Sáng chủ nhật, xe của Tử Quân đã đỗ trước nhà cô từ sớm, hai hồi chuông cửa vang lên, bác Lưu nhanh chóng ra mở cửa mời anh vào nhà. Mỹ Ngọc đang tranh thủ thời gian xem tin tức buổi sáng trên tivi, cô vận chiếc đầm đơn giản màu tím nhạt, mái tóc xoăn uốn nhẹ màu hạt dẻ thả bồng bềnh trên vai. Nhan sắc của cô mỗi lúc càng thăng hạng rõ rệt, nét tươi trẻ, tràn đầy sắc xuân năm ấy đã không còn nữa, thay vào đó, sắc đẹp của cô ngày càng sắc sảo, mặn mà, nét đẹp của người phụ nữ đã trải qua những giông bão của đời mình càng khiến anh say đắm. Tử Quân bất giác đứng ngây người hồi lâu ngay từ khi vừa bước vào cửa.
- Sao hôm nay đến đây sớm vậy ? Anh lại hứa hẹn đưa Tử Hinh đi đâu à?
- Không, anh đến tìm em. Hôm nay em có bận không?
- Không bận, sao vậy?
- Hôm nay trời rất đẹp, anh muốn cùng em ra ngoại ô đến viếng mộ ba mẹ.
Lúc này công việc cứ đến dồn dập, đã lâu rồi cô không có thời gian đến thăm ba mẹ. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà ba mẹ cô đã mất sáu năm rồi, cô khẽ thở dài khi nhớ lại đoạn ký ức ấy.
Được thôi, anh đợi em lên lầu một tí.- Hôm nay Tử Hinh có nhà không?
- Anh yên tâm, Nhật Uyên và Hàn Minh đã hẹn một lát nữa đến đưa nó đi ăn kem. Thằng bé đang háo hức lắm.
Tử Quân nhìn theo dáng vẻ nhanh chóng đi lên lầu của Mỹ Ngọc, anh mong sao cô cứ mãi vui vẻ hạnh phúc như bây giờ, chỉ cần cô vui vẻ, anh không mong bất cứ việc gì khác hơn nữa.
Chiếc xe đưa hai người ra ngoại ô, đến một khu nghĩa trang khá rộng với thảm cỏ xanh mướt, hàng cây cao rợp bóng mát. Nơi này được xem như là khu nghĩa trang rộng lớn và khang trang nhất của thành phố, chủ yếu là dành cho người giàu có và có địa vị trong xã hội, luôn có bảo vệ và người chăm sóc cẩn thận, thân nhân của những người ở đây không cần phải lo lắng điều gì. Tử Quân đã chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết để thắp hương, hai người cùng bước vào bên trong, trên đường đi thì gặp bác quản lý của nghĩa trang, trước đây khi cô đến đây đã gặp bác ấy một vài lần.
- Ồ cậu Kim, cậu đến rồi sao? Mấy hôm nay tôi cứ nhắc tại sao lâu quá mà cậu lại không đến.
- Chào bác, bác vẫn khỏe chứ?
- Tôi ấy à, chỉ là mấy căn bệnh già thôi, không sao hết – Bác ấy đảo mắt sang bên cạnh, cảm thấy lần này đến như có thêm một thành viên khác - Cô gái này là...
- Chào bác, con tên là Hoàng Mỹ Ngọc.
- Bác không nhớ cô ấy sao? Cô ấy là con gái của họ đấy.
- Tôi nhớ rồi. Cô cậu xem trí nhớ của tôi kìa, đúng là già thật rồi. Mấy năm nay tôi cứ thắc mắc mãi vì không thấy cô đến đây.
- Mấy năm nay con không ở trong nước nên việc đến đây có chút bất tiện. Cảm ơn bác đã chăm sóc ba mẹ cháu thời gian qua.
- Việc nên làm thôi. Thôi cô cậu mau vào trong đi.
Hai người tạm biệt bác ấy rồi nhanh chóng rời đi.
- Anh thường xuyên đến đây lắm à?
- Cũng không thường xuyên lắm, nhưng trước đây lúc anh vẫn đi tìm em, những lúc tuyệt vọng nhất, anh hay đến đây trò chuyện cùng ba mẹ.
- Đến cả anh còn như vậy, người làm con như em cũng tệ thật, suốt mấy năm trời cũng chẳng về thăm ba mẹ.
- Nói như vậy phải là anh thấy có lỗi mới đúng, vì anh mà em không thể trở về đây không phải sao.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi an nghỉ của vợ chồng vị cố chủ tịch Hoàng, mộ hai người nằm trên một ngọn đồi nhỏ, phóng tầm mắt vào thành phố hoa lệ. Mỹ Ngọc mải nhìn theo hình ảnh người con trai ấy đang tất bật chuẩn bị mọi thứ để thắp hương, trong lòng cô bất giác có một cảm giác bình yên đến lạ.
- Ba, mẹ. Con về rồi, con gái bất hiếu, bây giờ mới về thăm ba mẹ.
