Chương 11: Ở Cùng Một Chỗ Với Thần Tiên

Người từ phía sau tấm bình phong đá bước ra chính là Cổ Ngọc Trân. Hắn cũng không còn trẻ lại nữa cho nên vừa nhìn ta có thể nhận ra là hắn. Tuy nhiên chuyện làm cho ta cảm thấy kinh ngạc cũng không phải là hắn mặc quần áo hết sức quái dị - đó là một loại quần áo thời cổ đại, trên thực tế bây giờ chẳng ai ăn mặc như hắn cả.

Làm cho ta kinh ngạc chính là, lúc này đây không gặp Cổ Ngọc Trân bất quá chỉ mới nửa tháng mà thôi, tuy nhiên trên mặt hắn đã có một loại quang huy khó có thể hình dung - thoạt nhìn giống như là dưới da hắn có một loại ánh sáng rất dịu phát ra. Ta bởi vì kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không ra lời, Cổ Ngọc Trân vừa đi tới vừa nói: "Vệ Tư Lý, anh thật sự là quá hồ đồ rồi"

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, lời nói như nước thủy triều dân lên: "Đây là chỗ nào? Vừa rồi xảy ra một chuyện rất quái dị. Lúc đó dường như tôi nhìn thấy được một đứa trẻ, chuyện gì đã xảy ra thế? Đêm đó ông làm sao mà vào được đây? Đã xảy ra chuyện gì? Còn tôi hồ đồ chuyện gì?"

Cổ Ngọc Trân cuống quít khoát tay nhưng cũng vô pháp ngăn cản ta mở miệng hỏi, đợi khi ta nói xong dừng lại, lúc ta muốn tiếp tục hỏi nữa thì hắn mới lên tiếng: "Anh còn hỏi nữa thì tôi sẽ không nói cho anh nghe”

Những lời này đối với ta mà nói hữu hiệu cực kỳ, bởi vì ta không biết có bao nhiêu nghi vấn phải nhờ hắn giải đáp, nếu như hắn chuyện gì cũng không nói thì thật không xong.

Ta liền im lặng không nói nữa, chỉ nhìn hắn, Cổ Ngọc Trân nói: "Anh quá nóng lòng rồi, kỳ thật tôi sớm muộn gì cũng sẽ đến đa tạ anh thôi"

Ta liền hỏi: "Đa tạ tôi chuyện gì?"

Cổ Ngọc Trân vẻ mặt cao hứng: "Tôi đã tìm được quyển hạ của Ngọc Chân Tiên rồi"

Ta "A” một tiếng: "Ông…bây giờ đã là thần tiên rồi hả?"

Cổ Ngọc Trân gật đầu.

Ta nuốt nước bọt một cái, cặp mắt vẫn tròn xoe nhìn hắn, đây là việc mà từ khi ta sinh ra tới giờ, lần đầu tiên nghe thấy và được ở một chỗ cùng thần tiên.

Ta bước đến gần hắn, vẻ mặt hoài nghi: "Thần tiên sao? Thoạt nhìn ông và người thường cũng có gì khác nhau đâu?”

Cổ Ngọc Trân nở nụ cười: "Tôi vốn là ngừơi, đương nhiên là phải nhìn giống người bình thường rồi"

Ta nghĩ bị hắn trêu cợt liền tức giận: "Nhưng vừa rồi ông đã nói ông là thần tiên."

Cổ Ngọc Trân nhíu mày, đưa tay lên sờ sờ đầu: "Người chính là thần tiên, thần tiên cũng chính là người"

Ta nhịn không được liền mắng một câu: "Ông đang nói nhăng nói cuội gì thế?”

Cổ Ngọc Trân vừa bực mình vừa buồn cười: "Có thể ví dụ thế này, một người trở thành bác sĩ thì mọi người đều gọi hắn là bác sĩ. Hắn là bác sĩ nhưng thật chất hắn vẫn là người. Người chính là bác sĩ, bác sĩ đương nhiên cũng là người"

Ta nghe xong liền ngẩn ngơ.

Người chính là thần tiên, thần tiên chính là người.

Những lời này thật không phải dễ dàng hiểu được.

Ngừơi chính là bác sĩ, bác sĩ cũng chính là ngừơi.

Những lời này thì hết sức dễ hiểu.

Hai câu nói kia thật ra là giống nhau, chỉ bất quá là dùng danh từ khác biệt mà thôi, nhưng tại sao một câu lại dễ hiểu, còn một câu lại khó hiểu? Đương nhiên là bởi vì hai danh từ "thần tiên" và "bác sĩ" khác nhau. "Bác sĩ" thường nghe thường thấy, trong cuộc sống có thể gặp được rất nhiều, tuy nhiên "thần tiên" thì chỉ ở trong truyền thuyết mà thôi, vì vậy có quan niệm mơ hồ là phải.

Nhưng ta vẫn không hiểu rõ nên ta lại hỏi: "Thần tiên và bác sĩ đương nhiên là khác nhau, bác sĩ là người, nhưng mà thần tiên lại là thần tiên đó"

Cổ Ngọc Trân nở nụ cười, nói: "Anh cũng có thể nói, bác sĩ là bác sĩ."

Ta đang cho rằng hắn càng nói càng hồ đồ thì Cổ Ngọc Trân lại tiếp: "Anh phải biết rằng thần tiên kỳ thật chính là người, chỉ điều này là đủ rồi”

Ta lắc đầu nói: "Tôi vẫn chưa hiểu”

Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, nói: "Vậy làm thế nào mới có thể làm cho anh hiểu đây?”

Ta nói: "Ông là thần tiên thì chắc hẳn phải có biện pháp làm cho tôi hiểu được."

