Lợi ích của thuê phòng chính là Phó Vọng Niên có thể tùy thời nấu ít món để ăn, lúc này Phó Vọng Niên là nấu xong mấy món ngon, thêm canh hải sản mỹ vị nóng hổi.
May mắn Vinh Đô này cách Trớ Châu không xa, muốn mua hải sản cũng có thể mua khá tươi mới, Phó Vọng Niên liền cũng thực hiện lời hứa làm hải sản ngon cho Thanh Dao.
Thanh Dao nhìn đồ ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phó Vọng Niên, cả mắt đều quên chớp: "Mấy cái này chính là hải sản phu quân nói sao?"
Sao y cảm thấy cái này với lúc y nhìn thấyở Trớ Châu hoàn toàn không giống vậy!
Mấy món hải sản trên bàn đều là Phó Vọng Niên dày công chuẩn bị cho Thanh Dao, gần đây Thanh Dao có chút nóng trong người, mà mấy món này không những giữ nguyên tươi ngon vốn có, càng có đủ công hiệu thanh nhiệt giải độc, vừa vặn thích hợp với Thanh Dao.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao vẻ mặt không dám tin, cười nói: "Đúng vậy, mau nếm thử."
Gắp một ít tôm cho Thanh Dao, thúc giục Thanh Dao mau ăn, Thanh Dao thì cẩn thận lột vỏ tôm, sau đó mới bỏ vào trong miệng.
Phó Vọng Niên khẩn cấp hỏi: "Thế nào, ngon không?"
Thanh Dao gật đầu, xem ra dáng vẻ là rất muốn ăn, còn chưa nuốt xuống đã nói không ngừng: "Thật ngon, còn ngon hơn tôm hùm cay kia."
Được Thanh Dao khen ngợi như vậy, Phó Vọng Niên có chút đắc ý nói: "Này là ta dày công chuẩn bị cho tiểu Dao, tiểu Dao ăn nhiều chút."
Thanh Dao liên tục gật đầu, cũng gắp mấy con tôm cho Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên thì cười ha hả nhận lấy.
Chờ lúc Thanh Dao bỏ đũa xuống, y phát hiện y ăn quá nhiều, lúc này bụng đều có vẻ có chút tròn vo.
Khó khăn động đậy cơ thể, Phó Vọng Niên nhìn thấy động tác không xuôi của Thanh Dao, hỏi: "Tiểu Dao, ngươi đây là sao vậy?"
Thanh Dao đỏ mặt, y cảm thấy bởi vì ăn quá nhiều mà không động được thật mất mặt, nhưng Phó Vọng Niên là phu quân của y, mấy chuyện này nói với hắn cũng không sao đi!
"Ta ăn quá no, thật khó chịu."
Buồn cười nhìn Thanh Dao, đi đến bên người Thanh Dao, liền nhìn thấy bụng Thanh Dao có chút tròn, Phó Vọng Niên đột nhiên cười lớn một tiếng, dáng vẻ này của Thanh Dao sao có chút giống chim cánh cụt!
Đôi mắt phượng của Thanh Dao trừng Phó Vọng Niên, cảm thấy có chút ủy khuất, y bây giờ thật khó chịu, sớm biết đã không tham ăn như thế, nhưng hải sản phu quân làm lại rất ngon, y chưa từng ăn hải sản ngon như thế, liền luôn ăn rồi ăn.
Phó Vọng Niên bế Thanh Dao lên, sau đó thả Thanh Dao ngồi trên giường, nói với Thanh Dao: "Ngồi nghỉ một lát trước, đừng nằm a, đối với cơ thể không tốt, ta lại nấu ít canh tiêu thực đến."
Phó Vọng Niên vừa thu dọn chén đũa vừa lén cười, Thanh Dao thật là ngày càng đáng yêu, lại cũng cảm thấy Thanh Dao ngày càng vui vẻ, này liền đủ.
Nấu ít canh tiêu thực cho Thanh Dao uống, lại mát xa giúp Thanh Dao một hồi, Thanh Dao lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn, nói với Phó Vọng Niên: "Đều tại ta tham ăn, còn bắt phu quân nấu canh tiêu thực cho ta."
Phó Vọng Niên nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy trong lòng có chút nhói, mấy ngày nay Thanh Dao lại gầy nhiều, nếu không phải bởi vì hắn nói muốn ra ngoài du ngoạn, Thanh Dao cũng sẽ không vừa thêm chút thịt lại rút về, lúc này còn bởi vì ăn nhiều mà cảm thấy bất an.
