Cuối tuần, vợ chồng Nhật Uyên cùng đến ăn cơm. Cũng hơn nửa năm rồi họ mới gặp lại nhau. Vừa mới đến cửa, Tử Hinh đã vui mừng chạy ra ôm lấy cổ Nhật Uyên.
- Cô út, cô út.
- Cục bông, cô út nhớ con quá đi.
- Tử Hinh đợi hai đứa từ sáng đấy. Mau lên, mau vào nhà đi.
Tử Hinh rất vui khi gặp lại Nhật Uyên, cứ thế líu lo suốt cả bữa ăn. Căn nhà này, có lẽ kể từ sau khi cô đi lấy chồng thì chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Vì là cuối tuần nên Nhật Uyên và Hàn Minh ở lại nhà cô, sau khi Tử Hinh đi ngủ thì họ mới có chút thời gian trò chuyện.
Ba người cùng đi dạo trong vườn, làn gió lành lạnh nhẹ lướt qua.
- Chị Ngọc, chị và anh em... không thể suy nghĩ lại sao?
Cô khẽ thở dài một tiếng, ra vẻ bất lực không thể nói nên lời.
- Giờ chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi em à. Bây giờ chị chỉ cần có Tử Hinh là đủ.
- Em biết là anh ấy đã làm chị đau rất nhiều, nhưng mà cứ nhìn chị thui thủi một mình như vậy, em không đành.
- Nhật Uyên em yên tâm đi, chị Ngọc của em nếu thật sự lòng cứng như miệng thì đã không bỏ ra nhiều tiền như vậy giúp Kim thị vượt qua khó khăn.
- Vậy...
Mỹ Ngọc cười nhẹ, xem ra bí mật của cô cũng không giấu được nữa rồi.
- Đúng là không có gì qua được mắt Hàn Minh. Chị cũng muốn nói với em chuyện này. Thật ra vị khách hàng bí ẩn đó là chị. Dù sao đó cũng là tâm huyết của ba mẹ, chị cũng không thể cứ như vậy đứng nhìn nó đứng trên bờ khó khăn.
- Chị cũng không cần vì vậy mà phải đặt mua một số lượng hàng lớn đến thế.
- Nếu chị chỉ chi tiền mà không đưa ra điều kiện gì sẽ khiến anh của em nghi ngờ, đành phải làm như vậy.
- Bảo sao em có điều tra thế nào cũng không thể tìm ra chị.
- Nhờ hai em giữ bí mật chuyện này giúp chị nhé, cả chuyện chị đã trở về. Lần này chị đã có ý định sẽ định cư ở đây. Không sớm thì muộn, có lẽ cũng phải gặp mặt anh ấy.
- Anh hai em cũng đã tìm chị suốt năm năm rồi, lại không thể ngờ chị vẫn luôn ở cùng ba mẹ. Lần này có thể nắm bắt được hạnh phúc hay không, đành phải trông chờ vào duyên phận của hai người vậy.
- Tất cả đều là sự sắp đặt của ông trời.
Ông trời đúng thật đã quá trêu người, cái ngày mà cô rời đi cũng là ngày mà anh muốn cầu hôn cô. Giữa anh và Ngãi Đình, thực sự đã kết thúc từ lúc đó rồi.
Ai có ngờ được Lâm Ngãi Đình độc ác ngày đó phải rơi vào chốn phong trần để kiếm sống qua ngày, cuối cùng lại trở mặt với đám xã hội đen mà chính cô ta đã thuê rồi bị chúng hủy hoại cả dung nhan. Ít lâu sau, chiếc xe mà ả ta đi lại lao xuống vực, hệt như vụ tai nạn năm xưa. Một kiếp người tưởng chừng như đã có thể thiện lương, đến khi chết đi rồi vẫn bị người đời phỉ báng.
Cũng năm năm rồi chẳng quay lại nơi này, ngày đó ra đi, sau lại chẳng dám quay về, sợ phải nhìn thấy lại quá khứ, sợ bản thân sẽ chẳng thể vượt qua được chính mình. Cứ như thế, thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt một cái vạn sự đã đổi thay khôn lường.
Cô vác chiếc bụng bầu đã quá sáu tháng ngày ngày vẫn chăm chỉ đến công ty, chẳng phải là tự ngược đãi bản thân, chỉ là sợ ở một mình rảnh rỗi, bản thân lại có những suy nghĩ không nên có, vẫn nên học cách tự lực cánh sinh.
Ba mẹ Kim lại vô tình nhìn thấy cô một mình trên phố, ông bà gặng hỏi mãi cô mới chịu mở lời. Hôm đó cô chui gọn vào lòng mẹ, có lẽ đã rất lâu rồi cô mới khóc nhiều đến vậy, biết bao uất ức bấy lâu cô đã chẳng thể giữ nổi nữa.
Sau hôm đó, cả nhà ba thế hệ bọn họ sống chung dưới một mái nhà, ngày ngày cô đi làm, ông bà ở nhà trông cháu, tết đến, vợ chồng Nhật Uyên sang cùng họ đón tết. Cuộc sống với cô, chỉ đơn giản vậy là đủ!
Cô cố gắng tận hưởng thứ tình thân mà bản thân cứ ngỡ mình không bao giờ tìm lại được từ ngày ba mẹ qua đời. Những khi nghe Nhật Uyên nói về anh ấy, cô bất giác lại thấy nhói ở lòng, cô không cho phép mình nghĩ đến hay động lòng với người ấy thêm một lần nào nữa.
Ngày càng lớn Tử Hinh lại càng giống anh ấy, từ ánh mắt, nụ cười cho đến sở thích, cô như thể nhìn thấy dáng vẻ của anh ngay trên người con. Mỗi khi Tử Hinh nhắc đến ba, Mỹ Ngọc chỉ im lặng len lén lau đi giọt nước nơi khóe mắt. Cô chẳng biết phải giải thích làm sao để con có thể hiểu cho mình, sợ anh ấy sẽ cướp đi con từ trong tay. Có vẻ như con trai lại rất hiểu chuyện, nó gần như chẳng bao giờ hỏi chuyện về ba thêm một lần nào nữa vì sợ bản thân sẽ làm mẹ buồn, sự ngoan ngoãn hiểu chuyện ấy lại như nhát dao đâm thẳng vào tim khiến cô đau nhói.