Có lẽ bởi vì chủ nhân hiếm khi tức giận, vú Vương rất nhanh chuẩn bị cơm nước xong.
Nhưng bà ta căn bản cũng không biết Tư Như thích ăn gì.
Nguyên chủ ở Cố gia chính là một người không tồn tại, chỉ là một người ngoài.
Không ai quan tâm cô thích ăn gì, thông thường đều là làm cái gì ăn cái đó.
Một bàn mười mấy món ăn đều là thứ mẹ Cố và Cố Duy Hi thích ăn.
Vú Vương rất khó xử.
Giáo sư Cố tức giận thật đáng sợ.
Rồi mới nhanh chóng làm ra bốn mặn một canh, còn nướng chút bánh mì.
Đem đồ ăn để trên bàn, cúi đầu đứng bên cạnh, thận trọng liếc mắt nhìn Tư Như.
Tư Như nhướng mày, ngay khi vú Vương cho rằng cô sẽ soi mói, chỉ thấy cô kéo ghế ra ngồi xuống.
Rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Ngay sau đó giáo sư Cố cũng bắt đầu cầm chén ăn cơm.
Mẹ Cố:……
Cố Duy Hi:……
Cố Duy Quân:……
Vú Vương:……
Nhưng không ai nói gì.
Thỉnh thoảng lại nghe được tiếng chén đũa va chạm.
Cố Duy Hi cắn môi ấm ức nhìn mẹ Cố, mẹ Cố lấy khăn giấy cho cô ta lau nước mắt, nhìn cô ta lắc đầu.
Trên mặt Cố Duy Hi càng thêm ấm ức.
Nhưng vẫn gật đầu.
Dù sao tất cả mọi chuyện cũng phải chờ giáo sư Cố cơm nước xong mới nói.
Giáo sư Cố thay đổi rõ ràng như thế rất không bình thường nha, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ Cố hiểu tính cách của giáo sư Cố rõ rành rành, bà biết rất rõ đàn ông đều thích phụ nữ hiểu chuyện biết điều.
Ngươi có thể giở trò phát cáu một chút, nhưng không thể thường xuyên giở trò, thường xuyên giở trò chính là vô cớ gây rối, chính là ở không đi gây sự, chính là tìm chuyện, chính là không chừng mực không đức hạnh.
Dù sao cũng khiến người ta chán ghét.
Người khiến ông ta thoải mái, ông ta mới có thể khiến người thoải mái.
Giáo sư Cố chính là người như vậy.
Đại bộ phận mọi người đều là người như vậy.
Tư Như ăn hai chén cơm, còn uống một chén canh mới buông đũa.
Trên mặt giáo sư Cố lộ ra nụ cười hiền lành, giọng nói muốn bao nhiêu mềm mỏng có bấy nhiêu mềm mỏng.
“Ăn no rồi vậy về phòng nghỉ ngơi đi, chờ bữa tối xong cha bảo vú Vương gọi con.”
Vú Vương:……
Cũng không muốn đi.
Tư Như nhướng mày, “Ông khẳng định nơi này còn có phòng của tôi?”
Giáo sư Cố:……
Không biết thật.
Nhìn về phía mẹ Cố.
Mẹ Cố: Hình như đã bị đả thông làm phòng giữ quần áo của Hi Hi.
“……Ai bảo bình thường cô không về, chúng tôi còn tưởng rằng cô vĩnh viễn sẽ không về nữa.”
Tư Như đứng lên, “Tôi nghĩ tôi vẫn nên quay về trường thôi.”
Gân xanh sau ót giáo sư Cố thẳng nhảy, đã không biết nên nói gì.
“Thế này, con vào phòng khách trước đi, chờ dọn dẹp phòng xong lại dọn vào.”
(Phòng khách ở đây là phòng ngủ cho khách nha, không phải phòng khách :D)
Tư Như liền nhìn ông ta cười, chỉ vào Cố Duy Hi, “Một đứa con gái nuôi như cô ta sống ở đây còn tốt hơn tôi, tôi mặc kệ, Cố gia các người căn bản không chào đón tôi, tôi phải đi.”
Cố Duy Hi:……
Con gái nuôi.
Không được, để cô ta ngất xỉu luôn đi.
Cố Duy Quân đỡ lấy Cố Duy Hi, hung tợn nhìn Tư Như chằm chằm, “Hi Hi mới không phải con gái nuôi gì cả, cô ấy mới là con gái chính thức của Cố gia, là em gái duy nhất của tôi.”
Mẹ Cố cũng nói: “Đúng vậy, Hi Hi là con gái của tôi, là con gái duy nhất của tôi.”