Cổ Ngọc Trân dường như cảm thấy bị làm khó, cơ thể hắn khỏe mạnh nhưng xem ra trí tuệ của hắn cũng không có gì tăng tiến. Hắn do dự một hồi, chẳng biết làm thế nào mới tốt thì phía sau tấm bình phong đá lúc này đột nhiên truyền ra một chút tiếng ho khan. Cổ Ngọc Trân vừa nghe xong thì vẻ mặt của hắn trở nên vui vẻ, vội vã đi vào sau bình phong.

Trong lòng ta sự nghi ngờ liền nổi lên nên vội vàng bước theo hắn, nhưng Cổ Ngọc Trân vội nói: "Đừng lại đây."

Ta dừng lại, Cổ Ngọc Trân bước vào sau bình phong. Lời của Cổ Ngọc Trân đương nhiên là không thể ngăn cản ta đi nhìn người phía sau bình phong vừa ho khan kia là gì rồi, ta tiếp tục bước về phía trước.

Lúc này một hiện tượng cực kỳ quái dị xảy ra, hang động này cũng không lớn, ta và Cổ Ngọc Trân đứng nói chuyện, cách cái bình phong đá kia tuyệt đối sẽ không vượt quá năm mét, với cước bộ của ta mà nói thì chỉ năm bước thôi có thể tới rồi.

Nhưng là ta đã đi về phía trước ít nhất cũng có mười bảy mười tám bước nhưng dường như chẳng có tiến triển gì. Ta dừng lại, hoàn toàn không hiểu nguyên nhân là gì. Lúc này Cổ Ngọc Trân lại từ phía sau bình phong bước ra: "Tôi có thể làm cho anh hiểu được rồi”

Tình hình rõ ràng mười mươi: Cổ Ngọc Trân vốn ngu ngốc, không thể giải thích nhưng ở phía sau tấm bình phong kia có một người đang ở đó. Người nọ ho khan một tiếng gọi Cổ Ngọc Trân vào và dạy cho hắn nói lời gì đó cho nên Cổ Ngọc Trân mới nghĩ ra phương pháp làm cho ta hiểu được.

Người đang ở phía sau tấm bình phong là ai đây? Tại sao ta không cách nào đến gần cái bình phong kia được?

Cổ Ngọc Trân bước về phía trước, nói: "Một người, hắn học được rất nhiều, có năng lực đặc thù và hắn trở thành bác sĩ; đồng dạng thế, một người học được rất nhiều thứ, có năng lực đặc biệt và hắn trở thành thần tiên, đây chỉ là danh từ xưng hô về năng lực của họ thôi, còn người thì vẫn hòan toàn là người"

Ta cẩn thận suy nghĩ lời nói của Cổ Ngọc Trân, có chút hiểu được: thần tiên là người, chỉ bất quá là họ có năng lực đặc biệt mà thôi.

Trong lòng ta vẫn đang tràn ngập sự hoài nghi, liền hỏi: "Có phải ý của ông là thần tiên có năng lực đặc biệt nào đó không? Lọai năng lực đặc biệt này có phải là bao gồm trường sinh bất lão và pháp lực khôn cùng không?"

Ta mặc dù là đang hỏi Cổ Ngọc Trân nhưng ánh mắt lại nhìn vào tấm bình phong, hy vọng người ở phía sau bình phong kia có thể hiện thân ra cùng nói chuyện với ta.

Nhưng là một chút tiếng động cũng không có, lúc này Cổ Ngọc Trân nói: "Đúng là như thế."

Lòng ta hỗn lọan cực kỳ

Thần tiên là người, chỉ bất quá là có năng lực đặc biệt mà thôi. Năng lực của hắn kể cả lên trời xuống đất, trường sinh bất lão … cùng một số khác không thể giải thích, tuy nhiên hắn lại vẫn là người. Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến điểm này, và cũng cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy qua bất luận kẻ nào hay sách vở gì ghi lại giải thích về thần tiên như thế.

Ta vẫn không ngừng nghi hoặc, lại hỏi tới: "Thần tiên là người có tiềm năng phát huy hoàn toàn phải không?”

Mặt của Cổ Ngọc Trân lại hiện ra vẻ không kiên nhẫn: "Tôi không hiểu anh đang muốn nói gì nữa? Anh luôn thích nói chuyện kỳ lạ. Cái gì mà nguyên tố kháng suy lão, cái gì mà tiềm năng phát huy, có lời tốt không hỏi lại đem mấy thứ linh tinh hỏi hoài”

Ta nghe được hắn nói thế, không thể làm gì khác hơn là cười khổ: "Được, được rồi, vậy thì tôi phải nên hỏi sao đây?”

Cổ Ngọc Trân lớn tiếng: "Hãy hỏi những lời như gặp tiên duyên hay tiên đan tiên thư gì đó”

Ta tức giận, nhưng lại không thể làm gì được đành nói: "Lời của ông không thể thỏa mãn tôi, xem ra người bạn ở phía sau tấm bình phong kia so với ông hiểu biết nhiều hơn, hay là ông mời ông ta ra gặp mặt tôi đi”

Cổ Ngọc Trân lắc đầu nói: "Ông ta đã lâu không gặp người phàm tục rồi”

Ta liền ngây người một chút, hỏi: "Ông… đang nói …. ông ta cũng là thần tiên?"

Cổ Ngọc Trân nói: "Đương nhiên, ông ta có đạo hạnh cực cao, đắc đạo vào cuối thời Đông Hán."

Ta cảm trời đất quay cuồng.

Đây là chuyện gì? Thật không nên nghe được trong cuộc sống hiện tại.

Qua một chốc sau ta mới có thể lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ về những lời này, phải biết rằng phía sau tấm bình phong đá kia có một vị thần tiên, điều này cũng dễ dàng hiểu được, thần tiên mà, chỗ nào không thể đến chứ, sự sống của bọn họ nào có chịu sự hạn chế của thời gian đâu, vậy, "đắc đạo vào thời Đông Hán" là chuyện gì?

