Chương 30: Đừng tự lừa dối mình

Hôm nay Tử Quân đang làm việc ở công ty thì ông bà Kim đột nhiên đẩy cửa bước vào, đã lâu lắm rồi họ mới gặp lại đứa con này. Trước đây vì sợ anh sẽ phát hiện ra sự có mặt của Mỹ Ngọc ở đó và sợ khi nhìn thấy anh, cô sẽ mãi mãi không thể bước qua bóng ma quá khứ mà suốt năm năm nay, ông bà chưa bao giờ để anh sang thăm, đều chỉ là gặp nhau qua màn ảnh điện thoại. Ban đầu có lẽ Tử Quân cũng đã rất khó hiểu trước quyết định ấy, nhưng đối diện với sự cương quyết và sự phẫn nộ của ba mẹ khi biết việc anh và cô đã ly hôn, anh cũng đành chấp nhận.

- Ba, mẹ. Sao hai người về mà không gọi con đến đón.

- Con bận như vậy, còn có thời gian đến đón ba mẹ sao?

- Ba mẹ có muốn đi một vòng công ty không?

- Không cần. Trước khi đến đây em con đã đưa mẹ và ba đi một vòng rồi.

- Được rồi bà không cần nói với nó nữa. Tử Quân, hôm nay ba đến đây là có chuyện muốn nói với con – Ông Hồng Sơn lộ vẻ tức giận đi thẳng vào vấn đề.

- Ba...

- Ba muốn biết, chuyện năm đó của con và Mỹ Ngọc là sao? Tại sao hai đứa lại ly hôn hả?

- Ba à. Lúc đó là con có lỗi với cô ấy, con đã không trọn lời thề cả đời chung thủy, làm nhiều chuyện có lỗi khiến cô ấy tổn thương phải bỏ đi.

- Chỉ vì một người con gái như Lâm Ngãi Đình mà con lại làm tổn thương con bé sao? Con kêu ba sau này trăm tuổi làm sao ăn nói với anh chị Hoàng đây hả?

- Được rồi ba, bây giờ người cũng đã không còn, ba cũng đừng trách anh nữa. Mấy năm nay anh luôn tự trách, cũng đã đi tìm chị Ngọc ở khắp nơi.

- Con lại còn nói giúp anh con. Nếu ba mẹ không về thì sao, hai đứa định để ba mẹ mãi mãi không biết chuyện này à? Bây giờ đến cả Mỹ Ngọc ở đâu hai đứa còn không biết.

- Được rồi, ông đừng tức giận nữa có hại cho sức khỏe.

- Ba, thật ra con đã gặp Mỹ Ngọc rồi. Nhưng mà...

- Con bé làm sao?

- Con nghĩ là bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc.

Mấy năm qua những người theo đuổi Mỹ Ngọc chẳng phải là ít, với một tuyệt sắc giai nhân lại tài giỏi, thanh xuân vẫn còn phơi phới như cô thì thiếu gì kẻ đưa người đón. Bọn họ đều biết rõ cô đã có con trai chứ, nhưng ấy vốn chẳng quan trọng, họ đến vì những mục đích khác nhau của mình. Có người đến vì nhan sắc, có kẻ lại tiếp cận cô vì khối gia sản khổng lồ mà cô đang sở hữu, nhưng cô đều khéo léo từ chối những lời mời gọi ấy, duy chỉ có mỗi Tôn Chính là khác. Mà không chỉ năm năm, có lẽ anh ta đã âm thầm dõi theo cô từ lâu lắm rồi.

Người con trai trên cô một khóa ở Harvard, từ ngày còn đi học đã để mắt đến cô, sau đấy vì để khẳng định cho vị trí người thừa kế nhà họ Tôn của mình mà sau khi tốt nghiệp đại học thì luôn tất bật ở Thượng Hải, rất ít khi về nước. Ngày cô và Tử Quân kết hôn, anh ấy lập tức bay từ Thượng Hải về, là một trong những người đầu tiên đến chúc phúc cho hai người. Tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng quan hệ vẫn rất tốt, cô vốn dĩ biết rõ trong lòng người đàn ông ấy vẫn còn lưu luyến hình bóng của mình.

Từ khi trở về nước, Mỹ Ngọc đã nhanh chóng khởi động một dự án mới. Một khu đô thị phức hợp với những tổ hợp tiện ích được gắn liền với nền tảng công nghệ số hiện đại. Đây là sản phẩm của cô và Tôn Chính đã cùng phát triển nên, dù hiện tại chỉ mới ở giai đoạn khởi động nhưng đã được kỳ vọng rất nhiều, dự đoán có thể đón đầu xu thế công nghệ hóa đời sống trong tương lai.

Tôn Chính đưa cho cô cốc cà phê vẫn còn bốc khói, cô đưa tay đón nhận, tận hưởng khí trời se lạnh buổi đầu đông.

- Mệt không? Ngồi suốt buổi sáng rồi.

- Cảm ơn anh. Mấy năm nay em ở Mỹ, đều là chú Tạ giúp em làm việc với Thiên Thành, bây giờ tự mình ra tay mới thấy không dễ chút nào.

