Ta không thể làm gì khác hơn là đáp: "Thật xin lỗi, tôi già rồi."
Khi mở được cửa, ta để hắn vào trước rồi bước theo, không đợi hắn ngồi xuống, ta liền lên tiếng: "Mau, hãy mau nói cho tôi biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì, hãy mau kể từ đầu tới đuôi cho tôi nghe, à không, nói đơn giản những phần trọng yếu thôi, ôi, thôi vậy, hãy nói về hai miếng ngọc trước vậy…"
Cổ Ngọc Trân đảo mắt nhìn ta, vẻ mặt vẫn giống như trước kia, hắn nói: "Nếu anh mà không dừng lại thì sao tôi kể được”
Ta vội đáp: "Được, được, tôi không nói nữa, ông kể đi"
Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi rồi thở dài một hơi. Ta cũng là lần đầu tiên thấy được một người thanh niên tỏ ra cái kiểu cách già dặn đó, tiếng thở dài của hắn xen lẫn tang thương, do đó ta dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm vào hắn.
Cổ Ngọc Trân tránh ánh mắt của ta, rồi nói: "Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi hiện không có cách nào xuất hiện trước những người thân quen, anh có biết không? Bây giờ thân phận của tôi là cháu chắt của Cổ Ngọc Trân. Tôi đã dùng tiền làm hộ chiếu và thân phận giả, và trong việc xử lý tài chính thì dùng thân phận Cổ Ngọc Trân ủy quyền cho cháu của ông ta. Mọi chuyện bây giờ như vậy đấy, anh nghĩ có phiền toái không?."
Một chút cảm thông ta cũng không có sau khi nghe được hắn than thở. Phiền toái của hắn không phải tự hắn mua sao,trách ai được?
Ta nói lớn: "Đó chỉ là việc nhỏ, Cổ Ngọc Trân, ông đã đột phá quy luật già yếu của loài người, mau nói cho tôi biết, có phải là ông đã trường sinh bất tử rồi không? Ông…..bây giờ đã…. là thần tiên rồi phải không?"
Lời lúc này ta hỏi hắn, tuyệt đối không có một chút ý tứ châm chọc nào, ta bây giờ xem hắn là một người vĩ đại nhất trong thế giới loài người, thần thái ta rất là cung kính. Chỉ sợ là bất cứ ai rơi vào trường hợp của ta cũng như thế cả. Hãy nghĩ lại xem, hắn từ một ông già bảy mươi tuổi biến thành một người thanh niên hai mươi tuổi thì sẽ hiểu ngay.
Mọi chuyện phát sinh trên người của hắn đã làm cho quy luật của tính mạng loài người đảo lộn hết rồi.
Cổ Ngọc Trân lại thở dài một hơi, nhìn hắn tràn ngập phiền não. Hắn nhìn ta một chút, muốn nói chuyện gì đó nhưng lại không thốt ra khỏi miệng. Ta cố kiên nhẫn chờ hắn mở miệng, đợi một hồi lâu, hắn mới nói: "Tôi bây giờ chưa phải là thần tiên”
Ta "a" một tiếng, có chút thất vọng. Nếu Cổ Ngọc Trân là thần tiên thì ta cũng chả có chỗ gì tốt nhưng hãy nghĩ xem, ta đã từng được gặp qua một người thần tiên, hơn nữa quá trình thành tiên của hắn nói ra cũng có phần tham gia của ta, đây là một chuyện kích thích cỡ nào, vì vậy ta có hơi thất vọng cũng phải. Ta liền hỏi: "Có phải là ông vẫn chưa tìm ra huyền cơ trong hai miếng ngọc đó?”
Cổ Ngọc Trân lắc đầu.
Ta hỏi tới: "Có phải là chẳng hề có quyển hạ của Ngọc Chân Tiên?"
Cổ Ngọc Trân lại thở dài một hơi. Ta nhìn hắn vừa nghi hoặc, vừa hơi tức tối. Chẳng biết đạt tới mức vậy rồi mà hắn còn chưa đủ thỏa mãn hay sao? Đối với một ông lão nhà giàu bình thường mà nói thì chỉ cần có thể duy trì sự khỏe mạnh, không hề già yếu, thì thật không biết bọn họ sẽ phải trả giá bao nhiêu nữa.
Ta lại hỏi: "Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Cổ Ngọc Trân đột nhiên cười lớn, sau đó nói: "Tôi cười vận khí của tôi vì tôi biết rõ với vận khí của mình sẽ không có khả năng đạt tới tình trạng bây giờ, tuy nhiên vận khí của tôi cũng không tồi như tôi đã tưởng"
Ta ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn ta thật chẳng biết nói như thế có ý gì nữa?
Cổ Ngọc Trân sờ sờ đầu: "Ở chỗ anh, tôi đã gặp may mắn hai lần, anh nhớ không?”
Ta "uh" một tiếng, nói: "Lần đầu tiên ông có được tấm bình phong. Lần thứ hai ông có được hai miếng ngọc giản”
Cổ Ngọc Trân đáp: "Đúng vậy."
Ta vừa bực mình vừa buồn cười: "Vậy thì bây giờ ông lại muốn có gì?”
Cổ Ngọc Trân muốn nói gì đó nhưng hắn lại chẳng thốt nên lời, chỉ là nhíu mày nhìn khắp nhà của ta. Ta lại hỏi: "Ông đã hiểu được huyền cơ và đã lấy được quyển hạ của Ngọc Chân Tiên?”
Cổ Ngọc Trân khổ cười khổ một chút: "Quyển trung mà thôi."
Ta ngây người một chút rồi cười to: "Quyển trung, vậy ông bây giờ có phải là muốn tiếp tục tìm kiếm quyển hạ?"
