Chương 44: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (28)

Không chết thì sẽ cướp đi mọi thứ quan trọng.

Tư Như lại một lần nữa bị tuyên bố phải chết, mặt cũng đơ.

Trong lòng viết in mấy chữ con mợ nó.

Cô lấy cái gì.

Hai người kia có biết xấu hổ hay không hả, rõ ràng là bọn họ một mực cướp đi những thứ thuộc về nguyên chủ.

Còn có thận.

Bây giờ một phát đảo ngược tất cả.

Còn làm ra một bộ dáng bất đắc dĩ vì dân trừ hại.

Thật là.

Hơn nữa chỉ mượn một cái cớ nhàm chán như vậy liền dễ dàng quyết định sống chết của một người.

Tư Như không thể không cảm thán, có đôi khi con người thật đúng là động vật máu lạnh.

Còn Cố Duy Hi lúc này cảm động đến tột đỉnh, “Anh hai, em biết anh muốn tốt cho em.”

Cố Duy Quân cúi đầu sủng nịch, “Anh chỉ vì muốn tốt cho hai chúng ta.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Hi thẹn thùng, không gian giữa hai người toát ra bong bóng màu hồng phấn.

Một lúc lâu, chợt nghe Cố Duy Hi lo lắng nói: “Cô ta dù sao cũng là con gái của cha mẹ, làm như vậy có thể không được tốt hay không, cha mẹ nhất định sẽ đau lòng.”

Sau đó nghe thấy Cố Duy Quân cười lạnh một tiếng, “Bây giờ cha mẹ hận cô ta còn không kịp. Cô ta làm ra chuyện như vậy, lấy danh dự nhà chúng ta quét rác, chết đi mới là tốt nhất.”

“Hơn nữa người khiến cha mẹ đau lòng nhất vĩnh viễn là em, Sầm Hải Tâm cô ta vĩnh viễn cũng không cần nghĩ đến trở thành con gái thực sự của Cố gia.”

Cố Duy Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó hai người ở trong vườn hoa tình chàng ý thiếp.

Video đến đây liền kết thúc.

Tư Như đứng lên, mặt vô cảm.

Lúc nào có người muốn giết chết mình, làm sao bây giờ.

Hơn nữa, luôn cảm thấy có chỗ không đúng.

Câu nói kia của Cố Duy Quân quá kỳ quái.

Sầm Hải Tâm sống sẽ cướp đi mọi thứ của bọn họ.

Thật khó để biện minh cho ý nghĩ giết chết Sầm Hải Tâm với lý do này.

Quá gượng ép.

Muốn nói cho Cố Duy Hi thì thôi đi.

Dù sao trong cơ thể Sầm Hải Tâm có thận cô ta muốn.

Quan hệ giữa hai người tồn tại vì lợi ích.

Có lợi ích thì có tổn thương.

Nhưng là chúng ta.

Chúng ta?

Mọi thứ của chúng ta.

Tư Như nghĩ không ra có thể cướp đi thứ gì của Cố Duy Quân.

Cố Duy Quân là con trai cả của Cố gia, đời tiếp theo là người kế thừa gia tộc, toàn bộ Cố gia sau này cũng là của hắn.

Sầm Hải Tâm chỉ là một đứa con gái không được yêu thích.

Có thể cướp đi thứ gì của hắn vậy.

Chẳng lẽ có liên quan?

Dù sao Tư Như cảm thấy có phần nghi hoặc.

Hơn nữa biểu cảm của Cố Duy Quân khi nói lời kia rất âm độc, một chút cũng không văn nhã anh tuấn giống nam thần.

Rất lạnh nhạt, một chút tình cảm cũng không có.

Đối với em gái ruột không quan tâm yêu quý, trái lại không cảm xúc, còn muốn đưa cô đi tìm chết.

Tư Như lại một lần nữa thông cảm với Sầm Hải Tâm.

Thật đáng thương.

Thật đáng buồn.

Thật đáng tiếc.

Cho dù Sầm Hải Tâm may mắn tránh được một lần bệnh viện lấy thận kia, cũng tránh không khỏi những toan tính tầng tầng lớp lớp này.

Hiện tại đang là thời kỳ hòa bình, có nhân quyền, cũng không phải trạch đấu lưu hành thời cổ đại, ai có thể mỗi ngày phòng bị người thân, ai có thể nghĩ đến người thân huyết mạch tương liên mỗi ngày nghĩ cách giết chết cô đâu.