Ta định thần lại: "Tôi có thể đến được nơi đây thì cũng xem như là có duyên rồi, mời ông ta ra gặp tôi thì có sao đâu chứ?”

Cổ Ngọc Trân bày ra vẻ mặt khinh thường, lắc đầu, vẻ mặt của hắn lúc này mười phần giống hệt cái lần đầu tiên ta gặp hắn lúc mua đồ cổ, có thể thấy được bản tính khó dời, điều này cũng làm cho ta càng tin tưởng chuyện thần tiên vốn chính là người. Ta cảm thấy có chút tức giận: "Nếu ông ta không chịu ra thì tôi không biết vào sao?”

Cổ Ngọc Trân cười nói: "Anh vừa rồi đã thử qua, cho dù anh dùng cả đời cũng chẳng đi tới được phía sau bình phong kia đâu"

Ta lại ngây người, kinh nghiệm vừa rồi ta đương nhiên không có quên. Ta lấy làm tò mò hỏi: "Vừa rồi.. là ông ta dùng phép thuật sao? Đó là phép thuật gì mà làm cho tôi vẫn cứ đi nhưng đi không tới? Có phải là trong truyền thuyết gọi là “súc địa thành thốn” không?"

Cổ Ngọc Trân xem ra có chút không hiểu nhưng hắn vẫn ra vẻ gật đầu giả vờ hiểu.

Ta thật sự nhịn không được, liền nói lớn: "Chuyện gì cũng đều phải có sự giải thích hợp lý chứ, một loại phương pháp làm tôi không thể đến gần tấm bình phong cách đó vài bước, ông giải thích như thế nào đây?"

Những câu trả lời của Cổ Ngọc Trân làm cho ta cảm thấy hắn không phải thần tiên, quả thực chỉ là tên ngu mà thôi, hoặc là nói hắn là một thần tiên cực kỳ ngu dốt, hắn trừng mắt nhìn ta: "Còn giải thích gì nữa? Đó chính là tiên pháp."

Ta tức giận, cơ hồ muốn đấm hắn một đấm, ngay lúc này phía sau tấm bình phong lại truyền ra tiếng ho khan. Ta không đợi Cổ Ngọc Trân có phản ứng: "Mau vào trong thỉnh giáo đi, nghe xong rồi mau ra đây nói cho tôi nghe”

Cổ Ngọc Trân vẻ mặt có chút xấu hổ, vội vã đi vào sau tấm bình phong.

Lúc này đây, ta đã sớm có chuẩn bị, Cổ Ngọc Trân vừa đi, ta lập tức bước theo phía sau hắn, mắt thấy Cổ Ngọc Trân đã đi vào sau tấm bình phong, ta vẫn cứ bước tới nhưng lại cũng giống như lần trước, ở nguyên một chỗ.

Trong hai phút kế tiếp, ta vẫn cố gắng đi tới phía trước, có khi còn chạy nhảy nhưng là bất luận làm gì, khoảng cách giữa tấm bình phong và ta vẫn y như cũ. Ta dừng lại thì nhìn thấy Cổ Ngọc Trân từ phía sau bình phong bước ra.

Vẻ mặt của hắn hết sức cổ quái, miệng không ngừng lẩm nhẩm, toàn bộ tinh thần chăm chú, dường như là người phía sau bình phong kia dạy hắn nói cái gì và hắn sợ quên, đang cố gắng học thuộc. Ta vừa thấy hắn đi ra, liền hô lên: "Ông đang làm gì đó?"

Cổ Ngọc Trân đột nhiên ngẩn ra, mặt hiện ra vẻ giận dữ: "Anh hét cái gì? Những lời nói kỳ lạ này thật là khó nhớ quá đi, anh còn la hét nữa, khiến cho tôi không nhớ thì đừng trách tôi nhé”

Nghe được hắn nói như vậy, ta cũng không dám lên tiếng nữa, bởi vì ta biết cái gọi là “lời nói kỳ lạ” hắn vừa nói kia chính chính là những lời mà ta có thể tiếp nhận và hiểu rõ.

Ta ra hiệu xin hắn mau nói. Cổ Ngọc Trân phất tay, nói: "Là không gian, đó là sự di chuyển của không gian! Vận dụng năng lượng đem không gian chuyển dời đi, khi anh cứ một mực đi tới thì không gian lại một mực di chuyển với phương hướng trái ngược, và anh sẽ giống như chạy bộ tại chỗ vậy, vĩnh viễn không thể đi tới."

Ta dụng tâm lắng nghe, nghe xong liền trợn mắt há mồm.

Cổ Ngọc Trân nói: "Anh nghe không hiểu, phải không? Tôi đã nói rồi, mấy lời nói này kỳ lạ lắm mà…."

Ta không đợi hắn nói xong, liền nói: "Không, không, ông nghĩ sai rồi, tôi hoàn toàn nghe hiểu, hoàn toàn nghe hiểu, ông cứ nói tiếp đi"

Cổ Ngọc Trân lộ vẻ không muốn, lại nói: "Sự chuyển dời không gian là phương pháp rất quan trọng, ngoài ra nắm giữ được năng lực chuyển dời không gian thì có thể tùy ý đột phá sự hạn chế của không gian, sự chuyển dời không gian sẽ dẫn tới sự đột phá sự hạn chế về thời gian, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa thần tiên và con người."

Cổ Ngọc Trân nói như là học sinh đang trả bài, tuy nhiên như vậy cũng tốt, nó có thể giúp ta nghe hiểu từng lời một.

