Editor: Sơ Hề (Kẹo)
🍭🍭🍭Thanh niên nheo mắt, rốt cuộc nhận thấy được không đúng.
Linh lực đến từ mũi đao...đã khiến hắn khó có thể chống đỡ.
...này không phải cái tay mơ tài nghệ thô ráp, linh lực ít ỏi sao?
Lại một lần khoảnh khắc đao kiếm chạm vào nhau, tăng lên trường đao đột ngột xoay tròn, vòng qua thân kiếm thon dài, công kích trực tiếp bụng nhỏ của thanh niên.
Linh lực bạo trướng ầm ầm bốn phía, giống như sóng to gió lớn, theo lưỡi dao thổi quét toàn thân. Thanh niên không kịp ngăn cản, bị chấn ra xa mấy trượng, mà Tạ Kính Từ thuận thế quay lại, ở giữa yết hầu của nữ tử áo đỏ.
Một cái chớp mắt định thắng bại.
Tạ Kính Từ lại chưa đâm.
Bị lưỡi dao chống lại cổ sinh sôi phát đau, nữ tử áo đỏ hoảng sợ ngốc rồi, thấy nàng cầm đao, cúi đầu vọng liếc mắt Bùi tiểu thiếu gia máu tươi đầm đìa một cái, khẽ nhếch cằm: "Hướng hắn xin lỗi."
,,,,bọn họ còn có đường sống!
Kết cục bị thua đã định, mặc cho ai đều sẽ không nghĩ đến, cô gái trước mắt nhìn qua yếu đuối mong manh kiều kiều lại là người biết võ thực lực bất phàm.
Hai người trao đổi một ánh mắt, người nhìn qua tuổi còn rất nhỏ nửa đường xuất hiện này, tất nhiên chưa dưỡng thành tính tình sát phạt quyết đoán, chỉ cần bọn họ thảm thiết cầu xin, nói không chừng có thể tránh được một kiếp.
"Được được, xin lỗi! Là ta bụng dạ hẹp hòi, tiểu nhân đắc chí, mong rằng Bùi thiếu gia đại nhân đại lượng, tha thứ cho một lần này đi!"
Thanh niên run rẩy không ngừng, tiếng nói run run rẩy rẩy:
"Cầu xin hai vị, cầu xin hai vị!"
Nữ tử áo đỏ vội la lên:
"Đúng đúng đúng! Là chúng tôi không nên, đợi hai người chúng tôi đi ra ngoài, chắc chắn thay đổi triệt để, không tiết lộ bất luận tiếng gió gì!"
Nàng nói xong nâng mắt, lòng còn sợ hãi mà đánh giá thần sắc Tạ Kính Từ, thử tính đặt câu hỏi:
"Như vậy...cô nương vừa lòng chứ? Có thể thả chúng tôi đi rồi sao?"
Tạ Kính Từ mặt không đổi sắc, ánh mắt vừa chuyển, lộ nhạt nhẽo cười.
Nàng lớn lên minh diễm, đón ánh trăng giơ lên khóe môi, đuôi mắt cũng sẽ câu ra độ cung rất nhỏ, giống như bạch ngọc làm thành câu.
Nụ cười này ái muội lại hàm hồ, nữ tử áo đỏ lại mẫn cảm mà ngửi ra manh mối, kêu lên chói tai:
"Cô...!"
Trường đao phút chốc giơ lên, giọng nói đứt đoạn.
Tia máu bắn ra tản mát mùi rỉ sắt, Tạ Kính Từ dùng linh lực dựng cái chắn, thối lui một bước, không cho mình bị bắn đến mảy may.
Hai người này đều là giặc cỏ tội ác chồng chất, thêm vào đối với nàng cùng Bùi Độ còn có sát tâm, không cần thiết lưu lại. Gia họa phiền lòng đã giải quyết, chỉ tiếc ô uế đao của nàng.
"Này không thể trách ta."
Trường đao trong tay hơi chấn động, duỗi hướng sườn mặt của người nọ nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng vừa nhấc.
Bùi Độ vẫn luôn trầm mặc không hé răng bị bắt ngẩng đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Kính Từ một mặt nhìn chăm chú bộ dáng đoan trang của hắn, một mặt lo tự mình mở miệng, không để ý lắm giải thích:
"Ta chỉ làm hai người kia xin lỗi, chưa từng nói qua sẽ thả chạy bọn họ...huynh nói đúng không?"
Lưỡi đao sâm hàn, dưới ánh trăng chiếu ra bạch quang lạnh lẽo.
Vết máu trên mũi đao lại là màu đỏ tươi chói mắt, bị nàng thuận thế một chọn, bôi trên đường cằm lưu sướng của hắn, lạnh lùng một nướng, hai tương giao sấn, mạc danh sinh ra vài phần mỹ cảm tươi đẹp quỷ quyệt.