(Trạch đấu = tranh đấu trong nhà: các thành viên gia đình lục đục âm mưu tính kế lẫn nhau)

Cố Duy Quân nói muốn giết chết Tư Như.

Vì vậy, Tư Như cảm thấy mình phải trải qua rất nhiều chuyện nguyên chủ từng trải qua đã khiến cô ấy sụp đổ.

Bây giờ Tư Như ở trường mỗi ngày, Cố Duy Quân muốn tìm người trùm bao tải gì đó cũng không được, hơn nữa xử lý rất phiền phức.

Không cẩn thận sẽ bị bắt được nhược điểm.

Hơn nữa trong trường nhiều người như vậy, rất dễ bại lộ.

Sầm Hải Tâm tự nguyện là tốt nhất.

Mặc kệ có phải bị ép buộc hây không, dù sao tự nguyện là được.

Bạo lực vườn trường nếu có thể thành công một lần, cũng có thể thành công lần thứ hai.

Không ai có thể chấp nhận kết quả bị toàn trường ghét bỏ.

Chỉ cần cô vào phòng phẫu thuật, cũng đừng nghĩ sống sót đi ra.

Lần trước để cho cô chạy thoát, lần này nhất định phải chuẩn bị chu đáo.

Như vậy ngay cả khi bị điều tra cũng không tìm đến trên người hắn.

Kế hoạch của Cố Duy Quân cũng khá tốt.

Quả thực liền mạch vô cùng.

Nhưng đời luôn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn đánh giá quá cao mị lực của mình.

Hơn nữa, bây giờ Nam Đại xảy ra nhiều chuyện như vậy, quả thực là thời buổi rối ren nha.

Rốt cuộc cũng không dậy nổi một chút sóng gió.

Bằng không sẽ phải lật thuyền.

Nhà trường đã coi Tư Như như virus dịch bệnh.

Không thể trêu chọc không thể kích thích.

Ai biết cô còn biết cái gì.

Dù sao học sinh mỗi ngành đều bị răn đe.

Tự sát gì đó cũng chưa quan trọng như vậy.

Mấu chốt là mặt mũi nhà trường.

Danh tiếng nhà trường.

Danh tiếng nhà trường kém đi, sinh viên cũng không được điều gì tốt, nói không chừng ra ngoài tìm việc cũng sẽ bị kỳ thị, tìm bạn gái cũng sẽ bị kỳ thị.

Đạo lý đơn giản như vậy ai cũng hiểu.

Thật ra càng hận Tư Như chán ghét Tư Như.

Nhưng cũng không dám nói ra.

Bị chỉnh sợ.

Nói cũng chỉ có thể nói lén lút sau lưng.

Còn phải nhỏ giọng, còn phải nhìn xung quanh xem có người hay không.

Thấy Tư Như còn phải giả vờ biểu hiện bạn cùng lớp thân thiện, sau đó cũng thành người xa lạ tôi không biết hình dáng cô.

Tư Như tỏ vẻ cứ như vậy rất tốt.

Nhưng Cố Duy Quân không biết nha.

Hắn mỗi ngày ở nhà cùng Cố Duy Hi, rất sợ cô ta chết, còn phải tìm cách giết chết Tư Như, còn phải mua chuộc bác sĩ.

Cố Duy Quân cũng rất bận.

Ở đâu có thời gian về trường.

Hơn nữa hắn cũng là năm tư đại học.

Năm tư đại học chỉ là viết luận văn, tìm việc làm, chuẩn bị tốt nghiệp.

Nhà trường cũng sẽ không quản.

Vì vậy lúc này Cố Duy Quân thất sách.

Không chỉnh Tư Như được thật sự rất không vui.

Xé vài bức tranh.

Coi Tư Như như bức tranh kia

Băm thây vạn đoạn.

Thù lớn bao nhiêu nha.

Nhưng Tư Như một chút ảnh hưởng cũng không có, thật như cá gặp nước. So với người khác rất tự tại.

Lại nhìn bộ dạng ốm yếu của Cố Duy Hi.

Mắt Cố Duy Quân hiện lên vẻ hung ác, bệnh tình của Hi Hi đã không thể đợi.

Hắn lấy điện thoại ra gọi.