Ta nhanh chóng suy nghĩ về những lời hắn vừa nói, trong khoảng thời gian ngắn ta vẫn không thể tiêu hóa hoàn toàn nhưng trong đầu cũng đã có chút khái niệm, ta vội thúc dục hắn: "Nói tiếp đi, mau nói tiếp đi”

Cổ Ngọc Trân nói: "Thần tiên có năng lực thuấn tức thiên lý (chớp mắt đi ngàn dậm), đó chỉ là sự chuyển dời không gian, thần tiên cũng có năng lực du hành trong dòng chảy thời gian”

Ta gật đầu liên tục: "Tôi hiểu được rất nhiều thứ, nhưng là….loại năng lực này từ đâu mà có được?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Phát ra từ tự thân, khi thân thể con người trờ thành tiên thể thì sẽ có được một loại năng lượng cực cao và có thể dễ dàng làm được điều này, năng lượng thậm chí có thể đánh sâu vào nguyên… nguyên…”

Ta vội tiếp lời: "Nguyên tố."

Cổ Ngọc Trân nói: "Đúng, là nguyên tố, năng lượng đánh sâu vào nguyên tố, làm cho kết cấu nguyên tử của nguyên tố thay đổi, khi đó cả nguyên tố cũng bị thay đổi, biến đá thành vàng chính là ví dụ"

Ta lắc lắc đầu, trông giống như là người vừa giật mình tỉnh giấc, nói: "Không có khả năng, thân thể con người làm thế nào mà có khả năng phát ra được nhiều năng lượng như vậy, muốn thay đổi sự sắp xếp của nguyên tử và nguyên tố, muốn làm một loại nguyên tố biến thành nguyên tố khác thì phải cần có một nguồn năng lượng cực kỳ lớn, tuyệt đối không thể là thân thể con người phát ra được”

Cổ Ngọc Trân nghe được ta nói như vậy, mặt hắn hiện ra vẻ nghi hoặc không ngừng, như là đang chỉ trách ta không tin lời của thần tiên nói, nhưng tiếp theo hắn hướng ta xin lỗi, rồi mỉm cười: "Đúng, đúng, tôi có lời quên nói, nguồn năng lượng cũng không phải do cơ thể con người trực tiếp phát ra mà là thông qua cơ thể của mình tụ tập năng lượng ở chung quanh cơ thể người mà thành. Năng lượng không chỗ nào không có, ví dụ như năng lượng mặt trời, nếu hiểu được cách tập trung và lợi dụng nó thì có thể phiên giang đảo hải, còn năng lượng từ nữa, nó vô cùng vô tận, chỉ cần anh hiểu được cách lợi dụng chúng thì chỉ cần thuận tay quơ một cái….."

Hắn nói đến đây liền quơ tay một cái, ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn nở nụ cười: "Đương nhiên…. Tôi còn chưa có được bản lĩnh đó nhưng tôi sẽ có”

Ta thật sự không biết nói cái gì cho tốt nữa, lời Cổ Ngọc Trân vừa rồi đã nói làm cho đầu ta quay cuồng, làm cho lòng ta không yên tĩnh để suy nghĩ được.

Cổ Ngọc Trân rất quan tâm ta, hắn hỏi: "Anh có hiểu không?"

Ta gật đầu đáp: "Tôi …bắt đầu hiểu rồi. Thần tiên chính là ngừơi nắm giữ năng lượng vô cùng vô tận trong vũ trụ”

Cổ Ngọc Trân rất cao hứng: "Thật không ngờ đấy, thành thật mà nói tôi vẫn còn chưa hiểu rõ nữa, tuy nhiên tôi chỉ cần biết cách làm là được, hơi đâu quan tâm đến mấy lời kỳ lạ kia”

Ta lúc này cũng đã hiểu được, thần tiên chính là người có siêu năng lực, loại siêu nhân này có thể đột phá sự hạn chế của thời gian và không gian. Trong mắt của con người mà nhìn thì không có chỗ nào là không thể. Cổ Ngọc Trân trở thành thần tiên nhưng vẫn rất ngu ngốc, hắn là một thần tiên ngu dốt.

Cổ Ngọc Trân như là biết ta đang nghĩ gì, nhướng mày: "Anh nói tôi ngu à? Thần tiên là người, đương nhiên là có ngu dốt, có thông minh, cũng có người tinh nghịch, như vị tiểu thần tiên kia, rất là tinh nghịch đấy, do ông ta muốn lấy cái kíp nổ kia nên mới gây ra họa”

Ta nghe được lời hắn mà ngây người. Ta đã từng nhìn thấy có một bóng người nhỏ nhắn chợt lóe lên rồi biến mất, nào có ngờ được đó là một đứa trẻ thần tiên cơ chứ? Theo lời của Cổ Ngọc Trân thì cái kíp nổ kia là kíp nổ của thuốc nổ do ta đặt. Vị thần tiên kia rất tinh nghịch đấy, giống như một đứa trẻ vậy, bởi vì thần tiên cũng là người, mặc dù họ sở hữu siêu năng lực nhưng tính cách cũng không hề thay đổi. Trẻ con thì tinh nghịch, Cổ Ngọc Trân ngu ngốc, Phương Đông Sóc khôi hài, Lữ Động Tân tiêu sái… “Thần tiên” là người, bọn họ căn bản là người, chỉ bất quá bọn họ có siêu năng lực mà thôi! Tuy nhiên, trẻ con…làm thế nào mà có thể trở thành thần tiên đây?

Khi trong lòng ta suy nghĩ tới đó thì cũng không tự chủ được mở miệng hỏi. Cổ Ngọc Trân lại đưa tay lên gãi đầu, hắn đáp không được. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới nói: "Theo tôi thấy…thì ai cũng giống nhau cả thôi”, tiếp theo lại nói: "Bất luận lớn hay nhỏ , ăn xong tiên đan, tu tập tiên thư thì sẽ trở thành thần tiên, không dùng tiên đan thì vẫn chỉ là người, ăn được tiên đan thì ngay cả gà chó cũng đều có thể thăng thiên."

