Chương 30: Đánh Nhau

Thanh Dao cũng không dám tin, y không ngờ chỉ mấy ngày liền có bạc nhiều như thế, hơn nữa Lương Phượng lâu này chỉ có buổi tối mở cửa, nhưng tiền công này lại nhiều hơn một tháng lúc trước của phu quân, này có thể sao?

Phượng cha cười nói: "Đây là tiền mấy trò chơi kia kiếm được, đưa một ít trước cho các ngươi cũng là nên, về sau nếu cần tiền cũng có ít bạc trong người."

"Mấy trò chơi kia kiếm rất nhiều tiền sao?" Thanh Dao có chút hiếu kỳ, y là nghe qua phu quân nói mấy trò chơi kia, nhưng không ngờ mấy ngày liền có thể để phu quân kiếm được nhiều như thế."

Phó Vọng Niên cũng ngạc nhiên nhìn Phượng cha, nếu nói lúc đó đề nghị hắn là cảm thấy hẳn sẽ kiếm chút bạc, có điều lại thật chưa từng nghĩ mấy ngày ngắn ngủi đã kiếm nhiều như thế.

Phượng cha vui vẻ nói: "Mấy trò này thật sự kiếm không ít bạc, kỳ thật ta cảm thấy đưa hai mươi lượng cho các ngươi có chút ít, nhưng trong lâu nhiều người như thế, ta cũng phải mỗi người đều cho một ít, nên chỉ có thể ủy khuất các ngươi."

"Thúc thúc nói gì vậy, đều là người một nhà còn so đo nhiều như vậy làm gì." Thanh Dao có chút không tán đồng, thúc thúc cho họ ở trong sân sau này, đã làm họ cảm thấy có lỗi, hiện giờ kiếm chút bạc còn cho họ nhiều như vậy.

"Đúng đó, thúc thúc, tiểu Dao nói không sai, chúng ta ở đây ăn của thúc, dùng của thúc, cái nào không cần tiền, nói ra vẫn là chúng ta được lợi." Phó Vọng Niên cũng cảm thấy Thanh Dao nói đúng, nếu là người khác, hắn nghĩ người đó khẳng định là một lượng bạc đều không nỡ đưa.

Phượng cha không ngờ có thể nghe được mấy câu thật lòng như thế của hai người, hốc mắt hơi đỏ, nói: "Đúng đúng, đều là người một nhà."

Y có đức năng gì lại làm họ xem y thành người một nhà, này đúng là phúc phận của y, vốn tưởng cả đời này sẽ cô đơn an lão như vậy, lại không ngờ lúc này gặp được cháu, hiện nay còn có thể hưởng thụ được cuộc sống an nhàn như vậy, nghĩ như vậy, vất vả mấy năm này của y đều không đáng để nói.

"Được rồi, uống cháo trước đi! Còn không uống sẽ nguội." Phó Vọng Niên múc một chén cháo cho hai người, thúc giục họ mau uống cháo.

Thanh Dao chầm chậm uống một hớp, có chút vị dược thảo nhàn nhạt, nhưng cháo này lại rất tươi sốt mịn, vui vẻ nói: "Uống ngon, ta còn tưởng cháo thuốc sẽ rất đắng!"

Phượng cha cũng nói: "Ừ, thật sự rất ngon, lúc trước thỉnh thoảng từng uống một chút, nhưng vị này đúng là tốt hơn."

Phó Vọng Niên cười nói: "Ngon thì uống nhiều chút, cách mấy ngày lại nấu cho hai người."

Thanh Dao cả ngày ở sân sau cảm thấy có chút buồn chán, tuy nói thúc thúc sẽ đến trò chuyện với y, nhưng luôn không vui lên được, nhìn y như vậy, Phượng cha liền đề nghị Phó Vọng Niên mang y ra ngoài đi dạo.

Phó Vọng Niên nghĩ chút cũng phải, bắt hắn ở cái sân nhỏ hơn mười ngày, hắn cũng không chịu được, huống hồ Thanh Dao còn là dựng phu, nghe nói dựng phu đi lại cũng là có ích, mấy ngày trước đại phu cũng có đề nghị này.

Thế là, ngày này là một ngày đẹp, Phó Vọng Niên liền định cùng Thanh Dao ra ngoài đi dạo, vừa ra khỏi sân sau thì gặp được Phượng cha.

Phượng cha nhìn hai người, nói: "Các ngươi đây là muốn ra ngoài?"