Vì thế ngày hôm sau, dưới lầu ký túc xá trường, Tư Như thấy mẹ nuôi của nguyên chủ.

Còn có anh trai cặn bã.

Vừa nhìn thấy Tư Như chính là chỉ trích, chỉ trích, chỉ trích.

Ngón tay cũng rất nhanh chọc lên trán Tư Như.

Tư Như lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách.

Mẹ Sầm chính là một người sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.

Trước kia đối với Sầm Hải Tâm không đánh cũng là mắng, hiện giờ cũng hạ bút thành văn.

Được mệnh lệnh của Cố Duy Quân, không được phép nói ra sự việc về thận.

Liền nói muốn Tư Như nuôi bọn họ.

Một mực chắc chắn bọn họ nuôi Tư Như lớn như thế, Tư Như tuy rằng tìm được cha mẹ ruột rồi nhưng cũng không nên quên công ơn dưỡng dục của bọn họ.

Ân sinh không bằng ân dưỡng.

Lại nói trong nhà rất nghèo túng.

Vì để Tư Như đi học vay rất nhiều nợ, ngay cả anh trai cũng bỏ học, chính là vì để cho cô đi học.

Blah blah.

Đổi trắng thay đen.

Dù sao chính là bắt Tư Như đưa tiền đưa tiền đưa tiền.

Báo ân báo ân báo ân.

Còn mạng còn mạng còn mạng.

Đi chết đi đi chết đi đi chết đi.

Toàn bộ quá trình Tư Như chỉ mỉm cười, nhìn bọn bọ người tung kẻ hứng, xem bọn họ diễn kịch.

Biểu cảm rất tốt, khiến người rơi lệ.

Ừ, rất tốt.

Nhân dân cả nước đều thiếu nợ bà một người vàng.

(Thời vua Lê, sau khi đánh thắng giặc Minh, nước Đại Việt phải cống nạp một tượng vàng mỗi năm cho vua Trung Hoa để cầu hòa. Tập tục này kéo dài đến khi nhà Mạc cướp ngôi và sau khi nhà Lê hưng thịnh trở lại)

Bà nên đi làm diễn viên đi.

Cố Duy Hi diễn tốt như vậy, hẳn là vì thừa kế gen của bà đi.

Quần chúng ăn dưa bở tuy rằng không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt đều bán đứng bọn họ.

Chính là ghét bỏ, chán ghét.

Tư Như:……

Cô làm gì, nhìn cô như vậy.

Quả thực thiểu năng trí tuệ.

Tức giận.

Xoay người rời đi.

Mẹ Sầm, Sầm Ổn còn đang diễn kịch:……

Còn quần chúng ăn dưa bở đang xem trò vui:……

A này, cô cứ đi như vậy, bọn họ vẫn đang chờ xem cấu xé nha.

Mẹ Sầm, Sầm Ổn: Đã đi rồi, bọn họ xé với ai.

Tư Như ở ngay trước cửa ký túc xá, xoay người đi vào ký túc xá nữ sinh.

Mẹ Sầm, Sầm Ổn cũng nóng nảy, bọn họ chính là tới tìm cô, người cũng đi rồi, còn xé cái rắm.

Vội đuổi theo muốn giữ chặt Tư Như.

Nhưng Tư Như đã vào trong.

Hơn nữa ký túc xá nữ sinh cũng không phải bất cứ ai cũng có thể vào.

Có bác gái quản túc lợi hại chống đỡ, chắn tất cả đầu trâu mặt ngựa.

Trừ phi có đơn xin.

Vào không được, hai người vẫn náo loạn.

Lời nói rất khó nghe.

Đều là bôi nhọ Tư Như.

Mắng cô, gài đặt cô, hắt nước bẩn lên người cô.

Chính là la lối khóc lóc, chính là lăn lộn, chính là không đứng dậy.

Cuối cùng vẫn kinh động đến nhà trường.

Nhà trường thế nào mẹ Sầm và Sầm Ổn một chút cũng không để ý lưu tâm, chỉ cần có thể chỉnh chết Sầm Hải Tâm là được.

Nhưng nhà trường không thể không để ý nha.

Bây giờ vốn dĩ chính là giai đoạn nhạy cảm.

Náo loạn như thế, thứ hao tổn chính là danh dự nhà trường.