Cổ Ngọc Trân gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu tìm không được quyển hạ thì tôi không thể thành tiên đựơc"
Ta vẫn còn đang cười, đây là một chuyện rất khó mà giải thích. Thật sự thì câu chuyện cũng không phải buồn cười gì nhưng lại không cách nào khiến cho kẻ nghe không cười được. Đầu tiên Cổ Ngọc Trân lấy được quyển thượng bí kíp, sau đó nghĩ rằng nếu có quyển hạ nữa thì hắn có thể thành tiên. Hắn hao tổn tâm cơ, thật không ngờ lại xuất hiện thêm một quyển trung của bí kíp, và bây giờ lại muốn tìm quyển hạ!
Ta cười một hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân như để tang mới dừng cười, nói: "Trong quyển trung của bí kíp ông có được chỗ tốt gì?”
Cổ Ngọc Trân đáp: "Có được phương pháp tu luyện và tĩnh tọa cao hơn, lúc bắt đầu tập tôi ăn uống rất ít, còn bây giờ thì tôi chỉ cần thông qua hít thở cũng có thể sống hơn mười ngày nửa tháng mà không cần ăn uống, hơn nữa thể lực còn cực tốt, còn dung nhan thì lại trở thành như vầy”
Cổ Ngọc Trân nói làm cho lòng ta cảm thấy loạn. Tất cả những điều này đều có liên quan đến những ghi chép lại về thần tiên, đó là quá trình tất yếu mà một người tu tiên phải có, và Cổ Ngọc Trân hiện đang trải qua.
Ta lại hỏi: "Vậy trong nửa năm qua, ông ở …."
Cổ Ngọc Trân trả lời: "Tôi sống ở bên cạnh một hồ nhỏ trong núi Thanh Thành, nơi đó không người nào phát hiện"
Thân thể ta run run: "Núi Thanh Thành? Có phải là núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên?"
Cổ Ngọc Trân đáp: "Đúng vậy."
Trong truyền thuyết, núi Thanh Thành có rất nhiều thần tiên, nó là một trong bốn mươi chín động thiên của đạo gia. Tuy nhiên tại sao Cổ Ngọc Trân lại chạy đến đó? Nếu là nơi "không người phát hiện” thì tại sao hắn lại có thể tìm được?
Ta một mặt suy nghĩ, một mặt phát ra nhiều câu hỏi. Cổ Ngọc Trân đáp: "Địa điểm đó được ghi lại trong quyển trung bí kíp, còn vẽ lại bản đồ nữa, cũng không khó tìm lắm, còn hai miếng ngọc thược (chìa khóa bằng ngọc)…."
Hắn nói đến đó ta liền giật mình hỏi: "Ông vừa nói gì? Cái gì ngọc thược?"
Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện lên thần sắc xấu hổ, tuy nhiên ngay lập tức trở lại vẻ bình thường: "À, đó chính là hai miếng ngọc kia”
Ta nhìn hắn hỏi: "Chẳng phải ông nói đó là ngọc giản sao? Tại sao bây giờ lại đổi tên chúng vậy?"
Cổ Ngọc Trân nói: "Tên …. không quan trọng, hai miếng ngọc đó là ngọc thược."
Ta hỏi: "Vậy dùng để mở cái gì?”
Cổ Ngọc Trân lại chần chờ một chút. Ta càng ngày càng cảm thấy tức tối, hét: "Ông biết rõ công dụng của chúng, tại sao trước đó lại không nói với tôi”
Cổ Ngọc Trân không dám nhìn ta: "Chuyện này… lòng người không thể không phòng được"
Ta thật sự không cách nào dằn được cơn phẫn nộ nữa. Ngày đó tại Đông Đức, rơi vào trong tay bọn đặc vụ, hắn đã dùng kế khiến ta chạy tới Đông Đức, làm cho ta cũng gian nan, tuy nhiên bây giờ lại thốt ra câu "lòng người không thể không phòng được (nguyên văn: Phòng nhân chi tâm bất khả vô), thử hỏi sao mà không tức chứ.
Ta lạnh lùng cười, quát: "Cổ Ngọc Trân, loại người tiểu nhân hèn hạ như ông mà có được kỳ ngộ hôm nay, có thể nói là do tổ tiên trăm đời của ông đã tích đức mà có, ông chưa hài lòng hả? Còn muốn thành tiên? Hãy tự hỏi lương tâm đi, ông có xứng hay không?"
Cổ Ngọc Trân chỉ là nhíu mày, ta mắng hắn, hắn cũng chẳng có phản ứng gì, đúng là bản lĩnh thật tốt. Chờ ta mắng xong hắn mới nói: "Chỉ cần tôi tìm ra quyển hạ thì tôi có thể thành tiên."
Ta thật muốn tống cổ hắn đi, tuy nhiên ta lại không nỡ bởi vì đâu phải ai cũng có kỳ ngộ như hắn. Quá trình hắn trải qua ta còn chưa được nghe kể, nếu mà hắn đi rồi thì tìm hắn sẽ không dễ dàng.
Hai người chúng ta cứ như vậy giằng co. Lúc nãy hắn đã nói cái gì “vận khí”, quả là chuyện không đâu, nhất định trong lòng hắn có tính toán chuyện gì đây, vì vậy mới đến tìm ta, cho nên dù ta mắng hắn thì hắn cũng không dám lớn tiếng.
Hắn mở miệng trứơc: "Anh không muốn biết quá trình tôi đã trải qua sao?”
Ta "hừ" một tiếng, làm ra bộ dáng bất cần, mặc kệ ngươi có thích nói hay không. Đối phó với lão hồ ly này không thể không làm vậy.
