Hôm nay là tuần thứ hai kể từ khi cô đi học ...
Trường cô rất to , trường có màu trắng sáng , xung quanh trồng toàn cây xanh mát rười rượi .
Hai bên là dãy lớp học , lớp của cô và bọn bạn thân nằm tận tầng thượng , là tầng thứ 4 của trường học .
Được rồi , phải nói thật là leo lên đến đó giữa sáng sớm chưa ăn uống gì thì cũng đủ khùng rồi ha ! Huống gì cô phải học tận 6 tiết ở các tầng khác nhau , leo lên leo xuống như vậy , tính ra thì sức cô cũng thuộc hạng " trâu bò " mất rồi !
Mà bù lại , lớp học của cô thì cool ngầu luôn nha nha nha !
Cửa ra vào được làm bằng chất liệu cao cấp , bàn ghế để học toàn đồ xịn sò con bò , hãng hiệu cao cấp bóng loáng mới toanh . Trong lớp còn được trồng thêm rất nhiều hoa linh lan trắng tinh khôi , sáng nào cô cũng ngồi ngắm những chùm hoa xinh đẹp ấy , rồi ngửi ngửi hương thơm của chúng như một thói quen để thư giãn đầu óc sau buổi " trâu bò " với cái cầu thang ...
Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ .
Cô cùng Nam Cung Nhã , Lăng Dạ Nhi và Dương Thần đều bước lên lớp cùng nhau .
Nhưng thật tiếc vì có chỉ học chung lớp được với mỗi Nam Cung Nhã mà thôi , còn hai người kia đành phải về lớp riêng của họ .
Vừa vào lớp , cô đã sà đến bên cạnh " Tiểu Lan " yêu quý của cô để tận hưởng hương thơm những chùm hoa tinh khiết .
Nhưng thật không may , thường ngày do để ý thói quen của cô mà có người ghét cô đã cho thuốc vào chậu cây linh lan , hậu quả ....
" Tiểu Nhã à , cậu đâu rồi ? Tớ thấy chóng mặt quá ... tiểu...Nhã... à.... RẦMMMM !!!
Cô ngã xuống bàn và va trúng cạnh bàn , ứa máu ra ...
" Khiết Khiết ? Khiết Khiết à ? Cậu sao vậy ? Mau , mọi người mau lại đây đỡ Khiết Khiết này " .
Giọng Nam Cung Nhã hốt hoảng hét lên khiến mọi người giật nảy mình , vội chạy lại đỡ cô dậy và gọi xe cứu thương ....
--------------------------------
TRONG BỆNH VIỆN
Đèn đỏ cứ liên tục sáng không ngừng , các bác sĩ chạy đi chạy lại không ngừng .
" Là lỗi tai tớ ... huhu .... nếu không phải tớ đi uống nước thì Khiết Khiết đã không xảy ra chuyện như vậy ... huhu " Nam Cung Nhã vừa nấc vừa nói mếu máo tự trách bản thân mình .
" Là ngoài ý muốn mà , tiểu Nhã à , cậu không cần phải tự trách mình như vậy đâu " Giọng Dương Thần chậm rãi .
" Đúng đó , bây giờ cậu khóc cũng có được gì đâu chứ ? Hay bây giờ cậu đi mua chút thức ăn cho Khiết Khiết đi , lát nữa Khiết Khiết ra thì có ăn nhá ? " Lăng Dạ Nhi diệu giọng an ủi bạn mình .
Nghe vậy , Nam Cung Nhã cũng thôi sụt sịt rồi đứng lên đi mua thức ăn cho bạn mình .
" Nè , Dương Thần à , cậu có thấy kì lạ hay không chứ ? " Dạ Nhi liền lên tiếng ngay sau khi Nam Cung Nhã đi khuất chưa xa .
" Đúng là có chút kì lạ , tại sao chỉ choáng một cái rồi va đầu vào cạnh bàn mà đến chảy máu ? Tớ nhớ rõ ràng cạnh bàn gỗ được phủ khăn lông mềm mại đến vậy mà cũng chảy được cả máu ư ? ". Dương Thần trầm tư .
