Một cây trâm mặc ngọc trong suốt trong đó óng ánh rực rỡ, làm hắn không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Trong lòng nghĩ nếu cây trâm ngọc như vậy cài trên một mái tóc đen mềm mượt, không khỏi tâm trạng bồng bềnh.
Chưởng quỹ thấy hắn thần sắc như vậy, nói: "Công tử thật tinh mắt, cây trâm ngọc này rất được á nam thích, hơn nữa màu ngọc này là thượng thừa, không biết công tử có thích không."
Phó Vọng Niên nhìn kỹ trâm ngọc, hắn không hiểu ngọc, nhưng ánh mắt đầu tiên hắn liền bị óng ánh của trâm ngọc này thu hút, chỉ cảm thấy cây trâm này chắc chắn rất xứng với mái tóc mềm mượt của Thanh Dao.
Chưởng quỹ thấy Phó Vọng Niên hồi lâu không nói, tưởng hắn là lo lắng giá tiền quá cao, nói: "Không biết công tử có thích không, nếu công tử thích, giá tiền, chúng ta có thể thương lượng."
"Trâm ngọc này bao nhiêu tiền?" Phó Vọng Niên mở miệng, ánh mắt lại vẫn rơi trên trâm ngọc trong tay, xúc cảm ôn nhuận truyền ra từ lòng bàn tay.
"Không nhiều, không nhiều, cũng chỉ 5 lượng."
Chưởng quỹ thấy Phó Vọng Niên nhướng mày, trầm tư chốc lát, lại nói: "Công tử đã thích, vậy tiểu điếm liền bán công tử 3 lượng thế nào, đây là giá thấp nhất tiểu điếm có thể giảm, thấp nữa tiểu điếm sẽ lỗ."
Phó Vọng Niên cuối cùng vẫn mua trâm ngọc, tuy nói hắn sớm đã muốn mua cây trâm ngọc cho Thanh Dao, lại không ngờ liếc mắt cái liền vừa ý cây trâm này, Thanh Dao hẳn sẽ thích.
Sau khi trả bạc, lại đi mua ít quà vặt nghe nói phần lớn dựng phu đều thích ăn, lúc này mới bắt đầu chạy về phòng thuê.
Đoán chừng lúc này Thanh Dao cũng gần tỉnh, nếu tỉnh dậy không thấy hắn cũng không biết sẽ lo lắng hay không. Dẫu sao đây là lần đầu tiên sau khi hai người đi xa để lại một mình y lâu như thế, ồ, không, hẳn là để lại phụ tử họ lâu như thế.
Không biết bảo bảo sẽ là nam nhân giống hắn, hay là á nam giống Thanh Dao, hắn trái lại hi vọng đó là á nam giống Thanh Dao, hắn và Thanh Dao sẽ hảo hảo chiếu cố bé, sau đó nhìn bé vui vẻ lớn lên.
Sân nhỏ lúc này rất yên tĩnh, như là Thanh Dao còn đang ngủ say, không có bất cứ tiếng ồn gì.
Nhưng, Phó Vọng Niên luôn cảm thấy này tựa hồ có chút quá yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút quái dị, trong lòng "thình thịch" đập, như nói với hắn đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đột nhiên như cơn gió xông vào trong phòng, lo âu chưa từng có cuộn trào ra như nước lũ nổ tung, xông thẳng vào trong lòng.
Chăn đệm như bị ruồng bỏ nằm im lặng trên giường, không thấy phu lang mà chỉ cần hắn vừa nghĩ đến trong lòng liền yêu thương gấp bội đâu.
Hoảng loạn tìm khắp cả phòng, nhà bếp, sân vẫn không thấy Thanh Dao. Phó Vọng Niên im lặng đứng trong sân, người hoảng loạn luôn sẽ quên một số thường thức nào đó.
Thanh Dao sẽ không một mình ra ngoài, cho dù là tỉnh dậy không thấy hắn, Thanh Dao cũng sẽ im lặng ở trong sân chờ hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã tìm khắp ở đây đều không thấy y, sao sẽ trong khoảng thời gian ngắn hắn ra ngoài này liền không thấy y đâu, y rốt cuộc là đã đi đâu!
Giọng nói quen thuộc truyền tới từ trong nhà Lý phu lang sát vách, vọt như bay đến trong phòng.
Thanh Dao hắn nhớ nhung đang bàn luận chuyện với Lý phu lang, bên miệng còn treo nụ cười mỉm thỏa mãn.
Hai người trong phòng đột nhiên nhìn thấy có người vào, liền nhìn phía cửa, lại là Phó Vọng Niên.