Cổ Ngọc Trân nhìn thấy phản ứng của ta, không thể làm gì khác hơn là tự thuật: "Sau khi rời khỏi Thụy Sĩ, tôi đi tới núi Thanh Thành, vào trong núi được ba ngày thì tìm thấy cái hồ nhỏ nằm trong núi kia, ba mặt bao quanh đều là vách núi dựng đứng, tôi cũng tìm được rồi một cánh cửa đá nằm trên một vách núi, sau đó dùng hai miếng ngọc thược mở cánh cửa đó….."
Ta dụng tâm lắng nghe. Chuyện của Cổ Ngọc Trân càng ngày càng truyền kỳ rồi. Đợi hắn nói đến đó thì ta hỏi: "Sử dụng hai miếng ngọc thược mở cánh cửa đá kia cũng là chuyện mà ông đã biết từ trước?”
Cổ Ngọc Trân xấu hổ gật đầu. Ta lạnh lùng cười nói: "Ông cũng quá ngu ngốc, muốn mở một cánh cửa đá, ở hai ngàn năm trước thì biện pháp duy nhất là dùng ngọc thược, nhưng bây giờ biện pháp mở có rất nhiều, ông cần gì phải khổ cực đi tìm hai miếng ngọc làm chi?”
Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện ra một vẻ khinh thường, nói: "Anh nghĩ rằng tôi không nghĩ qua biện pháp dùng thuốc nổ phá nó sao? Tuy nhiên đó chính là “ tiên động”, anh dùng thuốc nổ nổ tung nó thì sao, thứ nhất có thể nổ không mở được, thứ hai một chút thành ý anh cũng không có thì cho dù có mở được đi nữa, “tiên hoàn” sẽ ra sao? Có còn để lại cho anh không?”
Ta đáp không được. Ta từ quan điểm hiện đại mà xem xét chuyện này, còn Cổ Ngọc Trân thì dùng quan điểm "Tiên ngộ" của hắn, quan điểm khác nhau tự nhiên sẽ không hợp nhau.
Ta "hừ" một tiếng, cũng không trả lời hắn. Cổ Ngọc Trân lại nói: "Khi mở được cánh cửa đó…"
Ta ngắt lời hắn: "Chờ một chút, làm thế nào mà mở? Trên cánh cửa đá đó có ổ khóa? Và hai miếng ngọc là chìa khóa? Phải không?”
Cổ Ngọc Trân nói: "Không phải, không có ổ khóa"
Ta nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn giải thích. Hắn nói tiếp: "Cánh cửa đá đó…. vốn là một khối ngọc lớn, chất liệu ngọc giống với hai miếng ngọc thược. Trên cánh cửa có hai lỗ hổng, hình dạng vừa khớp với hai miếng ngọc, khi đặt hai miếng ngọc vào hai lỗ hổng đó thì cánh cửa đá tự động mở ra."
Ta nghe được có chút ngẩn người. Loại chuyện này ta cũng tin tưởng hắn. Nếu cho hắn bịa thì với con ngừơi như Cổ Ngọc Trân cũng sẽ không bao giờ nghĩ được như vậy.
Điều đáng để ta suy nghĩ chính là phương thức mở cánh cửa kia hết sức hiện đại, nó có nguyên lý cùng loại với ổ khóa từ tính hiện đại nhất hiện nay.
Ta cố gắng lục lọi trong đầu về hình ảnh của hai miếng “ngọc thược” kia, mặt trên của chúng hình như có một số vết điêu khắc, lọai điêu khắc này có phải là có tác dụng mở cửa hay không?”
Cổ Ngọc Trân lại nói: "Tiên gia diệu pháp thật bất khả tư nghị, cửa vừa mở ra, tôi còn tưởng có thể lấy lại hai miếng ngọc nhưng căn bản không cách nào gỡ chúng ra được. Hai miếng ngọc khi đựơc đặt vào hai lỗ hổng liền kết lại thành một, ngay cả một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, cho dù quan sát cẩn thận thế nào cũng không thể tìm ra dấu vết của lỗ hổng trên cửa nữa"
Ta cười khổ và không thể làm gì khác hơn là phải tin tưởng đó là sự thật, Cổ Ngọc Trân không hề bịa ra gạt ta.
Cổ Ngọc Trân tiếp tục nói về "tiên ngộ" của hắn: "Bên trong sơn động không lớn lắm, có một bệ đỡ nhỏ bằng đá, tôi vừa bứơc vào thì nhìn thấy trên bệ đỡ đó có đặt một cái hộp nhỏ bằng ngọc cùng với ba tấm ngọc phiến mỏng. Trong ngọc phiến có khắc chữ, à những chữ đó không phải đựơc khắc trên ngọc phiến đâu nhé mà chúng nằm ở bên trong ngọc phiến, đưa chúng về phía có ánh sáng mà nhìn thì có thể thấy chữ bên trong. Lúc đó tôi đương nhiên là quá mừng rỡ nên liền quỳ xuống lạy chín lạy....."
Ta "móc" hắn một câu: "Chắc lúc đó ông quỳ không đứng lên nỗi"
Cổ Ngọc Trân không để ý đến lời của ta, nói tiếp: "Tôi lạy xong liền mở hộp ngọc, ở bên trong có ba viên kim đan...."
Ta nuốt nước bọt nghe cái ực, Cổ Ngọc Trân lại nói: "Đan dược có màu vàng, quả thực trông giống như là dùng vàng ròng làm thành vậy, trong hộp có khắc tên của kim đan, gọi là "Thái Thanh Kim Dịch Thần Đan", cứ mỗi tám mươi mốt ngày dùng một viên. Trong ngọc phiến thì ghi lại phương pháp đả tọa tĩnh tu khi dùng xong kim đan. Tôi y theo mà làm, khoảng mười ngày đầu còn có cảm giác đói bụng, tôi ăn một chút quả dại trong núi...."
Ta hít sâu một hơi rồi hỏi: "Ông có gặp được những thần tiên khác không?"
Cổ Ngọc Trân lắc đầu: "Không có."