Tư Như cười như không cười nhìn bà ta, “Bà khẳng định cô ta là con gái duy nhất của bà? Bà khẳng định cô ta từ bụng bà đi ra?” Quay đầu nhìn về phía giáo sư Cố, “Tôi cảm thấy chúng ta nên đi xét nghiệm DNA một lần nữa đi, tôi vẫn luôn nghi ngờ tôi không phải cốt nhục Cố gia các người, tôi nghi ngờ các người thật ra là vì thận của tôi mới nói như vậy.”
Giáo sư Cố máy mắt liên tục, còn phải miễn cưỡng tươi cười, cười với Tư Như đến dịu dàng, “Cái gì mà vì thận của con, con chính là con gái của cha, chúng ta đã làm xét nghiệm DNA, không sai lầm.”
Rồi mới nhìn về phía mẹ Cố, vẻ mặt nghiêm túc, “Phương Nhiên, những lời như vậy tôi không hy vọng lại phải nghe một lần nữa. Hi Hi là con gái chúng ta, nhưng Hải Tâm cũng vậy, con bé mới là do em hoài thai mười tháng sinh ra, mới là thiên kim chân chính của Cố gia chúng ta.”
Đây là cảnh cáo.
Bị cảnh cáo.
Bị ông xã thương yêu cảnh cáo, làm trò yêu mến con gái trước mặt hai con.
Mẹ Cố muốn chết.
Nhưng cũng chỉ rơi lệ.
Bị người cha tôn kính nói thành con gái nuôi, nói Sầm Hải Tâm mới là thiên kim chân chính của Cố gia, còn cô ta chỉ là giả, là một thứ hàng giả.
Cố Duy Hi giận dữ xấu hổ muốn chết.
Quả thực sống không còn luyến tiếc gì.
Gục vào lòng anh trai khóc, thương tâm gần chết.
Nhưng giáo sư Cố: “Hải Tâm ra phòng khách trước đi, cha lập tức gọi điện thoại cho công ty thiết kế nội thất.”
Tư Như gật đầu, “Không có vấn đề, nhưng về phòng,” chỉ vào Cố Duy Hi, “Tôi muốn phòng cô ta, đồ đạc bên trong phải đổi toàn bộ, đổi thành kiểu mẫu tôi thích.”
Cố Duy Hi trợn to mắt, không tin được mình bị bắt nạt như vậy, còn có để con gái nuôi sống hay không.
Giáo sư Cố:……
“Được.”
Tôi nhịn.
Tôi lại nhịn.
Ninja rùa vô địch vũ trụ.
Sau đó Tư Như vừa lòng mới đi nghỉ ngơi.
Gia đình này toàn người đặc biệt ghê tởm, cho nên, phải ra sức làm khó.
Vú Vương vào bếp dọn dẹp.
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Một lúc lâu sau.
Mẹ Cố ngước đôi mắt mông lung đẫm lệ thương tâm gần chết nhìn giáo sư Cố.
“Ông xã, vì sao? Tại sao ông phải làm như vậy? Tại sao ông đối với nó tốt như vậy, chẳng lẽ ông không thích Hi Hi sao? Trước đây ông rõ ràng đau lòng vì Hi Hi nha.”
Cố Duy Hi đồng dạng cũng dùng ánh mắt đó nhìn ông ta, lộ ra ý tứ chính là rất thất vọng rất thất vọng, tôi rất đau lòng rất đau lòng.
Giáo sư Cố xoa ấn đường rồi mới thở dài, biểu tình trên mặt rất phức tạp, nói: “Hôm nay cô ta nhảy lầu, muốn tự sát.”
Biểu cảm ba người cũng sửng sốt.
Cố Duy Quân và Cố Duy Hi rất nhanh phản ứng lại, hai người liếc nhau, đều có phần không thể tin được.
Mẹ Cố vẻ mặt mờ mịt, “Ai? Ai nhảy lầu?”
Giáo sư Cố không nói gì, nhìn bà ta.
Cố Duy Hi kéo tay áo mẹ Cố, nhỏ giọng nói: “Là Sầm Hải Tâm.”
Mẹ Cố trợn to mắt, sau đó nhìn giáo sư Cố, thấy giáo sư Cố gật đầu, biểu cảm trên mặt bà ta rất kỳ quái.
Hoang mang bối rối.
Giống như nghe không hiểu giáo sư Cố đang nói gì.
Giống như đang mộng du không biết chính mình là ai.
Dù sao cũng không phải điều hai anh em Cố Duy Quân đang chờ mong.