Ta hít sâu một hơi, hỏi tiếp: "Tiên đan, tiên thư xuất phát từ đâu? Là do ai lưu lại?”

Cổ Ngọc Trân lại gãi đầu, hắn đáp không được. Ta chụp lấy tay hắn rồi thúc giục: "Mau đi hỏi vị thần tiên kia đi”

Ta vừa nói vừa đẩy Cổ Ngọc Trân về phía trước. Lúc này, tâm tình ta rất hưng phấn, thái độ đối với Cổ Ngọc Trân cũng thay đổi, giống như đa số người bình thường sùng kính đối với thần tiên.

Nếu như "thần tiên" đến từ một tinh cầu nào đó ngoài vũ trụ xa xăm thì ta đây có thể tiếp nhận, người ngoài hành tinh có siêu năng lực đã trở thành quan điểm có thể tiếp nhận. Tuy nhiên thần tiên căn bản là người, chính là cùng người bình thường giống nhau, chỉ bất quá do cơ duyên khiến cho bọn họ nắm giữ được siêu năng lực, điều này khiến người khác thật khó có thể tưởng tượng.

Đến tột cùng có bao nhiêu thần tiên ở trong dòng chảy thời gian và không gian tự do đi lại và vĩnh hằng sinh tồn đây? Người thường đối với không gian, đối với năng lượng vũ trụ hoàn toàn không hay biết gì thì bọn họ từ nơi đâu học được loại bản lĩnh này? “Tiên đan” có công dụng cải tạo cơ thể và khiến cho tiềm năng trong cơ thể phát huy, ai là người đầu tiên luyện chế? Phương pháp luyện chế là do người nào truyền lại?....”

Vấn đề ta muốn hỏi thật sự nhiều lắm, rất nhiều nghi vấn đảo quanh trong đầu làm cho ta cảm thấy thật nhức hết cả óc.

o O o

Tuy nhiên, ta có một vấn đề nhỏ muốn làm rõ ở đây:

Lúc ta đang thuật lại câu chuyện này thì có một người bạn tốt tới thăm ta. Anh ta nhìn thấy được đoạn trên và đã phát biểu một chút ý kiến riêng, ta cho rằng nó rất hữu ích và cần phải nhớ kỹ.

Anh ta nói rằng: "Anh viết “loài người đối với năng lượng trong vũ trụ hoàn toàn không hay biết gì”, ý này thật không thật tế."

Ta hỏi: "Vậy loài người đã biết được cái gì?”

Anh ta đáp: "Loài người đã biết được không ít, hiểu được cách lợi dụng năng lượng mặt trời, điện năng, từ năng, cùng với rất nhiều nguồn năng lượng khác nữa"

Ta liền nói: "Vậy mà cũng tính là biết sao?”

Anh ta lại đáp: "Tuy nhiên phương pháp mà loài người lợi dụng những nguồn năng lượng này là hết sức ngu si, thí dụ như lợi dụng điện năng phải dùng một đống thiết bị, dù cho phương pháp có ngu si nhưng cũng là lợi dụng được”

Thấy ta im lặng không lên tiếng, anh ta lại nói tiếp: "Lấy một ví dụ sau mà nói, người thời cổ phát minh ra bánh xe và xe để đi lại rất cồng kềnh nặng nề, so với xe của hiện đại thật sự là cách quá xa, tuy nhiên anh không thể nói là người thời đó không hay biết gì về việc sử dụng bánh xe và xe để di chuyển”

Ta suy nghĩ một chút cũng hiểu được ý anh ta muốn nói, cảm thấy rất có lý, ta đáp: "Ồ, vậy để tôi sửa lại một chút”

Anh bạn liền cản ta: "Không cần sửa, để vậy vẫn tốt hơn"

Ta nhìn anh ta chằm chằm, thấy vẻ mặt khổ sở của anh ta – anh bạn ta là một khoa học gia hàng đầu trong giới khoa học: "Dựa theo lý luận mà nói thì một con ruồi bay lên đậu trên hàng không mẫu hạm, bởi vì sức nặng gia tăng nên hàng không mẫu hạm sẽ có chút thay đổi trong khi bay, tuy nhiên trên thực tế nó tuyệt sẽ không thay đổi."

Ta có chút mơ hồ, hỏi: "Anh muốn giải thích cái gì?”

Anh ta thở dài một hơi: "Trên lý luận mà nói thì loài người có thể hiểu được cách sử dụng năng lượng vô cùng vô tận trong vũ trụ, nhưng thực tế mà xét thì có thể dùng một câu không hay biết để hình dung”

Ta vẫn nhìn chằm chằm anh bạn ta. Anh bạn ta ngừng lại một chút xoay đầu nhìn quanh bốn phía: "Tôi cũng biết ngay bên người chúng ta có năng lượng tồn tại và có thể lợi dụng chúng nhưng lại không biết cách nào để lợi dụng, chắc là phải có được năng lực của thần tiên mới có thể quá…"

Ta liền ngắt lời không cho anh ta nói thêm nữa "Thôi được rồi, được rồi, ai ai cũng đều mơ tưởng trờ thành thần tiên, anh đừng nói thêm gì nữa, đây là một chuyện căn bản không có khả năng thực hiện"

Anh bạn ta liền la to: "Không có khả năng sao? Anh có ý gì? Không phải đã có…."

Ta lại ngắt lời anh ta: "Giống như những lời của anh vừa nói, trên lý luận thì mỗi người đều có cơ hội trở thành tiên nhưng trên thực tế thì thật sự là không thể."