Ta nói: "Thật đáng tiếc, nếu gặp thì chỉ sợ ông đã trở thành tiên rồi"
Mặt Cổ Ngọc Trân hiện ra vẻ hết sức ảo não, hắn đưa tay chỉ vào chính hắn nói: "Tôi bây giờ biến thành thế này, anh còn chưa tin sao?"
Cổ Ngọc Trân hỏi thật không thể trả lời bởi vì hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất. Ta không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận. Hắn lại nói: "Tôi ở trong sơn động đó hết ba cái tám mươi mốt ngày rồi mới rời đi...."
Ta liền ngắt lời hắn: "Xin lỗi, lúc này đây tôi muốn ông đem tất cả mọi chi tiết tỉ mỉ kể cho tôi nghe. Ông nói ông đã ở trong sơn động đó tổng cộng là 243 ngày?"
Cổ Ngọc Trân đáp: "Đúng vậy."
Ta lại nói: "Vậy còn chữ viết trong ngọc phiến...."
Cổ Ngọc Trân nói: "Khi tôi y theo chỉ dẫn, tu luyện thành công phần nào thì chúng tự động biến mất phần đó, đến ngày cuối cùng thì biết mất toàn bộ."
Ta nói: "Vậy ông làm sao biết đó là quyển trung của bí kíp, làm thế nào lại biết phải đi tìm quyển hạ?"
Cổ Ngọc Trân thở dài một hơi, một hồi lâu không nói lời nào. Ta quá biết lão hồ ly này, nói chuyện hoàn toàn không thật, hắn nhất định có chuyện dấu diếm không kể cho ta. Hắn đến đây cầu ta, nếu giờ này ta không nhân cơ hội mà ép hắn nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Một lát sau, Cổ Ngọc Trân mới chậm rãi nói: "Tới ngày cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, và biết bản thân mình đã có thể xan phong ẩm lộ (ăn gió uống sương)...."
Ta vội nói: "Ông dùng từ dể hiểu một chút đi, hừ, "xan phong ẩm lộ", mấy cái đó đem hình dung cô hồn dã quỷ thì đúng hơn"
Cổ Ngọc Trân tức giận nói: "Anh có thôi trêu chọc người khác đi không?"
Ta sợ hắn thật sự tức giận, liền cười nói: "Đừng nóng giận thế chứ, ông hãy học những tiền bối của ông đi, như là Đông Phương Sóc đó, phải có chút hài hước mới được chứ."
Đem hắn so với Đông Phương Sóc, ta chính mình ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cho nên nhịn không được lại cười lên. Cổ Ngọc Trân không để ý tới ta, nói tiếp: "Khi đó bên trong ngọc phiến đột nhiên phát ra ánh sáng và có chữ viết chớp động, tôi nhìn kỹ thì mới biết được những ngày qua cái tôi tu luyện chỉ là quyển trung của bí kíp mà thôi, ba viên "Thái Thanh Kim Dịch Thần Đan" tuy có công hiệu rất lớn nhưng cũng không thể làm tôi trở thành tiên được. Muốn thành tiên thì phải tìm cho được quyển hạ của bí kíp mới được."
Ta "hừ" một tiếng: "Đi đâu mà tìm chứ?"
Cổ Ngọc Trân đưa tay chỉ vào ta, vẻ mặt rất là cổ quái, ta gạt tay hắn ra, nói: "Tôi không có tiên thư thượng hạ gì đâu, nếu có thì dùng cho bản thân lâu rồi, còn đợi ông à"
Cổ Ngọc Trân liền nói: "Vệ Tư Lý, tiên ngộ không thể cưỡng cầu, đừng vì ta được mà cảm thấy đố kỵ như thế"
Cổ Ngọc Trân lại nói tiếp: "Muốn cưỡng cầu cũng không được. Như Tần Thủy Hoàng đó, vì cầu thuốc trường sinh, mất bao nhiêu tâm cơ mà cũng chẳng có, tuy nhiên cùng thời với ông ta lại có người chẳng cầu gì mà cũng có thể đắc đạo trường sinh, thăng tiên đấy thôi"
Ta nói: "Thôi được, được rồi, cầu với chả cầu. Hiện cái tôi muốn biết là ông tìm tôi có chuyện gì?"
Cổ Ngọc Trân lại nhìn ta với vẻ mặt cổ quái của hắn, ta liền nói: "Ông đừng nhìn tôi như thế, tôi thật sự không hề biết quyển hạ ông nói gì đó ở đâu đâu. Ngay cả một tia ấn tượng cũng không có, thậm chí trước đó tôi còn chưa hề nghe đến tiên thư của ông có quyển hạ nữa là”
Ta lần nữa thanh minh bởi vì hắn nhìn với loại vẻ mặt đó, rõ ràng là muốn ta thay hắn đi tìm quyển hạ tu tiên gì đó cho hắn, do đó trước tiên ta liền cự tuyệt, miễn cho hắn phải mở miệng nhờ.
Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Bây giờ tình trạng của tôi tiến thoái lưỡng nan. Tôi đã không còn cách nào sống lại cuộc sống của người bình thường nữa rồi. Vốn cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt nhưng mọi người lại chẳng chịu tiếp nhận tôi chính là Cổ Ngọc Trân. Tôi không thể nói với bọn họ là tôi vì có “tiên ngộ” nên mới biến thành còn trẻ như thế này"
Ta hỏi lại: "Tại sao lại không thể?"
Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Có người nào không muốn biến trẻ lại chứ? Nếu tôi nói ra thì ai ai cũng tra hỏi tôi về phương pháp biến thành trẻ thế nào, thử hỏi tôi làm sao có thể ứng phó?"