Cố Duy Quân cười lạnh trong lòng.
Nhảy lầu thật tại sao không chết, còn trở lại.
Rõ ràng là mượn cớ nhảy lầu để ra điều kiện.
Hơn nữa còn thành công.
Thái độ của giáo sư Cố chính là minh chứng tốt nhất.
Tâm cơ kỹ nữ.
Tiện nhân.
Người như Sầm Hải Tâm làm sao có thể đi tìm chết.
Cố Duy Quân nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng.
Liền phản bác, “Cha đừng bị cô ta lừa, người lớn lên trong khu dân nghèo thường có thói lừa người, hơn nữa Sầm Hải Tâm là dạng người gì, bảo cô ta hiến Hi Hi một quả thận còn có thể chạy trốn khỏi bệnh viện, vậy mà cô ta sẽ nhảy lầu? Đánh chết con cũng không tin.”
Tư Như: Vậy ngươi đi chết đi.
Mẹ Cố cũng vội nói: “Ông xã, ông bị nó lừa phải không?”
Bà ta đã cảm thấy lúc ông xã nhà mình trở về không bình thường cho lắm, hóa ra là Sầm Hải Tâm dùng nhảy lầu để uy hiếp.
Trong lòng càng thêm chán ghét.
Đứa con gái kia không lương thiện không tốt tính, ích kỷ không nói, bây giờ còn biết uy hiếp, tràn đầy bản chất xấu xí của con người.
Bà ta kiên quyết không thừa nhận Sầm Hải Tâm là con gái của mình.
Nhưng giáo sư Cố nhìn bà ta, nhìn bọn họ.
Gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Nó thật sự nhảy lầu.”
Ba người không thể tin nổi trợn to mắt.
“Cô ta thật sự……” Cố Duy Quân ngạc nhiên kêu lên thành tiếng.
“Tôi tận mắt nhìn thấy nó nhảy xuống.”
Giáo sư Cố đưa tay ôm mặt, nhớ lại vẫn rất đau khổ và sợ hãi, “Ngay trên sân thượng đài phát thanh, nó đứng trên lan can, ngay trước mắt tôi, đối mặt với tôi, tôi nhìn nó nhảy về phía sau.”
“Tất cả mọi người chúng tôi cũng chưa từng nghĩ tới nó sẽ thật sự nhảy xuống. Một giây trước nó còn đang nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh, trên mặt còn mỉm cười, hoàn toàn không có một giây dự liệu.”
“Nó nói xong cũng không cho chúng tôi một chút thời gian phản ứng liền ngã xuống. Mọi người đều không phản ứng kịp, cứ như vậy nhìn nó biến mất.”
Hai mắt mẹ Cố mê man, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà… nó không có việc gì nha. Nó cùng ông trở về mà.”
Còn đầy oán khí, còn ăn cơm, còn mạnh mẽ chiếm đoạt phòng ngủ với Hi Hi.
Bây giờ còn đang ngủ trong phòng khách.
Mẹ Cố đột nhiên đứng dậy, sau đó lên lầu.
Một lúc lâu mới từ trên lầu xuống dưới, nhìn giáo sư Cố, “Ông lừa tôi đúng không? Tôi vừa mới đi xem, cô ta còn rất tốt, hình như đã ngủ rồi. Nhảy lầu gì đó căn bản là là giả.”
Giáo sư Cố cúi đầu, “Tôi cũng hy vọng là giả. Nhưng không phải, truyền khắp trường, còn có phóng viên. Nó còn sống là bởi vì cảnh sát cứu viện đúng lúc, nhìn chằm chằm nó, lúc nó nhảy xuống từ phía dưới tiếp được nó.”
“Lúc ấy tôi cũng cho rằng nó đã chết.”
Mẹ Cố suy sụp ngồi trên sofa, biểu cảm mịt mờ, còn có một chút đau thương kịch liệt.
Cố Duy Quân đã cầm iPad mở diễn đàn trường ra.
Sau đó, che trời lấp đất đều là bài post và video Sầm Hải Tâm nhảy lầu.
Hắn tiện tay nhấn mở một cái.
Liền thấy người lúc trước ngồi trên lan can đột nhiên đứng lên, run rẩy lắc lư vài cái rồi mới xoay người đưa lưng về phía sau, mấy phút sau ngửa mặt ngã xuống, cảnh sát vẫn luôn ẩn nấp trong cửa sổ lầu dưới vội nhảy ra đón được cô.
Giáo sư Cố nói đúng, Sầm Hải Tâm quả thực nhảy lầu.
Không sai lầm.