Anh bạn ta liền cười khổ, vẻ mặt tỏ ra không hài lòng cho lắm làm cho ta nhìn thấy mà nổi nóng, sau đó ta cũng không để ý đến hắn nữa và tiếp tục viết.

o O o

Cổ Ngọc Trân bị ta đẩy lảo đảo nhào về phía trước, khi hắn bước vào sau tấm bình phong thì ta thấy thời gian dường như thật dài, ta cơ hồ nhịn không được lại muốn đi tới. Ngay lúc ấy thì lại thấy hắn bước ra.

Ta vội hỏi: "Vị thần tiên kia nói như thế nào?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Ông ta muốn tôi hỏi anh một vấn đề”

Ta liền đáp: "Ông nói đi."

Cổ Ngọc Trân suy nghĩ, vẻ mặt hơi nhăn nhó, hiển nhiên vấn đề hắn hỏi ta, bản thân hắn không muốn hỏi. Hắn hỏi: "Xin hỏi anh, con người từ đâu mà ra?"

Ta ngẩn người ra, hỏi lại: "Có liên quan gì chứ?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Mau trả lời vấn đề này đi, dùng đáp án đơn giản nhất để trả lời"

Trong lúc đó, trong đầu ta hiện lên không biết bao nhiêu ý nghĩ trả lời câu hỏi “con người từ đâu mà ra?”

Đáp án chỉ có một, cũng là đáp án đơn giản nhất.

Ta đáp: "Không biết."

Cổ Ngọc Trân mỉm cười, hiển nhiên ta đáp như vậy là nằm trong dự liệu của hắn, hắn nói: "Đúng vậy, con người không biết từ đâu mà ra, thần tiên cũng giống thế, cũng không biết vì sao lại có thần tiên nữa”

Ta liền la to: "Không được, tôi không tiếp thụ được câu trả lời loại này, hãy cho tôi một câu trả lời thật thuyết phục đi, phương pháp từ người biến thành thần tiên là ai sáng tạo, là ai lưu lại?"

Cổ Ngọc Trân chuyển ánh mắt nhìn về phía tấm bình phong một chút: "Quả nhiên là anh muốn tra tận gốc rễ”

Ta chụp lấy cánh tay hắn, giục: "Mau nói đi."

Cổ Ngọc Trân đáp: "Tại thật lâu, thật lâu trước kia, có người đến truyền thụ loại phương pháp này, đến tột cùng là loại người gì, tiên đan dùng cái gì để chế tạo - tôi phục dụng tiên đan, trong đó có cửu thiên tiên lộ, đó là thứ đồ vật gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng nó có khả năng làm tôi thoát thai hoán cốt thôi"

Ta hít sâu một hơi. Ta biết không thể trách Cổ Ngọc Trân về vấn đề này, vì vị thần tiên ở phía sau tấm bình phong đá kia cũng đáp không được câu hỏi của ta.

Ta liền nhớ tới vấn đề mà ta cùng Bạch Tố thảo luận. Nàng từng đề cập đến, trong sách ghi lại thời đại có nhiều người thành tiên nhất thì trên địa cầu nhất định có xuất hiện một số thần tiên truyền thụ tiên pháp, nhưng những người này tới từ nơi nào? Tại sao lại có thể thông qua những loại thuốc khiến cho tiềm năng trong cơ thể con người hoàn toàn phát huy? Vấn đề này rất giống vấn đề con người từ đâu mà ra, chỉ có một đáp án đơn giản và duy nhất.

Ta chậm rãi lắc đầu, Cổ Ngọc Trân nói tiếp: "Rõ ràng là thần tiên đến từ cửu thiên chi thượng, anh còn hòai nghi cái gì nữa chứ?”

Ta hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng thầm mắng một câu: Ngu xuẩn!

Tuy nhiên ta lập tức nghĩ đến, "cửu thiên chi thượng" trong lời của Cổ Ngọc Trân có thể phiên dịch thành một nơi nào đó trong vũ trụ vô hạn, vậy thì cũng có chấp nhận.

Ngay khi ta đang chìm trong suy nghĩ thì Cổ Ngọc Trân lại nói: "Vệ Tư Lý, rất đa tạ anh, tiên duyên của tôi toàn là do anh mang đến, mỗi người ai cũng có cơ duyên của họ, tôi tu tiên thành công, anh thì ngược lại…."

Ta vội nói: "Không sao, tôi cũng không có tâm trở thành tiên đâu”

Cổ Ngọc Trân thở dài một hơi: "Đêm đó, hai tay tôi đặt ở trên cửa thì cánh cửa đột nhiên trở nên mềm mại, cả người tôi bị hút vào, vào đến bên trong cũng không thấy thạch thất lúc trước, tôi bị một cổ lực lượng mạnh mẽ mang đến nơi đây."

Ta nói: "Có gì đâu, chỉ là sự chuyển dời không gian mà thôi”

Cổ Ngọc Trân nhìn ta chằm chằm. Ta chắc rằng từ đầu tới đuôi hắn không biết cái gì gọi là "sự chuyển dời không gian".

Hắn nói tiếp: "Anh có thể rời đi, đối với người thường mà nói thì kỳ ngộ của anh đã rất không tầm thường, phương pháp luyện khí mà tôi đã dạy anh, anh còn nhớ kỹ không? Hãy cố gắng tu tập cho tốt sẽ có được duyên niên ích thọ và thân thể khỏe mạnh"

Hắn muốn đuổi ta đi, ta vội lên tiếng: "Không được, tôi…"

Cổ Ngọc Trân lắc đầu: "Anh còn muốn gì đây? Đừng hồ đồ nữa, đi đi, ở lại chỗ này có cái gì làm đâu?”

Ta liền nói: "Tôi không phải lưu luyến muốn ở lại nơi này, chỉ là. ..chỉ là…."