- Những dự án chúng ta hợp tác với Thiên Thành đều là dự án lớn, trước đây đều là chủ tịch Châu làm việc với bên mình đấy chứ, ông ấy rất có nguyên tắc, được rất nhiều người trong giới trọng vọng. Hơn một năm trước ông ấy đột ngột bị đột quỵ, sau đó thì về hưu, nhường vị trí lại cho cô con gái. Cô ta nổi tiếng khó tính khó chiều, đã có mấy công ty nhỏ vì không chịu nổi yêu sách của cô ta mà phải chấp nhận thiệt hại để hủy hợp đồng.

- Xem ra anh tìm hiểu kĩ về cô chủ tịch này quá nhỉ.

- Cái này người ta gọi là biết người biết ta.

Mỹ Ngọc vẫn chưa nói gì, Tôn Chính đã tiếp lời.

- Em có biết mọi người nói gì về cô ta không?

- Nói gì?

- Cô ta mà ngắm trúng ai làm phò mã rồi thì chàng đó khó thoát.

Mỹ Ngọc vui vẻ dạo bước cùng Tôn Chính trong công viên, bỏ lại phía sau những căng thẳng công việc.

- Hôm nay em bận không? Lát nữa xong việc anh mời em ăn cơm.

- Cũng được, lâu rồi chúng ta không cùng ăn cơm.

- Chà, hôm nay vinh hạnh lắm mới được hẹn với Hoàng tiểu thư, phải nắm bắt mới được.

- Vậy phải xem bản lĩnh của Tôn thiếu gia rồi! - Mỹ Ngọc cười một tiếng, trông thoải mái vô cùng.

Sau buổi họp cũng đã đến giờ ăn trưa, Tôn Chính đưa cô đến một nhà hàng hải sản trên phố, chỗ này từng là địa điểm yêu thích của cô. Hai người vốn là bạn bè thân thiết, anh ấy rất biết cách chọc cho cô cười, khẩu vị hai người cũng rất hợp nhau, ở bên cạnh anh ấy cô có thể thoải mái ăn cơm, nghỉ ngơi, không cần phải suy nghĩ đến những chuyện không vui.

- Em xem em ốm như vậy, là không chịu ăn uống điều độ rồi - Tôn Chính vừa nói, tay vẫn bận rộn gắp thức ăn để vào đĩa cô.

- Đây là salad mà em thích, ăn nhiều chút.

Vẫn đang còn thao thao bất tuyệt, anh như nhận ra điều gì đó, người con gái đối diện đang chăm chú nhìn mình.

- Nhìn gì vậy? Mau ăn đi.

- Em đang nghĩ người đàn ông chu đáo như anh, tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân vậy?

Tôn Chính không đáp khẽ ngừng những động tác của mình. Cô lẽ nào là không biết, anh là vẫn đang đợi sao.

- Em biết anh đang nghĩ gì. Nhưng một người đàn ông tốt như anh, sao phải chờ đợi một người không xứng đáng như em chứ...

- Xứng đáng.

- ...

- Em xứng đáng có tất cả mọi thứ. Em không cần thiết phải chịu nhiều vất vả như vậy.

- Anh biết là em không thể cho anh một kết quả như mong muốn mà.

- Anh biết. Anh quen em gần mười năm rồi, anh là nhìn Tử Hinh lớn lên từ ngày thằng bé mới được sinh ra, tính cách em thế nào anh là người hiểu rất rõ. Em luôn chịu hết mọi thứ về mình, không chia sẻ với ai, tính cách như vậy em sẽ tự làm khổ chính mình.

- Nhưng mà em....

- Anh ở bên cạnh em, làm tất cả mọi thứ không phải vì muốn được câu trả lời của em, nếu vậy thì anh có khác gì với những người trước đây ở bên cạnh em đâu. Anh muốn làm một người khác biệt.

- Anh không thể lãng phí tuổi trẻ chỉ để ở bên cạnh em, đến cuối cùng chẳng còn lại gì.

- Chăm sóc em gái cũng gọi là lãng phí tuổi trẻ sao?

- ...

- Em hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, phía sau vẫn có anh trai này luôn sẵn sàng làm chỗ dựa cho em.

- Anh thật sự là quá cao thượng rồi. Nếu là em có lẽ đã không làm được như anh.

- Không phải em đã làm rồi sao? Đã làm từ rất lâu về trước. Thỉnh thoảng mới có thời gian rảnh rỗi, anh cũng có vài lời muốn nói, không biết em có muốn nghe không?

- Anh cứ nói đi.

- Em còn rất yêu Tử Quân đúng không?

- Em....

- Đừng tự lừa dối mình, anh có thể nhìn ra rất rõ tình cảm của hai người. Anh chỉ muốn khuyên một câu thôi, vận mệnh nếu đã gắn kết hai người thì đừng cố trốn tránh. Lừa dối lòng mình, chuyện đó đau lắm, anh không muốn nhìn thấy em tiếp tục đau lòng.

- ....

- Hứa với anh, đối xử tốt với bản thân một chút có được không?

- Được, em hứa với anh, anh trai.