Chương 1: Vì yêu, tôi nguyện đánh đổi thanh xuân

Việt Nam, 2039

"Nếu là vì yêu... tôi nguyện vì em mà .."

...

Đó là câu nói cuối cùng của Diệp Trần khi nhắm mắt. Trước khi lên bàn phẫu thuật hiến tim, hắn nói một câu cuối như trút đi hơi thở cuối cùng của mình, đôi mắt nheo chặt lại, mãi mãi.

Diệp Trần lúc còn sống, là một tỷ phú, doanh nhân, nhà từ thiện. Bắt đầu đi lên từ bàn tay trắng, cho đến trở thành một trong 7 vị tỷ phú có sức ảnh hưởng khắp thế giới. Được người người khắp nơi ngưỡng mộ, nhưng không ai hay biết, hắn nay lại buông bỏ tất cả ra đi. Mà, tất cả cũng chỉ bởi vì 1 chữ "yêu"

...

Một ngày sau khi Diệp Trần trút hơi thở cuối cùng của mình tại bệnh viên Phẫu Thuận Trung Ương Quốc gia thuộc tập đoàn Diệp Thị, bên trong một giường nằm chăm sóc đặc biệt là một cô gái, đang dần mở mắt ra

"Đây... là đâu ?" - Dương Thục Y có phần mệt mỏi, cảm nhận một trận đau nhẹ từ trái tim của mình, cô cảm thấy có phần lạ lẫm. Khó khăn lên tiếng hỏi nhỏ

"Thưa bà Dương, đây là bệnh viện Phẫu Thuật Trung Ương Quốc gia của Trần lão gia" - Từ bên cạnh Dương Thục Y, không biết từ lúc nào xuất hiện một lão quản gia, râu tóc bạc trắng, đôi mắt như có phần tang thương.

"Bệnh viện ? Trần lão gia ? Tại sao tôi lại ở đây ?" - Dương Thục Y đang cảm thấy có chút mê man, cố nhớ lại vì sao bản thân mình nằm ở đây, còn Trần lão gia, là ai ?

"Thưa bà Dương, tối hôm qua khi bà đang đi dạo ở Trung Tâm Thương Mại của tập đoàn Diệp Thị cùng chồng và con thì lên cơn trụy tim. Sau đó, bà được các bác sĩ đưa đến đây" - Lão quản gia ngữ khí không vui không buồn từ tốn trả lời Dương Thục Y.

Từ trong giọng nói của lão quản gia tuy không thể hiện điều gì, nhưng Dương Thục Y như cảm nhận được từ sâu trong đó có một nỗi buồn bất tận, mất mát, tang thương. Cô thắc mắc, không biết lão quản gia này, đã phải trải qua những chuyện kinh khủng gì.. ?

"Tim ? sao tôi không còn thấy đau nữa ?" - Dương Thục Y chợt nhớ lại tình trạng của mình, sau đó cảm nhận từ trong lồng ngực, một trái tim khỏe mạnh đang dập từng nhịp, từng nhịp. Bản thân cô suy nghĩ, không lẽ bệnh viện này có thần y ? Căn bệnh trụy tim của cô di chứng từ Ung thư tim mạch, chồng cô chạy chữa khắp nơi trên thế giới, nhưng vẫn không thể trị khỏi, chỉ có thể tiếp tục sống những ngày tháng chờ đợi vô vọng..

"Thưa bà, bà không cảm thấy đau nữa, bởi vì đã có người hiến tim cho bà" - Lão quản gia đôi mắt xa xăm, nhìn ra bầu trời đầy mây trắng trong xanh bên ngoài khung cửa sổ, có phần khô khan lên tiếng

"Hiến.. hiến tim cho tôi ? Không lẽ, là chồng tôi ? Anh ấy đâu, đại nhân, anh ấy đâu rồi ?" - Dương Thục Y nghe đến đoạn hiến tim, đôi mắt mơ hồ, nhớ lại căn bệnh của chính bản thân mình. Cô bị ung thư tim mạch dẫn đến "Ung thư biến đổi gien", một trong những căn bệnh u ác nhất của thế giới y học. Chồng cô cũng là một doanh nhân, từng chạy vạy khắp nơi để tìm ngươi hiến tim cho cô. Nhưng khi đến bệnh viên phẫu thuật, các bác sĩ đều nói rằng Tim của cô đã bị biến đổi gien, gien của người hiến tim lại không phù hợp, nên không thể tiến hành ca mổ.

Vậy mà nay, lão nhân gia trước mặt lại nói với cô rằng, tim cô đã được phẫu thuật ? Vậy người hiến tim kia là ai ? Nghĩ vậy, Dương Thục Y vội lên tiếng hỏi

"Đại nhân, vậy người hiến tim cho tôi là ai vậy ?"

"Thưa bà, người hiến tim cho bà, chính là Trần lão gia. Đây là bức thư ngài ấy để lại cho bà" - Lão quản gia nói xong, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, có phần cũ kỹ, lấy ra một bức thư kính cẩn đưa cho Dương Thục Y

Nhìn chiếc hộp lão quản gia cầm trên tay, Dương Thục Y có phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được đó là vật gì.

Cầm trên tay bức thư, Dương Thục Y bắt đầu đọc từng dòng chữ ghi trên đó, nét mực có vẻ chưa khô, như vừa được viết mới đây

"Em Dương, là tôi Châu Tinh Tinh đây. Cũng đã mấy chục năm, kể từ ngày đó rồi nhỉ, không biết em còn nhớ tôi không, chứ tôi thì vẫn đều đặn nhớ em mỗi ngày. Cuộc sống, đúng là đâu ai nói trước được điều gì, nhưng chỉ cần thấy em hạnh phúc, sống một đời không lo không nghĩ, hạnh phúc với người em yêu, với tôi như vậy là đủ.

Có lẽ khi em đọc bức thư này, tôi đã không còn được nhìn thấy em nữa. Tôi chỉ hy vọng, nếu có kiếp sau, tôi muốn tôi sẽ được yêu em thêm 10,000 năm nữa.."

"Thưa bà Dương, còn đây là toàn bộ giấy tờ biên bản tài sản của tập đoàn Diệp Thị của lão gia. Từ giờ, bà chính thức là người đứng tên toàn bộ 128 công ty, 1080 khách sạn, xưởng ô tô, đất đai trên toàn thế giới"

"Tôi...tôi" - Dương Thục Y đôi mắt vẫn chìm đắm trong từng dòng thư, nét mực trên tay. Cô run rẩy, cố kìm nén bản thân...

AAAAAAAAAAAAA

Mãi một lúc sau. một tiếng thét cất lên, vang vọng thật to khắp bệnh viện, sau đó là một tiếng khóc được cất ngất lên, từng hồi, từng hồi....

......

Việt Nam, 2019

7:55 AM

"Reng"

"Rengggg"

"Rengggggggg"

"A, aiz, đừng có báo thức nữa mà, dậy liền"

8:10 AM

"Renggggg"

"Rồi rồi, dậy đây"

8h:20 AM

"Rengggggggggg"

"Aaaaaaaaaaa"

"Đây, dậy thiệt rồi" - trên chiếc giường gỗ màu trắng, mền gối vứt ngổn ngang khắp nơi. Một thanh niên mặc quần đùi, áo thun, mái tóc đen huyền mắt nhắm mắt mở đang lấy tay mò mò, tìm điện thoại tắt báo thức..

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, hắn chỉ còn chút ký ức của buổi party tối qua tại quán Bar 198X trên đường Bùi Viện...