Thật sự, trời đất chứng giám, ta không hề có ý muốn Cổ Ngọc Trân hoặc là vị thần tiên phía sau tấm bình phong đá kia thu ta làm đệ tử. Tuy nhiên việc ta không muốn rời đi là bởi vì trong lòng ta còn một nghi vấn còn chưa giải quyết. Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn một vấn đề cuối cùng”

Cổ Ngọc Trân nhìn ta, ta nói: "Vị thần tiên ở phía sau tấm bình phong kia, tôi đã từng nghe được tiếng nói của ông ta, đó là thứ tiếng gì? Thần tiên các người phải chăng có một ngôn ngữ riêng? Rốt cuộc có bao nhiêu thần tiên? Thần tiên là một loại người đặc biệt, ở cùng một chỗ, vậy trải qua cuộc sống như thế nào? Thần tiên…."

Cổ Ngọc Trân liền lớn tiếng ngắt lời ta, nói: "Chuyện này là câu hỏi cuối cùng của anh phải không?”

Ta cười cười nói: "Thật xin lỗi."

Cổ Ngọc Trân nói: "Được rồi, tôi trả lời anh, rốt cuộc có bao nhiêu thần tiên, không biết! Cao hứng thì họ sống cùng một chỗ, mất hứng thì một mình dạo khắp cửu thiên. Anh sẽ không hiểu được thiên địa rộng lớn dường nào đâu bởi vì anh chỉ có thể sống cuộc sống trên mặt đất mà thôi…."

Ta lẩm bẩm: "Hừ, các người có không gian vô cùng vô tận, còn con người chỉ có một mà thôi."

Cổ Ngọc Trân lại nói: "Chúng ta vẫn còn sử dụng lời nói, trên thật tế khi đạo hạnh đủ rồi thì không cần nói bằng lời nữa, nhìn nhau cũng có thể hiểu được tâm ý của đối phương."

Ta nói: "Vậy thì câu nói kia, tại sao nó chỉ có bốn cái âm tiết mà tôi nghe không hiểu, ông có hiểu không?"

Cổ Ngọc Trân nói: "Anh đọc cho tôi nghe đi”

Ta đọc bốn âm tiết kia một lần, Cổ Ngọc Trân cười ha ha nói: "Anh không biết cổ văn nên không hiểu, lúc đó ông ta đang hỏi tôi, “anh muốn làm gì?”"

Ta liền ngây người, trong đầu hồi tưởng lại bốn âm tiết kia, ôi, thật sự là chỉ có trời biết, tuy nhiên nếu như viết ra thì ta nhất định sẽ hiểu, nhưng phát âm thì thật sự là không thể nào hiểu nổi. Lúc ấy, ta đang chuẩn bị kích hoạt thuốc nổ thì vị thần tiên kia hỏi Cổ Ngọc Trân: "Hắn muốn làm gì?"

“Hắn muốn làm gì?”

Theo cách nói hiện đại, nếu không biết tên thì có thể dùng ngôi thứ ba. Vị thần tiên kia sống vào thời Đông Hán cho nên đồng dạng một câu nói xuất từ miệng ông ta cũng vậy, chính là: "Bỉ tương hề vi?" ("彼将奚为? - Hắn muốn làm gì?")

Ta nghĩ mình cũng có chút may mắn không có trực tiếp cùng vị thần tiên này nói chuyện với nhau, nếu không chỉ sợ liên tục ba năm phải gặp ác mộng!

Cổ Ngọc Trân lại nói: "Anh có muốn tôi đưa anh ra ngòai không? Khi anh vào đây thì xoay tròn tiến vào, lúc đi ra ngoài thì cũng như thế, đây là do vị thần tiên kia vận dụng lực lượng của ông ta làm cho anh đột phá sự hạn chế của không gian."

Ta dụng tâm lắng nghe, sau đó đột nhiên có một ý nghĩ nảy ra trong đầu, ta hỏi: "Nơi này, à.. gian thạch thất này, không nằm tại núi Thanh Thành, phải không? Sự chuyển dời không gian cơ hồ có thể làm cho người ta tới bất kỳ một địa phương nào, phải không?”

Cổ Ngọc Trân chần chờ nói: "Tôi nghĩ… đại khái là như vậy"

Ta đề cao giọng: "Vậy thì xin hãy đưa tôi về nhà, tôi không muốn ở tại hoang sơn dã lĩnh sống kiếp sống dã nhân”

Cổ Ngọc Trân quay đầu lại nhìn về hướng tấm bình phong một chút, phía sau tấ bình phong liền truyền đến một âm thanh “ừm” rất nhỏ.

Vị thần tiên này, ta chỉ nghe được hắn nói có hai câu, ta thật sự muốn đi nhìn xem hắn như thế nào, nhưng nếu hắn không cho ta xem thì ta không cách nào có thể gặp được. Hắn phát ra một tiếng "ừm", vậy chứng tỏ hắn đã đáp ứng.

Lúc này Cổ Ngọc Trân lột ra vẻ mặt thương cảm, nói: "Vệ Tư Lý, lần này cách biệt, thật chẳng biết ngày nào gặp lại”

Ta liền nói: "Đối với ông mà nói thì qua mấy ngàn năm ông cũng không lo lắng, còn tôi thì nhiều nhất cái mạng chỉ còn có vài chục năm, chỉ sợ là không có cơ hội gặp lại đâu"

Cổ Ngọc Trân càng cảm khái: "Đúng vậy, tôi sẽ tiềm tu thật lâu, nhanh nhất là một trăm năm, chờ tôi tu hành thành công thì anh đã…."