Lý phu lang cười nói với Thanh Dao: "Phó phu lang, phu quân nhà ngươi đến rồi, nhìn dáng vẻ kia hẳn là rất lo lắng cho ngươi!
Thanh Dao cười e thẹn, sau đó từ từ đứng lên đi đến Phó Vọng Niên.
Đi đến bên người Phó Vọng Niên, thấy Phó Vọng Niên còn chưa hồi thần, hỏi: "Phu quân, ngươi sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phó Vọng Niên hồi thần liền xoay một vòng quanh Thanh Dao, chỉ sợ Thanh Dao có chỗ nào không thoải mái.
Thanh Dao nhất thời không biết Phó Vọng Niên làm sao, liền im lặng mặc hắn tìm tòi một lượt.
Phó Vọng Niên dừng lại, hai tay gác trên vai Thanh Dao, nghiêm túc nói: "Tiểu Dao, ngươi không sao chứ?"
Thanh Dao nghiêm túc nhìn hắn, đáp: "Không sao a, ta tỉnh dậy không thấy phu quân, nghĩ thầm phu quân có thể là ra ngoài mua đồ, liền ngồi trong sân một lát, sau đó Lý phu lang thấy ta, liền mời ta vào phòng ngồi chút. Ta nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, liền cùng Lý phu lang ở trong phòng trò chuyện."
Phó Vọng Niên nhẹ nhàng thở phào, nói: "May mà không sao, ta vừa về trong nhà đều không tìm thấy ngươi, còn sợ ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
"Phu quân lo lắng quá, ta đều ở trong nhà, có thể xảy ra chuyện gì."
Phó Vọng Niên nói thầm trong lòng: Ngươi không biết trong lòng ngươi có vài chuyện ẩn núp chính là nguyên nhân làm ta lo lắng như vậy sao.
Buổi tối Thanh Dao thỉnh thoảng nói mê, ánh mắt lão bản Kim Ngọc Đường nhìn Thanh Dao, mấy chuyện này cứ cảm thấy có chút liên hệ, lại không biết trong đó rốt cuộc là có liên hệ gì.
Thanh Dao thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, liền cẩn thận cầm mấy mảnh vải nhỏ trong tay nói với hắn: "Phu quân, ta vừa nãy học may mấy cái áo nhỏ với Lý phu lang, chờ ta học xong, liền có thể may áo cho bảo bảo."
Phó Vọng Niên nhìn vải đã cắt trong tay Thanh Dao, thần kinh căng chặt cũng bởi vậy thả lỏng, mấy chuyện kia hiện giờ cũng không ai biết, hắn nghĩ nhiều như thế làm gì!
"Ừ, tiểu Dao tự tay may, bảo bảo khẳng định sẽ rất thích."
"Thật sao? Ta còn chưa từng may áo của bảo bảo, thật sợ bảo bảo không thích."
"Đương nhiên sẽ thích, đó là cha nó tự tay may, nếu không thích, tiểu Dao về sau đều may cho ta là được, không may cho bảo bảo."
Thanh Dao đột nhiên đỏ mặt, dùng khí lực mềm mại gõ nhẹ lồng ngực Phó Vọng Niên một cái, thật là, Lý phu lang còn ở đây!
Mà Lý phu lang bên này lại là mím miệng cười trộm, hai phu phu này thật là có chút thú vị.
Phó Vọng Niên nhận được nắm đấm nhẹ nhàng, nói với Lý phu lang: "Ta và Thanh Dao về trước, cảm tạ Lý phu lang trò chuyện cùng Thanh Dao nhà ta."
Lý phu lang nhịn cười, một bộ đứng đắn nói: "Đâu có, ta cũng là có một người đến nói chuyện, đang cảm thấy cao hứng đây! Hôm khác rảnh lại đến trò chuyện."
Thanh Dao nói với Lý phu lang: "Ừm, rảnh ta sẽ lại đến."
Lan Hiên ăn không biết vị cắn một miếng bánh ngọt, lại không ngờ cắn đến ngón tay mình, đau hô một tiếng, hồi thần nhìn ngón tay bị cắn hơi đỏ.
Thanh Dực vừa về liền nhìn thấy màn này, cảm thấy có chút buồn cười, cười nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Hiên, cho dù ngươi đói nữa, cũng không thể ăn tay của chính mình a."
Lan Hiên trừng gã một cái, y không phải chỉ thất thần không cẩn thận cắn trúng ngón tay sao? Có điều nhìn thấy Thanh Dực cẩn thận kéo tay y, sắc mặt hơi ửng hồng.
"Không sao, may mà không dùng sức, nếu không thì sẽ sưng thành giò heo."