Ta liền nói: "Vậy thì ông dạy bọn họ phương pháp luyện khí công là tốt đẹp thôi"
Cổ Ngọc Trân đáp lời: "Không có tiên đan thì luyện khí có tác dụng gì? Khi bọn họ phát hiện ra luyện không thể nào trở thành giống tôi thì tôi sẽ bị bọn họ xử lý thôi. Tôi cũng không thể ở trong sơn động đó suốt đời được, quanh năm suốt tháng ngồi trong sơn động, thử hỏi cuộc sống làm sao chịu nổi đây"
Ta nhìn hắn, vẻ mặt của hắn thật sự là khổ não khiến ta đồng tình, ta nói: "Đúng vậy, ông không cần ăn uống gì, chỉ sợ người khác sẽ xem ông là quái vật đem đi làm đối tượng nghiên cứu"
Cổ Ngọc Trân làm ra bộ dáng khóc không ra nước mắt: "Do vậy tôi hiện chỉ còn có một con đường để đi, đó là phải tìm cho được quyển hạ và tu luyện thành tiên, loại cuộc sống vừa nói không phải của người sống đâu"
Ta lặng người, một hồi lâu nói không ra lời. Theo lẽ thường mà nói thì nếu giống như Cổ Ngọc Trân gặp đựơc kỳ ngộ như vậy thì phải mừng không hết nữa là. Tuy nhiên hắn lại thật sự cảm thấy hết sức đau khổ, hắn muốn hoàn toàn thoát ly cuộc sống vốn có trước đây, tuy nhiên lại cũng không muốn sống trong thâm sơn cùng cốc cả đời vì tuổi thọ của hắn quá dài, có thể là mấy trăm năm, điều này thật khiến cho người khác nghĩ tới mà sợ. Lời hắn nói cũng rất có lý, con đường duy nhất của hắn là phải tiếp tục tiến về phía trước mà đi, thoát khỏi tình cảnh khốn khổ trước mắt, và mục tiêu to tát hơn nữa là tu luyện thành tiên.
Nhưng nếu vẫn tiếp tục tiến về phía trước mà đi thì phải đi như thế nào đây?
Hắn hoàn toàn không có cách nào để đi cả, quyển hạ tiên thư kia hắn hoàn toàn chẳng hề có một đầu mối nào về nó.
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo tôi thấy thì ông nên cố gắng hồi phục lại bộ dáng khoảng năm sáu mươi tuổi đi, lúc đó vừa khỏe mạnh, vừa trường thọ sẽ không khiến cho người khác xem ông là quái vật đâu, đây cũng là một biện pháp hay đấy"
Cổ Ngọc Trân thở dài một hơi: "Nếu mọi việc tôi có thể làm chủ thì còn gì để nói. Khi tôi rời khỏi núi Thanh Thành, sau đó soi gương thì cũng bị giật mình muốn chết"
Cổ Ngọc Trân lại thở dài một tiếng: "Thật sự là không xong. Ôi, nếu sớm biết rằng như thế thì đi tìm quyển trung của bí kíp làm gì cho khổ, trăm phương ngàn kế tìm kiếm, kiếm được rồi lại trở nên nông nỗi này."
Ta nói: "Chắc ông hiện đang suy nghĩ rằng không tìm ra quyển hạ thì tình hình tu luyện của ông có lẽ càng tệ hơn."
Cổ Ngọc Trân nói: "Đúng vậy, nhưng nếu tu luyện thành tiên thì chuyện sẽ khác rồi"
Ta cũng không còn lời gì để nói, chỉ có thể chúc hắn: "Vậy chúc ông may mắn"
Cổ Ngọc Trân lại dùng ánh mắt và vẻ mặt cổ quái nhìn ta, ta liền nói: "Ông muốn nói gì thì nói đi, đừng nhìn tôi như thế, ông làm cho tôi sợ đó"
Cổ Ngọc Trân nói: "Quyển hạ của tiên thư nhất định cũng ứng vào người của anh"
Ta cả giận nói: "Ông nói chuyện không đâu gì thế, tôi đã nói với ông rồi, cái gì tôi cũng không biết."
Cổ Ngọc Trân vội la lên: "A, bên trong ngọc phiến lúc sắp biến mất có hiện lên bốn câu"
Ta quơ loạn hai tay: "Thôi, thôi, ông đừng nói là trong mấy câu đó có tên của tôi nhé, tôi không tin ông đâu"
Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Tên của anh thì không có, bất quá nội dung trong đó mười phần là nói về anh. Mấy câu đó như vầy: "Sơ ngộ đắc thượng, tái ngộ đắc trung, tam ngộ đắc hạ, tiên nghiệp hữu vọng". Tôi đọc xong liền hiểu ngay ý tứ của nó, đó là ám chỉ việc gặp anh ba lần, và ba quyển tiên thư sẽ có đựơc khi gặp anh. Vì vậy quyển hạ của tiên thư tự nhiên cũng ứng vào người của anh."
Ta thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Cho dù ông có lục soát khắp các ngõ ngách nơi này thì cũng không thể kiếm ra bí kíp cho ông"
Cổ Ngọc Trân nói: "Không phải nói là ở chỗ của anh, nội dung ám chỉ là tôi phải thông qua anh mới có thể tìm được bí kíp."
Ta thật sự không muốn giải thích nhưng nhìn hắn nói nghiêm túc như thế thì nói không chừng ứng vào ta cũng nên. Hắn bây giờ tinh thần cực tốt, thậm chí không cần ăn uống gì, nếu bây giờ hắn muốn quấn lấy ta không đi thì ta cũng không có biện pháp.
Cho nên ta không thể làm gì khác hơn là phải kiếm cách trì hoãn, ta nói: "Ôi, trên người tôi thế nào mà có tiên thư của ông được? Không giống lần trước, nó còn có một chút đầu mối, đó là hai miếng ngọc, còn bây giờ thiên hạ to lớn, biết đi đâu mà tìm"
Cổ Ngọc Trân "hừ" một tiếng: "Cuộc sống người không ra người tôi không thể sống được"
Ta không thể làm gì khác hơn là trực tiếp cự tuyệt hắn: "Tôi thật không có biện pháp giúp ông."
