Chương 1: Ngày Tỉnh Lại

Tia sáng rất nóng rải qua khắp nơi phồn vinh hưng thịnh, trong không khí tỏa ra mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt kèm theo mùi bùn đất.

Tia sáng từ từ đi qua một căn nhà nhỏ thô sơ, chung quanh nhà nhỏ vây một bức tường bùn ngang vai, trong nhà một cái sân nhỏ sơ sài, một gốc cây hạnh trơ trọi nở lá xanh ở góc sân, dưới ánh nắng tản một mảnh rực rỡ lóa mắt.

Một bên góc sân nhỏ xây một nhà bếp đơn giản, lúc này ống khói trên nóc nhà bếp bốc lên đoàn khói đen, khói đen từ từ bay lên không trung, dần dần tan ra.

Phòng chính mộc mạc lại ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có một cái bàn vuông đồng dạng mộc mạc cùng mấy cái ghế gỗ, ngửi kỹ trong không khí còn tỏ khắp mùi thơm cây cổ nhàn nhạt.

Trên bậc cửa phòng chính lúc này đang ngồi một nam nhân thân mặc áo vạt rộng cổ xám, một bàn tay thon dài hữu lực tùy ý vươn ra, một bàn tay khác thì gác trên đùi co lên của mình và chống đầu mình.

Nam nhân có đôi lông mày đen sậm, một đôi mắt sáng ngời nhàm chán nhìn cây hạnh bên góc sân, môi dày vừa phải, cảm giác cả người cho người khác là dương cương hữu lực.

Thu hồi tầm mắt nhìn vết thương từ từ tốt lên trên vai, Phó Vọng Niên lúc này mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Tầm mắt sáng rực xoay một vòng trong sân sau đó rơi đến trên bóng dáng xanh bận rộn trong bếp, lại xoay đầu nhìn vết thương trên vai một cái.

Trong lòng ngầm oán trách vết thương này lúc nào mới có thể thật sự khỏi a, Phó Vọng Niên cảm thấy hắn hiện tại là ước gì không nhìn thấy vết thương này.

Nghĩ đến bóng dáng xanh bận nấu cơm trong bếp, Phó Vọng Niên liền cảm thấy trong lòng hắn bị một loại ấm áp mềm mại nhét đầy.

Tuy người đó bây giờ còn không phải rất thích nói chuyện với hắn.

Bóng dáng xanh bận rộn trong bếp là phu lang của Phó Vọng Niên, cũng chính là lão bà Phó Vọng Niên thú về, tuy hai người đều là nam, nhưng này lại là sự thật không thể thay đổi.

Nghĩ đến lúc hắn vừa tỉnh lại kia, Phó Vọng Niên là tốn thời gian mấy ngày mới biết hắn là ở nơi nào, lời này vẫn là hỏi thăm ở bên ngoài về.

Không thể nói với phu lang sống với hắn ba năm này "Ta đã quên mọi chuyện, quên nơi này là nơi nào, cũng quên thế giới này là thế nào" đi!

Thế là, ngày thứ hai tỉnh lại Phó Vọng Niên đợi sau khi người kia ra ngoài, hắn cũng theo sau tìm người hiểu rõ tình huống nơi này.

Tuy Phó Vọng Niên là thật sự không muốn nhắc đến mấy chuyện lúng túng gặp phải lúc hắn đi hỏi người khác, không ngờ chính là tìm mấy người hỏi chút cũng thành một trò cười.

Mấy người bị hỏi, đều là rất khinh thường nhìn hắn, phần nhiều đều tưởng hắn là rảnh rỗi sinh nông nỗi.

Nhìn thấy qua lại trên đường đều là nam nhân, Phó Vọng Niên đành phải đi đến trước mặt lão gia gia trông có vẻ rất hòa nhã dễ gần hỏi.

Lão gia gia người ta lúc đầu nhìn thấy hắn, tuy không có giống người khác khinh thường hắn, lại cũng là khuyên hắn phải biết quý trọng, Thanh Dao là một phu lang tốt rất nhiều lời tốt đẹp.

Phó Vọng Niên xác thực cũng nghe vào, cũng từ trong miệng lão nhân biết chút tình huống của Thanh Dao và hắn lúc trước.

Cũng biết nơi này chỉ có loại sinh vật nam giới, nam giới nơi này lại chia làm nam nhân và á nam, á nam thì tương đương nữ nhân kiếp trước, phụ trách phụ chồng dạy con.

Tầm mắt theo sát Thanh Dao còn bận trong bếp, mấy tiếng ho thỉnh thoảng truyền tới càng là đánh lòng Phó Vọng Niên từng tia đau nhói.

Phó Vọng Niên sớm chú ý đến cổ họng của Thanh Dao rất mẫn cảm với dầu khói, mỗi lần Thanh Dao vừa vào bếp nấu cơm làm đồ ăn hắn liền sẽ nghe thấy tiếng ho của Thanh Dao.