"Tiểu Dao, ngươi biết không? Ta bây giờ cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất ở cùng ngươi, nhìn thấy ngươi vui vẻ ăn đồ ăn ta làm, ta liền cảm thấy rất vui vẻ, ngươi vừa rồi nói chỉ sẽ làm ta đau lòng."
Thanh Dao ngẩng mặt nhỏ lên khó hiểu nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Ngươi lại gầy rồi, đều là vì ta nói muốn ra ngoài du ngoạn, nên ta hiện tại chỉ muốn làm mấy món ngon, sau đó tiểu Dao hảo hảo ăn cơm, như vậy tiểu Dao mới có thể khỏe mạnh."
Không ngờ lại bởi vì chuyện này, Thanh Dao lắc đầu nói: "Là tự ta muốn đi cùng phu quân, nên này không phải lỗi của phu quân."
"Được rồi, vậy chúng ta đừng nói chuyện này là lỗi của bản thân nữa, đi hết mấy nơi thú vị được không?"
"Nghe lời phu quân."
Ngày kế.
Hai người Phó Vọng Niên và Thanh Dao chậm rãi dạo trên đường lớn, thành thị lớn dẫu sao chính là khác biệt, hai người đều cảm thấy chấn động vì phồn hoa và ồn ào của nơi đây.
Thanh Dao càng là vui vẻ xem mấy cái này, rất nhiều lúc đều quên họ còn đang đi đường, xem rồi xem liền dừng lại, mà Phó Vọng Niên cũng chỉ là cười sủng nịch, liền dừng lại theo, đến khi Thanh Dao tiếp tục tiến lên.
Thời tiết tốt như vậy mấy người làm ăn đều mở rộng cửa chờ khách nhân vào, lại cũng có vài nơi không làm ăn ban ngày, mà làm ăn buổi tối.
Mà nơi như vậy thông thường chính là quan lâu (aka kỹ viện nam)
Quan lâu có tiếng của Vinh Đô_Lương Phượng lâu, chính là đứng lặng trên con đường lớn xuyên suốt này.
Lương Phượng lâu không phải quan lâu bình thường, nam quan nơi này đều là chỉ bán nghệ không bán thân, nếu như có người vừa ý, các tiểu quan lại nguyện ý, liền có thể chuộc đi, cuộc sống về sau thế nào đó đều là phúc phận của bản thân tiểu quan.
Phó Vọng Niên và Thanh Dao lúc này đang đứng trước Lương Phượng lâu này, hai người đều là lần đầu đến Vinh Đô, theo lý mà nói cũng không rõ nơi này, Thanh Dao lúc này lại ngơ ngác nhìn Lương Phượng lâu.
Phó Vọng Niên rất ngạc nhiên nhìn Thanh Dao, lại không quấy nhiễu Thanh Dao lúc này, chỉ là im lặng nhìn Lương Phượng lâu trước mắt, đương nhiên lúc này họ đều không biết đây là quan lâu, chỉ là cảm thấy tòa nhà này có thể gọi là hùng vĩ.
Tấm biển "Lương Phượng lâu" mạ vàng treo cao trên cửa lớn, hai bên lâu treo mấy cái đèn lồng đỏ đặc biệt lớn, lúc này cả tòa nhà đều là đang đóng, cũng không nhìn rõ trang hoàng bên trong, có điều nhìn bề ngoài lại là không cho phép xem thường.
Một nam nhân đi ngang qua nhìn thấy Phó Vọng Niên ngây ngốc nhìn quan lâu, liền nói: "Công tử là vừa đến Vinh Đô đi?"
Phó Vọng Niên quay đầu lễ độ gật đầu với nam nhân.
Nam nhân tiếp tục nói: "Lương Phượng lâu này là quan lâu có tiếng của Vinh Đô, bán nghệ không bán thân, buổi tối công tử lại đến liền có thể vào xem thử."
Phó Vọng Niên nhướng mày, lại lễ độ nói: "Vậy cảm tạ vị đại ca này."
Hắn không phải đến xem quan lâu, hắn chỉ là cùng Thanh Dao đi ngang nơi này, đứng đây chút mà thôi.