Nhưng Cổ Ngọc Trân lại cố chấp nói: "Anh có thể."
Ta lại nói: "Được, vậy thì tôi có thể giúp gì cho ông, ông nói đi."
Cổ Ngọc Trân thừ người ra một chút rồi nói: "Anh... cùng tôi đi đến sơn động kia một lần đi, có lẽ sẽ có phát hiện mới và có thể làm cho quyển hạ xuất hiện."
Ta vừa nghe đựơc hắn nói thế, cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không mở miệng mắng chửi hắn, tuy nhiên cũng nhịn không được quay mặt ra chỗ khác không nhìn tới hắn nữa. Thật sự là quá vô lý mà, vì một việc không hề có hy vọng mà hắn muốn ta đi đến cái địa phương khỉ ho cò gáy quỷ quái đó.
Cổ Ngọc Trân lại nói: "Van cầu anh, hãy đi một lần với tôi, không mất nhiều thời gian của anh đâu"
Ta lớn tiếng quát: "Tôi không giống ông, ông có thời gian vô cùng vô tận, chỉ cần ngồi xuống một cái là đã trải qua mấy trăm ngày, tính mạng tôi có hạn, quyết không thể lãng phí được"
Cổ Ngọc Trân nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu lại lên tiếng: "Hình như anh cũng có luyện qua khí công thì phải? Tuy nhiên phương pháp không đúng cho lắm, tôi có thể chỉ điểm cho anh một chút...."
Ta không đợi hắn nói hết câu liền nói: "Cám ơn, miễn đi, thành thật mà nói thì tôi đối với tôi hiện tại đã rất thỏa mãn rồi, chẳng hề muốn thoát khỏi cái quy luật sinh lão bệnh tử đâu. Giống như ông vậy thì toi, tự mình làm cháu mình, tư vị đích xác không tốt lắm, hơn nữa ông còn có thể trẻ lại nữa, khi đạt tới mức nhìn dáng vẻ còn khoảng năm sáu tuổi thì đúng là "đồng nhan" còn gì, tuy nhiên sẽ sống thế nào đây? Ngoại trừ ở trong thâm sơn cùng cốc tĩnh tu ra thì còn làm gì, chẳng lẽ ló mặt ra để ngừơi ta xem là quái vật à?"
Cổ Ngọc Trân mếu máo nói với ta: "Vì vậy tôi phải có được quyển hạ mới có thể giải quyết mọi chuyện"
Ta lắc đầu: "Tôi không có cách nào giúp ông được đâu"
Cổ Ngọc Trân nghe thế xong, trong vòng ba phút hắn đã hứa với ta biết bao lời hứa, kể cả lấy tất cả chi nhánh của Ngọc Trân Trai trên toàn thế giới tặng cho ta. Ta càng nghe càng phiền, đột nhiên trong đầu nổi lên một ý nghĩ hết sức tinh quái, liền nói: "Nếu ông nhất định cứ muốn tôi theo ông đi tới sơn động trong núi Thanh Thành kia thì tôi có một điều kiện."
Cổ Ngọc Trân quá mừng rỡ: "Cứ nói, bất cứ là điều kiện gì tôi cũng đáp ứng anh."
Ta nói: "Mọi biến hóa phát sinh trên người ông rất đáng giá nghiên cứu, tôi muốn dùng các phương pháp hiện đại để tìm hiểu sự biến hóa này."
Cổ Ngọc Trân sờ sờ đầu suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn chưa hiểu ta nói vậy là có ý gì.
Ta tiếp tục nói: "Ý của tôi là nếu ông theo tôi đến một bệnh viện có đầy đủ thiết bị hiện đại cho các chuyên gia xem xét, kiểm tra một lần cơ thể ông thì tôi sẽ hứa đi với ông"
Lời ta vừa ra khỏi miệng thì sắc mặt của Cổ Ngọc Trân trở nên cực kỳ khó coi, hắn còn chưa kịp trả lời thì tiếng của Bạch Tố đột nhiên truyền tới: "Yêu cầu của anh thật quá đáng quá"
Ta quay đầu lại nhìn, vì vừa rồi Cổ Ngọc Trân cứ quấn lấy ta nên ta đối mặt với hắn, do đó khi Bạch Tố đi xuống nhà ta không nhìn thấy. Tâm địa của Bạch Tố rất tốt, nàng biết cái loại kiểm tra này nhất định sẽ xem Cổ Ngọc Trân là quái nhân và sẽ kiểm tra hết ngày này qua ngày nọ, do đó nàng mới nói ta quá đáng.
Ta xoay người lại nhìn Bạch Tố, Cổ NGọc Trân cũng di chuyển đứng đối diện Bạch Tố. Bạch Tố nhìn thấy hình dạng của Cổ Ngọc Trân, mặt hiện ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Đây là điều nhất định vì trước kia nàng đã gặp qua hắn, bây giờ gặp lại nếu không cảm thấy kinh ngạc thì quả thật là chuyện không có khả năng.
Ta nhân cơ hội nói: "Em xem ông ta có cần phải tiến hành kiểm tra tổng quát một lần hay không? Em có muốn biết tình trạng sinh lý của ông ta biến hóa thế nào không? Còn nguyên nhân của nó nữa?"
Bạch Tố không trả lời ta, chỉ là nhìn chằm chằm vào Cổ Ngọc Trân thốt lên: "Trời ạ, Cổ tiên sinh, ông nhìn như là hai mươi tuổi vậy!"