Phó Vọng Niên lúc này chỉ là hi vọng vết thương của mình có thể sớm khỏi chút, như vậy mình liền có thể thay Thanh Dao làm việc, không để Thanh Dao chịu đựng mùi dầu khói.

Chú ý thấy bóng dáng xanh đi đến bên này, Phó Vọng Niên vội vàng đứng lên, tùy tay phủi bụi đất dính trên mông, không thể để Thanh Dao biết hắn nãy giờ ngồi trên bậc cửa nửa ngày, đều chỉ là đang nhìn y nấu cơm!

Trên tay Thanh Dao dùng khay bưng hai món một canh đi đến phòng chính, Phó Vọng Niên sạch sẽ lưu loát né qua một bên, để Thanh Dao vào phòng không chút cản trở.

Thanh Dao sau khi đặt mấy món trên bàn, lại về nhà bếp bưng một đĩa cơm trắng thơm phức tới.

Phó Vọng Niên rất tự nhiên ngồi xuống một bên, nhìn Thanh Dao cầm chén lên múc một chén cơm cho hắn, sau đó múc một chén cho chính mình, lúc này mới ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Phó Vọng Niên vươn tay gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong miệng nhai kỹ.

Mùi vị rất bình thường, còn không ngon bằng hắn làm, nhưng Phó Vọng Niên vẫn ăn rất ngon lành.

Nhìn Thanh Dao luôn vùi đầu ăn cơm, tuy như rất nghiêm túc ăn cơm, Phó Vọng Niên cũng biết Thanh Dao chưa ăn được bao nhiêu.

Chờ Thanh Dao nuốt cơm trong cổ họng xuống, Phó Vọng Niên hỏi: "Thanh Dao, ngươi lát nữa còn phải đi làm việc sao?"

Thanh Dao gật đầu, nhàn nhạt nói: "Còn có ít sổ sách chưa tính xong, lão bản yêu cầu tính xong trong hôm nay."

Một hồi trầm mặc, chỉ còn lại động tác tiếp tục ăn cơm của hai người, không ai mở miệng nói chuyện nữa.

Phó Vọng Niên trong lòng trào lên đủ loại tư vị.

Nhìn khuôn mặt thanh tú bình tĩnh không gợn sóng kia, trong lòng không ngừng gầm sao phu lang của hắn là ít nói như thế.

Nhớ ngày đầu tiên hắn tỉnh lại liền nhìn thấy một khuôn mặt phù hợp sở thích của hắn xuất hiện trước mắt hắn, Phó Vọng Niên thích đến cằm đều không biết phải gác đâu.

Xuyên thì xuyên đi, còn mang đến cho hắn một phu lang mỹ nhân, chuyện này Phó Vọng Niên cũng thanh thản tiếp nhận.

Chỉ là thời gian không đến một ngày Phó Vọng Niên liền phát hiện phu lang này và hắn, ách hẳn là quan hệ với hắn lúc đầu có thể gọi là nhạt nhẽo.

Tuy nói là phu phu ba năm, có lẽ sẽ có chút ngứa gì kia, nhưng cũng còn không đến mức nửa ngày mới nói mấy câu đi!

Sau đó trải qua hỏi thăm mọi cách của Phó Vọng Niên mới biết hai người này lúc đầu thành thân là có một phen dằn vặt như thế.

Thì ra Thanh Dao trước đó là có người mình thích, lại bởi vì ngày nào đó bị họ Phó, ách, cái tên kia cưỡng ép ăn sạch sẽ, người trong nhà Thanh Dao đành phải rưng rưng nước mắt gả Thanh Dao cho tên kia.

Thanh Dao sau khi gả đến, nghe nói tên kia đối với Thanh Dao rất không tốt, không những muốn Thanh Dao ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, chuyện buổi tối còn dùng cưỡng đối với Thanh Dao.

Trên đời này không có tường không thông gió, chuyện này cũng liền lọt gió như thế.

Chờ lúc tên kia nghe thấy mấy nghị luận lên án này, đối với người ngoài tên kia không thể nói gì, tên kia xác thực là đối với Thanh Dao như vậy, mà buổi tối lại là trút hết tâm trạng của tên kia trên người Thanh Dao.

Cứ như vậy, cả trấn Hoa Dương cũng đều biết chuyện này.

Tên đó vẫn không xem người khác ra gì, cho đến một ngày nào đó, một người im lặng thích Thanh Dao đứng ra hung hăng nói tên đó một trận.

Hai người liền đánh nhau, tên đó đánh không lại người ta, trên đường cầm một cây dao giết heo lên chém người ta, người nọ kinh hiểm tránh né một dao này.

