lý tưởng công lý chết tiệt kia là không thiếu. Hắn nhìn cậu thanh niên trước mắt, xác thật là rất gầy, thậm chí sắc mặt còn tái nhợt hơn so với người bình thường.
Đây chắc chắn là một cuộc trao đổi không lỗ, chưa kể hắn ta có một con dao trong tay. Bên ngoài đã có tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát và cả động tĩnh đi lại ồn ào, đứa trẻ trong tay của tên bắt cóc vẫn không ngừng gào to “Mẹ ới”, còn điên cuồng giãy giụa. Thằng bé làm tên tội phạm mất hết kiên nhẫn, hắn tức giận về phía Toru, kề dao vào cổ người sau rồi đặt đứa trẻ xuống.
“Tốt nhất là mày đừng hành động ngu ngốc.” Hắn đe doạ rồi tự thì thầm với chính mình, “Chỉ cần cảnh sát đồng ý trả con gái tao trở về.”
Chiyoya Toru nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đến thứ vũ khí sắc bén đang kề trên cổ mình, cậu ta nói, “Sẽ được, Taichi-san.”
Cho dù con gái anh đã chết. Bên cạnh tấm bản đồ chỉ đường ở đầu phố có một tờ thông báo truy nã nằm trong góc khuất bị che bởi một chiếc biển quảng cáo nhỏ.
[Honde Taichi, giới tính năm, 36 tuổi, giết hại con gái ruột là Honde Mirai tại ngách 2, hẻm 3, phố Beika vào ngày 1 tháng 4 rồi bỏ trốn, hiện vẫn chưa bị bắt.]