Danh dự nhà trường hết tổn hại lại tổn hại, hiệu trưởng cũng muốn cắt cổ.

Nam Đại và ông ta nhất định không hợp bát tự.

Xung khắc quá.

Bằng không tại sao lại nhiều chuyện như thế.

Ông ta chỉ muốn làm một hiệu trưởng đại học bình thường, sau đó vinh quang về hưu.

Nghe được chuyện có người náo loạn không thể không tới, nhưng Khổng Tử đã nói, duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó dạy dỗ.

*(Câu gốc:

“Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nán dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán”

“Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó giáo dưỡng. Gần thì họ khinh nhờn, vô lễ, xa thì họ oán hận”)*

Mẹ Sầm vừa là phụ nữ vừa là tiểu nhân.

Sầm Ổn còn là một người cặn bã.

So với tiểu nhân còn nhỏ nhen hơn.

Kết hợp giữa tiểu nhân và cặn bã, cực phẩm.

Hiệu trưởng vốn muốn nói chuyện khuyên giải.

Nhưng cũng không hữu dụng.

Hai người nhất định muốn Tư Như xuống dưới, bằng không không đi.

Hiệu trưởng:……

Để người đi gọi Tư Như.

Tư Như bắt chéo chân đung đưa, trong tay là một túi hạt dưa.

“Không đi.”

Sau đó hiệu trưởng tự mình lên gọi.

Vẫn như cũ, “Không đi.”

“Tôi sẽ để bọn họ lên đây.”

Tư Như cười như không cười, “Ông thử xem.”

Hiệu trưởng:……

Tức nha, bị uy hiếp.

“Như vậy đối với nhà trường rất không tốt, truyền ra ngoài rất khó nghe, các người rốt cuộc cũng là người nhà, nếu không đi xuống nhìn một chút, có gì không thể nói rõ đâu.”

Tư Như mặc kệ.

“Ông để bọn họ lên đây, tôi sẽ từ lầu ba này nhảy xuống.”

Hiệu trưởng:……

Con mợ nó, thiếu chút nữa thì quên.

Vị này chính là người có khuynh hướng tự sát.

Hiệu trưởng xụ mặt rời đi.

Ông ta cảm thấy mình trở thành bánh quy có nhân, chính giữa là một khối đường.

Nhưng một chút cũng không ngọt ngào.

Đều đang ép ông ta.

Còn có các quan hệ bị ảnh hưởng vì sự việc Nam Đại.

Còn có sự việc cô gái nhảy lầu ở Nam Đại.

Còn có phóng viên nằm vùng trong trường.

Còn có hình phạt cấp trên chưa hạ lệnh xuống cho ông ta.

……

Mọe nó, nghĩ lại như thế hoàn toàn không muốn sống nữa.

Sống không còn luyến tiếc gì.

Làm sao bây giờ, ông ta cũng muốn nhảy lầu.

Nếu không lên hỏi Sầm Hải Tâm một chút có kinh nghiệm gì để truyền đạt không.

Mẹ Sầm và Sầm Ổn cuối cùng cũng đi rồi.

Hiệu trưởng lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Liền nói có người gây sự ở Nam Đại.

Ảnh hưởng đến trật tự của trường.

Cảnh sát cũng tới rất nhanh, từ xa bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Chân Sầm Ổn cũng mềm nhũn.

Hắn là khách quen của cục cảnh sát, nhưng một chút cũng không muốn vào đó.

Lôi kéo mẹ Sầm chạy như điên.

Còn buông lời tàn nhẫn, sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, hắn nhất định sẽ trở lại.

Quần chúng ăn dưa bở:……

Che miệng cười.

Lời kịch này rất kinh điển.

Anh trai ta lợi hại, thành thật khai báo đã xem Dương Dương mấy lần.

Hiệu trưởng mím môi, mặc dù bây giờ Nam Đại xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng không phải ai cũng có thể đến Nam Đại quát tháo.

Sầm Hải Tâm bởi vì là sinh viên Nam Đại.

Nhưng các người là ai.

Ai biết nha.

Tốt xấu gì Nam Đại cũng là trường trọng điểm của cả nước, làm gì có chuyện ai cũng có thể tới Nam Đại đạp một đạp.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo nha.

Hiệu trưởng:……

Ấy chết.

Gầy chết cái gì.

Nói lộn nói lộn.