Chương 18: Sở trường của Hứa Trường Sinh (2)

Edit: Chim Cánh Cụt

Beta: Tịch Ngố

---

Lần này, vì có sáu người chết, cho nên, bốn khoa còn lại hoàn toàn không có cơ hội tham gia.

Đây cũng là lí do Tằng Cường trách móc Dương Hoán Thành.

Nếu phát hiện sớm hơn một chút, 50 điểm và giá trị cống hiến đã thuộc về Tằng Cường anh ta rồi.

Nhưng, đây chính là thực lực!

Mà lúc này!

Trên tầng ba mươi ba của Viện nghiên cứu August, trong phòng làm việc rộng rãi có bảy tám người đang ngồi.

Tuy nhiên, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, những người ngồi trên ghế này chỉ là ảnh ảo.

Chỉ có người đàn ông gầy gò với bộ ria mép đứng đó là chân thật, ông mặc trên người bộ vest phẳng phiu, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, nhưng điều dễ thấy nhất là bộ ria mép của ông ta.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chắm chằm vào sáu màn hình lớn trước mặt.

Sáu màn hình theo thứ tự tương ứng với tình hình giải phẫu ở sáu phòng C1-C6.

Rất rõ ràng, Viện nghiên cứu cực kỳ coi trọng chuyện xảy ra lần này.

Chỉ có điều, lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về khoa C1, không ai chú ý tới mấy khoa khác, đến nỗi màn hình phòng phẫu thuật khoa C6 đã bị đặt ở xó xỉnh!

……….

Dù sắc mặt Tằng Cường có phần khó coi.

Lúc Viện nghiên cứu August mới được thành lập, anh ta và Chương Mục cùng nhau đến, nhưng bây giờ đối phương đã ở C1 rồi, còn mình vẫn ở C6.

Anh ta biết rõ, thứ hạng này sẽ đứng yên trong thời gian dài.

Bởi vì vòng tuần hoàn!

Đối thủ sẽ liên tục có nguồn tài nguyên sung túc, trong thời gian dài chênh lệch sẽ càng ngày càng lớn.

Tuy nhiên, quá trình giải phẫu vẫn chưa kết thúc, người hoàn thành trước tiên mới là người chiến thắng cuối cùng!

Tằng Cường nghiến răng một cái, anh ta không thể lo lắng nhiều như vậy, xoay người lại về phía mọi người nói:

“Nắm chắc thời gian, chúng ta tranh thủ hoàn thành giải phẫu trước C1!”

“Người xuất sắc có thể nhận được một nửa giá trị cống hiến và điểm thưởng lần này!”

Chỉ là, rất rõ ràng, mọi người nghe Tằng Cường nói xong, cũng không hưng phấn lắm.

Là do khoa C1 thực sự rất lợi hại, mọi người đều cảm thấy khả năng thành công cực thấp.

Tuy nhiên, Tằng Cường cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Anh ta gật đầu với Vương Việt, và bắt đầu tiến hành kiểm tra.

Tằng Cường vẫn là bác sĩ mổ chính, Vương Việt đứng bên cạnh hỗ trợ.

Hứa Trường Sinh cũng bắt đầu nghiêm túc, không bỏ sót bất kì chi tiết nào giải phẫu nào.

Dù sao, rất có khả năng sọ não của mình giống y hệt đối phương, bây giờ phân tích sọ não của đối không khác gì kiểm tra của mình.

Hứa Trường Sinh rất muốn biết, trong sọ não mình thế nào, sao lại dẫn đến tước hồn?

Thế nhưng, dần dần, ánh mắt Hứa Trường Sinh càng ngày càng kỳ lạ.

Bởi vì thao tác của Tằng Cường và Vương Việt rất vụng về!

Các khối u giữa tuyến tùng và não thất thứ ba rất nhạy cảm, cũng rất nguy hiểm.

Bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, với lại bất cẩn một chút sẽ làm tổn thương các mạch máu bên trong.

Chẳng lẽ, Trưởng khoa Tằng không biết, tùy tiện kiểm tra bên trong như vậy có thể sẽ làm tổn thương đến động mạch nhỏ à?

Thế nhưng, Hứa Trường Sinh cũng không nói gì thêm, mà tiếp tục quan sát.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng giây từng phút!

Tằng Cường dốc hết sức, cuối cùng cũng nhìn thấy khối u bên cạnh tuyến tùng nhờ máy dò.

Bản thân Hứa Trường Sinh cũng lau mồ hôi thay đối phương.

Thậm chí không nhịn được cảm thán đối phương may mắn.

Cái trình độ giải phẫu gì đây chời!

Tất cả chỉ dựa vào sự may mắn và thiếu hiểu biết khi thăm dò bụi cỏ.

Loại tình huống vừa rồi mà đi sâu vào, lại không làm tổn thương đến mạch máu và thần kinh?

Kiếp trước, bác sĩ chính có tuổi cũng không có khả năng đụng tới loại phương pháp vụng về này, chứ đừng nói tới cấp Trưởng khoa.

Nếu trong kiếp trước của mình, Hứa Trường Sinh đã sớm đá đối phương ra khỏi phòng giải phẫu.

Cái thứ gì đây!

Nhưng, bây giờ, nếu Hứa Trường Sinh nói ra, mười phần có tám chín phần sẽ bị Tằng Cường đá ra khỏi phòng giải phẫu.

Hứa Trường Sinh liếc nhìn sắc mặt của những người xung quanh, kinh ngạc phát hiện dường như mọi người đều nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn cảm thấy pha giải phẫu vừa rồi rất rung động.

Lúc này, đột nhiên anh nghĩ đến một loại khả năng: có lẽ trình độ giải phẫu của thế giới này còn rất hạn chế?

Thế nhưng, rõ ràng thời đại này khoa học kỹ thuật đang rất phát triển mà!?

Nhưng lúc anh nhìn cánh tay robot của Vương Việt ở bên cạnh, không khỏi nghĩ tới một loại khả năng khác:

Ví dụ, lúc ở đời trước, để bảo tồn khả năng hoạt động của các ngón tay, một phẫu thuật nối gân đơn giản đã được phát triển trên vô số lĩnh vực, mà thế giới này có thể thay thế thành ngón tay robot.

Mọi người sẽ càng cố gắng tạo ra một sản phẩm thay thế tân tiến thay vì nghiên cứu cách làm thế nào để chữa.

Tương tự, thay tim ít khó khăn và tốn kém hơn chữa trị tim rất nhiều, bạn sẽ chọn cái nào?

Tình huống như vậy, liệu còn ai nghiên cứu cách chữa trị trái tim chứ?

Ví dụ như, trong thời đại kia của mình, vũ khí nóng phát triển mạnh mẽ làm cho vũ khí lạnh không còn được sử dụng nữa, học nó có ích lợi gì?

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Hứa Trường Sinh bình thường trở lại.

Có lẽ cái này được gọi là “Lãng phí của khoa học kỹ thuật”?

Tuy nhiên, nghĩ tới những cái đó, đột nhiên Hứa Trường Sinh bắt đầu hưng phấn!

Vốn còn tưởng rằng, mình xuyên không đến thì sở học đời trước vô dụng hết rồi chứ?

Không nghĩ tới, những kiến thức, lý niệm trên Trái Đất kia là một loại ưu thế tự nhiên của mình!