"Ngươi mới giò heo, tay ngươi rõ ràng lớn hơn ta nhiều." Lan Hiên không tự giác phản bác.
Thanh Dực cười sủng nịch, Lan Hiên ngại ngùng xoay đầu đi, lại như nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tìm thế nào rồi?"
Thanh Dực lắc đầu, sau đó thở dài.
"Chúng ta đã đến đây lâu như thế cũng không tìm được, họ có thể đã về rồi không?" Lan Hiên ngẩng đầu nhìn gã.
"Sẽ không, trận đấu này vẫn chỉ là trận đầu, tuy đệ phu nói sẽ không tham gia, nhưng ta cảm thấy hắn hẳn sẽ đi xem, nên ngày mai ta sẽ đi sân thi đấu tìm hắn, nói không chừng có thể tìm được."
Thanh Dực thấy hài tử luôn thích dính Lan Hiên không ở bên cạnh, hỏi: "Tiểu Trúc tiểu Yên đâu?"
"Hai đứa đang chơi trong phòng với cha, giờ hai đứa đều không dính ta, trái lại dính cha."
"Vậy đúng lúc, có thể cho chúng ta thêm chút thời gian bên nhau, hai tiểu tử này cuối cùng không quấy rầy chúng ta nữa."
Thanh Dực thấy hai đứa nhỏ không ở đây, liền ôm thắt lưng hơi nở nang của Lan Hiên, vừa muốn trộm thơm một cái. Liền thấy hai bóng dáng nhỏ ngày càng gần, rất không tình nguyện thu tay về.
Tuy gã rất muốn bất chấp hai đứa con kia tiếp tục hành động của gã, nhưng gã nếu thật làm như vậy, đoán chừng phu lang của gã sẽ mấy ngày không để ý gã, chỉ có thể đáng tiếc dừng động tác tiếp theo, đứa con này thật là biết phá hoại chuyện tốt của hắn.
Hai đứa nhỏ còn chưa chạy đến bên cạnh Thanh Dực, đã lớn tiếng hô: "A cha, kẹo kẹo, muốn ăn kẹo."
Thanh Dực bất lực cười với Lan Hiên, sau đó nhìn hai khuôn mặt nhỏ phấn nộn, nói: "Hai đứa đều sắp làm ca ca, sao còn thích ăn kẹo như thế, về sau đệ đệ không có kẹo ăn làm sao đây?"
Tiểu Trúc tiểu Yên cùng lúc nhìn bụng Lan Hiên, cắn ngón tay nhỏ hỏi: "Cha, đây là thật sao? Bọn con ăn kẹo, về sau đệ đệ liền không có mà ăn sao?"
Lan Hiên thấy hai gương mặt nhỏ lộ ra biểu cảm giống nhau, dịu giọng nói: "Phải a, bởi vì mua kẹo cần bạc, nếu hiện tại đều mua cho hai đứa ăn, về sau liền không có bạc mua cho đệ đệ ăn."
Tiểu Trúc tiểu Yên nhăn nhúm mặt nhỏ, bọn nó rất muốn ăn kẹo, nhưng nếu về sau đệ đệ thật không ăn được, vậy không phải rất đáng thương?"
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó ngửa mặt nhỏ lên nhìn Thanh Dực nghiêm túc nói: "A cha, về sau bọn con sẽ cố gắng kiếm tiền, mua thật nhiều kẹo cho đệ đệ ăn."
Thanh Dực và Lan Hiên nhìn nhau một cái, trong mắt đều mang theo vui mừng.
Thanh Dực nói: "Tiểu Trúc tiểu Yên đã nói như vậy, vậy a cha liền mua chút kẹo cho tiểu Trúc tiểu Yên ăn, nhưng chỉ có một chút nha, chúng ta còn phải chừa cho đệ đệ."
Nghe thấy có kẹo ăn, tiểu Trúc tiểu Yên nhất thời quên dáng vẻ đại nhân vừa rồi, gật đầu nhỏ nói: "Dạ dạ, bọn con chỉ cần một chút chút là được."
Tiểu Trúc tiểu Yên cầm kẹo liền chơi ở trong sân, lúc này á nam trung niên luôn đứng bên cạnh muốn nói lại thôi nhìn Thanh Dực.
Thanh Dực nhìn á nam trung niên đó nói: "Cha yên tâm, con ngày mai sẽ đi xem thử có thể tìm thấy họ không."
Á nam trung niên, cũng là cha của Thanh Dực và Thanh Dao Phượng Liên hiu quạnh gật đầu, y rất muốn nhìn thấy tiểu nhi tử gần hai mươi năm chưa gặp.
Sáng sớm ngày kế.