Thanh Dao gật đầu, Phó Vọng Niên nói: "Hôm nay thời tiết vừa vặn, bồi tiểu Dao ra ngoài đi dạo."

Phượng cha ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời quang mây tạnh, nói: "Vậy ngươi cẩn thận chút a, mệt thì nhớ nghỉ ngơi chút."

Phó Vọng Niên đáp: "Ta biết, thúc, vậy chúng ta đi trước."

Phó Vọng Niên không dám mang Thanh Dao đi nơi nhiều người, liền cùng Thanh Dao chậm rãi đến hồ hoa sen có tiếng của Vinh Đô. Tuy nói bước đi vẫn là có chút như ốc sên, nhưng Phó Vọng Niên lại vui vẻ tự tại.

Đình hoa sen này đứng lặng trên hồ hoa sen, đáng tiếc lúc này đã qua tiết hoa sen nở, chỉ có thể nhìn thấy mấy cành sen khô héo. Phó Vọng Niên nhớ đến thơ đường xem qua trước kia, đáng tiếc hắn chỉ nhớ có thơ cổ có liên quan đến hoa sen, lại không nghiêm túc học thuộc mấy thơ cổ đó, nên lúc này đúng là nói không ra được thơ cổ có ý thơ.

Tuy nói là không có hoa sen nở rộ, nhưng còn có thể nhìn thấy cá chép thành đàn bơi tới bơi lui, người xem cá chép thỉnh thoảng rải ít màn thầu vụn, liền thấy cá chép chồi lên như ong vỡ tổ, thỉnh thoảng cá chép nhảy ra khỏi mặt nước làm người cảm thấy rất là đáng yêu.

Phó Vọng Niên thấy đình hoa sen nọ ít người, liền dìu Thanh Dao đi vào trong đình, đi đến trong đình, mới nhìn thấy một á nam đã kết hôn trong đó có chút quen mắt, lại không nhớ hắn gặp qua á nam này lúc nào.

Phó Vọng Niên thấy đối phương quay đầu qua, liền lễ độ gật đầu với đối phương, đối phương tựa hồ có chút ngạc nhiên, có điều cũng gật đầu lại, Phó Vọng Niên dìu Thanh Dao ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Thanh Dao lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hồ như vậy, thuận thế dựa trên lan can của đình, cầm màn thầu trong tay, sau đó từ từ xé thành vụn.

"Phu quân, ta lấy màn thầu này cho cá ăn, đám cá kia sẽ ăn sao?"

Phó Vọng Niên nhìn y, dịu giọng nói: "Sẽ ăn, xé thành vụn ném xuống trong hồ là được."

Á nam đối diện nghe được đối thoại của hai người, nâng mắt nhẹ nhàng nhìn hai người một cái, sau đó lại quay đầu đi, Phó Vọng Niên cũng chú ý đến ánh mắt người đó, lại không để ý lắm.

Thanh Dao giơ tay vung một cái, liền thấy đám cá kia chen lấn bơi đến bên này, thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, sau đó lại rơi vào trong nước, làm nổi lên một đường hoa nước đẹp.

Thanh Dao trước kia chưa từng thấy cá chép đẹp như thế, cũng chưa từng thấy nhiều cá chép như thế, vui vẻ nói với Phó Vọng Niên: "Thật nhiều cá!"

"Ừ, hẳn là đám cá này đều đói rồi, đang chờ màn thầu trong tay tiểu Dao!"

"Đáng tiếc ta cũng chỉ có một cái, cho hết cái này liền không còn."

"Chúng ta lần sau lúc đến mua thêm vài cái là được."

Thanh Dao quay đầu nhìn Phó Vọng Niên, kinh hỉ hỏi: "Chúng ta còn sẽ đến nữa sao?"

Phó Vọng Niên không kịp thời đáp lời Thanh Dao, bởi vì hắn nhìn thấy một nam nhân ăn mặc hoa lệ lại cho người cảm giác không tốt đi đến đình, phía sau còn có hai hạ nhân đi theo.

Nam nhân vào đình liền đi thẳng đến á nam đã kết hôn đối diện, nói: "Ôi ôi ôi, đây không phải Bạch đại phu nhân sao? Sao một mình ngắm hồ ở đây vậy? Phu quân ngốc của ngươi sao không đi cùng ngươi."

Phó Vọng Niên vì lời này nhớ ra á nam kia là tiểu công tử Phượng Miên lúc đó gặp qua, hèn gì nói có chút quen mắt, còn thật không ngờ lại gặp cậu ấy ở đây.

