Xin hãy nhớ kỹ điểm này và trở lại xem "Phong Thủy" vậy.
----
Khí trời rất tốt, có bốn chiếc kiệu xuất hiện trên một đường núi nhỏ, chậm rãi di chuyển.
Những người ngồi trên kiệu như thế này đều là những người giàu có. Ở trên kiệu có thể trò chuyện với nhau vì kiệu không có mui. Bốn chiếc kiệu, hai chiếc đi song song đằng trước, còn hai chiếc đi ở phía sau.
Hai người ngồi trên hai chiếc kiệu phía sau tuổi vào khoảng tứ tuần, một người da mặt trắng nhách, người mặc một bộ áo vải kiểu xưa, dáng trông rất thư sinh. Còn người kia thì có một bộ dáng cổ quái, thật không biết tả thế nào, ngũ quan trên mặt dường như là tụ lại một chỗ, trên người cũng mặc một bộ áo vải kiểu xưa.
Người đàn ông ngồi ở kiệu phía trước không ngừng quay đầu lại hỏi "Hai vị thấy nơi này như thế nào?”
Hai người nghe xong đều nhíu mày, một tiếng cũng không đáp trả. Bọn họ dường như là chưa từng nghe được câu hỏi của người kia, chỉ đưa mắt chăm chú quan sát xung quanh. Trời xanh mây trắng, núi xanh mượt một màu, tại chân núi còn có một dòng suối trong như ngọc chảy róc rách, phong cảnh nơi này quả thật là xinh đẹp.
Tuy nhiên bốn người này cũng không phải vì thưởng thức phong cảnh mà tới đây. Bọn họ đến để xem phong thủy nhằm kiếm được một nơi chôn cất tốt.
Hai người ngồi kiệu phía trước là một nam một nữ. Họ là vợ chồng. Bọn họ là người giàu có do cho thuê ruộng đất. Nhắc tới Lý gia tại Hà Tây thì không người nào là không biết cả. Gia sản của Lý gia có hàng trăm mẫu ruộng, cò bay thẳng cánh.
Trở lại, bốn chiếc kiệu đang tiến về phía trước. Trước mắt là một dãy núi liên miên nối liền, nơi này cũng thuộc sản nghiệp của Lý gia.
Lý gia truyền tới đời của Lý Ân Tùng thì đã chuyển thành bán nông bán thương nhưng tài sản thì ngày càng gia tăng. Cha của Lý Ân Tùng đã chết vào hai ngày trước. Bởi vì tìm chưa được mảnh đất lý tưởng để chôn cất nên vẫn chưa an táng.
Hai người ngồi kiệu phía sau, người có dung mạo cổ quái gọi là Dương Tử Binh, còn người kia gọi là Dung Bách Nghi. Hai người đều là người nổi tiếng trong giới phong thủy tại tỉnh thành, là Lý Ân Tùng đích thân lên tỉnh thành dâng tặng lễ vật và mời đến đây. Bọn họ đã đi suốt một buổi sáng nhưng hai vị phong thủy gia đã tốn nhiều tiền mời được cho đến giờ lại không nói một lời nào.
Lý Ân Tùng hiện đã không nhịn được, hắn không ngừng quay đầu lại đặt câu hỏi, trong lòng hắn thầm nghĩ hai vị phong thủy gia nổi tiếng này mà không có làm gì thì thật phí đồng tiền hắn đã bỏ ra.
Kiệu vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đột nhiên trong lúc đó, hai vị phong thủy gia đồng loạt kêu lên "Quẹo phải"
Lý Ân Tùng vừa nghe được bọn họ mở miệng ngọc, trong lòng vui sướng vô cùng, liền kêu kiệu phu "Nhanh, quẹo phải, quẹo phải”
Bọn họ đi xuyên qua một rừng trúc, sau đó tới bên một sườn núi nhỏ, hai vị phong thủy gia lại kêu lên "Dừng lại"
Mấy gã kiệu phu liền dừng lại, hai vị phong thủy gia Dương Tử Binh và Dung Bách Nghi cùng nhau bứơc xuống kiệu, tay cầm theo cái túi vải cẩn thận xem xét tìm tòi.