" Không những vậy , Khiết Khiết chỉ ứa ra có một xíu máu mà phải đi làm luôn cả một ca cấp cứu , gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy ra nữa ".
" Được rồi , bây giờ cậu ở lại đây với Khiết Khiết và tiểu Nhã , tớ đi điều tra việc này cho rõ ràng mới được " .
Nói rồi Dương Thần liền lái xe đi mất hút .
Nam Cung Nhã lúc này cũng vừa về , trên mặt lộ rõ vẻ tức giận . Thấy vậy , Lăng Dạ Nhi liền hỏi xem chuyện gì đã xảy ra mà khiến bạn mình giận dỗi tới vậy !
" Sao vậy tiểu Nhã ? ".
" Cậu ở lại đây với Khiết Khiết đi , tớ phải đi làm cho rõ chuyện lần này mới được " Nói rồi Nam Cung Nhã chạy mất .
" Ớ ? " .
Ta lạc trôi giữa trời , ta lạc trôi giữa đời....
Cuối cùng đèn đỏ cũng tắt , bác sĩ cùng các y tá đẩy Anh Vũ Khiết ra phòng bệnh VIP .
" Ai là người nhà bệnh nhân ? " một vị bác sĩ lên tiếng .
" Là tôi ạ " Lúc này , Lăng Dạ Nhi với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi vừa mới chạy như bay đến .
" Cô có biết là bệnh nhân bị chất độc trong kim đâm vào đầu , lại còn ngửi phải thuốc quá liều trong cây hoa linh lan nữa nên bây giờ bệnh nhân bị mất một phần ký ức rồi " vị bác sĩ lo lắng nói với Lăng Dạ Nhi .
" Sao cơ ạ ? Mất ký ức ư ? Sao có thể ? " , sao cậu lại bị người khác hại thê thảm như vậy chứ Khiết Khiết ?
Ha , những người này đúng là gan to bằng trời rồi , dám động đến bạn thân của Lăng Dạ Nhi tôi đây cơ đấy !
" Đúng vậy , hiện giờ bệnh nhân có thể sẽ nhớ lại , nhưng chỉ có thể nhớ lại với hiệu quả cao nhất trong vòng ba tháng đầu này thôi , nếu các cô không cố gắng , rất có thể bệnh nhân sẽ mất ký ức ấy vĩnh viễn . Với lại , hiện giờ bệnh nhân không được quá kích động , như thế sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục trí nhớ " .
Được lắm , để xem Lăng Dạ Nhi tôi xử các người thế nào !
" Vâng ạ , cảm ơn bác sĩ " Dạ Nhi cúi chào bác sĩ rồi tiến vào phòng của Anh Vũ Khiết .
" Sao lại thành ra thế này chứ , tớ thật không ngờ đám người đó lại có thể ra tay tàn độc như vậy , huhu . Tiểu Khiết à , cậu phải ráng khôi phục lại trí nhớ đấy nhá " .
Cùng lúc đó , Nam Cung Nhã và Dương Thần bước vào phòng bệnh VIP của Anh Vũ Khiết .
" Tụi tớ đã nghe bác sĩ bảo rồi , bây giờ các cậu cứ giúp Tiểu Khiết ra nước ngoài để khôi phục lại trí nhớ đi , chuyện ở đây cứ giao cho tớ " Dương Thần lên tiếng .
" Đúng đó , nếu bây giờ để đám người đó biết Tiểu Khiết bị mất ký ức thôi thì không chừng sẽ còn ra tay tàn độc hơn nữa " Nam Cung Nhã cũng lên tiếng .
" Được , vậy giờ mình sẽ đi để sắp xếp phi cơ riêng để đưa Tiểu Khiết ra nước ngoài điều trị ".
" Nhã Nhã , cậu nộp đơn lên nhà trường bảo là Khiết Nhi đi du học nên rút hồ sơ học tập lại đi " Lăng Dạ Nhi .
Khiết Nhi à , gắng lên để còn trả thù tụi kia và sống hạnh phúc cùng tụi này nữa chứ ! Mong là mọi chuyện sẽ không sao - Nam Cung Nhã .