Đi đến bên người Thanh Dao, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Dao, ngươi thấy qua Lương Phượng lâu này sao?"
Thanh Dao xoay đầu nhìn Phó Vọng Niên, lại xoay đầu nhìn Lương Phượng lâu, nói: "Không biết, chỉ là cảm thấy hình như từng đi qua nơi này, có thể là ta nghĩ sai, sao ta sẽ đến qua Vinh Đô được!"
Phó Vọng Niên lại như có điều suy nghĩ nhìn Thanh Dao, chuyện này tựa hồ thật sự có chút vi diệu.
Thanh Dao nhìn Lương Phượng lâu một cái nữa, xoay đầu nói với Phó Vọng Niên: "Phu quân, chúng ta tiếp tục xem nơi khác."
Phó Vọng Niên gật đầu, hai người đứng trước Lương Phượng lâu này đã một lúc bước chân cuối cùng bắt đầu di chuyển tới trước.
Vừa ra ngoài liền dạo cả ngày, khi về đến phòng thuê đã là chạng vạng, Phó Vọng Niên đều cảm thấy có chút bội phục chính mình.
Lúc trước hắn đều không thích ra ngoài dạo phố, mà bây giờ lại cảm thấy cùng Thanh Dao dạo phố cũng là một chuyện vui.
Buổi trưa ăn cơm bên ngoài, Thanh Dao ăn không phải rất nhiều, Phó Vọng Niên cũng biết Thanh Dao hẳn là không quen ăn đồ ăn bên ngoài, lúc trở về liền mua ít đồ ăn, chuẩn bị tối nay nấu mấy món ngon.
Thanh Dao sau khi trở về thì ngồi trong sân nhỏ, nhìn cái cây nơi xa ngây người.
Ngày này Thanh Dao đều có chút tâm thần bất định, từ sau Lương Phượng lâu, Thanh Dao chính là mỗi khi đến một nơi tựa hồ đều sẽ ngây ra thật lâu, Phó Vọng Niên lại cũng là im lặng chờ Thanh Dao.
Hắn rất rõ, Thanh Dao lúc trước từng đến đây, thậm chí có thể nói Thanh Dao hẳn là ở đây thời gian rất dài, nhưng tình hình cụ thể lại đúng thật không rõ.
Nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên lúc này cũng không biết đến Vinh Đô là tốt hay xấu.
Nếu Thanh Dực ở đây, thì có thể trực tiếp hỏi anh ta là làm sao, trong lòng hối hận lúc đó không hỏi anh ta chuyện này.
Có điều nhìn thần sắc Thanh Dực như thế, có lẽ hắn hỏi, Thanh Dực cũng không nhất định sẽ nói ra.
Lý phu lang lúc đi ra sân thì nhìn thấy Phó phu lang vừa đến thuê phòng ngồi ngây ra ở sân, liền tiến lên ôn hòa hỏi: "Phó phu lang, Phó phu lang......"
Thanh Dao hồi thần, thấy người kêu y là phu lang của chủ nhà, lễ độ nói: "Ngại quá, nghĩ chút chuyện nhất thời ngây ra."
"Không sao, nhìn Phó phu lang như vậy thì có chút lo lắng đến xem thử, phu quân nhà ngươi đâu?"
Lý phu lang có chút khó hiểu, hai ngày nay y nhìn thấy Phó công tử kia luôn ở bên ngươi phu lang hắn, không thấy liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thanh Dao đáp: "Phu quân ta nấu cơm ở trong bếp."
"Ồ, hóa ra là vậy. Đúng rồi, ngày mai bắt đầu thi đấu trù nghệ, các ngươi muốn đi xem không?"
"Ngày mai sao? Ta hỏi thử phu quân ta trước."
"Nếu đi, phải sớm chút nha, nếu không thì vị trí tốt đều bị người khác chiếm mất."
"Ừm, được, cảm ơn Lý phu lang."
"Không sao không sao, chỉ là chuyện nhỏ."
Lúc Phó Vọng Niên đi ra nhìn thấy Lý phu lang vừa vặn rời đi, Thanh Dao cũng không ngây người nữa, hỏi: "Tiểu Dao, không sao chứ!"
Thanh Dao đứng lên đến bên người Phó Vọng Niên nói: "Không sao, Lý phu lang vừa nãy nói với ta ngày mai bắt đầu trận đấu, phu quân muốn đi xem không?"