Ta nói: "Đây là kết quả của việc tìm được quyển trung của tiên thư và sử dụng thuốc "Thái Thanh Kim Dịch Thần Đan"."
Bạch Tố chậm rãi bứơc về phía trước, tới trứơc mặt Cổ Ngọc Trân, nàng nói: "Chúc mừng ông, Cổ tiên sinh, ông... thật sự đúng là một kỳ tích"
Cổ Ngọc Trân cười khổ, ta lại nói: "Tục ngữ có câu: "khoái hoạt tựa thần tiên". Anh thấy hình như là không đúng lắm bởi vì Cổ tiên sinh đây xem ra cũng không khoái họat gì cho lắm"
Cổ Ngọc Trân lẩm bẩm: "Đó là bởi vì tôi chưa thành tiên"
Ta hừ một tiếng: "Ông làm sao biết khi trở thành thần tiên rồi nhất định sẽ vui sướng khoái họat? Bây giờ ở trên người của ông xảy ra kỳ tích biến hóa, nếu có thể tìm ra nguyên nhân của sự biến hóa này thì có thể tạo phúc cho loài người. Không cần phải giống như ông đây, chỉ cần có thể chống lại bệnh tật, phòng chống già yếu thì ông sẽ trở thành một người vĩ đại nhất trong lịch sử loài người từ trước đến nay"
Cổ Ngọc Trân chỉ sờ sờ đầu.
Ta tiếp tục nói: "Làm kiểm tra đi, sẽ không tốn của ông bao nhiêu thời gian đâu, cũng không phải là đem ông chẻ ra làm hai đâu mà lo, cùng lắm là lấy một chút máu thử máu và chụp X quang thôi, ông có thể tin tưởng ở tôi, tôi cam đoan như thế."
Cổ Ngọc Trân hơi do dự, hắn nhìn vào Bạch Tố hỏi: "Vừa rồi cô nói anh ta quá đáng là có ý gì?"
Bạch Tố trầm giọng nói: "Xin lỗi Cổ tiên sinh, vừa rồi tôi không biết sự biến hóa phát sinh trên người ông đã đến mức thế này nên mới nói thế. Cổ tiên sinh, tôi muốn ông đi tiếp nhận một chút kiểm tra, việc này đối với ông có thể có chút không tiện nhưng nếu thật sự có thể tìm ra nguyên nhân thì ông sẽ một người vĩ đại nhất trong lịch sử lòai người từ trước đến nay."
Ngay cả Bạch Tố cũng tán thành, ta thật sự là hết sức cao hứng. Khi ý nghĩ này phát ra trong đầu thì ta còn nghĩ rằng nó tinh quái, và cố ý làm khó Cổ Ngọc Trân, còn bây giờ xem ra đành phải thực hiện cho bằng đựơc thôi.
Nếu thật sự có thể tìm ra nguyên nhân thì thật sự là một sự kiện vĩ đại của loài người!
Cổ Ngọc Trân lại suy nghĩ. Lúc này Bạch Tố đi tới bên cạnh ta, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, ta thấp giọng nói: "Ông ta tin chắc rằng thông qua anh có thể tìm đựơc quyển hạ của tiên thư nên muốn anh cùng đi đến núi Thanh Thành"
Vẻ mặt Bạch Tố càng nghi hoặc, ta ra hiệu ý bảo nàng tạm thời đừng nên hỏi gì cả, hãy xem quyết định của Cổ Ngọc Trân.
Cổ Ngọc Trân suy nghĩ xong rồi nói: "Nếu những chuyên gia đó biết được tôi thực tế là một ông già bảy mươi tuổi thì nhất định sẽ cắt tôi ra nghiên cứu đấy"
Cổ Ngọc Trân có loại lo lắng này cũng phải, ta còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó thì Bạch Tố đã lên tiếng: "Cổ tiên sinh, chúng tôi hứa sẽ dấu đi việc này."
Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi, sau đó thở ra một cái rất dài khoảng mấy phút, rồi nói: "Được, tôi chấp nhận đi kiểm tra, bất luận kết quả như thế nào thì anh, Vệ Tư Lý, anh phải cùng tôi đi đến núi Thanh Thành."
Ta nói: "Một lời đã định. Nhưng tới núi Thanh Thành rồi và có thể tìm được quyển hạ tiên thư hay không thì tôi không hứa"
Cổ Ngọc Trân rất hiểu lý lẽ, nío: "Đương nhiên, điều đó phải xem tiên ngộ của tôi ra sao, không liên quan đến anh"
Hắn nói xong liền vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay ta, xem như song phương đã hứa với nhau.
Ta mời Cổ Ngọc Trân ở lại nhà, sau đó cùng với Bạch Tố chia nhau dùng điện thoại liên lạc với những ngừơi chuyên gia mà chúng ta quen biết, nói cho bọn họ rằng muốn mời bọn họ đến tham gia một quá trình kiểm tra thực nghiệm liên quan đến kết cấu sinh lý của con người.
Bởi vì những chuyên gia kia biết rất rõ con người ta nên khi ta đưa ra lời mời trịnh trọng này đến họ thì họ biết ta nhất định có nguyên nhân rất quan trọng. Vì thế bọn họ đều đáp ứng, hơn nữa còn nhất trí đề cử một bệnh viện hiện đại ở Mỹ để tiến hành kiểm tra nữa.
Sau khi ước hẹn cùng bọn họ xong, ta lại đợi thêm bốn ngày nữa bởi vì trong những chuyên gia ta mời có hai người đang công tác tại một bệnh viện lớn, một người là viện trưởng, một người là giáo sư bác sĩ nên phải đợi họ sắp xếp công việc. Còn những người khác thì đến từ khắp nơi trên thế giới nên cũng cần phải dành thời gian cho họ sắp xếp đến Mỹ.