Vợ chồng Lý Ân Tùng lúc này đang đổ mồ hôi, đứng một bên chờ đợi. Nhìn thấy vẻ mặt của hai vị phong thủy gia thận trọng và nghiêm túc như thế, bọn họ cũng nóng lòng muốn lên tiếng hỏi, tuy nhiên cũng kiên nhẫn không có mở miệng.
Tất cả đám kiệu phu đều ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này Dung Bách Nghi mới nhìn Dương Tử Binh nói "Dương tiên sinh, ông hãy nói trước đi"
Dương Tử Binh lên tiếng "Dung tiên sinh, mời ông nói trước vậy!"
Lý Ân Tùng thật sự có chút không vui, hắn nghe được hai người còn đang khách khí, liền ngắt lời "Hai vị đều là danh gia, ai nói cũng giống nhau mà!"
Dương Tử Binh cười nói "Xem ra tôi và Dung tiên sinh đây có ý kiến giống nhau. Dung tiên sinh, ông nói có phải không?”
Dung Bách Nghi nói "Đúng là vậy"
Lý Ân Tùng vội la lên "Vậy nơi này ra sao, có tốt không?"
Dương Tử Binh ho khan một tiếng, nói "Mảnh đất này gọi là "Kình Thôn Địa", nằm đối diện sông dài, địa lợi rất tốt, bốn phía không khí ẩm thấp, hai bên hướng đông nam dường như có tử khí xuất hiện......" .
Dương Tử Binh vừa mới nói đến đây, Lý Ân Tùng đã vui mừng hết cỡ. Lý phu nhân đứng cạnh bên cũng lên tiếng "Nếu chôn ở chỗ này thì con cháu đời sau sẽ như thế nào?”
Dung Bách Nghi nói "Kình Thôn, Kình Thôn, danh như ý nghĩa, tài như nước lũ tràn vào cửa, hơn nữa liên miên không dứt, con cháu đời sau sẽ được hưởng phúc".
Dương Tử Binh cũng nói thêm "Đây là một huyệt hiếm thấy, đầu đông cước tây, Lý tiên sinh đừng do dự nữa"
Lý Ân Tùng rất cao hứng, lúc này hắn trông giống một người vừa mua được một món đồ với giá hời nói "Xin hai vị hãy xem xét thêm một chút nữa”
Dương Tử Binh ngạc nhiên nói "Lý tiên sinh, ông muốn thế nào?"
Lý Ân Tùng cười gựơng một chút nói "Xin hai vị chớ trách tôi có lòng tham. Nói về tiền tài, Lý gia của tôi không thiếu. Hiện tại với tài sản như vầy thì chỉ sợ con cháu mừơi tám đời sau xài cũng không hết. Tuy nhiên cho đến giờ tất cả các đời của Lý gia cũng chưa từng xuất hiện qua người có chức vị cao, mặc dù có tài nhưng không có thế, xin hai vị hiểu cho và giúp dùm".
Dương Tử Binh và Dung Bách Nghi vừa nghe Lý Ân Tùng nói xong, mày liền nhứơng lên, một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lý Ân Tùng lại nói "Tôi cũng không có ý nghĩ làm cho con cháu của Lý gia trở thành hoàng đế hay tổng thống gì đó đâu, chỉ mong sao cho con cháu đời sau có thể làm được chức tỉnh trưởng hay tướng quân cũng là thỏa nguyện rồi, không cầu phú nhưng cầu quý".
Dương Tử Binh và Dung Bách Nghi vẫn yên lặng lắng nghe, vừa nghe hai mắt vừa nhìn về một gò đất ở phía xa. Gò đất này phát ra ánh sáng màu hồng đỏ, ở xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ mọc thành vòng tròn, tuy nhiên tất cả các cây cổ thụ đều bị sét đánh qua, nhánh và lá cây cháy đen, tất cả mấy cái cây này đều cao khoảng năm sáu thứơc.
Lý Ân Tùng thấy hai người không lên tiếng vội hỏi "Chẳng lẻ cũng là một huyệt tốt? Nhưng nó có thể giúp cho hậu đại của Lý gia hiển quý không?"
Dương Tử Binh nói "Đâu chỉ hiển quý, quả thực còn hơn nữa, đi, chúng ta đến đó xem cho kỹ".
Một lúc sau, bốn chiếc kiệu đã đi đến gò đất.
Hai vị phong thủy gia xuống kiệu, lấy ra la bàn rồi xem xét cẩn thận một hồi lâu, sau đó đột nhiên họ cùng thở dài một hơi. Trong lòng Lý Ân Tùng lập tức khẩn trương.