Thanh Dao cũng bừng tỉnh đại ngộ, y vừa nãy đã cảm thấy có chút quen mặt sao đó! Thì ra là cậu ấy, không nén nổi có chút lo lắng nhìn Phượng Miên, Phó Vọng Niên nhìn thấy lo lắng trên mặt y, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới có thể giúp Phượng Miên.

"Vị công tử này nói sai rồi, Bạch phu nhân đang cùng phu phu bọn ta ngắm hồ! Bạch huynh lát nữa sẽ đến, ta nghĩ lúc này cũng gần đến rồi."

Phó Vọng Niên đang nói, còn ngẩng đầu nhìn hướng không xa, bộ dáng đó xem ra thật như là đang chờ người nào đó, cả Phượng Miên đều không tự chủ nhìn hướng theo tầm mắt hắn.

Nam nhân cũng không khỏi nhìn phía trước theo Phó Vọng Niên, lại không nhìn thấy một bóng người, quay đầu nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn thấy người trong lòng hắn bộ dáng rất thanh tú, trong mắt liền nổi sắc ý.

Phó Vọng Niên thấy dục vọng trần trụi trong mắt nam nhân, nhíu mày, hắn là muốn giúp Phượng Miên kia giải vây, sao ngược lại chuốc lấy phiền não, thế đạo này, đúng thật là người tốt khó làm.

Nam nhân nhìn Thanh Dao, lại nhìn Phó Vọng Niên, nói năng tùy tiện phẩm hạnh không đứng đắn: "Ngươi là nam nhân của tiểu công tử này?"

Phó Vọng Niên không vui, nói: "Tất nhiên, không biết công tử có gì chỉ giáo?"

Ở đây xưng hô á nam chưa gả đi là tiểu công tử, sau khi gả đi thì thêm họ chồng, xưng phu lang, nếu như không biết họ chồng, cũng sẽ xưng là phu lang, búi tóc của người đã kết hôn trên đầu Thanh Dao cũng đang nhắc nhở Thanh Dao đã kết hôn, nam nhân này đúng là đến kiếm chuyện.

Nam nhân tự cho rằng tiêu sái phất cây quạt trong tay, nói: "Chỉ giáo trái lại không dám, có điều ta nhìn tiểu công tử này cảm thấy rất có duyên, không bằng chúng ta đi uống một ly thế nào?"

"Công tử xin tự trọng." Phó Vọng Niên ép tức giận trong lòng xuống, đôi mắt lại ngầm có ý giận dữ.

"Tự trọng? Cũng không hỏi thăm xem Vương Thành ta là ai, lại dám nói tự trọng với ta, ta thấy ngươi là sống không bền chí nữa."

Phó Vọng Niên nhíu mày, xem ra hắn là thật chọc đến người không nên chọc. Vương Thành này, người Vinh Đô đa số đều biết, không thích mấy á nam chưa kết hôn trẻ tuổi, lại thích á nam đã kết hôn.

Đương nhiên cũng không phải tất cả á nam đã kết hôn đều thích, còn phải là á nam đã kết hôn thanh tú xinh đẹp. Hắn hôm nay ra cửa đúng là đã quên thắp hương bái phật, lại gặp phải người này.

Thanh Dao lo lắng nhìn Phó Vọng Niên, y luôn cảm thấy ánh mắt nam nhân kia nhìn y rất đáng sợ, như là xuyên qua y phục nhìn y lõa thể.

Phó Vọng Niên vỗ tay Thanh Dao bởi vì lo lắng và khẩn trương mà kéo tay áo hắn, cúi đầu nhìn y, làm Thanh Dao yên tâm không ít, sau đó Thanh Dao vùi mặt mình vào trong ngực Phó Vọng Niên, sợ người kia lại dùng ánh mắt nọ nhìn y.

Phó Vọng Niên ôm eo Thanh Dao đứng lên nói: "Bọn ta không biết công tử thích đến đình này chơi, bọn ta hiện tại liền đi, Bạch phu nhân, chúng ta đi trước đi!"

Phó Vọng Niên ôm Thanh Dao đi hướng bên cạnh, mặt Thanh Dao hướng vào ngực hắn, tiểu tư đối diện cũng dìu Phượng Miên theo phía sau chuẩn bị rời đi.