- Ba, mẹ. Trước đây là con hại Mỹ Ngọc phải chịu đau khổ như vậy, sau này nếu như có thể có thêm một cơ hội, con nhất định sẽ nắm bắt, cho Mỹ Ngọc hạnh phúc cả quãng đời còn lại.
Mỹ Ngọc bất giác mỉm cười khi nghe những lời mà Tử Quân nói với ba mẹ mình, trong lòng cô như đã quyết định một điều gì đấy. Cô ở lại trò chuyện với ba mẹ thêm ít lâu rồi cả hai mới cùng trở về.
Tử Quân thuê một căn nhà gần đấy, chỉ nhỏ chưa đầy mười mét vuông nhưng rất sạch sẽ, tươm tất, xung quanh căn nhà rợp bóng cây xanh, khu vườn nhỏ phía trước được trồng hơn chục loại hoa đủ sắc màu rực rỡ, phía trước hiên nhà còn mắc một chiếc võng nhỏ trông vô cùng bình yên. Anh còn chu đáo dặn chủ nhà làm sẵn một mâm cơm vừa lúc giờ ăn trưa, xem ra căn giờ vô cùng chuẩn xác.
- Em không biết là anh còn có tài tìm kiếm được một nơi lí tưởng như vậy.
- Hôm nay vốn là muốn đưa em ra ngoại ô hít thở không khí trong lành, thư giãn đầu óc một chút - Tử Quân vừa nói, tay thoăn thoắt xới cho cô một chén cơm đầy.
Xem ra anh của bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với bóng ma quá khứ trong lòng cô.
- Mấy món này đều là món dân dã thôi, em ăn thử xem có hợp khẩu vị không.
- Anh hiểu rõ khẩu vị em như vậy, toàn chọn món em thích, chắc chắn là rất ngon.
Sau khi ăn trưa, nghỉ ngơi một tí, anh lại đưa cô ra mảnh đất gần đấy thả diều, hai người vui chơi như thuở còn nhỏ mỗi khi hai nhà cùng đi cắm trại. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy trên mặt cô nụ cười tươi đến vậy. Có lẽ quá nhiều sóng gió đã xảy ra, những lo toan, trách nhiệm từ lâu đã đè nặng lên đôi vai người con gái ấy khiến cô từ lâu đã quên mình còn có những mảnh kí ức vui vẻ ấy. Chính cô cũng phải thừa nhận với bản thân rằng chỉ ở bên cạnh anh mới mang lại cho cô thứ cảm giác vừa bình yên vừa hạnh phúc này.
Chiếc xe chuyển bánh dần mất hút theo hướng về thành phố dưới ánh chiều tà đang buông xuống, bao nhiêu mệt mỏi vì công việc của cô trong thời gian vừa qua đã không còn nữa.
- Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.
- Em vui là tốt rồi, anh chỉ là thấy thời gian qua em đã quá vất vả rồi, nên thư giãn một chút, đừng để bản thân phải quá mệt mỏi.
Tay phải Tử Quân và tay trái cô vừa vặn đặt cùng một chỗ, Tử Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau. Cô khẽ đưa mắt sang nhìn, khuôn miệng nở nụ cười nhẹ, thoải mái ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang buông xuống đẹp như tranh vẽ.
Khúc cua trước mặt chính là địa điểm thường xuyên xảy ra tai nạn mà truyền thông vẫn thường cảnh báo, nguyên nhân chính là vì đoạn đường này rất vắng xe, những tay đua tốc độ thường đến đây để so tài, khúc cua trước mặt là góc khuất, lại có một bên là đồi núi nên rất khó quan sát xe ở hướng ngược lại, vì thế thường xuyên xảy ra tai nạn, dù chính quyền địa phương và truyền thông đã cảnh báo rất nhiều lần, cũng sử dụng nhiều biện pháp ngăn cản đua xe trái phép nhưng vẫn rất khó để hạn chế tai nạn xảy ra.
- Tử Quân, cẩn thận một chút, phía trước là góc khuất rồi, chạy chậm thôi - Mỹ Ngọc lên tiếng nhắc nhở anh.
Đến khúc cua, một chiếc xe Ferrari thể thao màu đỏ đang đạp ga phóng lên trước chiếc Porsche màu vàng bên cạnh, cả hai chiếc xe chẳng ai chịu thua ai cứ thế mà phóng, tầm nhìn phía trước bị hạn chế khiến khi hai chiếc xe đã đến gần Tử Quân mới nhìn thấy, chúng vì để vượt lên đối phương lấn sang cả làn đường phía ngược lại vụt qua, không thể phản ứng kịp trước tình huống ấy, chiếc xe của hai người mất lái va vào thanh chắn an toàn bên vệ đường phía trái. Cú va chạm mạnh ấy khiến chiếc xe đi thêm mươi mét trước khi dừng hẳn, tấm kính chắn phía trước vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ đâm vào hai người. Ánh mắt của anh mờ dần, trước lúc mất dần ý thức dường như anh đã nhìn thấy người con gái trước mặt đang rất khẩn trương, lệ theo dòng cứ tuôn xuống, miệng luôn miệng gọi tên anh.