Hai vị phong thủy gia đưa mắt nhìn nhau, sau đó Dung Bách Nghi nói "Ôi, thiên hạ đại loạn"
Dương Tử Binh cũng nói "Nếu không có đại loạn thì làm sao chúng ta có thể phát hiện ra khối huyết địa này?"
Lý Ân Tùng vội hỏi "Lời của hai vị có ý gì?".
Dương Tử Binh nói "Lý tiên sinh, mảnh đất này là nơi huyết khí trong thiên địa tụ tập, sát khí nặng nề, thiên hạ vô song. Ông hãy nhìn mấy cây cổ thụ chung quanh xem, cây nào cũng từng bị sét đánh, nhưng mỗi lần sét đánh vào là huyết khí lại dày thêm một tầng, ta khuyên ông đừng nên chôn cất ở nơi này".
Lý Ân Tùng vội hỏi "Nếu có thể làm cho con cháu đời sau hiển quý, sát khí có nặng nề hay không thì hình như đâu có liên quan gì"
Lý Ân Tùng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Dung Bách Nghi, có vẻ hy vọng Dung Bách Nghi nói một vài lời tốt đẹp giúp hắn.
Nhưng Dung Bách Nghi lại thở dài nói "Lý tiên sinh, nếu chôn cất tại khối huyết địa này, đời sau sẽ cực kỳ hiển quý, chí cao vô thượng, thiên hạ đều biết..." .
Nghe Dung Bách Nghi nói đến đây, Lý Ân Tùng vui mừng nhảy cẩng lên, sau đó Dung Bách Nghi lại tiếp "Nhưng nơi này sát khí thật sự quá nặng, nếu muốn chôn cất ở đây thì xin Lý tiên sinh nhớ kỹ điều này dùm".
Lý Ân Tùng gật đầu nói "Xin cứ nói".
Dung Bách Nghi nói thêm "Chôn cất tại đây chỉ sợ làm cho sinh linh đồ thán"
Lý phu nhân xuất thân từ dòng dõi học thức, bà đứng một bên lên tiếng "Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đó là điều tất nhiên , trừ điều này ra thì còn gì không tốt không tiên sinh?"
Dương Tử Binh và Dung Bách Nghi hai người lại lấy thước đo đạc ở vùng phụ cận, sau đó trở về cuống quít nói "Khí số, thật sự là khí số, Lý tiên sinh nếu có ý muốn chôn cất tại đây thì trước tiên xin nhớ hãy làm việc thiện càng nhiều càng tốt, để tiêu trừ sát khí vô hình"
Lúc này vợ chồng Lý Ân Tùng nghe được lời hai phong thủy gia nói nơi này là phong thủy bảo địa có thể làm cho con cháu đời sau có thể đại đại quý thì dường như cũng không còn quan tâm đến cái gì nữa, ngay cả lời dặn dò của họ cũng không để vào tai. Lý Ân Tùng liền phân phó kiệu phu "Mau mau trở về nhà"
Bốn chiếc kiệu lại di chuyển, đến khi mặt trời lặn đã về tới Lý gia. Đêm đó Lý Ân Tùng làm tiệc khoản đãi hai vị phong thủy gia. Trong buổi tiệc, Lý Ân Tùng gọi sáu đứa con trai của hắn ra để chào hai vị phong thủy gia.
Đứa con lớn nhất của Lý Ân Tùng năm nay đã mười chín tuổi, đứa nhỏ nhất thì vẫn còn đang bú sữa mẹ. Lý Ân Tùng hỏi "Xin mời hai vị giúp xem, trước khi chôn cất cha của ta tại khối huyết địa đó, thì sự đại hiển đại quý sẽ rơi vào đứa con nào của tôi đây?”
Dung Bách Nghi và Dương Tử Binh cẩn thận quan sát sáu đứa con của Lý Ân Tùng nhưng bọn họ cũng không có nói gì. Lý Ân Tùng lần nữa thúc giục, bọn họ mới lên tiếng "Tìm kiếm bảo địa là sở trường của chúng tôi, còn xem tướng thì không phải. Tuy nhiên hãy yên tâm, nhất định trong các con của ông sẽ có người được hiển quý".