Tên đó thì tự mình vấp, dao muốn chém người ta liền chém trên người mình, máu tươi cứ vậy từ vai ào ào tuôn ra.

Sau đó, sau đó chính là linh hồn của Phó Vọng Niên bây giờ chiếm cơ thể này.

Phó Vọng Niên rất thản nhiên tiếp nhận thế giới quan nơi này, cũng rất thản nhiên tiếp nhận sự thật hắn đã có phu lang.

Đạo lý rất đơn giản, Phó Vọng Niên hắn vốn là cong, đến thế giới toàn cong này cũng rất dĩ nhiên tiếp nhận.

Không có hoang mang, không có chửi trời mắng đất, có chỉ là cảm thấy hắn hóa ra cũng có cơ hội có thể sống lần nữa, còn cho hắn một đại lễ như vậy.

Thanh Dao lúc này đặt chén đũa xuống, Phó Vọng Niên nhíu mày, vẫn là ăn ít như thế, hèn gì gầy như thế.

Nhìn khuôn mặt cằm gầy nhọn của Thanh Dao, Phó Vọng Niên luôn cảm thấy đó là gầy thành như vậy, mà không phải trời sinh như vậy.

Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ngươi ăn quá ít."

Thanh Dao dường như có chút bất ngờ, ánh mắt bình thản nhìn Phó Vọng Niên một cái: "Ta ăn no rồi."

Phó Vọng Niên im lặng, trong lòng cũng không biết Thanh Dao có phải ăn no thật không, nhưng lượng cơm này đâu phải lượng cơm một nam nhân nên có, cho dù là con mèo có lẽ đều có thể ăn nhiều hơn y.

Chờ Phó Vọng Niên ăn cơm xong đặt chén đũa xuống, Thanh Dao liền trước sau như một đứng lên thu dọn mặt bàn, bưng chén đũa chầm chậm đi tới bếp.

Vẻ mặt bình tĩnh nhìn bóng dáng gầy kia, Phó Vọng Niên cảm thấy trong lòng có chút đau, như mũi kim đâm trong lòng khó chịu, ngưa ngứa mang theo chua xót.

Cho dù Thanh Dao là một á nam, vậy cũng vẫn là nam nhân a, hắn ở bên ngoài nhìn thấy mấy á nam kia có người nào là gầy như Thanh Dao đâu.

Sau khi hạ quyết tâm chờ vết thương trên vai lành, phải bắt đầu hảo hảo bồi bổ cơ thể cho Thanh Dao, gầy như vậy sao có thể dưỡng ra cơ thể khỏe mạnh.

Nói đến trù nghệ của hắn, Phó Vọng Niên dám giơ hai tay đảm bảo, kém thế nào đi nữa, hắn cũng vẫn là đầu bếp của quán ăn năm sao.

Tin tưởng chỉ cần hắn làm vài món ngon, sau đó từ từ dưỡng tốt dạ dày Thanh Dao, nuôi ra thịt chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thanh Dao sau khi thu dọn bếp xong nói một tiếng với Phó Vọng Niên ngồi ngẩn người trong sân liền ra ngoài, trong lòng tuy có chút kỳ quái Phó Vọng Niên lúc này sao có thể có tâm trạng ngây người như vậy, lại cũng không chú ý nhiều.

Phó Vọng Niên ra ngoài nhìn bóng dáng Thanh Dao từ từ biến mất ở nơi xa, sau đó về trong sân, cảm thấy trong lòng ngột ngạt phát hoảng.

Nơi này không thể lên mạng, không thể xem tivi, không thể nghiên cứu các loại món ăn, lại làm người liên tục nhàn rỗi mấy ngày Phó Vọng Niên ngứa tay.

Phó Vọng Niên quyết định đến trên trấn đi dạo trước, vừa vặn cũng định tìm một việc để kiếm tiền nuôi gia đình, về sau mấy chuyện kiếm tiền này đều giao cho hắn được rồi, Thanh Dao thì trước ở trong nhà hảo hảo dưỡng cơ thể tốt hơn.

Đang nói thì đã thật đến trên trấn, vì mấy ngày này Phó Vọng Niên đột nhiên chuyển biến, mọi người lúc này cũng không như mới đầu khinh thường như thế, chẳng qua ánh mắt này nhìn nhìn, Phó Vọng Niên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.

Lúc này trên trấn là náo nhiệt, còn ồn ào náo động hơn Phó Vọng Niên nhìn thấy trên tivi.

Hai bên đường phố bày quầy phần nhiều đều là nam nhân, cũng có ít là á nam, phỏng chừng đều là vài á nam trong nhà không có nam nhân.

Đối với Phó Vọng Niên mà nóinhìn thấy đều chỉ là thuần một sắc nam nhân, trong lòng cũng đúng là chưa từngnghĩ có một ngày lại sẽ đến loại thế giới này.