Phó Vọng Niên mặc xong y phục giúp Thanh Dao, sau đó dìu y ngồi xuống trước bàn trang điểm sơ sài, cầm lược gỗ lên chuẩn bị chải đầu cho y.
Thanh Dao đột nhiên vươn tay kéo tay áo Phó Vọng Niên, nói: "Tự ta làm là được."
Phó Vọng Niên nhìn y trong gương, mỉm cười nói: "Đây là niềm vui của vi phu, tiểu Dao là muốn cướp đoạt niềm vui hiếm có này của vi phu?"
Liền thấy khuôn mặt trong gương dần dần nhuộm lên một tầng đỏ, giống như mẫu đơn xinh tươi xòe cành.
Mái tóc đen óng ả trơn trượt quấn qua ngón tay, Phó Vọng Niên nâng tóc lên đặt ở chóp mũi ngửi, liền thấy Thanh Dao càng là thẹn đỏ mặt.
Thanh Dao không dám có động tác gì, tóc dài của y hiện tại rơi trong tay Phó Vọng Niên, nhìn thấy động tác kia của Phó Vọng Niên, y chỉ cảm thấy thẹn thùng.
Chỉ là, có phu quân nhà nào sẽ ngửi tóc như vậy, tóc lại không phải thứ có thể ăn gì.
Chóp mũi ngửi thấy tóc truyền đến tươi mát nhàn nhạt, Phó Vọng Niên mê muội rất lâu quên luôn tiếp tục chải đầu giúp Thanh Dao.
Thanh Dao nhìn mình trong gương tóc tán loạn, khóe mắt như là chứa xuân, đột nhiên đỏ mặt xoay đầu đi, không dám nhìn mình trong gương nữa.
Phó Vọng Niên hồi thần, cười nhẹ tiếp tục công việc trong tay, tỉ mỉ nhẹ nhàng chải tóc xong, sau đó búi thành một búi tóc đẹp.
Tuy nói nhìn qua bao lần động tác búi tóc của Thanh Dao, lần đầu tiên búi giúp y, cũng thật là lo lắng sẽ búi không đẹp, lại không ngờ dễ như vậy đã búi ra một cái búi tóc như vậy.
Vươn tay từ trong ngực lấy trâm mặc ngọc hôm qua đã mua ra, nhẹ nhàng cài trên búi tóc búi xong kia. Phó Vọng Niên lúc này mới hài lòng dừng tay, nhìn Thanh Dao trong gương, chỉ cảm thấy trâm ngọc này thật hợp với y.
"Tiểu Dao xem thử búi thế nào, thích không?"
Thanh Dao xoay đầu nhìn y trong gương, vào mắt chính là cây trâm mặc ngọc đen như mực, óng ánh trên búi tóc kia.
"Phu quân, đây là........."
"Đây là ta mua hôm qua, luôn muốn mua một cây cho tiểu Dao, thích không?"
Thanh Dao hơi đỏ mắt, lại không giấu được kinh hỉ, nhỏ giọng nói: "Thích, cảm ơn phu quân."
Phó Vọng Niên hơi khom lưng, ôm eo nhỏ còn chưa lộ rõ của y, cười mỉm: "Thích thì tốt, vi phu ta chỉ muốn mua cây trâm ngọc cho tiểu Dao."
Lại thấy một màu hồng từ từ nhuộm lên bên tai trắng nõn, không khỏi ngậm lấy dái tai nhỏ nhắn tinh xảo kia, sau đó mổ lên môi mềm đã lâu chưa nếm. Đến khi một luồng khô nóng chạy thẳng xuống bụng dưới, lúc này mới lưu luyến buông môi đỏ mềm ra.
Lão đại phu đã nói, ba tháng đầu mang thai không nên hành sự, hắn nhớ rõ ràng, nên thời gian này hắn đều không dám quá xung động.
Hắn đã lâu không được thỏa mãn tất nhiên là không chịu nổi cám dỗ như vậy, lại cũng chỉ có thể ăn chút đậu hũ, nếu không thì hắn sợ là phải ngâm nước lạnh cả ngày.
Vươn tay xoa lên đôi môi bị hắn hôn sưng, nói: "Tiểu Dao, hôm nay còn muốn ra ngoài xem thi đấu trù nghệ kia không?"
Hiện giờ hắn đi hay không đều không sao cả, đối với hắn mà nói, Thanh Dao và bảo bảo mới là chuyện quan trọng nhất của hắn.
ThanhDao gật đầu, y vẫn muốn đi xem trận đấu, luôn cảm thấy có luồng sức mạnh lôikéo y, lại không rõ vì sao sẽ có ý nghĩ như vậy.