Tay cầm quạt của Vương Thành sải ngang chặn đường đi, hai nam nhân theo phía sau thì đi đến chặn đường phía trước của đám người Phó Vọng Niên.

"Muốn đi, có thể, để lại hai tiểu công tử, ngươi và nó liền có thể đi." Vương Thành chỉ Phó Vọng Niên, lại chỉ tiểu tư bên người Phượng Miên.

Hắn ta không có hứng thú với loại tiểu á nam ngây ngô, chơi cũng không thú vị, vẫn là người đã gả đi tốt hơn, Vương Thành nghĩ đến nếu chơi cùng hai tiểu công tử này, dục vọng trong mắt càng sâu, này đúng là có chút thú vị.

Phó Vọng Niên phát hiện người trong lòng có chút run nhẹ, nói: "Công tử đây là muốn động thủ sao?"

Vương Thành cười lớn một tiếng: "Ta không những động thủ, ta còn đánh người, để lại hai tiểu công tử cho ta."

Hai nam nhân chặn đường Phó Vọng Niên nghe thấy Vương Thành hạ lệnh, một người một bên muốn tiến lên bắt lấy Thanh Dao và Phượng Miên.

Phó Vọng Niên rất phẫn nộ, một cái ném qua vai và chặn chân liền làm hai người kia té lộn nhào, hắn hiện tại đúng là có chút vui mừng kiếp trước bởi vì nhất thời mơ màng đi học chút võ dùng để kiện thân, không ngờ lúc này đúng là dùng được.

Vương Thành thấy hai hạ nhân hắn ta mang đến lại nhếch nhác như vậy, giận dữ: "Tiểu tử, hóa ra ngươi còn có mấy chiêu, ta liền cho ngươi xem thử là ngươi mạnh, hay gia mạnh."

Hung tợn nhìn hai hạ nhân, phẫn nộ nói: "Còn không đứng lên cho ta, chúng ta ba người còn không đánh lại một mình hắn."

Phó Vọng Niên tuy đã học chút võ, nhưng trước mắt có ba nam nhân chiều cao ngang ngửa hắn hãm chân hắn, hắn cũng dần dần cảm thấy có chút hao sức, huống chi hắn lúc đó cũng chỉ học mấy chiêu như thế mà thôi.

Vừa nghĩ biện pháp kéo ba người lại, không cho bọn họ đụng đến mấy người phía sau, vừa nói: "Tiểu Dao, ngươi và Bạch phu nhân đi mau, ta cản bọn họ lại trước."

Thanh Dao sợ hãi nhìn mấy người vật lộn thành một đoàn, y nhìn thấy trên người Phó Vọng Niên bị mấy quả đấm trùng trùng, lắc đầu: "Không muốn, ta không muốn bỏ lại phu quân một mình."

"Nghe lời, đừng quên bảo bảo trong bụng ngươi."

Thanh Dao cắn răng, tuy y rất muốn tiến lên giúp Phó Vọng Niên, nhưng y cũng biết y không giúp được gì, nhưng muốn y đi trước một mình, y thật sự không làm được. Đột nhiên trước mắt chợt lóe, liền thấy ba nam nhân kia đều ngã trên đất, mà trước mặt càng là thêm hai nam nhân.

Thanh Dao sững sờ nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sau đó mới vội vàng đi đến bên người Phó Vọng Niên đỡ hắn, đỏ hốc mắt, môi cũng vì vừa nãy dùng sức cắn mà hơi sưng đỏ, nói: "Phu quân, ngươi có chỗ nào bị thương không?"

Phó Vọng Niên toét miệng cười với y, tuy bị đánh mấy cái, nhưng hắn lại không muốn làm Thanh Dao lo lắng, nói: "Không sao, không phải chỉ chút thương ngoài da sao, không chết người được."

"Ngươi còn nói, ngươi rõ ràng đánh không lại họ, ngươi còn muốn kêu ta chạy trước." Thanh Dao nghĩ đến màn vừa nãy, nước mắt không khỏi vô thanh rơi xuống.

Nước mắt lạnh buốt rơi đến trên tay, dần dần hóa thành một đóa hoa nước, Phó Vọng Niên biết vừa nãy là thật sự dọa đến Thanh Dao, vội vàng an ủi nói: "Không sao không sao, đều là ta không tốt, lần sau chúng ta đừng quản mấy chuyện này nữa, được không?"

ThanhDao khóc không ngừng, lại hơi gật đầu, đều là y không tốt, nếu không phải y kêuphu quân giúp, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.