Ta phất tay ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, Cổ Ngọc Trân nói: "Vậy hẹn gặp lại"

Ta hướng hắn vẫy tay tạm biệt thì trước mắt liền tối sầm, cổ lực lượng cường đại kia lại đến nữa, thân thể của ta không tự chủ được lại xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Đột nhiên việc xoay tròn dừng lại, ta vươn tay ra muốn nắm lấy vật gì thì liền chạm tới một vật hết sức quen thuộc - đó là một bộ sừng nai được treo trên tường trong thư phòng của ta. Ta mở mắt ra nhìn thì thấy đúng là đang ở trong thư phòng của ta.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, ta mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc gặp đựơc Bạch Tố đang từ dưới lầu đi lên. Nàng nhìn thấy được ta, vẻ mặt kinh ngạc không thôi, ta liền hỏi: "Như thế nào, ngạc nhiên chứ?"

Bạch Tố vẻ mặt ngạc nhiên, nói: "Thật là thần không biết quỷ không hay nha, đừng nói với em là anh cũng tu thành thần tiên rồi đó."

Ta hít sâu một hơi, đáp: "Anh quả thật cũng muốn thế”

Ta kéo nàng vào thư phòng rồi đem mọi chuyện phát sinh tại núi Thanh Thành kể cho nàng nghe. Bạch Tố im lặng nghe ta kể, chờ ta kể xong, nàng nói: "Anh cũng thật hồ đồ”

Ta nói: "Vậy em nói anh phải làm sao? Đứa trẻ thần tiên kia so với anh càng hồ đồ hơn, ngay cả chuyện kích hoạt kíp nổ cũng không biết mà cứ lộn xộn"

Bạch Tố nở nụ cười, nói: "Khó trách con người muốn đi tìm động phủ của thần tiên nhưng tất cả đều không có kết quả, bởi vì thần tiên có thể đột phá sự hạn chế của không gian. Em chắc chắn rằng động phủ của thần tiên đều nằm ở trong một không gian khác, trong ngẫu nhiên có thể làm cho người ta chứng kiến, và cũng ngẫu nhiên hoặc do thần tiên "dẫn độ" thì mới có thể tới được."

Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Đối với thần tiên, anh đã có một định nghĩa mới. Thần tiên chính là một loại ngừơi có thể đột phá sự hạn chế của không gian và thời gian, có thể tùy ý vận dụng năng lượng trong vũ trụ"

Bạch Tố liền nói: "Nếu anh đem chuyện này mà viết thành văn thì chỉ sợ sẽ bị người khác xem là người điên"

Ta không để ý tới, tiếp tục nói: "Hơn nữa, anh còn có được một kiến thức mới mẻ. Cho dù thần tiên có năng lực rất mạnh mẽ nhưng thủy chung họ cũng là người, vẫn giữ lại tính cách của con người"

Bạch Tố "ừm" một tiếng: "Vậy thì thế nào, dù gì bọn họ cũng là thần tiên."

Ta nói: "Khác nhau rất lớn, bọn họ là người, vẫn có nhược điểm của con người, có ngu dốt, có tinh nghịch, cũng có thần tiên chịu không được sự cô đơn tịch mịch, thậm chí còn có người rơi vào lưới tình nam nữ, trong sách ghi lại có không ít nữ thần tiên nửa đêm tiến vào phòng của nam nhân, hoặc là cố ý mang nam nhân tới một không gian khác gặp gỡ” (í da... hy vọng có thể thành hiện thực ngoài đời cho cánh mày râu ^.^")

Bạch Tố trừng mắt liếc ta một cái: "Đáng tiếc ở đằng sau tấm bình phong đá đó chỉ có một nam thần tiên và một tiểu thần tiên thôi”

Ta ngáp dài một cái rồi nói: "Đúng vậy, nếu đó là một nữ thần tiên thì anh có thể đã không về được rồi."

Bạch Tố đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa, ta lớn tiếng nói: "Anh đã trờ về rồi, có chuyện gì buồn cười đâu chứ?"

Bạch Tố thản nhiên đáp: "Em đang suy nghĩ, người có tính cách giống như anh vậy, cho dù có thật sự là tiên nữ, giữ anh lại trong thời gian mấy trăm năm, mấy ngàn năm thì trong 24 giờ đối mặt với tiên nữ, anh sẽ thế nào đây?”

Ta ngẩn người, than thở: "Ôi, nếu như vậy thì quả thật là không xong, như bây giờ chính là tốt nhất!”

Câu chuyện “Thần tiên” đến đây là kết thúc.

Cho tới bây giờ ta cũng không hề gặp lại Cổ Ngọc Trân.

Một tháng trước, trong một buổi party, có một người ta hoàn toàn không nhận ra, thần thần bí bí đi tới bênh cạnh ta, hỏi: "Anh nhận ra tôi không?”

Khi ta nói rằng ta không nhận biết hắn thì vẻ mặt của hắn hết sức hài lòng rời đi. Ta sực nghĩ tới hắn có thể chính là Hồ Sĩ đã phẫu thuật chỉnh hình, liền muốn đi tìm hắn nhưng lại tìm không được.

Về phần “tiên thư, tiên đan”, rốt cuộc là như thế nào truyền đến địa cầu? Ta vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ nhưng cũng giống như câu hỏi “con người từ đâu mà ra?”. Đáp án thật sự khiến kẻ khác chán nản.

Có khi ta nghĩ đến, nếu thần tiên là người thì mỗi một người chúng ta cũng đều có thể nghĩ mình là thần tiên, suy nghĩ như vậy đó là những người có tính cách dễ thỏa mãn và không lo lắng. Làm người có gì không vui? Ngược lại làm thần tiên có gì vui sướng? Vấn đề này ta đã quên hỏi Cổ Ngọc Trân. Nếu làm thần tiên mà cảm thấy mệt mỏi rồi thì có phương pháp nào biến lại trở thành người thường không?

Thần tiên! Thần tiên!