Lý Ân Tùng tìm được huyệt tốt rồi trong lòng rất vui mừng, trong buổi tiệc hắn uống rất nhiều, hai vị phong thủy gia cũng uống đến nỗi say mèm, có người dìu mới trở về đựơc phòng nghỉ ngơi.
Người dìu Dương Tử Binh về phòng là một ngừơi kiệu phu, sau khi đặt Dương Tử Binh lên giường, hắn lấy khăn ướt lau mặt rồi đợi cho Dương Tử Binh tỉnh lại, người nọ liền quỳ xuống trước mặt Dương Tử Binh.
Đến lúc này, Dương Tử Binh đột nhiên thấy có người trước mặt mình liền giật mình, vội hỏi "Ngươi đang làm gì đó? Mau đứng lên đi”.
Người kiệu phu vẫn quỳ trên mặt đất nói "Dương tiên sinh, tiểu nhân có một chuyện muốn nhờ, xin tiên sinh đáp ứng cho"
Dương Tử Binh vẫn còn hơi say, cười nói "Ta ngoại trừ xem phong thủy, cái gì cũng không biết, có cái gì có thể giúp ngươi đây"
Người kiệu phu nói "Dương tiên sinh, dựa theo lời của ngài sáng nay về mảnh đất "Kình Thôn Địa" đó và lão gia đã không muốn sử dụng nên bỏ trống. Gia đình chúng tôi đời đời đều làm nô bộc, nghèo hèn, bần cùng, cực khổ, nay tôi mạo muội nghĩ phát một chút tài, cầu Dương tiên sinh chỉ điểm cho tiểu nhân"
Lúc này, Dương Tử Binh đã bớt say rất nhiều. Hắn đốt đèn lên rồi mang nó tới gần ngừơi kiệu phu đang quỳ trên mặt đất cẩn thận quan sát hắn một lúc lâu, sau đó thở dài một tiếng nói "Đúng là người mang thiên mệnh, ngươi đứng lên, mau đứng lên!".
Dương Tử Binh vừa nói vừa nâng kiệu phu đứng lên "Mảnh đất "Kình Thôn Địa" đó, nếu có chôn cất thì nên chôn vào lúc cuối hòang hôn hoặc lúc không có ánh mặt trời, nhưng khi chôn thì không cần có quan tài, vì nếu vậy sẽ cản trở tài lộc. Ngươi hãy bao xác cần chôn cất lại trong đêm nay, sau đó đào một cái lỗ chôn xuống, không thể tiết lộ ra, càng không thể nói là ta đã chỉ cho ngươi"
Người kiệu phu nghe xong những lời đó vui mừng vô cùng, lại quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng lên xoay người đi ra.
Hắn vừa bước tới cửa thì nghe Dương Tử Binh lên tiếng “Vừa rồi ngươi có việc cầu ta, giờ ta cũng có việc cầu ngươi".
Người kiệu phu quay lại, gật đầu nói "Dương tiên sinh, ta có cái gì có thể giúp được cho tiên sinh?".
Dương Tử Binh nói "Không phải muốn ngươi giúp đỡ gì nhều đâu, ngươi phải nhớ kỹ chuyện đêm nay, ngày sau nếu có đại phú thì xin hãy đối đãi tốt với con cháu đời sau của ta"
Người kiệu phu chỉ ngây ngốc cười nói "Tôi sẽ đại phú? Tôi chỉ muốn mình có thể thóat khỏi thân nô bộc là đã mãn nguyện lắm rồi"
Dương Tử Binh phất phất tay nói "Ngươi đi đi, nhớ kỹ những lời hôm nay, ta đây xin cảm ơn trước thịnh tình của nguơi".
Người kiệu phu đi ra ngoài, trở về căn phòng tồi tàn của hắn dưới chân tường thành, đem thi thể cha hắn đi chôn cất tại mảnh đất kia.
Chuyện này, ngoại trừ hắn và Dương Tử Binh ra, có thể nói không có người thứ ba biết đến.
Ngày hôm sau Lý Ân Tùng mời Dương Tử Binh và Dung Bách Nghi chọn giúp giờ lành, rồi long trọng mang thi hài của cha hắn đến chôn cất tại khối huyết địa sát khí nặng nề kia. Vì sự đại quý của con cháu, hắn cũng không có xây mộ cao sang gì, chỉ là tạo một vòng tường đá vây quanh chỗ chôn cất.