Bùi gia tiểu công tử có một gương mặt làm cho người ta thích, là đối tương được rất nhiều nữ tu Tu chân giới khuynh mộ, tuy là Tạ Kính từ nhìn quen mỹ nhân, lần đầu cùng người gặp mặt, cũng ở trong lòng phát ra một tiếng thầm than.
Tuổi tác hắn còn trẻ, vóc người ở giữa thiếu niên cùng thanh niên, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng mím chặt, giữa mặt mày toàn là thanh lãnh xa cách, khi cùng nàng đối diện nhỏ đến không thể phát hiện mà sửng sốt, trầm mặc rời đi tầm mắt./
Cùng thường lui tới giống nhau, đối nàng luôn là lãnh lãnh đạm đạm.
Ánh mắt nhìn xuống, không chỉ thân thể, quần áo Bùi Độ đồng dạng không xong.
Dây cột tóc không biết rơi ở nơi nào, tóc đen hỗn độn rối tung ở phía sau, trong đó vài sợi bị gió thổi lên, vỗ ở gò má tái nhợt, cùng vết máu bùn sa dính thành một đoàn.
Đến nỗi quần áo dưới thân càng là hỗn độn bất kham, chẳng những lỏng lẻo, còn bị vẽ ra mấy vết rách, lộ ra đùi phải vết thương chồng chất. Nàng chỉ cần rũ mắt, là có thể thấy xương quai xanh dưới cổ trắng nõn.
Tạ Kính Từ nhìn dáng vẻ như trăng sáng trên trời cao của người này, chợt vừa thấy đến cảnh tượng như vậy, không khỏi nhăn mi lại:
"Bùi công tử, còn nhớ rõ ta sao?"
Nếu là người bình thường đã chịu thương thế nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ đã sớm kêu trời khóc đất, thống khổ đến chết ngất, Bùi Độ lại bảo trì được thần trí thanh minh, cổ họng khẽ nhúc nhích.
Trên môi hắn nhiễm máu, trên cánh môi tái nhợt đến cực điểm phá lệ thấy được, tiếng nói khàn khàn đến sắp nghe không rõ, lại thấp lại trầm, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng phun ra một chữ:
"Tạ....."
"Tạ' có thể nghĩ rộng ra rất nhiều hàm nghĩa.
Tạ Kính Từ phân không rõ hắn là đang nói lời cảm tạ, hay là tính toán niệm ra tên nàng. Rốt cuộc hai người bọn họ tuy rằng thân là vị hôn phu thê, lại cơ hồ chưa bao giờ đơn độc ở chung, liền số lần gặp mặt nói chuyện với nhau đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mọi nơi tĩnh giây lát.
Thiếu niên vết thương chồng chất ho nhẹ một tiếng, liều mạng nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, có lẽ là bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, cố tình tránh đi tầm mắt trắng ra của Tạ Kính Từ, rũ mắt nói giọng khàn khàn:
"Tạ tiểu thư...Vì sao tới Quỷ Mộ?"
Không thể tưởng tượng, hắn cư nhiên còn nhớ rõ.
Tạ Kính Từ lúc này mới nhướng mày thu đao, trong lòng mạc danh cao hứng, không chút nào che dấu ý cười gia tăng ở đáy mắt:
"Huynh cảm thấy sao?"
Bùi Độ kiệt lực từ trên mặt đất ngồi dậy, làm chính mình không đến mức chật vật, khuất nhục trước sau bảo trì tư thế.
Chẳng qua là động tác đơn giản như thế, liền dẫn tới miệng vết thương lần thứ hai rạn nứt, huyết nhục cùng trong cốt tủy toàn là đau đớn khó có thể chịu đựng.
Hắn cắn răng không ra tiếng.
Nàng là tới từ hôn, Bùi Độ đối với việc này trong lòng biết rõ ràng.
Hắn gân mạch đứt đoạn, ma khí nhập thể, chẳng những linh lực cơ bản nhất đều không thể cảm giác, thân thể còn vỡ nát, thương tật trải rộng biến thành phế nhân, nếu nói hành động lên, sợ là cả bá tánh tầm thường đều không bằng.
Huống chi...đối với gia tộc mà nói, hắn đã thành quân phế cờ bị vứt đi như chiếc giày rách, từ đây về sau lại không nơi nương tựa.
Thật sự nan kham.
Biến cố hôm nay tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại cũng sớm có dự liệu.
Bùi Độ nguyên tưởng rằng mình sẽ có thể thói quen tầm mắt châm chọc mỉa mai của mọi người, nhưng vô luận thế nào, đều không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Sỉ nhục, thẹn thùng, muốn chật vật tránh thoát quẫn bách cùng hoảng loạn, tất cả cảm xúc đều bị vô hạn phóng đại, dệt thành cái võng tinh mịn chật chội, làm hắn không có đường trốn, ngực từng trận khó chịu.