Phó Vọng Niên hơi nhướng góc mày, không nói còn thật có chút quên chuyện này, không ngờ họ vừa ra cửa liền đã qua một tháng, ngày mai đã là thời gian bắt đầu thi đấu trù nghệ, hỏi: "Tiểu Dao muốn đi không?"
Thanh Dao gật đầu, Phó Vọng Niên liền nói: "Vậy thì chúng ta đi thôi!"
Vầng dương vừa ló.
Hiện trường trận thi đấu trù nghệ chính là sân thi đấu Vinh Đô dùng để tiến hành các cuộc thi.
Sân thi đấu nằm ở trung tâm Vinh Đô, chỉ cần là cuộc thi lớn liền có thể xin bên quản lý của sân thi đấu cho phép sử dụng.
Hiện giờ chung quanh sân thi đấu này đã là vây đầy khán giả.
Trên đài thi đấu các tửu lâu xếp hàng chỉnh tề, trên mỗi giá đều chuẩn bị đủ tất cả thứ cần dùng đến, từ thực phẩm quý giá, đến rau xanh có thể thấy bất cứ đâu, có đủ tất cả.
Lúc này đầu bếp của các tửu lâu càng là phấn chấn tinh thần nhìn đối thủ, ánh mắt lưu chuyển, bên dưới âm thầm ganh đua.
Dưới mái che nắng bên cạnh ngồi là đại biểu của các tửu lâu, mọi người nhìn như hỏi thăm lẫn nhau lại cũng là âm thầm cạnh tranh.
Sau khi năm vị giám khảo của trận đấu vào chỗ, một nam nhân trung niên hơi phát tướng bước lên, trên tay cầm chiêng đồng đi lên đài, gõ vang một tiếng, sau đó thông báo thông lệ cuộc thi.
Cuối cùng lúc làm người nghe đến có chút không kiên nhẫn, tiếng chiêng đồng lại vang vọng cả sân thi đấu, một tiếng lệnh, đầu bếp trên đài liền động tác nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Trên đài nhất thời khí thế ngất trời, tiếng va chạm của thớt cùng dao không ngớt.
Phó Vọng Niên và Thanh Dao im lặng đứng ở một góc xem tình huống trên đài, hai tay bảo hộ Thanh Dao, mắt lại từ đầu đến cuối đặt trên đầu bếp trên đài.
Nói thật, tuy là Phó Vọng Niên đã nấu ăn hơn mười năm, lại cũng kinh thán vì kỹ thuật xắt thức ăn của cổ đại này.
Khiến người chú ý nhất không ai ngoài Kim Ngọc Đường từng nghe qua một lần.
Chỉ thấy động tác xắt đồ lặp lại tới lui của đầu bếp bộ dáng cao to cường tráng, gương mặt hung ác kia, nháy mắt ngắn ngủi liền xắt xong nguyên liệu cần, kỹ thuật xắt kia thật làm Phó Vọng Niên bội phục.
Đáy lòng Phó Vọng Niên thầm thốt lên xem ra Kim Ngọc Đường này không phải có tiếng không có miếng.
Khoảng cách có chút xa, Phó Vọng Niên cũng nhìn không rõ họ là đang chuẩn bị món gì, liền xoay mắt nhìn một vòng tình hình sân thi đấu này.
Phó Vọng Niên nhạy bén phát hiện một tầm mắt không bình thường, nhanh chóng tìm đến tầm mắt đó, sau đó nhìn phía sân kia, lại là từ vị trí đại biểu tửu lâu dưới mái che nắng phóng đến.
Ánh mắt long lanh phát sáng nhìn chỗ tầm mắt kia, lại là một nam nhân trung niên để kiểu râu sơn dương.
Đó là ánh mắt nghi hoặc, không dám tin, mà đối tượng của ánh mắt đó vừa vặn chính là Thanh Dao được Phó Vọng Niên bảo hộ trong lòng.
Phó Vọng Niên nhíu mày, gắt gao ôm chặt Thanh Dao, Thanh Dao quay đầu khó hiểu nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nói: "Không sao, tiểu Dao tiếp tục xem."
Thấy Phó Vọng Niên thật sự không sao, Thanh Dao mới xoay đầu tiếp tục xem thi đấu trên đài.
Phó Vọng Niên lại nhìn nơi kia,đối phương lại không thấy bóng dáng, nghi hoặc trong lòng càng sâu.