Trong bốn ngày chờ đợi này, ta giữ Cổ Ngọc Trân tại nhà, hơn nữa còn cẩn thận quan sát hắn. Cổ Ngọc Trân lúc này đối với ta cũng không tránh né nữa
Đại bộ phận thời gian ban ngày của hắn đều là tĩnh tọa, còn ban đêm thì hắn tĩnh tọa cả đêm. Lúc ngồi tĩnh tọa, hắn hô hấp rất thong thả, cả người giống như một cái cây vậy, hơn nữa trong bốn ngày này ngoại trừ uống nước lã ra thì hắn chẳng ăn gì cả.
Con người trở nên trẻ lại thì điều này còn có thể giải thích, tuy nhiên việc không ăn gì thì cơ thể lấy đâu ra chất dinh dưỡng thiết yếu để duy trì đây? Chẳng lẻ thật sự có thể hấp thu từ trong không khí những nguyên tố và vật chất thay cho chất dinh dưỡng sao? Trong không khí hiển nhiên là có vật chất tồn tại nhưng phải dùng phương pháp gì để hấp thu nó đây?
Ta cùng Bạch Tố bàn luận thường xuyên nhưng cũng chẳng thể đưa ra được một kết luận nào, thậm chí còn không có cách đưa ra một giả thuyết đồng dạng như thế.
Bốn ngày trôi qua, ta và Cổ Ngọc Trân cùng nhau lên máy bay đi Mỹ. Khi tới Mỹ, Cổ Ngọc Trân có vẻ hết sức bất an. Hắn không ngừng thì thào: "Bọn họ có cắt tôi ra kiểm tra hay không? Nếu như vậy thì sợ rằng muốn sống cũng không được”
Ta có hơi tức giận: "Đương nhiên sẽ không cắt ông ra thành từng mảnh đâu mà lo, ông mà chết đi thì tôi có chỗ tốt gì nào?”
Cổ Ngọc Trân không ngừng sờ đầu: "Tôi cảm giác được chỉ cần tôi vừa tiến vào bệnh viện thì tôi sẽ biến thành một con chuột bạch, mặc cho bọn bác sĩ mổ xẻ”
Ta thở dài một hơi, ta biết đưa Cổ Ngọc Trân đi kiểm tra sẽ làm cho thân thể hắn có chút đau đớn bởi vì thật sự không phải là kiểm tra tổng quát một cách qua loa đơn giản. Tinh thần của hắn lúc này thật sự là bất an nhiều lắm.
Ta không thể làm gì khác hơn là cam đoan với hắn một lần nữa: "Ông cứ yên tâm, sẽ không ai biết được bí mật của ông đâu”
Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Bí mật của tôi có thể giữ được bao lâu đây? Cho dù là anh không tiết lộ gì nhưng chẳng lẽ việc tôi không ăn không khiến cho người khác hòai nghi sao?"
Ta nhíu mày, đây đúng là một vấn đề lớn, ta đề nghị với hắn: "Ông không thể giả vờ ăn một chút gì sao?"
Cổ Ngọc Trân lại sờ sờ đầu: "Không được, thứ nhất căn bản là tôi không muốn ăn, ăn vào rồi cũng sẽ nôn ra. Thứ hai, nếu để cho nhân gian yên hỏa tiến vào cơ thể thì sẽ khiến cho trọc khí sinh trưởng, sẽ ảnh hưởng đến sự tu hành của tôi. Tôi đã luyện đến cảnh giới ích cốc rồi, sao lại phải lùi bước?”
Ta hít một hơi thật sâu. Ta cảm thấy, "Ích cốc" - việc không cần ăn thức ăn thật là bất khả tư nghị. Bất kể sinh vật gì, kể cả thực vật, đều cũng phải thông qua việc hấp thu chất dinh dưỡng để duy trì sự sống. Ta thật không ngờ rằng Cổ Ngọc Trân hiện tại có thể không cần chất dinh dưỡng mà có thể duy trì sự sống. Ta cũng đưa ra giả thuyết rằng hắn đã dùng một phương pháp khác với phương pháp truyền thống để hấp thu chất dinh dưỡng. Ta cũng thậm chí cảm thấy tức cười khi nghĩ đến điều này, thật chẳng biết hệ thống tiêu hóa trong cơ thể hắn tồn tại có giá trị gì nữa? Xem ra, cho dù có lấy hệ thống tiêu hóa ra khỏi người hắn thì cũng chẳng ảnh hưởng chút xíu nào tới tính mạng của hắn cả.
Ta càng nghĩ càng xa, nghĩ đến việc con người hấp thu chất dinh dưỡng, mặc dù thông qua phương pháp chú xạ thì cũng có thể, nhưng bất quá Cổ Ngọc Trân hôm nay sử dụng phương pháp, so với việc chú xạ, thì chẳng biết hiện đại hơn bao nhiêu lần.
Ta lại nghĩ đến hệ thống cơ quan tiêu hóa, nó chiếm cứ một thể tích tương đối lớn trong cơ thể con người, bắt đầu từ miệng rồi tớithực quản, dạ dày, ruột non, ruột già, trực tràng, là một hệ thống gần như quan trọng nhất đối với cơ thể người. Nếu như cơ thể người không có hệ thống cơ quan tiêu hóa thì nhất định cơ thể có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và cơ thể hoạt động sẽ càng dễ dàng hơn, cuộc sống cũng sẽ vui vẻ khoái hoạt hơn vì không cần ăn.
Đương nhiên khi đó ngoại hình của con người cũng sẽ biến hóa hoàn toàn, thân thể sẽ trở nên nhỏ lại, bộ dáng sẽ trông quái dị, tuy nhiên nếu ai ai cũng như thế thì tự nhiên cũng sẽ trở nên bình thường.
Tiến hóa của lòai người trong tương lai có phải sẽ phát trỉên theo phương hướng này hay không?